Chương 2: Chạy trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Lam nhanh chóng chạy ra phía cửa lớn, thân hình vặn vẹo cố gắng thoát khỏi đám đông đang loạn lạc.

Màn đêm đã buông xuống từ lâu, ánh đèn đường khẽ hắt lên khuôn mặt đỏ ửng vì men say của người con gái. Bất kể người đàn ông nào nhìn thấy bộ dạng cô lúc này đều nảy sinh ý muốn phạm tội. Hai đôi má hồng hào, ánh mắt mơ màng, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở. Ngay khóe môi còn sót lại giọt rượu vang đỏ. Ánh đèn đường vàng nhạt chiếu xuống bóng dáng cô gái, tôn lên vóc dáng đẹp tiêu chuẩn. Chiếc váy xộc xệch, lộ rõ đôi vai thon gọn mảnh khảnh.

Tuyệt sắc khuynh thành!

" Mau chia ra tìm tiểu thư!!"

Nghe thấy tiếng bước chân dồn dập chạy đến, Chu Lam hoảng loạn, nhanh chóng chạy đến một hẻm tối gần đó, ẩn mình khỏi đám vệ sĩ.

Bỗng có một mùi hôi thối bốc lên, Chu Lam phát hiện ra đây là bãi rác. Cô thầm oán trách số phận mình may rủi, nhưng cô lại cắn răng, nhích người mình vào bên trong một chút.

Đám vệ sĩ dáo dác tìm kiếm, không nghĩ tới tiểu thư danh giá như vậy lại ẩn mình trong bãi rác nên liền chạy qua. Chu Lam thở phào, chuẩn bị đi ra lại bắt gặp một đám nữa chạy đến, cô giật mình nhích vào bên trong, hít một hơi sâu rồi bịt mũi lại.

Sao đám người này lại dai như đỉa thế hả! Đuổi theo cô từ hôm qua đến giờ không thấy mệt sao, người ta chạy trốn cũng mệt đó chứ!

Cô bực mình dặm chân.

Một lát sau khi thấy xung quanh đột nhiên yên tĩnh, Chu Lam đi ra ngoài. Chưa bao giờ cô thấy mình lại gặp chuyện khó khăn như vậy.

Đúng, cô chính là nhị tiểu thư Chu gia, là người bị cha mẹ bắt đính hôn với thiếu gia nhà họ Tô.

Cô sống chết không chịu, nhưng cha mẹ rất kiên quyết. Thế nên bây giờ, cô chỉ còn cách...bỏ trốn!

Chạy đến đâu hay đến đó.

" Cha mẹ, hai người thật nhẫn tâm! Con chỉ mới hai mươi tuổi, hai người liền gả con đi sao!" Chu Lam thầm oán trách trong men say.

Cô chưa muốn rời xa cha mẹ, cô còn muốn tiếp tục học, được gặp các bạn, gặp Tiểu Mễ, gặp cả đàn anh khóa trên cô thầm thương trộm nhớ.

Nói chung là: Chu Lam cô chưa muốn cưới chồng.

Chu Lam lấy điện thoại ra, khuôn mặt theo đó thoáng sững sờ, không nghĩ tới lại muôn như thế rồi. Đồng hồ chỉ nửa đêm, cô cảm thấy lạnh run người.

Con gái một mình ở ngoài đường giờ này có vẻ......không hay lắm.

Chu Lam nhanh chóng rời khỏi con hẻm tối tăm, đi nhanh về hướng khy nhà mình ở.

Một tháng trước, cô rời khỏi nhà, mua một căn hộ ở HongKong, trốn khỏi tầm kiểm soát của cha mẹ. Để họ không tìm được tung tích, cô liền đi nhờ xe tải chở hàng vận chuyển. Có lần phải ngồi xe chở hàng đông lạnh, cô liền bị cảm mấy hôm, cảm giác như ngồi trong hầm băng hôm ấy bây giờ nghĩ lại vẫn làm cô cảm thấy lạnh sống lưng.

Nhưng không nghĩ tới cha mẹ vẫn tìm được cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC