Quyển 7 - Chương 15: Chúng ta cuồng hoan một đêm đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi cái chân của Ôn Tĩnh Hàn gần khỏi, cậu được chuyển về khách sạn. Lúc ra viện, cậu lưu luyến mãi không chịu buông khung cửa ra, biểu đạt tình yêu chân thành to lớn như nước sông đổ về biển của mình với căn phòng bệnh này, làm đám người áo đen đến đón cậu tưởng cậu không bị thương ở chân, mà là ở đầu.

Dù đầu óc có hỏng cậu cũng không muốn đến khách sạn. Thế có khác nào đưa dê vào miệng sói đâu, đảm bảo bị nuốt gọn cả thắt lưng da cũng không còn! Kết quả là trong phòng khách sạn diễn ra một màn sau đây.

"Tắm chưa?"

"Chưa. Tôi rất nhớ mùi phòng bệnh, cái mùi thơm ngát của thuốc mỡ và thuốc khử trùng thật khiến người ta mê say."

"... Cởi quần áo ra."

"Ngay đây ngay đây!"

"... Bên trong mặc cái gì?"

"Áo bệnh nhân của bệnh viện. Tôi thật sự rất thích màu sắc và hoa văn của nó, vừa có nét cổ điển lại bảo vệ môi trường, đơn giản mà rất thời trang. Đúng là không nỡ bỏ."

"... Người đâu, đánh gãy hai chân cậu ta rồi ném về bệnh viện đi."

"Đừng mà!"

Ôn Tĩnh Hàn đành phải lập tức lao lên ôm đùi hắn.

Công tước đè cậu ra thảm, nắm lấy cằm cậu: "Bé con, em tưởng cứ bướng bỉnh như thế là có thể toàn thân trở ra sao?"

Ôn Tĩnh Hàn dời mắt sang chỗ khác: "Đương nhiên là không. Nhưng biết đâu chó ngáp phải ruồi thì sao. Cứ phải thử mới biết được ..."

"Nói hay lắm. Phải thử mới biết được ... em có điểm nào làm người ta say mê." Công tước đột nhiên bế bổng cậu lên, đi nhanh mấy bước rồi ném cậu lên giường như ném bao tải. Đúng là không biết thương hương tiếc ngọc!

"Có chuyện gì bình tĩnh rồi nói, giao tiếp không biên giới mà. À nhầm, âm nhạc không có biên giới, hay là tôi hát cho anh nghe bài 'Kim Dạ Vô Nhân Nhập Thụy' để trợ hứng nhé?" Ôn Tĩnh Hàn vừa cố kéo dài thời gian vừa dùng cả tay lẫn chân lùi lại đằng sau.

"Kim dạ vô nhân nhập thụy?" Công tước nhếch miệng, "Ta cũng nghĩ vậy. Chúng ta cuồng hoan một đêm đi."

Nguyệt: Dịch bừa "Đêm nay không ai ngủ" (cùng) 

Lùi nữa là đến vách tường rồi. Ôn Tĩnh Hàn bất đắc dĩ giơ cờ trắng đầu hàng: "Từ từ, rút cục anh muốn thế nào, nói thẳng ra đi, đừng có vòng vo thế nữa. Chúng ta không cần lãng phí thời gian nữa, ok?"

"Ồ?" Công tước đứng bên giường, nhìn từ trên cao xuống, "Cũng tốt. Ta muốn hưởng dụng cậu, nói vậy chắc đủ thẳng thắn mà lại không mất mỹ cảm rồi nhỉ?"

Mỹ cảm cái CMM! Ôn Tĩnh Hàn cố kìm chế cảm giác luống cuống rối rắm trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hắn: "Chẳng phải anh muốn biết tôi đang che giấu ý đồ gì sao? Tôi quả thật có mục đích, cũng cảm thấy nó đáng để anh dành ra chút thời gian nghe tôi nói. Chuyện đôi bên cùng có lợi chắc ngài công tước sẽ không từ chối, đúng không?"

Đệm giường lún xuống. Công tước ngồi nghiêng đặt Ôn Tĩnh Hàn dưới thân, vừa động tay động chân vừa nói rất chân thành: "Nói đi ta nghe."

