Chương 78 - 80 ( Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 78:: Vội vàng

Lúc trước khi Đỗ Nhược bắt đầu làm việc thì tuyết đang dần tan, bây giờ lại tiếp tục rơi thành một tầng dày, Đỗ Nhược và Trần Vũ Dương lại bắt đầu đi làm cùng nhau.

Thái độ Lý Ngôn Trí càng ngày càng tệ, vừa nhìn thấy Đỗ Nhược, lỗ mũi liền hừ một tiếng: “Không tệ, thằng nhóc này rất giởi nhẫn nhịn đấy, chỉ cần thổi một chút khí bên gối Lâm Li là có thể đuổi được Khương Thiến. Tôi thật sự không hiểu Lâm Li coi trọng cậu ở chỗ nào, người thì yếu đuối, vừa nhìn thấy là đã biết được nuông chiều từ bé, thật là làm người khác chán ghét mà.”

Đỗ Nhược mím môi, ủy khuất nhìn hắn.

“Đừng đừng đừng có mà... Cậu mà nhìn tôi như vậy, đến lúc đó Lâm Li lại muốn liều mạng với tôi, tôi không có bắt nạt cậu, chỉ tranh luận thôi mà.”

“Làm sao vậy? Chẳng lẽ anh đang bắt nạt thằng nhỏ tuổi sao?” Đột nhiên Diệp Ngải đẩy cửa đi vào.

“Không gõ cửa mà vào, đây là cách dạy dỗ của cô sao?” Ánh mắt sắc bén của Lý Ngôn Trí nhìn về phía Diệp Ngải. Nhưng mà Diệp Ngải đã sớm quen thuộc với tính tình của anh ta, có gì đáng sợ chứ. Lại nói, người đứng đằng sau Đỗ Nhược đâu phải chỉ có mình Lâm Li đơn giản như vậy, Diệp Ngải chỉ là lo lắng thay cho Lý Ngôn Trí mà thôi.

“Anh cũng đừng nói dạy dỗ cái gì, cuối cùng thì ai là người quản lý tổ B đây? Bây giờ tổ B loạn hết cả rồi.” Diệp Ngải cười tít mắt đi đến bên cạnh Đỗ Nhược, đứng chung một chỗ với cậu.

Lý Ngôn Trí hừ một tiếng: “Trừ cô ra còn có ai nữa, mau thu dọn đồ đạc rồi lặn qua đó đi.”

“Vậy tôi dẫn Đỗ Nhược theo luôn, dù sao bây giờ cậu ấy là người của tôi, tôi nhất định phải bảo vệ cậu ấy.” Diệp Ngải kéo Đỗ Nhược: “Đi, đứng ở đây làm gì, đi làm việc thôi.”

“Cô sợ cái gì, tôi có thể ăn cậu ta sao, cô đi thì đi đi, tôi còn chưa nói xong với cậu ta.”

“Để người lại đây cho anh bắt nạt chắc? Tôi là trưởng phòng mới nhận chức, nể mặt đứa em này đi theo làm người hầu hạ anh hai năm qua, cho tôi chút mặt mũi được không?”

“Đây là cái chợ sao? Ở trong này cò kè mặc cả còn ra thể thống gì nữa.”

“Tôi còn không phải là sợ người nào đó sẽ kích động sao.”

Rất ít người chịu được tính tình của Lý Ngôn Trí, trợ lý của hắn luôn thay đổi một người rồi lại một người, người duy nhất có thể kiên trì được đến bây giờ là Diệp Ngải, hai năm trôi qua, cô từ từ 'biến chất' ( :v: ), hai người cũng nâng cấp lên thành bạn bè, trong văn phòng này chỉ có cô dám khiêu chiến với hắn mà thôi.

Lý Ngôn Trí bắt đắc dĩ, hắn vẫn không có biện pháp với Diệp Ngải, đành phải vẫy vẫy tay: “Ra ngoài, ra ngoài..”

Ra khỏi phòng Lý Ngôn Trí, Đỗ Nhược nói cám ơn với Diệp Ngải: “Cám ơn chị, chị Diệp Ngải.”

“Cám ơn cái gì, cậu đừng giận anh ta là tôi vui rồi, thật ra tấm lòng trưởng phòng rất tốt, chỉ là... Người yêu của anh ta... Dù sao anh ấy cũng chỉ nói khó nghe một chút, những thứ khác đều rất tốt, thật ra mọi người đều kính trọng trưởng phòng.”

“Tôi biết mà, tôi sẽ không để trong lòng đâu.” Đỗ Nhược cười với cô, áo màu trắng gạo, áo lông cổ tròn màu xanh da trời, trong tay ôm áo khoác kaki nhung, Diệp Ngải quan sát cậu từ trên xuống dưới, trong lòng cảm thán, Trần tổng nuôi dưỡng người ta thật tốt nha.

Đỗ Nhược trở về văn phòng, trong lòng mọi người đều hiểu và không nhắc lại chuyện hôm đó, hoàn cảnh của Đỗ Nhược, mọi người ở đây đều biết, nhưng khi nhìn thấy Lâm Li vẫn cảm thấy hoảng sợ.

Đỗ Nhược vẫn làm phần việc trước kia, chỉ là lượng công việc ít đi rất nhiều, Diệp Ngải bắt đầu cho cậu tiếp xúc với việc bàn bạc kế hoạch.

Chỉ trong chớp mắt, Đỗ Nhược đã đi làm được mấy ngày, lại sắp đến năm mới, thời tiết càng ngày càng lạnh lẽo.

Đỗ Nhược sợ lạnh, nhưng khi nhìn thấy tuyết rơi bên ngoài liền muốn đưa tay chạm vào nó. Trần Mộ Tư cũng rất thích, thích tuyết rơi, cũng muốn chơi thử một lần. Nhưng mỗi lần Đỗ Nhược muốn ra ngoài đều bị Trần Vũ Dương chặn lại không cho ra, làm liên lụy cả Mộ Tư cũng không được ra ngoài. Vì vậy Mộ Tư luôn oán giận chế độ độc tài của Trần Vũ Dương.

Hôm nay, Đỗ Nhược không phải đi làm, nhưng Trần Vũ Dương phải đến công ty. Cậu ngồi ở phía sau cửa sổ sát đất, nhìn khung cảnh tuyết rơi, một tầng tuyết thật dày, giống như chỉ cần đạp lên sẽ bị chôn vùi dưới nó vậy. Từ tất cả mọi nơi trong nhà họ Trần đều có thể nhìn thấy tuyết, từng mảng tuyết lớn đang được người làm dọn sạch.

Đỗ Nhược nghiêng đầu, lập tức thét chói tai: “Em, em, em đến đây từ khi nào?”

Trần Mộ Tư quay đầu, lườm cậu: “Em tới từ lúc anh mắng cha là đồ khốn kiếp.” Đỗ Nhược vội vàng che miệng Mộ Tư lại, nhìn chung quanh, xác định Trần Vũ Dương không có ở đây, lúc này mới buông ra: “Anh không có nói vậy đâu, là em nghe lầm đó.”

“Nhược Nhược, anh sợ cha em phải không? Không sao đâu, em đã ghi âm lại rồi.” Nói xong, Trần Mộ Tư quơ quơ MP4 trước mắt Đỗ Nhược.

Đỗ Nhược nhéo mặt thằng bé: “Đưa cho anh.”

Trần Mộ Tư đẩy cậu ra, Đỗ Nhược lui về phía sau, ngồi trên mặt thảm dày mịn. Ngay sau đó, Đỗ Nhược liền áp Trần Mộ Tư nằm trên mặt thảm: “Nhanh đưa cho anh.”

“Không đưa không đưa, Đồ Liên, cứ..u..?” Câu kêu cứu còn chưa ra khỏi miệng liền bị Đỗ Nhược bịt lại, nếu để Đồ Liên thấy cậu bắt nạt Mộ Tư thì nguy mất.

“Em có đưa hay không?”

“Không đưa, trừ khi anh có thể làm cho Đồ Liên thả em ra ngoài.”

“Làm sao có thể.” Tròng mắt Đỗ Nhược chuyển động, cúi xuống gần Trần Mộ Tư: “Hai chúng ta lén ra ngoài được không?”

“Bị phát hiện thì sao?”

“Không sao đâu, bây giờ Đồ Liên đang ở phòng sách, hai tiếng nữa mới xuống, cha em thì đi làm, chúng ta ra ngoài một tiếng rồi về.”

