Anh, tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh, tôi

Chính chúng ta đều tự lạc lối trong cái mê cung này, tôi chớp mắt, thật ước mình chưa từng làm vậy, nhưng đó chỉ là suy nghĩ của hiện tại, tôi của quá khứ sẽ chưa bao giờ và cũng tương đương với việc không bao giờ nghĩ vậy.Mỗi lần nghĩ về anh tôi sẽ lại có những suy nghĩ khác thôi, thút thít buồn bã tôi sẽ tuyệt vọng mặc kệ hơi thở đang yếu dần vì anh.Hay đôi khi lại những niềm vui nhỏ bé để tôi khúc khích vài tiếng trong cổ họng mình

Hoặc đôi khi tôi còn thấy anh thật khinh tởm, thật đáng khinh bỉ.Anh là điều tôi ghét cay ghét đắng, tại sao tôi lại dính phải thứ đầy rắc rối như anh? Tại sao tôi lại yêu anh? Và tại sao tôi không còn một cơ hội nào như trước vậy?

Tại sao anh lại khiến tôi phải tuyệt vọng đến thế này Min Yoongi? Vì tôi từng như này với anh sao?

Một giọt mưa bỗng trượt qua áo khoác tôi đặt trên tay, siết chặt cây ô, có lẽ đây là lúc tôi có thể chứng tỏ với anh rằng mình vẫn ích dù chỉ một chút? Hoặc là không, thực sự tôi có lẽ chưa bao giờ có ích với anh.Anh quay đi với chiếc áo khoác dày cộm trên người mình, tôi vội vàng chạy theo nắm chặt lấy cổ tay nhỏ bé, siết trong tay tôi giơ cây ô trước mặt anh

"Cầm đi" - Cố tỏ vẻ mình thật lạnh lùng, trông tôi thật lố bịch

Giật mạnh cổ tay ra khỏi tôi, anh xoa nắn nó thật nhẹ nhàng, soi như tìm xem có vết thương nào trên tay anh không.Có lẽ Yoongi anh làm vậy là vì sót hắn sao?

"Không cần đâu, cậu về đi, từ sau đừng làm vậy là đượ-"

"Làm ơn, có thể cần đến tôi dù chỉ một chút được không?"

Thảm hại tôi chen lời vào câu nói còn chưa dứt của anh, vẫn cảm giác ánh mắt lo lắng ấy đặt trên người mình.Tôi rơi nước mắt ngay trước mặt anh

Mặt anh lạnh tanh...anh giờ còn lạnh hơn cơn gió vừa lùa qua đây.Hoảng hốt tôi đưa tay vội lau nước mắt mình đi, im lặng tôi thấy anh đạp lên tim mình mà quay đi

Và tôi biết chứ, tôi đang sống trong sự vô vọng như anh đã từng mà.

Chẳng còn một hi vọng nào nữa, tôi thực sự hết đường lùi rồi.Nỗi thống khổ cứ vậy mà giày vò lấy tâm hồn héo mòn này, như anh vậy

Chẳng có phép màu nào như câu chuyện cổ tích tôi thủa bé được nghe cả, chẳng thể có một phép màu nào cứu lấy tôi và anh nữa.Người lớn vẫn mãi luôn lừa một thằng nhóc như tôi rằng hai chữ tình yêu luôn là điều trân quý nhất, hai chữ tình yêu luôn là sự hạnh phúc sẽ đổ đầy trái tim tôi dù cho nó đã vỡ tan thế nào, nhưng chẳng có một phép thuật nào ở đây cả

Anh, tôi 

Anh ơi, tôi mất anh thật rồi


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net