"... Anh có thể bỏ tay ra khỏi mông tôi trước không, như thế ảnh hưởng đến khả năng tổ chức ngôn ngữ của tôi lắm."

"Em dùng mông để nói chuyện hay suy nghĩ?"

"..."

Thôi, đang ăn nhờ ở đậu người ta, trên đầu chữ nhẫn có một cây đao, lùi một bước trời cao biển rộng ... Ôn Tĩnh Hàn cố gắng thuyết phục mình đừng để ý cái tay đang chạy loạn trên người kia.

Nguyệt: Chữ "Nhẫn" – có phần trên là chữ "Đao" – thêm một chấm.

"Anh định cho Âu Thần mượn tuyến vận chuyển đường bộ thật sao?" Ôn Tĩnh Hàn đi thẳng vào vấn đề.

Công tước dừng một lát rồi tiếp tục vuốt ve eo cậu: "Hắn dâng cả phần lợi nhuận kếch sù lên, sao ta lại không nhận?"

"Chút tiền ít ỏi đó chắc không đủ làm ngài công tước thỏa mãn đâu nhỉ?"

"Vậy nên ta mới muốn em."

"... E là tôi còn không đủ để ngài nhét kẽ răng."

"Vậy em nói xem làm thế nào mới khiến ta thỏa mãn?" Công tước bắt đầu bình thản luồn tay vào trong áo.

"Anh bị chứng tăng động à! Không thể ngồi yên nghe tôi nói xong sao?" Ôn Tĩnh Hàn giật lại cổ áo bị kéo trễ xuống vai, che kín cổ, phát cáu liền răn dạy người ta.

"..." Lần đầu tiên bị mắng, công tước cảm thấy có chút đặc biệt.

"À ừm thì ..." Ôn Tĩnh Hàn rụt cổ, nhẹ giọng nói, "Tôi nói tiếp nha."

"Lợi nhuận của một vụ mua bán chỉ như một quả trứng vàng thôi. Thay vì lấy trứng, sao không lấy luôn con gà đẻ trứng vàng?"

"Cụ thể thế nào?"

"Nhân cơ hội này kéo Âu Thần xuống đài, giành lấy đường dây nằm trong tay hắn, sau đó bồi dưỡng thế lực mới lên thay. Như vậy, chẳng phải xu hướng của giới xã hội đen Đông Nam Á đều nằm cả trong tay anh sao, muốn lấy trứng vàng lúc nào chẳng được."

Công tước nheo mắt lại, lần thứ hai nâng cằm Ôn Tĩnh Hàn lên, nhìn vào đôi mắt lãnh đạm của cậu: "Hắn không phải người đàn ông em yêu nhất à? Sao nói bán là bán vậy?"

Ôn Tĩnh Hàn điềm tĩnh nhìn vào mắt hắn, không trả lời.

"Em hận hắn? Hận hắn tặng em cho ta?" Công tước tỏ vẻ đột nhiên hiểu ra, "Đất nước của em có câu 'Độc nhất lòng dạ đàn bà', xem ra lòng dạ đàn ông cũng chẳng thua kém nhỉ. Thật là đáng sợ, không nể tình cũ gì cả. Nhưng mà, ta đã đồng ý với Âu Thần rồi, nếu lật lọng, còn nhân lúc cháy nhà đi hôi của, thì chẳng phải hủy hết thanh danh của ta sao? Sau này không ai dám hợp tác làm ăn với ta nữa thì có nhiều trứng vàng hơn cũng vô ích. Bé con, em định một hòn đá ném hai con chim à, có phải hơi coi thường ta rồi không."

Ôn Tĩnh Hàn cười khẩy: "Tôi không có bản lĩnh gài bẫy ngài như thế. Tôi đâu có nói là để ngài đóng vai ác. Mấy chuyện thiên hạ đổi chủ này cứ mượn đao giết người thì hơn. Ngài am hiểu cách này lắm mà."

Trong mắt công tước lóe qua tia sáng. Hắn bật cười: "Nhìn xem, hù chết người ta rồi đó. Ta bắt đầu có cảm giác nên cách xa em mới an toàn, để tránh ngày sau chết trong tay em lúc nào không biết."

Không tiễn không tiễn, đi càng xa càng tốt!

