CHƯƠNG 114: TÌM RA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giấy nhớ mà Tôn Nguyên Châu đưa cho mọi người được đánh số khác nhau.

Nguyễn Nam Chúc là số 8, Lâm Thu Thạch số 7, Lương Mễ Diệp số 6. Loại giấy nhớ này giúp phân biệt rõ ai đã mở rương nào, đây chỉ là chút mánh lới của Tôn Nguyên Châu, thật không ngờ lúc này giúp ích rất lớn.

Nhằm loại trừ khả năng Tôn Nguyên Châu là gián điệp, hôm trước đó Nguyễn Nam Chúc đã nói riêng với Tôn Nguyên Châu rằng mình sở hữu Nàng Mary, nhưng Tương Nữ vẫn chưa phát động kỹ năng Nàng Mary của tôi. Mãi đến khi Nguyễn Nam Chúc công khai việc này lần nữa trước tất cả mọi người, nó mới phát động kỹ năng. Việc này đã chứng minh ít nhất Tôn Nguyên Châu không đứng về phe Tương Nữ. Bằng không Tương Nữ chắc chắn đã tìm cách giết Nguyễn Nam Chúc từ sớm hơn, dù sao chỉ cần hắn chết là bớt đi một đối thủ mạnh, phe người sẽ như rắn mất đầu.

Căn cứ vào biểu hiện mấy ngày nay của tất cả mọi người trong nhóm, Nguyễn Nam Chúc đoán số lượng rương mà mỗi người mở ra trong một ngày bị hạn chế, không thể mở một lúc quá nhiều. Đây có lẽ là quy tắc của cửa nhằm tránh cho người tham gia cấu kết với Tương Nữ. Nếu Tương Nữ biết vị trí của Tương Nhân, vậy thì chỉ cần tránh khỏi Tương Nhân, người đó có thể mở liền một mạch toàn bộ số rương, sau đó phá bỏ tất cả vật phẩm hữu dụng. Đây sẽ là tử cục đối với phe loài người.

Nhìn vào tiến độ mở rương mấy ngày nay, có thể khẳng định gián điệp không thể tùy ý mở rương. Về chân tướng của kẻ gián điệp này, Nguyễn Nam Chúc cũng đã suy đoán vài đối tượng.

Hắn và Tôn Nguyên Châu lại bàn bạc thêm một lát rồi mới trở về phòng ăn.

Lâm Thu Thạch đang định hỏi một câu, nhưng cậu lại để ý thấy ánh mắt Tôn Nguyên Châu nhìn mình có điều khác lạ, thoáng như trong vẻ thương hại còn xen lẫn một chút ngưỡng mộ.

Lâm Thu Thạch cảm thấy khó hiểu, cậu nghĩ thầm rốt cuộc ở ngoài đó Nguyễn Nam Chúc đã nói những gì với Tôn Nguyên Châu thế.

"Anh yêu," Nguyễn Nam Chúc tựa vào vai Lâm Thu Thạch, nói, "em có chút chuyện muốn nói với anh."

"Được." Lâm Thu Thạch gật đầu.

Vậy là ba người rời khỏi phòng ăn, tìm một phòng trống ở tầng hai, bắt đầu thảo luận.

Để chắc chắn Tương Nữ không có ở gần, Lâm Thu Thạch đã dùng Bút Tiên một lần ở hành lang, biết được Tương Nữ hiện đang ở tầng một, không thể nghe được nội dung cuộc trò chuyện của họ.

Nguyễn Nam Chúc vào phòng, thuật lại tóm tắt việc liên quan đến Tôn Nguyên Châu và đống giấy nhớ của anh ta cho hai đồng đội nghe.

"Tôn Nguyên Châu ghê thật." Lương Mê Diệp nghe xong hơi trầm trồ nói: "Nếu không nhờ anh ta sắp đặt trước chúng ta muốn hành động cũng sẽ gặp khó khăn. Nếu họ không phân biệt được rương mà gián điệp mở với rương do người mình mở, chắc hẳn tình cảnh sẽ rất gay go.

"Ừm, hiện giờ có một vấn đề, gián điệp rốt cuộc là ai?"Nguyễn Nam Chúc nói.

