3. And, if I want to be with you

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  ♡ Cho anh một tách trà nhài,

Một viên kẹo ngọt, một ngày yêu em

⇆ㅤ◁ㅤ ❚❚ㅤ ▷ㅤ↻

Châu Kha Vũ đứng một bên nhìn Lưu Chương tập trung vào đống sổ sách của tiệm trà, mấy số liệu này đến bản thân cậu cũng không nắm rõ hết, bỗng dưng cảm thấy bứt rứt vô cùng. Lần đầu tiên cậu nghiêm túc kiểm điểm sự tùy ý của bản thân khi làm một chuyện gì đó, nhưng nghĩ là nghĩ trong đầu vậy thôi, nếu phải thật sự bắt tay vào làm thì chưa biết chừng lại lộn xộn hết cả lên.

Lưu Chương thấy bạn nhỏ cứ bối rối đứng một góc tự hỏi tự đáp mãi, không nhịn được ngước lên trêu chọc.

"Sao thế, lo lắng như vậy là sợ tôi lừa cậu hay sao?"

"Đâu có..." - Châu Kha Vũ liên tục xua tay đính chính - "Nói hơn nữa tôi có gì để lừa chứ, anh có ý đó thật cũng không sao hết."

Nói rồi ngượng ngùng cười với anh, đôi mắt cong lên dưới hàng mi dài, vừa quyến rũ lại vừa đơn thuần.

Chết tiệt, Lưu Chương vừa nghĩ đến một chàng trai trẻ với "tính từ quyến rũ". Có trời mới biết vào giây phút đó lòng anh đã rối rắm đến chừng nào.

Cảm giác lạ lùng chưa từng xuất hiện trước đây ngấm ngầm len lỏi vào tim, như sương sớm xuyên qua tầng kẽ lá trước khi rơi xuống đất. Cả quá trình đều diễn ra trong âm thầm, thế nên Lưu Chương có vẻ vẫn chưa kịp nhận ra.

"Hay tôi làm bánh cho anh nhé!" - Châu Kha Vũ đề nghị khi thấy người kia gấp sổ sách, đứng lên khỏi ghế làm động tác vươn vai - "Tiệm chúng tôi vừa có bánh hồ đào pêcan, mùi vị không tệ đâu."

"Để cảm ơn tôi sao, vậy miễn phí tiền trà cho tôi một năm được không?" - Lưu Chương đáp với giọng điệu nửa đùa nửa thật.

Vậy mà bạn nhỏ lại gật đầu chắc nịch ngay lập tức.

"Được!"

Châu Kha Vũ tự cho rằng dù gì người ta cũng giúp mình nhiều như vậy, cậu thật sự chưa biết phải báo đáp anh thế nào.

Lưu Chương cười cười, nhặt mấy viên kẹo trong chiếc đĩa sứ trên bàn làm việc bỏ vào túi áo khoác. 

"Đùa cậu đấy, chỉ tiện tay giúp cậu mà được miễn phí uống trà cả năm thì cậu lấy đâu ra tiền lãi." - Anh giơ một viên kẹo ra trước mặt, nháy mắt với cậu rồi nâng giọng cao hơn một chút - "Lần sau tôi đến cứ mời tôi cái này là được!"

Lúc Châu Kha Vũ tiễn anh ra đến cửa, còn chưa kịp nói tạm biệt thì người kia bỗng nhiên xoay người lại như chợt nhớ ra gì đó. Hành động đột ngột của anh khiến bước chân cậu không kịp dừng lại, thế là hai người sít sao đối mặt nhau. Ở khoảng cách gần, Lưu Chương có thể nhìn rõ từng nốt ruồi trên gương mặt người đối diện. Dù cậu cao hơn anh một chút nhưng người lại rất gầy, lọt thỏm trong chiếc hoodie tối màu.

Đây là lụa đẹp vì người đấy à, sao lại có người ăn mặc đơn giản mà cũng hút mắt đến thế này chứ.

"Anh còn chuyện gì sao?" - Châu Kha Vũ hỏi khi thấy người đối diện cứ nhìn mình mãi mà không phản ứng gì.

