Chuyện Chàng Gia Sư.( Cám ơn, nhưng anh vẫn yêu em)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện Chàng Gia Sư.

Tác giả: Trương Văn Đán

Địa chỉ:Lớp cao đẳng kế toán k13-Cao đẳng sư phạm hà nam.

Đánh máy+post:kincanluoi90 kiêm tác giả.

Lời nói đầu: Chuyện chàng gia sư là truyện đầu tiên tác giả gửi lên 1 trang mạng xã hội cụ thể là trang wattpad.Tuy ko phải là truyện đầu tay viết, nhưng là truyện đầu tay gửi lên, rất mong nhận được những nhận xét quý báu của độc giả để những truyện kế tiếp viết được hay hơn.

Liên hệ: yahoo:[email protected]

Sơ lược: Chuyện chàng gia sư ko phải là một chuyện yêu đương đơn thuần dành cho tuổi teen, nên truyện giới hạn ở độ tuổi 18+, ko phải vì truyện có nội dung vì có lẽ đây là độ tuổi để mọi người hiểu hơn về cốt truyện cũng như nhân vật.

Đại khái là truyện kể về chuyện tình của nhân vật chính với…mấy cô gái và những bí mật xung quanh chàng trai này=))

-Cô bé có thể nhường chỗ cho anh được chứ?

Hắn nhã nhặn đề nghị rồi kiên nhẫn đứng đợi.Thật ra việc cô bé có đồng ý hay ko cũng ko quan trọng lắm, vì thể nào hắn cũng sà xuống mà ngồi cạnh cô bé .

Cô bé ngạc nhiên dương mắt lên nhìn hắn rồi mỉm cười nói:

-Chú cứ ngồi đi ạ!

Hắn tròn mắt ngạc nhiên, thật ra ý định ban đầu của hắn khi xin phép được ngồi cùng cô bé chẳng tốt đẹp gì cả.Chẳng qua là hắn buồn buồn nên có ý định chọc ghẹo cô bé một tý cho vui.Dù cô bé ko đồng ý thỳ hắn vẫn cứ sà xuống ngồi cho coi.

Nhưng cô bé lại ngây thơ đồng ý trái với những gì mà hắn toan tính khiến hắn ngây ra chẳng biết nên ứng xử thế nào cho phải đạo.

Nhưng đã đề nghị với người ta rồi lẽ nào lại lui sang bàn khác rồi bảo là anh ngại lắm ko dám ngồi với cô bé, nghĩ vậy nên hắn đành tặc lưỡi ngồi xuống đối diện cô bé.Đối diện hắn là một cô bé chạc 17 18 tuổi hoặc hơn gì đó, hắn cũng ko dám đoán vì cô bé nhìn khá là xinh xắn.Nghĩ tới đây chợt hắn thấy tai trái và mặt nóng bừng lên.

Chết tiệt, xét về tuổi tác khéo hắn chẳng kém ba mẹ cô bé là mấy mà lại……

May cho hắn là cô bé ko để ý gì đến hắn, cô bé đang mải chúi mắt vào cái quyển sách bé tý tên là Thiên Thần to nhỏ gì đến.Hắn lấy làm ngạc nhiên là vào cái tuổi ấy mà cô bé còn quan tâm đến mấy cái thứ dành cho con nít đó.KO hiều mấy cái thứ vớ vẩn có gì hay mà bọn trẻ bây giờ đứa nào cũng thích đọc.Bản thân hắn thỳ ko có nhã hứng văn thơ gì cho lắm.

Hắn lí nhí nói cho người khác nghe mà như nói cho hắn nghe:

-Cám ơn cô bé nhé!

Cô bé khẽ nhiếc mắt lên cười nói:

-Không có gì đâu chú.

Chú hở? Năm nay dù cũng 24 tuổi rồi đấy nhưng đây là người lạ đầu tiên kêu hắn là chú.Hắn tự lẩm bẩm với mình:

-Mình già thế rồi cơ à…..