Lâm Thu Thạch ngẫm nghĩ: "Tôi thấy nếu gián điệp không thông minh lắm, chắc hẳn sẽ để lộ một vài sơ hở."

Nguyễn Nam Chúc chống tay lên cằm, nói: "Trước mắt tôi đang nghi ngờ một người, nếu quả thực là người này, thì tôi thấy IQ người đó chẳng cao mấy."

"Nếu IQ không cao thì tốt." Lâm Thu Thạch nói: "Chỉ cần đếm số rương người này đã mở, chúng ta có thể khẳng định thân phận của người đó."

Đã là ngày thứ ba họ có mặt tại nơi này, số rương đã mở chưa vượt quá con số ba. Trên thực tế, ngoại trừ ngày đầu tiên và những tình huống đặc biệt mở ra vật phẩm, phần lớn mọi người đều chỉ mở từ một tới hai rương. Gián điệp kia đang hợp tác với Tương Nữ, vậy chắc chắn năng suất mở rương của kẻ đó đạt mức tối đa. Thêm nữa, dưới mắt thường, người ta chỉ thấy giấy nhớ trắng trong, họ có thể ghi chép thứ đã mở được trong rương, cũng có thể không ghi.

Gián điệp không biết việc giấy nhớ đã bị Tôn Nguyên Châu giở trò, để tránh những người khác mở nhiều và sở hữu nhiều vật phẩm, rất có khả năng kẻ đó sẽ dán không thật nhiều giấy nhớ.

Nếu không nhờ Tôn Nguyên Châu chơi chiêu, e họ không có khả năng phát hiện hành vi đó của gián điệp.

"Tóm lại, bây giờ chúng ta đã biết gián điệp mang số mấy rồi phải không?" Lương Mễ Diệp hỏi.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Bây giờ chúng ta tổng kết một lượt các con số trên tất cả các rương, đặc biệt để ý đến con số 13." Hắn đã hỏi được con số của kẻ tình nghi, nhưng hiện tại vẫn cần xác nhận thêm lần nữa.

Vậy là cả ba thủ sẵn giấy bút. Tôn Nguyên Châu đã trao cho họ máy chiếu tia tử ngoại, việc lúc này là tuần tra thật kỹ toàn bộ căn nhà, ghi nhận tình trạng của tất cả các rương đã mở.

Lương Mễ Diệp phụ trách thao tác, Nguyễn Nam Chúc canh chừng, Lâm Thu Thạch quan sát. Ba người cùng kết hợp, có sự phân công rõ ràng, chẳng mấy chốc đã tập hợp được tất cả các con số dán trên rương, ghi chép lại cẩn thận.

Quả nhiên đúng với suy đoán của Nguyễn Nam Chúc, đa phần mọi người chỉ mở từ một tới hai rương, nhưng có hai con số mở tới rương thứ ba, đó là 13 và 17.

17 là số của nhà đại tư sản Tiểu Kế. Cộng thêm số rương ngày đầu tiên, tổng cộng gã đã mở sáu rương, số lượng hoàn toàn chính xác. Do ngày đầu tiên mình gã đã mở ba rương rồi.

Nhân vật sở hữu giấy nhớ số 13, cũng mở ba rương cả thảy.

"Cô ta dán ba miếng giấy nhớ." Lương Mễ Diệp nói: "Hiện giờ đã bước qua ngày thứ tư, tính kỹ lại... ba rương cũng có thể hiểu được, nếu là người thực sự gan dạ..."

"Không." Nguyễn Nam Chúc phản bác: "Chính là cô ta."

"Sao lại khẳng định thế?" Lương Mễ Diệp nói.

"Nếu cô ta thật sự mở ba rương, thì chắc chắn ngoại trừ ngày đầu tiên, ngày nào cô ta cũng được ăn." Nguyễn Nam Chúc nói: "Nhưng ngày đầu tiên tất cả mọi người đều không ăn. Ngày thứ hai, số lượng người có thể ăn vẫn rất ít, đa phần người mới chọn cách nhịn đói."

Lâm Thu Thạch nói: "Có phải chính là người anh đang suy nghĩ đến không?" Lâm Thu Thạch cũng đã lờ mờ có suy đoán của riêng mình.