"Đề nghị của em cũng được đó, ta sẽ xem xét. Chuyện chính nói xong rồi, chúng ta tiếp tục chuyện không đứng đắn bị ngắt ngang lúc nãy thôi nhỉ." Công tước cười tủm tỉm, tiếp tục sự nghiệp cởi áo vĩ đại.

"..." Nói suốt từ nãy đến giờ đều vô ích cả sao! Ôn Tĩnh Hàn thật muốn phát điên. Sự việc cứ phát triển theo hướng cậu không muốn là sao.

"Anh đá trùm mafia của Myanmar rớt đài, một lần nữa củng cố lực lượng của mình có phải bởi vì Polonsky bị quân đội Nga theo dõi không?" Ôn Tĩnh Hàn đành phải ra đòn sát thủ.

"Xem ra em biết cũng nhiều đấy nhỉ. Chờ qua đêm nay rồi chúng ta thảo luận tiếp nhé."

"Khoan đã, anh không thấy chuyện quan trọng như vậy nên thảo luận ngay bây giờ à?" Ôn Tĩnh Hàn cố giãy giụa.

"Thảo luận ngay bây giờ sẽ khiến nước Nga bỏ ý định diệt trừ hắn sao?"

"..."

"Vậy thì nên làm chuyện quan trọng hơn trước đã."

Ôn Tĩnh Hàn âm thầm suy tính xem nếu liều chết một phen thì có thể tránh được một kiếp này không. Công tước như nhìn thấu ý nghĩ cậu, dứt khoát bóp chết ý định đó của cậu: "Đừng nghĩ nhiều, tối nay em chạy không thoát đâu."

"Sao thế?" Nhìn Ôn Tĩnh Hàn chẳng có vẻ gì là tình nguyện, ngài công tước rất không vui, "Chẳng lẽ ta không xứng với em?"

Người xứng đôi với tôi rất nhiều, chẳng lẽ tôi phải lên giường với họ hết sao!

Dù gì cũng không tránh được, Ôn Tĩnh Hàn đành bỏ ý định phản kháng. Bởi vì quả thật lực lượng đôi bên chênh lệch quá xa, có sống mái một phen cũng chẳng được gì. Mà nói thật, nếu người trước mắt này là đối tượng tình một đêm, cậu nghĩ mình sẽ không từ chối. Nhưng cậu không muốn bị ép làm chuyện này. Một Âu Thần đã khiến cậu bị tổn thương rồi, thêm một người nữa không biết sẽ dẫn đến kết cục máu chó gì nữa. Ôn Tĩnh Hàn rất là mâu thuẫn.

Khi cơ thể công tước mang theo nhiệt độ muốn thiêu đốt người ta dán sát vào cậu, Ôn Tĩnh Hàn chấp nhận số phận, nhắm hai mắt lại ... Mình sao lại ngu thế chứ, tự lừa dối bản thân giống Âu Thần, cho rằng người đàn ông này sẽ vì cái chứng ưa sạch sẽ vớ vẩn mà không động vào mình.

"Ra ngoài ... từ bỏ ..." Người dưới thân nức nở.

"Ngoan nào, trời vẫn còn chưa sáng. Ai bảo em hấp dẫn quá, ta phải ăn cho đủ mới được ..."

"Khốn nạn ... A!"

Lần đầu tiên Ôn Tĩnh Hàn cảm nhận được cái cảm giác hốt hoảng kinh hãi khi làm tình. Không phải đối phương quá thô bạo, mà là cái kiểu độc đoán và tính chiếm hữu tuyệt đối không cho phép trốn tránh làm cậu thấy sợ, chỉ muốn bỏ chạy. Mẹ nó tên này là cầm thú à, một chút liêm sỉ của con người cũng không có, lên giường một cái là chuyện gì cũng làm được, đúng là ... Mau bất tỉnh đi thôi, cho xong hết mọi chuyện.

Nhìn Ôn Tĩnh Hàn ngồi tựa đầu giường, ngẩn ngơ nhìn vào khoảng không ngoài cửa sổ như người mất hồn, công tước không khỏi kiểm điểm lại bản thân. Chẳng lẽ người phương Đông dễ xấu hổ đến thế sao? Hắn chỉ là thời gian dài một chút, nói vài câu phóng đãng, khụ khụ, chẳng lẽ rất quá đáng sao?