*

*            *

Ấn tượng về cô bé dễ thương trong quán nước rõ ràng ảnh hưởng rõ rệt tới hắn.Bằng chứ là khi rời khỏi quán nước thỳ cái khuôn mặt và nụ cười của cô bé cứ hiển hiện trong đầu hắn.Tạm thời hắn gọi cô bé là …cô bé quán nước, một cái tên vô tình hắn nghĩ  ra nhưng đó lại là cái tên mà đám bạn hắn sau này thỉnh thoảng lôi ra để trêu chọc hắn những lúc tán phét với nhau.

Nhưng đó là chuyện tương lai sau này của mấy chục trang giấy nữa, chuyện hiện thời quan trọng hơn là hắn đang vuốt mồ hôi đạp xe trên nền đường nhựa giựa cái nóng gần 4 chục độ trong Sài Gòn.

Và còn tồi tệ ở chỗ cái hình ảnh cô bé ấy cứ ám ảnh trong đâu hắn, việc đó ko phải là xấu tuy nhiên khi đang đi trên đường thì việc đó vô tình lại gây ra tác hại ko tốt.

Và một cái cảm giác ấy đến gần như lập tức sau đó, đầu tiên đó là cái cảm giác va chạm lớn rồi, hắn mất kiểm soát với chiếc xe của mình, rồi kế tiếp là cảm giác toàn thân bị nhấc bổng lên rồi hạ xuống cái rầm.

Sau đó, khi đã hoàn hồn thỳ hắn trợn mắt thấy một đứa con gái đang nằm chỏng chơ ra đường, chiếc xe mini màu vàng nhạt đang đè lên chốc cô nhỏ.Nhỏ ta tái mét mặt, đang mếu máo vì đau.

Hắn cuống quít:

-Tôi xin lỗi!!

Ta lên biết đoạn đường hắn đi đã được phân làn rõ ràng, trong khi đó luật việt nam quy định rõ ràng là đi bên tay phải, nên theo lẽ thường lẫn theo lẽ luật hắn đều là người đúng.

Tuy vậy, có lẽ vì giật mình, cũng có thể vì sĩ diện mà hắn lên tiếng xin lỗi cô nhỏ trước và đưa tay ra đỡ lấy tay cô bé. Đây là một việc rất đỗi bình thường, tưởng như là văn hóa tối thiểu của con người.

Khi hắn đưa tay ra cũng có thể coi là phản xạ tự nhiên của con người hắn chứ hoàn toàn k0 có ý gì khác.Đó là một việc tốt để chứng tỏ rằng hắn tuy học hành chểnh mảng nhưng trong đầu cũng có được vài ba chữ.

Bàn tay của tạo hóa đôi lúc tạo ra những việc khiến con người ta ko thể tưởng tượng được.Ngay cái lúc hắn chạm tay vào nhỏ thỳ nhỏ liền hất tay hắn ra rồi lớn tiếng nói:

-Tránh xa tôi ra, … đồ dê cụ!!!

Kèm theo đó là một loạt những câu mắng chửi theo kiểu đui mù, vô học.

Xét về tình hay lý thỳ hắn đều là người đúng, xét về tuổi tác thỳ dễ chừng hắn hơn nhỏ đến gần chục tuổi.Còn xét theo cách ứng xử thỳ hắn nên… vả cho nhỏ một cái vì cái tội lu loa láo toét.Tuy nhiên hắn ko nói năng hay hành động gì cả, hắn đã ở Sài Gòn đủ lâu để ko lạ lẫm với đám con cái nhà giàu coi mình là bố thiên hạ này rồi.

*

*           *

-Vậy ra mày bực mình vì một con nhỏ vô duyên tông xe vô mày hả?

Đức nói liền ngay khi Thắng vừa kết thúc câu chuyện của mình.Đức là người ở cùng phòng với Thắng, gã và Thắng là đồng hương, và cũng chơi thân với nhau từ hồi mặc tã.Gã tương đối cao to, tương đối đẹp trai với khuôn mặt chữ điền.

-Nhưng rõ ràng là nó sai lè ra mà còn la lối om sòm với tao chứ!!

-Chấp vặt làm gì với cái loại người ấy chứ!

-Biết thế……

Nói rồi Thắng làu bàu trong miệng:” may phướng nó là con gái ko tao vặt giò nó rồi”.

-Mà mày lo tiền nong thế nào rồi?-Đức khơi chuyện khi thấy Thắng lầm lũi ko nói gì, gã sợ hắn lại suy nghĩ bậy bạ gì đó rồi đâm ra làm liều ko chừng.Gã vốn biết Thắng chẳng phải dạng hiền lành bao dung gì cho cam.