"Khi tự giới thiệu, cô ta nói mình tên là Điền Cốc Tuyết" Nguyễn Nam Chúc nói: "Nói thẳng ra, kẻ này trước giờ quá mờ nhạt, suýt nữa em quên mất cô ta tên là gì, may mà có thông tin mà Tôn Nguyên Châu ghi chép." Hắn nghiêng đầu hồi tưởng một chút: "Nhưng nhớ lại thì cô ta cũng từng phát ngôn mấy câu, toàn những lời ấu trĩ."

Lâm Thu Thạch nói: "Có phải cái cô đề nghị bỏ chìa khóa trở lại két sắt không?"

Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu.

Tương Nữ không dám tìm những người chơi giàu kinh nghiệm để hợp tác, bởi vì các tay lão luyện đều vào theo nhóm, và những người cùng vào cửa cấp mười đa phần đều là đồng đội cùng vào sinh ra tử. Nếu kẻ được chọn phản bội nó vì đồng đội, kế hoạch của Tượng Nữ sẽ sụp đổ hoàn toàn.

Cho nên Tương Nữ đã chọn một người mới vừa yêu ớt, vừa nhát gan, có lẽ nó đã hứa sẽ giúp cho Điển Cốc Tuyết trở thành kẻ duy nhất sống sót, biến Điền Cốc Tuyết trở thành gián điệp, đưa tin tình báo cho mình.

Chỉ đáng tiếc cô gái tên Điển Cốc Tuyết này không phải một gián điệp đạt chuẩn, ít nhất khi đứng trước cáo già đầy kinh nghiệm, cô ta rất nhanh chóng đã bị bóc trần thân phận.

"Khốn nạn, đúng là thứ chẳng ra gì." Lương Mễ Diệp mắng: "Cô nói làm tôi nhớ ra, hình như trước đây cô ta còn tỏ ý nghi ngờ cô làm giả gợi ý phải không? Lời không não như thế mà cũng nói ra được, cô ta còn khuya mới đạt được IQ mà một gián điệp cần có."

Giấy gợi ý là thứ không thể giả được, bởi vì trước khi vào cửa, người ta không thể biết trong cửa sẽ diễn ra những gì, chỉ có thể làm giả gợi ý sau khi vào cửa. Hơn nữa ở trong cửa lại không có điều kiện để thực hiện điều đó. Do vậy giấy gợi ý chính là thứ tốt nhất chứng minh Nguyễn Nam Chúc không phải gián điệp, tất cả mọi người đều đã bị thuyết phục.

Suy đoán của Lâm Thu Thạch đã được chứng thực, cậu nói: "Nếu thật sự là cô ta, thì tiếp theo chúng ta có cần mở lại tất cả những rương cô ta đã mở hay không?"Đọc truyện tại webtruyenonline.com

"Xem tình hình đã." Nguyễn Nam Chúc nói: "Nhưng cá nhân em cảm thấy ta nên đến phòng cô ta lục soát một lượt, biết đâu lại tìm thấy manh mối nào đó."

"Được." Lâm Thu Thạch gật gật đầu, tán thành hướng suy nghĩ của Nguyễn Nam Chúc.

Lục lọi phòng riêng của người khác ở đời thực là hành vi phi đạo đức, nhưng ở đây, khi tính mạng bị đe dọa, việc đó chẳng đáng là gì.

Nhưng trước tiên họ phải chắc chắn Điền Cốc Tuyết không bất chợt trở về phòng. Lương Mễ Diệp chủ động đứng ra gánh vác, nói mình sẽ giữ chân Điên Cốc Tuyết, để Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch kiểm tra.

Nguyễn Nam Chúc gật đầu, đi cùng Lâm Thu Thạch đến phòng của Điển Cốc Tuyết, dùng kẹp tóc mở cửa phòng.

Điền Cốc Tuyết ở một mình, mặc dù khi mở rương cô ta cùng đi với những người khác, nhưng đêm đến chỉ ngủ một mình. Điều này hết sức mâu thuẫn với dáng vẻ nhút nhát mà cô ta thể hiện ra bên ngoài, nhưng vì không quen biết nhiều với đám người mới, nên nhóm Nguyễn Nam Chúc cũng không mấy để ý.

