001. Vòng chỉ đỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu không phải vì cuộc hôn nhân chớp nhoáng của hai đấng thân sinh hết mực kính yêu, chuyện của tôi và Na Jaemin có lẽ mãi mãi cũng chẳng có gì để kể.

Tôi là Jeno, họ Lee, sau khi tốt nghiệp sơ trung, bình lặng bước vào trường cấp ba như bao thằng con trai khác.

Đó là năm tôi mười sáu, mười sáu tuổi với nhiều ước vọng viển vông, rồi não nề thất vọng khi mỗi ngày qua đi, lại càng phải buộc lòng nhận ra lớn lên, vốn là điều gì đó cay đắng lắm.

Tôi có vài sở thích rặt lối ăn theo xu hướng giới trẻ, nay vầy mai khác, và mài mông ở trường học dù thực tế cũng chẳng chăm chỉ gì cho lắm, để mong có ngày thi đậu vào một trường đại học tầm trung. Bạn bè tôi không nhiều nhưng cũng chẳng phải gọi là ít, hầu hết đều xếp hạng tôi vào hàng bằng hữu có thể chia sẻ và dựa dẫm lúc cần. Tôi cũng điển trai, cứ cho là như vậy, theo lời mẹ bảo, tôi thừa hưởng hoàn toàn những đường nét cương nghị của ba, mũi cao cằm vuông nam tính, đôi mắt khi cười sẽ cong lên như vầng bán nguyệt, nên có một dạo trong những tối giật mình thức giấc khi ba vừa mới mất, đều rất dễ dàng bắt gặp mẹ lặng lẽ nhìn tôi mà rấm rức không thể giấu đi tiếng khóc.

Đấy là chuyện của hơn ba năm trước, ba tôi trên đường đi công tác thì gặp phải tai nạn giao thông. Một buổi chiều thành phố làm mưa rả rích, tôi quấn mình trong chăn nghiền ngẫm quyển truyện trinh thám ba vừa mua cho, mẹ nhận được tin dữ từ điện thoại người quen, và thế là cuộc sống của tôi bắt đầu thay đổi.

Mẹ tôi xuất thân từ gia đình khá giả, vốn quen được nuông chiều từ nhỏ, kết hôn với ba, mẹ bỏ hẳn công việc kinh doanh ở cửa hàng hoa để chuyên tâm đảm nhiệm chức vụ vợ hiền, lo lắng chăm sóc cho chồng con. Ba vì lẽ đó, dĩ nhiên trở thành trụ cột kinh tế của gia đình. Người đàn ông quan trọng trong cuộc đời mẹ, là tình yêu, là hạnh phúc của người phụ nữ xinh đẹp chưa bước qua tuổi ba mươi lăm ấy bỗng chốc không còn nữa, mẹ tôi rơi vào suy sụp.

Tôi có đau lòng không? Tất nhiên là có chứ, tôi đau đến nỗi tâm tư của một thằng nhóc mười ba không thể nào chứa đựng đủ đầy, không thể nói hết có biết bao rối bời khi chứng kiến mái ấm mà mình từng quá ỷ lại và tự hào, chỉ sau một đêm mưa bão đã bị bàn tay tàn nhẫn của cuộc đời tước đoạt. Song tôi không khóc được, tôi còn phải lớn lên kiên cường mạnh mẽ, để ôm lấy đôi vai đã quá gầy gò cô độc của mẹ tôi.

Nhưng người chết đi như thế, cả tôi và mẹ đều biết bản thân kẻ sống vẫn phải trả cho xong món nợ đã sinh ra. Mẹ gạt nước mắt ôm tôi vào lòng trong buổi chiều thành phố ngập đầy gió lộng, xoa đầu tôi và nói rằng, rồi mọi chuyện nhất định sẽ qua.

Tôi cùng mẹ chuyển ra ở trong một căn hộ nhỏ hơn trên tầng bảy khu chung cư giá bình dân, người sống chung quanh chủ yếu là công nhân viên chức. Tiền bán ngôi biệt thự lớn trước đây còn dư được một khoản, đủ để mẹ mở lại cửa hàng hoa tươi con con nơi góc đường, và gửi chút ít vào ngân hàng để dành dụm cho tôi sau này đi học. Cuộc sống dần quay về với nếp cũ, tôi sau khi đến trường, tham gia vài hoạt động ngoại khoá, sẽ chạy đến cửa hàng giúp mẹ làm việc lặt vặt, rồi giao hoa. Dẫu cho đã ít đi thời gian nhàn rỗi chăm lo cho bản thân đến khiến nhan sắc rất nhanh tiều tuỵ, nhưng mẹ tôi vẫn đẹp, đôi mắt sâu hun hút đen láy luôn dễ dàng cuốn tất cả vào một khoảng không rộng vô cùng, chỉ ngập đầy giọng nói dịu dàng nhẫn nại ấy.