Lưu Chương lùi lại một chút, cố làm ra vẻ bình tĩnh.

"À, ừ, cậu tên gì?"

"Châu Kha Vũ." - Cậu nhỏ giọng đáp.

"Vũ trong vũ trụ sao?"

"Vâng!"

"Cái tên ý nghĩa thật!" - Bỗng nhiên Lưu Chương cảm nhận được niềm vui khó lý giải, không nén được mỉm cười. Anh tiếp lời bằng chất giọng dịu dàng đến nỗi cả bản thân cũng tự thấy ngạc nhiên. - "Tôi tên Lưu Chương. Lần sau đừng quên mời tôi kẹo nhé!"

Cho đến khi người kia rời khỏi tiệm, Châu Kha Vũ vẫn còn chôn chân tại chỗ, hình như trái tim đang đập liên hồi trong lồng ngực bắt đầu có dấu hiệu không nghe theo kiểm soát của cậu mất rồi.

Không biết cậu có nhận nhầm không, nhưng rõ ràng hôm nay chất giọng anh thật khác, nhất là khi gọi tên cậu.

Và hơn nữa, anh còn hứa sẽ lại đến đây.

...

Từ ngày "Espresso tiên sinh" giúp tiệm trà làm lại sổ sách, công việc thu ngân và kết sổ của Duẫn Hạo Vũ trôi chảy hơn rất nhiều, quả nhiên những chuyện thế này không thể trông cậy vào anh chủ của bọn họ, Duẫn Hạo Vũ nghĩ.

Người đâu mà vừa đẹp trai, phong thái chững chạc, lại còn giỏi toán, đáng tin hơn anh chủ biết là bao, nhận xét xong thì đập bàn quả quyết luôn.

"Gả, nhất định phải gả!"

Trong khi đó, Trương Gia Nguyên nở một nụ cười ba phần ghét bỏ bảy phần nghi ngờ quả quyết không kém.

"Tự dưng đâu đâu xuất hiện giả làm người tốt, không phải có âm mưu với tiền tài thì chính là có mưu đồ bất chính với anh chủ nhà này từ lâu rồi. Tuy anh đây nhỏ tuổi hơn nhưng anh đây có thể đọc hắn như một cuốn sách nhá!"

Châu Kha Vũ đang đứng trong bếp đợi lò nướng nóng trước khi cho bánh hồ đào vào, nghe thấy câu chuyện chỉ biết ngán ngẩm lắc đầu. Hai đứa nhóc bên ngoài cãi nhau như thể bật trưởng bối trong nhà bất đồng ý khiến trước chuyện hôn sự của con trẻ, cùng là đối tượng ấy nhưng người đồng ý người lại không...

Nghĩ một thôi một hồi, cuối cùng lại hơi choáng váng bởi suy nghĩ của chính mình, gì mà "hôn sự" kia chứ. Hai cái đứa này, tuy có làm việc hẳn hoi nhưng suốt ngày cứ nói chuyện linh tinh thì vẫn không thể chấp nhận được.

"Còn nói nữa anh trừ lương hai đứa!"

Sau khi bị doạ, hai cậu nhân viên đã chịu dừng cuộc tranh luận và tập trung làm việc. Thế nhưng bấy giờ lại đến phiên Châu Kha Vũ bồn chồn, cậu áp tay lên đôi má nóng bừng của mình, tự nhủ có lẽ vì cậu đứng gần lò nướng quá nên bị lây nhiệt độ mà thôi.

...

Mấy ngày đầu thu trời đã bắt đầu se lạnh, Lưu Chương vẫn giữ thói quen đến tiệm trà. Chủ yếu là để thay đổi không gian làm việc thay vì nhốt mình trong nhà với bốn bức tường. Mới đầu anh còn tự dùng lý do đó để biện hộ cho mình và thấy rằng nó hợp lý đến không có chỗ chê.

Mãi cho đến khi nhận ra hôm nào đến tiệm mà không thấy dáng người cao gầy đứng sau quầy mở tỉ mẩn pha từng tách trà thì lòng dạ lại chẳng yên, hoàn toàn không thể nào tập trung làm việc được.