Hiện nay những điểm đáng ngờ lần lượt được phơi bày ra ánh sáng, Điển Cốc Tuyết chính là gián điệp mà họ đang tìm kiếm .

Sau khi đột nhập vào phòng của Điền Cốc Tuyết, Lâm Thu Thạch kiểm tra một lượt rương gỗ trong phòng, nói:"Số rương này chắc đã từng được mở hết một lượt."

"Ừm." Nguyễn Nam Chúc nói: "Cô ta không dám mở những nơi khác, sợ thu hút sự chú ý, cho nên khai phá một lượt những gì có trong phòng mình trước... Nhưng chắc hẳn mỗi ngày cô ta cũng bị hạn chế nhất định về số lượng rương có thể mở."

"Hy vọng cô ta chưa mở ra vật phẩm gì quan trọng.

Lâm Thu Thạch thở dài: "Thử kiểm tra xem đã."

Cả hai lục soát toàn bộ căn phòng, chẳng mấy chốc đã có phát hiện ở dưới gầm giường. Khi rọi đèn pin điện thoại vào gầm giường, Lâm Thu Thạch phát hiện ra vật lạ. Cậu thò tay vào trong sờ thử lấy ra một thẻ bài. Khi nhìn rõ dòng chữ ghi trên mặt thẻ, cậu không khỏi buột miệng chửi tục.

Hóa ra đó là một thẻ kỹ năng, bên trên viết bốn chữ: Đung đa đung đưa.

Đung đa đung đưa là một trong các kỹ năng của Tương Nữ. Tác dụng của kỹ năng này là có thể tra xét tất cả các rương trong một gian phòng, đồng thời có thể tùy ý dịch chuyển rương.

Uy lực của Đung đa đung đưa không quá lớn, nhưng chính là viên gạch góp phần tạo nên nền tảng cho kỹ năng mạnh nhất Ở ngay bên bạn, khiến Tương Nữ tiến thêm một bước đến thời điểm mở khóa kỹ năng này.

Chỉ cần họ mở thêm hai kỹ năng nữa của Tương Nữ, Ở ngay bên bạn sẽ được mở khóa, đến lúc đó, việc hạ gục tất cả người chơi chi là vấn đề thời gian.

Họ không ngờ rằng Điền Cố Tuyết lại mở được kỹ năng đó, hơn nữa còn cất riêng, không công bố ra ngoài.

"Ầy, chúng ta phải làm gì bây giờ?" Tâm trạng Lâm Thu Thạch trở nên phức tạp.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Để em nghĩ đã." Điển Cốc Tuyết thực ra là một con dao hai lưỡi, cô ta vừa giúp họ mở rương, vừa phụ tá cho Tương Nữ. Dĩ nhiên Tương Nữ cũng không biết trong các rương chứa những gì, vì thế diễn biến của cuộc chiến này đơn thuần chỉ đưa vào may rủi.

Họ tiếp tục lục soát một lượt nữa, nhưng không tìm thấy thứ gì khác, có lẽ Điền Cốc Tuyết đã mang theo bên người, cũng có khả năng cô ta tiêu hủy rồi.

"Tại sao cô ta không mang thẻ bài theo người mà lại giấu trong phòng?" Lâm Thu Thạch hỏi

"Thứ đó ai muốn mang theo bên mình." Nguyễn Nam Chúc nói: "Huống hồ hình như lá gan của cô ta không lớn cho lắm."

Lâm Thu Thạch gật đầu.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Giữ thẻ bài lại đi, đợi lát nữa công bố với tất cả mọi người xong thì đưa thẻ bài này vào phòng ăn, bắt cô ta khai xem đã mở được những thứ gì khác."

Lâm Thụ Thạch cho thẻ bài vào túi, thẻ bài để trên tay toát ra một hơi lạnh thấu xương, mang theo bên người quả thực không dễ chịu gì cho cam, dù gì cũng là thứ liên quan đến Tương Nữ.

Sau khi có được thứ mình cần, hai người đi xuống lầu. Trong phòng khách, họ thấy Lương Mê Diệp và Điền Cốc Tuyết đang nói chuyện sôi nổi.

Lương Mễ Diệp ngẩng lên nhìn hai người, Lâm Thu Thạch gật đầu với cô.

Thấy vậy, Lương Mễ Diệp mỉm cười đứng dậy. Nguyễn Nam Chúc nói với những người đang tụm năm tụm ba trong phòng khách: "Mọi người lên tầng hai họp nhé, tôi có một số chuyện cần công bố."

"Chuyện gì vậy?" Sau khi hại chết Ngụy Tu Đức, Tiểu Kế bắt đầu dính lấy Tiểu Mai, gã buột miệng nói: "Không lẽ đã tìm thấy gián điệp?".

Nguyễn Nam Chúc cười cười không nói, Lâm Thu Thạch thì để ý thấy trong khi họ nói chuyện, gương mặt của Điền Cốc Tuyết đứng gần đó dần trở nên trắng bệch.

Mọi người tập trung ở phòng làm việc tầng hai, chờ đợi Nguyễn Nam Chúc lên tiếng.

Nguyễn Nam Chúc ném thẳng lá bài tìm thấy trong phòng Điền Cốc Tuyết lên bàn, câu đầu tiên hắn nói là:"Chúng tôi tìm thấy thứ này trong phòng của gián điệp"

Mọi người nhìn về phía thẻ bài, căn phòng bỗng cho xôn xao. Nụ cười gượng gạo của Điền Cốc Tuyết cũng đã biến mất, sắc mặt cô ta trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt hoảng hốt nhìn về phía Nguyễn Nam Chúc, cơ thể bất giác run lên.

"Khốn nạn, rốt cuộc là ai!" Tính cách Tôn Nguyên Châu vốn nóng nảy, thấy kẻ kia thậm chí còn giấu cả lá bài kỹ năng đi, phút chốc cơn giận trong anh ta bùng nổ.

Nguyễn Nam Chúc còn chưa nói gì, Điền Cốc Tuyết đã hoàn toàn sụp đổ, cô ta khóc rống lên, nức nở đứt quãng:"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố tình đầu... Xin lỗi mọi người, do nó ép tôi, tôi chẳng còn cách nào khác!!"
w๖ebtruy๖enonlin๖e
Mọi người nghe thế đều đổ dồn ánh mắt ngạc nhiên về phía Điền Cốc Tuyết, có vẻ như không ai ngờ rằng một người mới hết sức mờ nhạt lại chính là gián điệp đã bán đứng tất cả mọi người.

"Xin lỗi, thật lòng xin lỗi!" Giữa những ánh mắt thù địch, Điền Cốc Tuyết không ngừng xin lỗi. Nhưng chẳng ai có thể nói ra lời tha thứ, nếu không có Nguyễn Nam Chúc mạnh mẽ vạch trần thân phận của cô ta, e rằng tất cả đã xong đời. Họ thậm chí không biết rốt cuộc cô ta đã mở ra bao nhiêu kỹ năng cho Tương Nữ.

"Mày câm miệng đi!" Tiểu Kế đùng đùng nói: "Lúc đâm lén bọn này, sao mày không xin lỗi? Bây giờ xin lỗi có tác dụng gì? Nói, còn bao nhiêu thứ mày giấu bọn này hả!"

Bị Tiểu Kế nạt, Điền Cốc Tuyết run bắn lên, nhưng hoàn toàn không dám phản bác. Cô ta nhìn sang Nguyễn Nam Chúc với vẻ tội nghiệp, nói: "Chị Chúc Manh, em chỉ giấu một lá bài kỹ năng thôi, ngoài ra không giấu gì nữa cả..."

Nguyễn Nam Chúc lạnh lùng "ừ" một tiếng, nói:"Nếu cưng không giấu, thì sẽ chẳng ngại cho bọn này xét người đâu nhỉ?"

"Ai cho phép các người xét người tôi!" Vừa nghe chữ xét người Điền Cốc Tuyết tức thì hoàng sợ. Cô ta đứng dậy định bỏ chạy, nhưng những người xung quanh đều đã chuẩn bị, lập tức chặn cô ta lại. Bị khóa chặt trên nền, Điền Cốc Tuyết vẫn còn la hét: "Ai cho phép các người... Các người làm vậy là phạm pháp!!"