Và trong những chuyến đi giao hoa vào mùa thu đó, tôi gặp cậu, Na Jaemin, khi mười sáu tuổi. Lần đầu tiên, tôi đứng lóng ngóng trước căn nhà lớn sơn độc nhất một màu trắng ngà tuyệt đẹp với vô số hoa cảnh xung quanh, Na Jaemin bước một chân rất dễ dàng vào cuộc đời Lee Jeno, rồi gieo lại nơi trái tim dại khờ trong tôi một hạt mầm xanh non, nhưng cho đến khi chúng thật sự lớn lên, tôi không thể phân biệt nổi đó là hạt giống hoa hồng hay là cây bao báp.

Tôi nhấn chuông, dù đã cố lấy lại tập trung, nhưng đôi mắt vẫn thi thoảng ngước lên góc ban công tầng hai nơi cậu thiếu niên ấy đang thong thả đọc sách trên chiếc bàn con, quanh cậu còn treo thật nhiều chậu linh lan trắng. Mặt trời tháng chín nghiêng mình lấp lánh, mơ hồ khiến tôi trông thấy khắp nơi bao bọc cậu khi ấy lan ra thật nhiều tia nắng vàng ruộm, rực rỡ và ấm áp. Dáng người mảnh khảnh trong áo sơ mi màu thiên thanh không xoắn tay, gương mặt nhỏ đăm chiêu, mái tóc mềm màu nâu trầm mặc, những ngón tay lật giở từng trang sách, ắt hẳn phải dịu dàng mềm mại hơn cánh hoa hồng trắng tôi sắp sửa giao đến theo yêu cầu từ gia đình cậu.

Không lâu sau có người mở cửa nhận hoa, vội vàng đánh thức tôi ra khỏi giấc mơ giữa ngày tưởng sẽ dài vô tận. Tôi nhận tiền rồi quay bước lên xe máy ra về, thế nhưng tâm hồn đã mắc kẹt lại một nửa nơi góc ban công và những chậu linh lan trắng muốt nghiêng mình theo gió, bên viền mi đen láy thuộc về cậu, mãi mãi không bao giờ có thể lãng quên.

Mười sáu tuổi, học kỳ hai năm nhất cao trung, cuối hạ, trời sang thu tan ấm nắng vàng, lần đầu tiên tôi biết rung động, dở dở ương ương, ôm mối tương tư trước một người.

Na Jaemin là một cậu nhóc khó gần, mọi người đều nói về thiếu gia nhà họ Na như vậy. Mất một tuần để tôi lân la tìm hiểu về cậu, từ những thằng bạn nối khố từ xưa. Người ta vẫn luôn bảo nhau, vô duyên đối diện bất tương phùng, trước đây tôi chẳng hiểu về câu nói này cho lắm. Nhưng mãi đến sau cái ngày màu áo thiên thanh của Na Jaemin theo tôi về đến tận nhà, ương bướng ráo riết đuổi theo tôi tới từng giấc ngủ, tôi mới lại nghiệm ra vài đạo lý hay ho, rằng sau khi chân tôi vướng vào vòng chỉ đỏ mà cậu đã buông xuống, thế giới riêng tôi sẽ ngay lập tức thu nhỏ lại, chỉ còn quẩn quanh mãi nơi vòng tròn có cậu là hồng tâm.

Hoá ra Na Jaemin và tôi vốn học cùng trường, cậu thuộc ban xã hội, còn tôi lại chẳng có định hướng gì nhất định, chỉ xuềnh xoàng như thế đậu vào một lớp trình độ cơ bản, ngày đến lớp ngủ gật và bùng học nhiều hơn nghe giáo viên giảng dạy. Có thể tôi bị sự ra đi của ba tác động, lại quá tranh thủ thời gian đỡ đần cho mẹ một tay, nên từ lâu rồi thành tích học hành đối với tôi chẳng còn quan trọng nữa. Vậy ra suốt một học kỳ dài trôi qua, mặc cho bao lời bàn tán về cậu từ các nữ sinh cùng lớp, tôi vẫn chẳng hề biết Na Jaemin là ai, gương mặt cậu có bao nhiêu đẹp trai, gia đình cậu có chừng nào khá giả.

Trời cao vốn là luôn biết cách trêu chọc lòng người. Cho đến một lúc khi chợt nhiên nhìn lại, tôi thấy mình ngả lòng cảm nắng cậu như thế, nhẹ nhàng thôi, giống như ngón tay cậu đã từng men theo viền góc sách mở ra một chương mới, mở luôn cả cánh cửa đóng chặt của trái tim tôi.