“Vậy cũng không được, nếu như anh bị bệnh rồi sao, đến lúc đó cha sẽ không tha cho em.” Trần Mộ Tư cũng không phải ngu ngốc, tự bản thân Đỗ Nhược muốn đi ra ngoài lại muốn kéo theo cái đệm lưng là mình, biết rõ Trần Vũ Dương sẽ tức giận còn không chịu ngoan ngoãn nghe lời. (hảo thông mingggg :3: )

Thật là... Tính tình của Trần Mộ Tư làm sao vậy, hai người bọn họ dạy hư đứa nhỏ này rồi sao?

“Vậy em đừng nghĩ đến chuyện đi ra ngoài chơi nữa, nếu em dám bỏ anh lại trốn đi chơi, anh liền nói với Đồ Liên, để anh ta đánh em.”

“Bỉ ổi, anh là mẹ kế, anh dám bắt nạt em.”

“Anh không chỉ bỉ ổi, anh còn rất hạ lưu nữa.” Đỗ Nhược cười đắc ý. Trong lòng bổ sung thêm một câu, anh là mẹ kế sao? Phi, là cha ghẻ, em nói sai, nói sai rồi. ( :v: :v: :v: hẳn là cha ghẻ =)))

“Sao rồi, em nên nghe lời anh, đừng học cha mình biến thành người như vậy.” Đỗ Nhược đẩy Trần Mộ Tư ra.

Trần Mộ Tư đứng lên, nhẹ nhàng đá Đỗ Nhược đang ngồi dưới đất: “Còn có thể thế nào nữa, đi.” Bây giờ không đi, còn chờ khi nào được chứ? Nếu đến cuối năm thì trời sẽ ấm lên rất nhiều, lúc đó còn chỗ nào có tuyết mà chơi nữa.

Hai người nhanh chóng thay quần áo, Trần Mộ Tư bọc Đỗ Nhược như quả bóng tròn, nhóc con còn muốn quấn thêm khăn quàng cổ, nhưng mặc kệ có nhón lên nhón xuống như thế nào vẫn không với được đến cổ Đỗ Nhược, đành phải kéo Đỗ Nhược xuống: “Khom lưng xuống đồ ngốc này.”

“Thân thể anh rất khỏe, em đừng siết chặt như vậy, anh khó chịu lắm.”

“Ai kêu anh muốn đi ra ngoài chơi, đến lúc đó gặp gió bị bệnh, người bị đánh là em đó.” Bộ dáng than thở của Trần Mộ Tư giống như đang nói: sao người ta lại bán cái đồ này cho anh chứ.

Chương 79:: Tay và móng vuốt

Đỗ Nhược vừa đi ra ngoài cửa, trên người đã đổ đầy mồ hôi, cậu oán giận nhìn Mộ Tư: “Mặc nhiều quần áo như này thì đi chơi sao được.”

“Đi thôi, đừng than nữa, chúng ta ra bên ngoài chơi, bên kia có mấy người đang chờ em.”

“Ai? Nhóc con, em muốn ra ngoài gặp ai?”

“Cái gì mà ra ngoài gặp ai, đó là hoa hậu lớp em, xinh đẹp giống như anh vậy đó.”

Đỗ Nhược lắc đầu, thở dài, con đường Đồ Liên đang đi thật là gian khổ.(thâm ý quá Nhược cưng :3: )

Một đám nhóc khoảng bảy tám tuổi, cộng thêm Đỗ Nhược nữa, lăn qua lăn lại trong đống tuyết, Đỗ Nhược bị bao bọc trong mớ quần áo dày cộm, chạy cũng không chạy nổi, bị hoa hậu lớp trong truyền thuyết đuổi theo quăng quả cầu tuyết vào mặt nhiều lần.

Đỗ Nhược chạy ra xa, hoa hậu liền chạy theo: “Này, anh là Đồ Liên hả?”

Ồ. . . Đỗ Nhược đã hiểu, thì ra cô bé này xem cậu là tình địch. Đỗ Nhược vừa mới tính trả lời, Trần Mộ Tư liền chạy tới, hỏi cô bé: “Vương Lệ Lâm, cậu bắt nạt mẹ kế tớ đúng không?”

Cô bé mở to hai mắt, lẩm bẩm nói: “Thì ra đây là bảo bối của cha cậu, sao lại ngốc như vậy?”

Trên mặt Đỗ Nhược xuất hiện vài vạch đen, thì ra đầu năm nay có nhiều đứa nhỏ 'xuyên không' (ý là suy nghĩ quá ư là .. k đúng tuổi của chúng =))như vậy, cậu bất mãn kháng nghị: “Anh có ngốc đâu?”