Cậu nhân viên cao cao tên Trương Gia Nguyên mỗi lần thấy anh lơ đãng nhìn vào bếp "tìm người quen" đều lạnh lùng bảo.

"Đừng tìm nữa, hôm nay anh chủ không đến!"

Lẽ nào biểu hiện của anh rõ ràng đến vậy?

Thế thì mặc kệ chẳng buồn biện hộ nữa. Dù gì cũng là người đã thất tình đôi ba lần trong đời, nếu đến cảm xúc của mình còn không dám nhận chẳng phải là lừa người gạt mình sao.

Có vẻ đã đến lúc Lưu Chương phải thành thật với trái tim rồi. Thừa nhận rằng trà nhài do bạn nhỏ pha rõ ràng rất hợp khẩu vị của anh, kẹo do chính tay bạn nhỏ làm ngọt mà không ngấy, hoa bạn nhỏ trồng vừa đẹp vừa thơm.

Cũng nhờ Lưu Chương bắt đầu thành thật với bản thân mà khoảng cách giữa anh và cậu dần dà được kéo lại gần hơn, chẳng biết từ lúc nào hai người bắt đầu có thể nói với nhau rất nhiều chuyện trên đời. Ví dụ như công việc của anh, ví dụ như ước mơ từng dở dang của anh, hoặc ví dụ như tình yêu của bạn nhỏ với việc trồng hoa và pha trà.

Và Lưu Chương bắt đầu mong mỏi bản thân có thể hiểu đối phương nhiều hơn, mỗi ngày một chút thôi cũng được. Anh tự tin rằng sẽ có ngày bạn nhỏ mở lòng chia sẻ cùng mình những nỗi niềm trong ánh mắt thi thoảng đượm buồn của cậu. 

Nghe nói trong tình yêu, tim ai loạn nhịp trước sẽ thua... Nghĩa là Lưu Chương anh đã sớm tự giương cho mình một cây cờ trắng.

Khi anh họ Lưu Chương gọi đến hỏi thăm tình hình của anh ở thị trấn, nghe giọng anh phấn khởi qua điện thoại hoàn toàn khác biệt với giọng điệu chán chường dạo trước, anh họ cũng không khỏi ngạc nhiên.

"Lưu thiếu gia đây là tìm thấy phương hướng cuộc đời hay tìm thấy điểm đến của cuộc đời vậy?"

"Nếu em nói là cả hai thì anh có tin không?"

"Lang bạt giang hồ có mấy tháng mà bước lên "phong đỉnh" rồi sao? Anh có nên mừng cho cậu không?" - Giọng cười giòn giã của anh họ truyền qua ống nghe khiến tai Lưu Chương lùng bùng cả lên, nghĩ đến bạn nhỏ nhịp tim cũng không khống chế được mà đập nhanh hơn đôi chút.

"Vậy cậu định khi nào mới giới thiệu "đích đến cuộc đời" cho anh biết?"

"Giờ chưa được, nhưng sẽ sớm thôi!"

"Vẫn chưa phải của mình mà dám tự tin thế sao."

Quả thật, dù hiện tại vẫn chưa thể xác định được cảm xúc của đối phương dành cho mình ngay, nhưng Lưu Chương biết tách trà nhài thơm ngát và những viên kẹo ngọt ngào ấy đã tan chảy trong trái tim anh ngay từ thời khắc bắt đầu.

Vậy nên anh đã rất sẵn lòng chờ đến lúc có thể xác định được điều đó, dù phải mất bao nhiêu thời gian đi nữa.

"Vậy anh chúc cậu may mắn!" - Anh họ nói thêm trước khi cúp máy.

Trong lúc chán nản, Lưu Chương đến đây để tìm lại phương hướng cho mình, ai mà ngờ được quanh đi quẩn lại nhân duyên còn để anh tìm thấy cả đích đến của cuộc đời anh. 

Nếu đã có duyên gặp gỡ, anh nguyện cả đời uống trà do bạn nhỏ pha liệu có được không?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net