Có điều tôi thích Na Jaemin là thế, nhưng vẫn chẳng thể nào có cơ hội gần gũi cậu. Có lẽ cậu không hẳn là quá khó gần, nhưng gương mặt đó lại nghiễm nhiên khiến người ta không dám bước đến, nhìn vào đôi mắt đẹp của cậu mà nói trọn vẹn câu yêu thích. Mãi lâu sau, gia đình cậu cũng không gọi đặt hoa, khiến tôi hoàn toàn chẳng còn có bất cứ hi vọng nào để trông cậy vào nguyên cớ đó. Chỉ có những buổi nghỉ giải lao, tôi cùng bạn bè kiếm cớ đi xuống căn tin, được dịp sẽ ngang sang dãy phòng Jaemin học. Na Jaemin gầy rộc, mặc đồng phục của trường bao giờ cũng rộng lùng thùng, vô tư chìm vào thế giới sôi nổi rực rỡ xung quanh. Tôi thiên vị cậu là thế, cho nên luôn thấy cậu trông rất dễ thương và khác biệt, dù cho đứng giữa biển người tìm kiếm cậu ở khoảng cách xa xôi, dốc ngược cả chiều gió đổ, Na Jaemin vẫn luôn luôn là duy nhất trong mắt tôi.

Cứ thế, chuyện tôi tương tư cậu như những trang dạo đầu của quyển tiểu thuyết mạng ba xu, không có gì hơn nữa, và thậm chí buồn cười đến nỗi chính tôi biết rằng, sẽ chẳng có một cảnh chạm mặt gay cấn định mệnh nào diễn ra, bên dưới hiên trường trong chiều mưa lất phất, đặt dấu mốc cho tình yêu trong chúng tôi chớm nở. Chỉ có tôi vẫn mỗi ngày đến trường, ôm trong mình một bí mật có màu thiên thanh, đôi mắt thường bất giác hướng về dãy phòng học ban xã hội, tìm kiếm người chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của mình.

Giống như tôi mỗi buổi sáng đón xe bus đến trường, trên tai đeo headphone, bỏ mặc cả dòng âm thanh hỗn loạn của thành phố khi ngày lên vội vã. Tình cảm đơn phương của tôi dành cho Na Jaemin ngay từ đầu, chỉ là một mình tôi cảm nhận, nếm trải những vui buồn đến từng li từng tí. Cả thế giới không nghe thấy, và cậu ở nơi ban công tầng hai ngôi nhà lớn màu trắng ngà xinh đẹp ấy, dĩ nhiên lại càng không cách nào nghe thấy.

Nếu biết tôi liều lĩnh như vậy, ắt có người phải hỏi tôi cảm nắng cậu trong bao lâu, thứ cảm tình chỉ giữ riêng cho mình, dễ đến rồi sẽ dễ dàng phai nhạt. Tôi mong rằng như thế, nhưng có lẽ ngày cậu xuất hiện, đã quá vừa vặn cho trái tim mười sáu trong tôi thổn thức rộn ràng, khiến tôi loay hoay mãi vẫn không thoát khỏi vòng tròn đó, hoàn toàn chìm đắm. Tôi thích cậu, ngày một nhiều hơn.

Hết năm nhất cao trung, tôi bước qua tuổi mười bảy, điên khùng đăng ký thi chuyển ban trước con mắt ngỡ ngàng của bạn bè chỉ vì tương tư cậu.

Trong lúc chờ ôn luyện, không ngờ lại có chuyện xảy ra.

Một ngày kia, có người đàn ông dáng cao gầy đạo mạo đến cửa hàng hoa của mẹ tôi, đặt mua năm trăm cành hồng trắng và cùng mẹ hàn huyên mãi đến khi bóng chiều đổ xuống, tôi nhẹ lòng hiểu rằng, đã đến lúc mẹ phải nghĩ đến chính mình.

Mẹ và người đó rất nhanh phải lòng nhau, tình cảm tiến triển thực sự rất tốt. Hơn nữa theo tôi nhận xét, đối phương quả thật chân thành với mẹ, cũng chẳng phải thái quá muốn lấy lòng tôi để được con riêng của người yêu chấp nhận, thái độ ấy khiến tôi hài lòng. Tôi nói mẹ không cần phải bận tâm, hiện tại Lee Jeno tôi đã mười bảy tuổi, cũng chẳng còn là một nhóc ranh sợ kẻ khác cướp mất mẹ mình. Mẹ đã vì tôi mà chịu quá nhiều vất vả, nếu tôi không thể vì mẹ mà gạt bỏ đi lòng vị kỷ, lời hứa của tôi với ba ngày xưa, phải lớn lên và trưởng thành để bảo vệ mẹ thay việc ba làm dở dang, cũng sẽ chẳng còn nghĩa lý gì nữa.

Mẹ nhìn tôi, ánh mắt giống như năm ấy từng đối diện tôi và bảo rằng mọi chuyện rồi sẽ qua, tràn đầy yêu thương và hi vọng.

Về sau khi hai người quyết định tiến tới hôn nhân, tôi mới như vỡ lẽ, người đàn ông đó chính là ba ruột của Na Jaemin.

Xoay quanh một vòng tròn không nhanh không chậm, thế giới của tôi suy cho cùng, mãi mãi vẫn là cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nomin