Trần Mộ Tư thản nhiên liếc mắt nhìn cậu: “Anh có lúc nào không ngốc?” Ánh mắt này, thật giống cha nhóc.

Những lời này làm Đỗ Nhược nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Trần Mộ Tư, khi đó Trần Mộ Tư mới năm tuổi, bây giờ đã tám tuổi, thời gian trôi qua thật là nhanh, nghĩ như vậy, Đỗ Nhược liền nở nụ cười ngốc nghếch.

“Chậc chậc, lại cười ngớ ngẩn, Vương Lệ Lâm, cậu nhìn giùm tớ coi, cuối cùng anh ấy có chỗ nào tốt?”

Cô bé cười: “Tốt? Tớ tốt với cậu là được rồi.”

“Sao cậu lại nói chuyện này?” Trần Mộ Tư đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn Đỗ Nhược, cảnh cáo cậu không được nghe.

“Chuyện của chúng ta cậu tính thế nào? Trả lời đi.” Bộ dáng cô bé này thật giống như dày dặn kinh nghiệm, Đỗ Nhược nhìn thế nào cũng cảm thấy đoạn đối thoại giữa hai đứa nhỏ tám tuổi này thật kỳ lạ. Đỗ Nhược cho ra kết luận, Trần Mộ Tư yêu sớm, lúc về nên nói cho Đồ Liên biết, buổi tối đi ngủ phải khóa cửa mới được, chắc chắn Trần Mộ Tư sẽ bị đánh.

Đỗ Nhược đang ở trong trạng thái đắc ý thì điện thoại trong túi áo liền vang lên như đòi mạng. Đỗ Nhược vừa thấy cái tên hiện lên trên màn hình liền lo lắng, tay run run, cố làm ra vẻ bình tĩnh, tránh cho Trần Vũ Dương nghe được sự tình, cái người kia âm hiểm giống như hồ ly tinh vậy.

Vừa bắt máy, Đỗ Nhược liền đánh đòn phủ đầu: “Anh ở đâu vậy?”

“Chuẩn bị ra sân bay, anh gọi báo với em một tiếng, tối hôm nay không về nhà được, anh đi công tác.” Trần Vũ Dương ngồi trong xe nhìn Đỗ Nhược một bên nói chuyện với hắn, một bên giẫm từng bước chân lên tuyết.

“Sao sáng nay anh không nói với em?”

“Sao vậy? Nói cho em biết để em chạy ra ngoài chơi tuyết sớm một chút sao?” Trần Vũ Dương khẽ nâng khóe miệng.

Đỗ Nhược sửng sốt, điện thoại trong tay chuyển động, “lạch cạch” rơi vào trong tuyết. Đỗ Nhược quay người lại, có ba chiếc xe màu đen đậu cách đây không xa, đi đầu là chiếc Bugatti Veyron mà Đỗ Nhược cực kỳ quen thuộc. Ba chiếc xe đậu giữa trời tuyết trắng xóa càng dễ nhận thấy, đôi chân Đỗ Nhược liền như bị dính chặt trong tuyết không rút ra được.

Trần Vũ Dương nhìn thấy Đỗ Nhược bất an cúi đầu đứng ở nơi đó, cười bất đắc dĩ, tháo dây an toàn đi đến bên cạnh cậu.

Trần Mộ Tư vừa thấy Trần Vũ Dương liền sợ đến nỗi không dám chuyển động, chạy đến đứng bên cạnh Đỗ Nhược, những người khác không biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy bộ dáng hai người giống như có chuyện lớn sắp xảy ra, cũng dừng chân lại, mê mang đứng nhìn Đỗ Nhược và Trần Mộ Tư.

Trần Vũ Dương nhìn thấy tình huống này muốn khóc cũng không được mà cười cũng chẳng xong, một đám nhóc, ở giữa là Đỗ Nhược đứng yên ở đó, hắn thực sự nói không ra đây là cái hoàn cảnh hay cảm giác gì nữa.

Trần Vũ Dương hỏi Trần Mộ Tư đây là con cái nhà ai. Trần Mộ Tư ngoan ngoãn trả lời, Trần Vũ Dương liền biết đây là con của những người hàng xóm xung quanh biệt thự họ ở, hắn đã gặp cha mẹ của bọn nhóc này nhiều lần, đều là những đứa nhỏ trong gia đình có tiền có thế. Bọn chúng đều bị Trần Mộ Tư xúi giục lén chạy đến đây chơi.

