Chút tình nơi rừng sâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một khu rừng sâu tên May Mắn có một ngôi nhà gỗ. Ở đây có gương thần để nhìn thấy bất kỳ nơi đâu mà chủ nhân căn nhà muốn, quả cầu thủy tinh để liên lạc với những ai mà gã muốn, cây chổi trong gốc nhà là phương tiện di chuyển thường xuyên của gã còn ty tỷ mấy lọ thủy tinh đủ loại màu sắc trên kệ với những công dụng khác nhau, còn vài thứ kỳ quái nữa mà nó chẳng biết phải nói sao như con dơi bị đông cứng được đặt ở kệ trên cùng như một vật trang trí, nói thật thì ở đây có vẻ cũng khá giống với những gì mà nó đã đọc được trong sách hay mấy câu chuyện liên quan đến phù thủy.

"Em không định đi hả?" Người vừa nói là gã phù thủy Lino, một gã phù thủy bí ẩn và dường như không có hứng thú với loài người lắm, còn nó đang ngồi trên chiếc ghế gỗ bập bênh của gã nhìn quanh nơi gọi là phòng khách ngôi nhà.

"Không muốn đi."

"Bộ em không sợ tôi làm gì em hả? Chẳng hạn biến em thành cục đá, để cạnh con dơi đông cứng kia." Gã nhìn nó cười

"Tôi đoán là anh sẽ không làm vậy."

"Sao em tự tin vậy?"

Nó vẫn ngã ra ghế để ghế bập bênh từng nhịp nhẹ nhàng.

"Thì đoán vậy thôi."

Chuyện phải bắt đầu từ cái hôm Seungmin cùng nhóm bạn vào rừng tìm cỏ bốn lá, thứ mà khá hiếm xuất hiện, nhưng vì họ đã nghe nói là ở Rừng May Mắn có thể tìm được cỏ bốn lá, một biểu tượng của sự may mắn, và mục đích là mang cỏ bốn lá về và làm thí nghiệm xem gen của cỏ ba lá thông thường và có bốn lá có gì khác nhau.

Nhưng mà chuyện là vì nó tò mò mà đã tách nhóm và bằng một cách nào đó mà nó đến được nhà của gã phù thủy.

Càng điên rồ hơn khi nó lại mở cánh cửa nhà ra một cách rất tự nhiên, mà điều này sẽ rất bất lịch sự, nó thừa biết nhưng chẳng hiểu sao nó vẫn làm. Như có thứ gì đó thật sự dẫn dắt nó.

Seungmin ngơ ngác với mấy thứ lạ lẫm trước mắt, đây không giống với một ngôi nhà bình thường.

"Nhà của phù thủy sao?" Nó lẩm bẩm

"Thì sao?" Giọng nói bên tai làm nó mất thăng bằng suýt ngã, nếu người kia không kịp thời đỡ nó.

"Em tự tiện mở cửa mà chưa có sự cho phép của chủ nhà đó"

Nó thoát khỏi vòng tay của người kia rồi đứng thẳng dậy, cúi đầu lễ phép xin lỗi.

"Cũng lâu rồi chưa có vị khách nào đến nhà chơi, em vào trong đi."

Được sự cho phép của người kia, nó từ từ bước vào phía sau gã, nhìn kỹ hơn không gian phòng khách ngôi nhà.

"Vậy anh đang nghiên cứu gì à, nhìn mọi thứ giống như mấy cuốn sách tôi đọc á."

"Nếu tôi thật sự là thứ em đọc thì sao, một sinh vật trong truyền thuyết."

Gã đứng đối diện nó.

"Em ngồi xuống đây đi." Gã chỉ nó đến chỗ cái ghế gỗ dài đối diện cái kệ đựng đầy lọ thủy tinh đủ màu, còn Lino thì ngồi xuống chiếc ghế gỗ bập bênh yêu thích của mình cạnh cái ghế dài.

Nó cũng ngoan ngoãn ngồi xuống trả lời gã "Anh ăn mặc giống như tôi, cũng không giống mấy phù thủy trong truyện nhỉ?"

"Đó cũng chỉ là truyện thôi, phù thủy bọn tôi cũng biết cập nhật mà, vả lại chúng tôi không có xấu xí và nhăn nheo như một số truyện vẫn viết đâu."

Nó nhìn gã mà cười.

"Rồi sao anh lại mời tôi vào đây, hay lát nữa anh định nấu tôi với độc dược, hay là bắt tôi ở lại làm người hầu cho anh, hay anh sẽ biến tôi thành cái gì đấy, con quạ chẳng hạn."

Gã cười phá lên với những gì nó vừa nói.

"Em đọc truyện nhiều quá rồi hả? Tôi mất thời gian như vậy làm gì, trực tiếp biến một phát là được mà, vả lại cuộc sống của tôi cũng tốt lắm không cần một người hầu đâu? Thế em sợ vậy còn vào đây làm gì?"

"Chả biết nữa, tò mò thôi."

"Lâu lâu có khách đến thì tôi cũng muốn nói chuyện một chút thôi, sau đó cho em uống một lọ thuốc là quên hết ấy mà, không cần phức tạp lắm đâu."

"Phù thủy còn có thuốc đó nữa á, nghe hay quá vậy."

"Còn nhiều thứ hay ho mà em không biết lắm, nhưng tôi không nói đâu, em có muốn ăn một chút bánh không?"

"Phù thủy cũng biết làm bánh ấy?"

"Tất nhiên nếu muốn, và món bánh này là do một cậu bạn loài người đã chỉ tôi làm, đợi tôi một lát nhé."

Nói rồi gã đi vào cái lối nhỏ ở phòng khách, nó đoán chắc phía sau là bếp.

"Bánh brownie à."

"Nếu em biết nó chắc em sẽ cho tôi một lời nhận xét hữu ích nhỉ? Người bạn kia chỉ cho tôi cũng khá lâu rồi, hôm nay tôi lại nổi hứng làm nó nên chẳng rõ mùi vị thế nào?"

"Không hẳn nhưng mà bánh anh làm khá ngon đó, tôi nghĩ thêm một ít đường nữa thì bánh sẽ ngon hơn."

"Vậy lần sau tôi sẽ thêm một ít đường. Tôi là Lino, còn em?"

"Gọi tôi là Seungmin, vậy lần sau tôi vẫn được thử nó chứ?"

Và đó là ngày đầu tiên nó gặp gã, sau đó thì gã đã không để nó uống lọ thuốc xóa ký ức mà lúc đầu gã nói, gã còn giúp nó với những người bạn gặp nhau, sau khi nó hứa là sẽ không kể chuyện này ra.

Rồi chả hiểu là vì rảnh rỗi hay gì mà cứ cách vài hôm có khi là vài tuần nó lại mò đến đây tìm gã, hỏi gã đủ thứ chuyện về mấy lọ thuốc kia.

Gã cũng vui vẻ mà nói cho nó nghe, còn cùng nó nói về mấy chuyện vặt vãnh ở ngoài khu rừng này.

Vẫn như mọi khi sau khi đã thân quen với gã, Seungmin lại đến tìm gã.

"Anh có biết cỏ bốn lá ở đâu không?"

"Tiếc quá hiện tại thì chúng không còn ở đây đâu, nói em nghe, chúng là do tôi trồng đó nhưng mà chẳng hiểu ai đã nói cho loài người bọn em biết, họ vào đây hái hết rồi, tôi cũng hết hạt giống để trồng rồi."

"Thế không phải là do đột biến gen mà cỏ ba lá thành cỏ bốn lá à."

"Cái này thì tôi không chắc nhưng cỏ bốn lá ở đây là do tôi trồng còn chỗ khác thì tôi không quan tâm."

"Ồ!"

"Em chỉ ồ vậy thôi á."

"Chứ tôi biết nói gì đây, dù sao thì nhóm tôi cũng đổi đề tài khác để làm rồi, tại tôi muốn tìm một chút may mắn thôi."

"Nếu em muốn thì tôi vẫn có thể cho em một cái."

Gã đến chỗ cái bàn dưới kệ đựng đầy lọ thủy tinh rồi kéo cái hộc bàn ra và lấy một khối thủy tinh nhỏ mà bên trong có là một cây cỏ bốn lá vẫn còn xanh.

"Tặng em đó, nhớ cất cho cẩn thận."

Nó vui vẻ nhận lấy.

"Cảm ơn anh."

Nó cũng lấy gì đó trong túi của mình.

"Phải rồi, tôi cũng muốn tặng anh cái này."

Nó đưa về phía Lino sợi dây chuyền bằng vải, có mặt là chiếc chìa khóa bằng gỗ.

"Cảm ơn em."