Nghe thấy hai chữ phạm pháp, mọi người đều bật cười khinh bỉ. Nếu trong cửa tồn tại pháp luật thì họ đến mức này chắc? Quả là có sự so sánh mới biết ngoài kia là thiên đường.

"Làm đi." Nguyễn Nam Chúc hất hàm ra hiệu cho Lương Mễ Diệp xét người.

Thật ra nếu Điền Cốc Tuyết là nam, chắc chắn Nguyễn Nam Chúc sẽ tự mình thực hiện. Nhưng dù gì cô ta cũng là nữ, mặc dù đã gây ra việc tày trời, Nguyễn Nam Chúc vẫn giúp cô ta giữ lại một chút tôn nghiêm.

Điền Cốc Tuyết gào khóc vùng vẫy, nhưng tay chân đã bị khóa chặt. Lương Mễ Diệp kiểm tra túi quần áo và ba lô sau lưng cô ta, nhanh chóng tìm ra một vật hữu dụng từ trong ba lô.

"Vật phẩm!" Lương Mễ Diệp mừng rỡ reo lên.

"Vật phẩm gì vậy?" Lâm Thu Thạch hỏi.

"Bạch Mộc Xuân!" Lương Mễ Diệp lấy ra một chiếc gây gỗ màu trắng từ ba lô của Điền Cốc Tuyết. Gậy có một đầu vót nhọn, trông hơi giống thứ đinh gỗ dùng để đối phó với ma cà rồng.

Đây là vật phẩm cực kỳ quan trọng trong trò chơi Tương Nữ, tương tự như Xăng.

Thực tế, trong trò chơi, có tổng cộng ba vật phẩm có khả năng ngăn chặn Tương Nữ hành động: Thứ nhất là Xăng thứ hai là Dây Chuyền, thứ ba chính là Bạch Mộc Xuân họ đang cầm trên tay.

"A a a a a, trả lại cho tôi, trả lại cho tôi!!!" Thấy Bạch Mộc Xuân bị Lương Mễ Diệp lấy ra, Điền Cốc Tuyết hét lên như phát điên. Cô ta nói: "Trả cho tôi, trả cho tôi, đó là đồ của tôi mà!!"

"Câm miệng ngay con kia! May cho mày là tao không ra tay với phụ nữ, nếu không tao thụi chết mày lâu rồi!" Tiểu Kế nghe Điền Cốc Tuyết la hét, cảm thấy vô cùng bực bội, liền nói: "Mày còn mặt mũi nào đòi giữ vật phẩm hả? Bọn tao chưa giết chết mày đã là nhân từ lắm rồi!"

Điền Cốc Tuyết hoàn toàn không để lọt tai những lời Tiểu Kế nói, cô ta vẫn tiếp tục gào khóc. Cuối cùng có người chịu không nổi, rút một mảnh vải từ chiếc bàn gần đó, nhét luôn vào miệng cô ta.

"Ư Ư u..." Điền Cốc Tuyết khóc lóc giàn giụa, nhưng chỉ còn phát ra được những tiếng ư ư.

Xăng có thể thiêu chết Tương Nhân, còn Bạch Mộc Xuân và Dây Chuyền có thể giết Tương Nữ. Nhưng tiền đề là phe người phải biết được vật phẩm nào mới là điểm yếu của Tương Nữ, nếu sử dụng sai, chủ nhân vật phẩm sẽ chết ngay.

"Chắc chắn cô ta vẫn giấu gì đó." Mặc Điền Cốc Tuyết la hét khản giọng qua miếng giẻ, Nguyễn Nam Chúc lạnh lùng phân tích tiếp kết quả điều tra của mình: "Ít nhất còn có quyển hướng dẫn luật chơi."

Thấy Điền Cốc Tuyết đang ở trạng thái bất ổn, mọi người không ai dám thả cô ta ra, bèn tìm một sợi dây, trói cô ta vào chiếc ghế.

Đợi cho cô ta bình tĩnh lại, họ sẽ tiếp tục hỏi.

Phòng ăn trở nên yên tĩnh lạ lùng, ngoại trừ tiếng khóc rấm rứt của Điền Cốc Tuyết, tất cả mọi người đều chìm vào im lặng.

Tôn Nguyên Châu đột nhiên nói một câu: "Theo cô liệu gián điệp chỉ có một người hay là hơn?"

"Trước mắt có lẽ chỉ có một." Nguyễn Nam Chúc nói:"Ít nhất từ chứng cứ là như vậy, dĩ nhiên, không loại trừ khả năng sơ sót." Trong ghi chép về các con số, chỉ có số của Điền Cốc Tuyết là khác thường.

"Hy vọng không còn ai khác." Ai đó lẩm bẩm.

Điền Cốc Tuyết khóc hơn nửa tiếng đồng hồ, thấy chẳng ai để ý, tiếng khóc mới dần dần nhỏ lại. Rõ ràng cô ta đã hiểu được hoàn cảnh hiện tại của mình, ánh mắt cô ta trở nên vừa đờ đẫn vừa bi thương, cuối cùng cô ta ngừng giãy giụa, im lặng ngồi trên ghế.

Nguyễn Nam Chúc thấy cô ta nín khóc, bèn lấy miếng gië trong miệng cô ta ra.

"Tôi biết là tôi không đúng, nhưng thực sự không còn cách nào khác." Điền Cốc Tuyết khẽ nói: "Tôi rất sợ, sợ vô cùng.."

"Ai không sợ chứ." Nguyễn Nam Chúc nói: "Đều là con người cả thôi, nói đi, cô giấu cuốn hướng dẫn luật chơi ở đâu?"

Điền Cốc Tuyết đáp: "Dưới nắp két nước trong cùng nhà vệ sinh tầng một." Có lẽ cô ta đã thực sự bỏ cuộc, cho nên mới thành thật khai ra vị trí của quyển hướng dẫn: "Tất cả là tại Ngụy Tu Đức, tất cả là tại lão ta!!! Nếu lão ta không lừa bọn tôi, tôi đã không vào đây, hu hu hu..."

Trước khi vào cửa, Ngụy Tu Đức đã hứa sẽ bảo vệ họ, dẫn dắt họ vượt qua cửa cấp mười.

Nhưng sự thật thì sao, trên thực tế, ngày đầu tiên có mặt ở đây, họ mới biết mình bị lừa. Ngay chính Ngụy Tu Đức còn khó giữ thân mình ở cửa cấp mười, làm sao có thể bảo vệ họ? Điền Cốc Tuyết dựa vào may mắn thoát khỏi cửa đầu tiên, cô ta không ngờ rằng cửa thứ hai của mình lại khó khăn đến thế, khó đến mức cô ta không nhìn thấy một tia hy vọng sống nào.

Sau đó, từ một chiếc rương lại phát ra những âm thanh mê hoặc nhắm đến cô ta.

Điền Cốc Tuyết mê muội tâm trí, trở thành trành quỷ dẫn lối cho hồ dữ. ( Trành quỷ : Những sinh linh bị hổ ăn thịt, trở thành kẻ phục dịch cho hổ, mê hoặc con người khiến cho họ bị ăn thịt.)

Nguyễn Nam Chúc cho người đến chỗ Điền Cốc Tuyết nói, quả nhiên tìm thấy cuốn hướng dẫn luật chơi mà cô ta cất giấu trong két nước.

"Sao cô không tiêu hủy luôn cuốn hướng dẫn luật chơi này?" Cuốn luật chơi được bọc bằng bao nhựa, trông rất mới. Tiểu Kế vừa giở ra vừa buột miệng hỏi.

"Tôi sợ mình không nhớ được." Điền Cốc Tuyết khẽ đáp, gương mặt cô ta lúc này vẫn chưa hết ngẩn ngơ, rõ ràng bị việc bóc trần thân phận gây đả kích không nhẹ: "Rất sợ.."

Cô ta cũng không hoàn toàn tin tưởng Tương Nữ, nếu không đã chẳng thủ sẵn Bạch Mộc Xuân theo mình. Điền Cốc Tuyết nhát gan, lại không được thông minh, quả thực là đối tượng dễ bị khống chế. Tiếc rằng người kém thông

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net