Trần Vũ Dương gọi điện cho gia đình bọn nhóc, phân phó Chu Trì và Lâm Li đưa bọn nhóc về nhà. Trên nền tuyết như thế này, không ai đảm bảo được sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Sau khi giải quyết xong mọi chuyện liền nhìn thấy Đồ Liên lái xe chạy tới, sắc mặt âm trầm đáng sợ, đây là lần đầu tiên Đỗ Nhược nhìn thấy Đồ Liên như vậy, không khỏi run sợ, dù nói thế nào cậu cũng là đồng phạm.

Trần Mộ Tư không dám nói câu nào đi theo Đồ Liên lên xe, vụng trộm quay đầu nhìn Đỗ Nhược, làm hình dáng của miệng phát âm chữ: “Cứu em.”

Trong lòng Đỗ Nhược hử một tiếng, cứu em? Vậy ai cứu anh?

“Lên xe.” Trần Vũ Dương ra lệnh, Đỗ Nhược lập tức khẩn trương, xoay người ôm lấy hắn, tiếc rằng quần áo quá nhiều làm cậu ôm không được thoải mái.

Trần Vũ Dương nhìn thấy Đỗ Nhược bị bao như quả cầu, buồn cười kéo mũ cậu xuống.

Lên xe, Trần Vũ Dương giơ tay đưa về hướng Đỗ Nhược, Đỗ Nhược lập tức sợ hãi lui vào trong góc. Trần Vũ Dương hỏi: “Em trốn cái gì?”

“Đừng phạt em, em biết sai rồi.” Bộ dáng Đỗ Nhược giống như em thật sự biết lỗi rồi, làm Trần Vũ Dương dở khóc dở cười: “Kêu em đưa tay ra, anh có phạt em sao?” Khóe miệng Đỗ Nhược móp méo, thì ra không phải đánh người, vậy cậu yên tâm rồi, lập tức bò đến ngồi trên đùi Trần Vũ Dương, tháo khăn quàng cổ, la hét rằng mình nóng.

Trong xe có hệ thống lò sưởi, Đỗ Nhược vừa mới leo lên liền đổ mồ hôi, nhưng bàn tay lại vô cùng lạnh lẽo giống như mới được lấy khỏi tủ lạnh vậy.

Trần Vũ Dương giúp cậu cởi áo khoác ra, cũng tháo bỏ áo khoác của mình: “Đưa tay vào đây, đừng để lạnh quá.”

Đỗ Nhược không khách khí, lập tức nắm lấy tay hắn, Trần Vũ Dương bị lạnh hít một hơi, vỗ vào mông cậu: “Vật nhỏ, làm sao mà tay lạnh như vậy, còn muốn giương móng vuốt nữa không?” (có lẽ ý là phản kháng lại)

Đỗ Nhược mặc quần áo dày cộm, mặc kệ hắn thoải mái hay không cũng đem đầu cọ trước ngực Trần Vũ Dương, cười hì hì đáp: “Tay thì tay, không cần móng vuốt nữa.”

Trần Vũ Dương nghe vậy liền vui vẻ, bắt lấy bàn tay Đỗ Nhược đang tùy ý làm loạn trên người mình, hôn lên mặt cậu.

Xe bọn họ chạy phía sau xe Đồ Liên, rất nhanh liền về nhà, thì ra hai người kia cũng chạy không được bao xa.

Sau khi Đồ Liên xuống xe thì gương mặt có chút kỳ quái, Đỗ Nhược không chắc cảm giác đó là gì, dường như là rất đau lòng. Đỗ Nhược nghĩ, chẳng lẽ Đồ Liên chưa hỏi mà Trần Mộ Tư đã khai?

Trần Vũ Dương ăn trưa ở nhà, buổi chiều liền lên máy bay. Đỗ Nhược ngủ trưa một chút, đến buổi tối lại không ngủ được.

Hôm nay Trần Mộ Tư không bị đánh, nhưng mà không khí yên lặng như vậy còn nghiêm trọng hơn chuyện bị đánh một trận.

Đồ Liên và Trần Mộ Tư “ở riêng”.

Trong lòng Đỗ Nhược tò mò, lại không dám hỏi, khó chịu giống như đang bị mèo cào trong bụng.

Buổi tối Đỗ Nhược nghe thấy có người khóc bên ngoài, vừa mở cửa liền thấy Trần Mộ Tư mặc đồ ngủ khóc nức nở bên ngoài phòng Đồ Liên, Đỗ Nhược nhìn thấy rất đau lòng, nhanh chóng lấy quần áo bao Mộ Tư lại, tuy là mở máy sưởi nhưng mà mặc đồ ngủ đứng ở chỗ này cũng lạnh lắm.

Đỗ Nhược nghĩ vẫn không ra, Đồ Liên thích Trần Mộ Tư đến như vậy, làm sao nỡ bỏ thằng nhóc đứng ở cửa khóc lâu như thế, nếu như vì chuyện hôm nay bọn họ lén đi ra ngoài, cũng không cần tức giận đến mức đó, nếu như chuyện Mộ Tư ngu ngốc “gặp người ở ngoài” bị Đồ Liên biết được, Đồ Liên cũng sẽ không nhẫn tâm với Mộ Tư, dù sao Mộ Tư cũng còn nhỏ, loại chuyện này sẽ không ngăn được, Đồ Liên không nên ép buộc Mộ Tư.

Chương 80:: Hạnh phúc chính là… (chương cuối)

“Đồ Liên?” Đỗ Nhược thử gõ cửa.

“Cậu Đỗ Nhược, có chuyện gì sao?” Đồ Liên có trả lời nhưng không mở cửa, xem ra y đã quyết tâm không gặp Trần Mộ Tư rồi.

“Tôi có thể vào không?” Đỗ Nhược hỏi.

“Có chuyện gì cứ nói luôn, trễ lắm rồi, nếu cậu không đi ngủ, tôi sẽ nói với tiên sinh.”

Đỗ Nhược mím môi, tại sao Đồ Liên bây giờ cũng biết tố cáo như ai rồi?

Trần Mộ Tư vẫn đang khóc, thở không ra hơi, đôi mắt sưng lên giống như hột đào. Thằng bé ôm thắt lưng Đỗ Nhược khóc rất đau lòng.

Đỗ Nhược ngồi xổm xuống hỏi Mộ Tư: “Em đã nói gì với Đồ Liên?”

“Em nói... Em nói... Em không có chơi tuyết, em tìm Vương... Vương Lệ Lâm.” Trần Mộ Tư sợ Đồ Liên tức giận cho nên không dám nói ra chuyện mình trốn đi chơi tuyết, nhưng mà không nghĩ tới hậu quả lại trở thành như vậy.

“Sau đó thế nào?”

“Đồ Liên... Đồ Liên hỏi em... Tại... Tại sao đi tìm Vương Lệ Lâm. Em liền... Nói cho... Nói cho Đồ Liên biết, Vương Lệ Lâm rất... Rất xinh đẹp, em... Em thích cậu ấy.” Trần Mộ Tư khóc rất nhiều, ngay cả nói chuyện còn không nói nổi, Đỗ Nhược ôm Mộ Tư vào lòng, vỗ về lưng Mộ Tư cho thông khí.

Cuối cùng Đỗ Nhược cũng biết tại sao Đồ Liên tức giận, nhưng mà Đồ Liên lại so đo chuyện này với đứa nhỏ tám tuổi sao? Hơn nữa, Đồ Liên luôn dung túng cho Mộ Tư, tại sao có thể vì chuyện này mà không trông nom Mộ Tư nữa.

Đỗ Nhược dụ dỗ: “Em không nghe lời, Đồ Liên sẽ tức giận, nhưng mà chỉ cần ngủ một giấc, ngày mai Đồ Liên sẽ hết giận, sẽ lại quan tâm tới em.”

Mộ Tư ngẩng đầu hỏi cậu: “Thật sao?”

Đỗ Nhược cố hết sức gật đầu, sợ Trần Mộ Tư không tin cậu: “Đương nhiên là thật.”

“Lời anh nói không đáng tin.” Trần Mộ Tư trợn đôi mắt đo đỏ nhìn Đỗ Nhược.

Đỗ Nhược sửng sốt, cười ngượng ngùng, ở trong lòng thầm mắng: thằng nhóc xấu xa, sao bây giờ lại nói chuyện lưu loát như thế chứ.