Thật ra Ôn Tĩnh Hàn chỉ là cạn kiệt thể lực cộng thêm uể oải chán nản, tinh thần mất tập trung nên mới trông như người mất hồn thế thôi. Cái vẻ bị tổn thương nặng nề tội nghiệp đáng thương này chỉ là vô tình mà thành thôi.

Công tước suy nghĩ mãi, đột nhiên nảy ra một ý.

"Cậu đi đem Tucker đời thứ mười sáu lại đây. Để nó làm bạn với bé con." Sai người đàn ông áo đen đứng ngoài cửa tên Tom đi làm.

"..." Người nọ im lặng rời đi, lòng đau như cắt vì cái vẻ háo sắc ngu ngốc chủ nhân dần để lộ.

Công tước mất bóng một ngày, Ôn Tĩnh Hàn cũng chẳng buồn quan tâm hắn đi đâu, chỉ bận tính toán xác suất công tước chấp nhận lời đề nghị của mình. Lúc cậu đang nghiêm túc suy nghĩ, công tước vẻ mặt rạng ngời xuất hiện ở cửa, như muốn nói "Ta da, surprise!".

"Ở một mình buồn lắm đúng không? Xem ta mang một người bạn nhỏ về cho em này!" Công tước bảo người áo đen giơ thứ trong tay lên.

Ôn Tĩnh Hàn và 'người bạn nhỏ' đều kinh ngạc.

Con mèo nhỏ lông màu vàng nhạt trong tay người áo đen kêu rít lên giãy giụa, rất là bất mãn với đôi tay thiếu kinh nghiệm ôm mèo này.

Công tước xách cổ con mèo nhỏ, đặt lên chăn Ôn Tĩnh Hàn đang đắp: "Đây là mèo cảnh của gia tộc ta, tên là Tucker đời thứ mười sáu, mới ba tháng tuổi. Cho em giải buồn."

... Ôn Tĩnh Hàn nhìn người bạn nhỏ mới đến một lát, rồi lao lên ôm lấy nó cọ qua cọ lại.

"Đáng yêu quá ~ Sao mà vừa ngốc vừa dễ thương thế này. Gọi là gì bây giờ nhỉ? Ừ, gọi là A Ngốc đi!"

Công tước bị bỏ qua một bên ngầm đồng ý cái tên này. Con mèo nhỏ có kháng nghị thế nào cũng vô ích. Danh tiếng một đời của nó đã bị hủy như thế đó.

Bên kia.

Phu nhân của lão công tước vừa đi uống trà chiều về, chỉ thấy Tucker đời thứ mười lăm cùng phu nhân của mình và hai con mèo cái nhỏ đang phơi nắng.

"Oh! Tucker XVI đâu rồi?" Đứa con may mắn kế thừa tước vị của "phụ thân" này là con mèo đực duy nhất được sinh ra, rất được phu nhân yêu quý.

Quản gia cung kính trả lời: "Thiếu gia phái người đón đi rồi ạ."

"Cái gì?" Phu nhân kinh hãi, "Nó muốn làm gì?" Con trai bà cũng không phải người yêu thương động vật nhỏ.

"Nghe nói là mang đi làm bạn với người nào đó."

Làm bạn với người nào đó? Phu nhân đảo đôi mắt ngọc, kinh ngạc che miệng, sau đó chạy lên tầng với tư thế tao nhã: "Oh my god! Anh yêu, có tin tốt rồi! Con trai chúng ta cuối cùng cũng biết yêu rồi!"

Lão công tước run tay, suýt đánh rơi bức tượng điêu khắc tinh xảo được tổ tông truyền lại xuống đất.

__________ Lại là tôi, đường phân cách __________

Ôn Tĩnh Hàn quay đầu nhìn con mèo béo múp nằm phơi bụng trên ghế salon, lại im lặng quay đi. Năm tháng đúng là thanh đao giết heo, người bạn nhỏ đáng yêu ngốc ngốc dễ thương của mình ngày nào giờ đã thành bộ dạng làm người ta thổn thức thế này đây. 〒▽〒


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net