"Cứ như hai người đang trao vật định tình vậy?" Giọng nói của hắn khiến cả hai thôi nhìn nhau mà quay ra nhìn hắn.

"Anh nói lung tung cái gì vậy?" Nó phản bác với câu nói vừa rồi của tên ma cà rồng, nó cũng chỉ gặp qua hắn một vài lần và biết gã phù thủy Lino và gã ma cà rồng Hyunjin là bạn thân còn vì sao thân và thân từ bao giờ thì có lẽ là chuyện xảy ra còn trước cả lúc nó ra đời.

Gã kéo hắn vào trong để nói gì đó, nó cũng có chút tò mò mà ngó nghiêng theo chứ chẳng đi theo mà nghe lén đâu.

"Anh cứ cẩn thận đừng để loài người lấy mất trái tim của mình."

"Đừng có vì mày đã tổn thương mà nghĩ ai cũng như mày." Gã nói với vẻ chẳng hài lòng.

"Thì tôi chỉ nhắc nhở anh thôi, cứ cẩn thận vẫn hơn."

"Cảm ơn lòng tốt của mày, vậy hôm nay tới đây để làm gì?"

"Tâm sự."

"Chuyện một con người khác lại bước vào cuộc sống của mày?"

Hắn gật gù đồng ý.

Hyunjin những lúc không biết phải làm gì, cần người nói chuyện sẽ lại đến nhà người bạn già của mình và làm phiền gã.

Lần này cũng vậy, hắn đang cảm thấy một cậu nhóc con người nói rằng thích hắn rất phiền, nhưng lại không biết cách nào để từ chối cậu nhóc, vì Hyunjin chọn sống như người bình thường chứ không phải kiểu ẩn dật như Lino, nên mọi người chỉ biết hắn là một người bình thường, và giờ hắn cũng trải qua những tình huống khó xử như một người bình thường, và hắn cũng thừa biết việc kể với Lino thì gã cũng chẳng đưa ra lời khuyên nào hữu ích, nào là giết luôn người ta, xóa trí nhớ, hay là biến người ta thành cái gì đó, chẳng hiểu gã đang nghĩ cái gì mà gần đây mấy cái lời khuyên kỳ cục như vậy, mà nếu là gã chắc cũng không làm theo lời khuyên của chính mình.

Thôi thì có người nghe mình đã là tốt rồi, hắn chuyển sang hỏi chuyện của gã.

"Thế anh có thích cậu nhóc ngoài kia không?" Hắn hỏi.

Gã hơi lưỡng lự "Không biết, chắc là có một chút, tao thấy rất vui khi gặp em ấy."

"Chuyện cậu nhóc đến đây là do anh làm đúng không?"

"Sao mày biết?" Gã ngạc nhiên khi hắn biết gã đã dùng một chút phép thuật và thông qua quả cầu thủy tinh mà dẫn Seungmin đến đây.

"Nếu anh mà không muốn ai tới làm phiền thì cậu ta chẳng cách nào đến được"

"Dễ nhìn ra vậy sao?"

"Sao anh không dùng bùa yêu khiến cậu ta yêu anh"

"Không được, tình yêu mà như vậy thì không phải tình yêu nữa rồi, vả lại tao tự tin mình sẽ khiến em ấy say mê mình."

"Đúng là gã phù thủy ngạo mạn mà tôi biết, vậy bây giờ cậu ta đã thích anh chưa?"

"Tao không biết."

Hắn cười thích thú trước cái vẻ đắn đo của gã

"Có vẻ Lino mới là kẻ đang say mê người ta nhỉ?"

"Sao cũng được. Mày về được rồi đó." Lino nhăn mặt khó chịu, đuổi hắn về để quay lại nói chuyện với nó.

"Phải bày tỏ thì người khác mới biết chứ?"

Hyunjin nói câu này khi đi ngang qua nó, vừa như nói với Seungmin lại như muốn nói với Lino.

Nó khó hiểu nhìn hắn, hai gã kỳ quái này quả là hợp làm bạn với nhau, nói gì mà chả ai hiểu.

"Vừa mới bảo người ta cẩn thận, rồi lại bảo người ta nói ra, mày có biết mình đang nói gì không vậy?" Gã phàn nàn với hắn

"Tôi về đây, tạm biệt."

Hắn bước ra khỏi cánh cửa gỗ vừa đi thầm nghĩ

"Phù thủy khi yêu cũng không sáng suốt lắm nhỉ?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net