Dỗ Trần Mộ Tư ngủ xong Đỗ Nhược mới chạy tới gõ cửa phòng Đồ Liên: “Mộ Tư đã ngủ rồi.” Tiếng nói vừa dứt, cửa liền mở ra: “Vào đi.”

Đỗ Nhược vừa vào liền chui vào trong chăn, cố ý nói thật khoa trương: “Oa, trên hành lang rất lạnh rất lạnh, không biết gió ở đâu thổi tới, lạnh muốn run luôn.”

Đồ Liên vừa nghe thấy liền nhíu mày, hỏi: “Mộ Tư sao rồi?”

“Còn có thể sao nữa, khóc mệt, bây giờ mới ngủ. Ai, Đồ Liên, anh không phải vì một đứa nhóc liền ghen thành như vậy chứ?” Đỗ Nhược không vòng vo nữa cũng vào ngay chủ đề.

“Ghen cái gì?”

“Nếu không phải ghen vậy anh làm sao vậy?”

“Quan hệ giữa tôi và Mộ Tư không thích hợp để dùng từ ghen này.” Ánh mắt Đồ Liên không rời khỏi màn hình, Đỗ Nhược nhìn không hiểu ở đó đang viết cái gì, chỉ thấy vài đường đang chuyển động.

“Anh không thích Mộ Tư sao?” Đỗ Nhược hỏi.

Đồ Liên hỏi ngược lại: “Cậu không thích Mộ Tư sao?”

“Hai chuyện này khác nhau.”

“Có gì khác nhau?”

Đỗ Nhược không biết nên nói gì, ôm cánh tay Đồ Liên cắn một cái cho hả giận. Đồ Liên ngừng lại, để máy tính sang bên cạnh, nghiêm mặt nói: “Cậu Đỗ Nhược, tương lai Mộ Tư sẽ kết hôn sinh con, năm nay Mộ Tư tám tuổi, tốt nhất nên ngủ một mình, tôi làm như vậy có gì sai.”

“Tại sao nhất định phải kết hôn sinh con? Mộ Tư ở chung với anh không tốt sao?” Đỗ Nhược không hiểu.

Đồ Liên yên lặng một lát rồi nói: “Tiên sinh sẽ không cho phép Mộ Tư ở chung một chỗ với tôi, ít nhất sẽ không cho phép Mộ Tư không kết hôn.” Đỗ Nhược sửng sốt, ngây ngốc hỏi y: “Tại sao?”

“Bởi vì...” Đồ Liên cười khổ. Thật ra cho dù tiên sinh không đồng ý, y cũng có thể dẫn Mộ Tư rời khỏi nhà họ Trần, y hoàn toàn có năng lực cho Mộ Tư cuộc sống như bây giờ, nhưng mà y không nghĩ tới một chuyện. Nếu Mộ Tư thích con gái, vậy cứ để nhóc thích đi.

“Cậu Đỗ Nhược, thời gian không còn sớm, nhanh đi ngủ đi.”

“Vì sao? Vì sao? Anh còn chưa nói cho tôi biết mà.” Đỗ Nhược vẫn không hiểu, cậu phải hiểu rõ chuyện này, nếu không sẽ cực kỳ khó chịu.

“Cậu cảm thấy đồng tính ở chung một chỗ sẽ tốt sao?”

“Có gì không tốt?”

“Có lẽ tiên sinh sẽ ôm ấp cậu trên đường, còn hôn cậu trước mặt nhiều người đúng không? Hai người vẫn ở chung một chỗ nhưng không có danh phận, không có ràng buộc pháp luật. Hai người cực kỳ yêu nhau, nhưng vẫn có người nói tình yêu này làm người khác cảm thấy phản cảm. Cậu Đỗ Nhược, cậu ở đây, là vì tiên sinh bảo vệ cậu quá tốt, thế giới này, đồng tính luyến ái vẫn bị chán ghét như trước, tôi hi vọng Mộ Tư có thể... có thể không như vậy, có thể nắm tay vợ mình, đi đến giáo đường, tiếp nhận lời chúc phúc của mọi người.” Đồ Liên nói liên tục, nhìn Đỗ Nhược cười, nhéo gò má trắng nõn của cậu: “Đỗ Nhược, không phải ai cũng có thể gặp được Trần Vũ Dương của đời mình.”(A Liên nói hay quá T^T)

“Tôi vẫn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net