-Tao đủ rồi thế còn mày!

-Cộng tiền học phí với tiền đi vay mượn thỳ đủ mày à.

Thắng ngạc nhiên:

-Mày tiêu tiền học phí rồi lấy cái gì mà nộp?Ko lẽ lại bịa láo lếu tiền vớ vẩn?

Đức thủng thẳng nói:

-Đương nhiên tao phải có giải pháp rồi chứ, tao có khùng đâu mà đem tiêu vớ vẩn.

Thắng cười khểnh nói:

-  Loanh quanh mày lại điện về nhà xin tiền chứ gì, tao thỳ lạ gì mày nữa.

Đức lắc đầu nói:

-  Lần này thỳ bây nói sai rồi, tao định  rủ mày…đi làm thêm…

Thắng trợn mắt nên nhìn Đức , rồi 30s sau đó gã lăn quay ra cười ha hả, nói:

-  Ý mày là tao với mày kiếm con dao ra đường trấn lột hay kiếm cái bị đi làm cái bang hả?

Câu này hắn nói đầy ý châm biếm, hiển nhiên là trước đây  bọn hắn đã từng thử làm cái việc này rồi.

Đức ngượng nghịu nói:

-  Hiển nhiên là việc tao với mày làm là khó tin nhất trên đời rồi.Nhưng làm trai ở đời thỳ thỉnh thoảng phải làm những việc động trời chứ?

Thắng le lưỡi nói:

-  Nghỉ đi, làm dăm bữa nửa tháng rồi cắp đít chuồn thỳ chỉ tốn thời gian.Mà tao có chỗ làm rồi.

-   Sao?Mày định làm ở đâu thế?-Đức ngạc nhiên.

-   À, mấy thằng bạn rủ tao ra cảng làm ấy mà.

Đức trợn mắt lên nói:

-  Ý mày là cửu vạn á?Mày bị …não à?Đi làm ở chỗ đó đã vất vả thỳ chớ mà coi chừng bị mấy thằng nghiện lột hết đồ đó.

Thắng cười hì hì nói:

-  Tao thỳ bố nghiện cũng chẳng dám lột!

Đức gật đầu, nói:

-  Tao biết mày gan to hơn người nhưng lao đầu vào chỗ ấy chỉ có thiệt thân thôi.

-  Ko lẽ nằm dài ở nhà chờ tiền rơi vào miệng?

-  Tất nhiên là ko, tao sẽ nhờ người….

Thắng ngắt lời Đức nói:

-  Bỏ đi, mày định tin mấy thằng bố láo chuyên lừa thiên hạ đó hả?

-  Đương nhiên là ko, nhưng tao nhờ người quen, mà mày cũng biết nó đấy.Mày đoán thử xem là ai.

Thắng ngồi xổm lên giường , vẻ đăm chiêu suy nghĩ.Nhưng Đức biết tỏng là con lâu hắn mới tìm được đáp án.Tuy Thắng là con người tinh tế nhưng hắn lại là kẻ vô tâm, phàm cái gì hắn ko quan tâm thỳ đừng hòng hắn nhớ.Gã nghĩ vậy liền nói:

-  Thôi khỏi nghĩ cho mệt, mày còn nhớ thằng Tiến”Chuột” ko?

Thắng lục lọi trong ký ức 1 lát rồi chợt à lên, nói:

-  Cái thằng chuyên thất hứa và lỡ hẹn đó hả?Tao còn nhớ nó là thằng rất lắm mồm mà chẳng làm được cái tích sự gì.Mày ăn phải cái gì mà lại đi tin thằng như thế?

-  ….Hên xui mày à.Hết cửa rồi thỳ đâm lao làm liều.Đằng nào nó cũng miễn phí tao với mày mà.!

Thắng khẽ thở dài 1 cái, cả 2 gã đều lâm vào đường cùng rồi, nếu ko làm liều thỳ cũng đừng hòng còn lối thoát nào khác.Hắn tặc lưỡi, nói:

-  Thôi thỳ liều 1 lần cũng chẳng chết ai…..

*

*               *

-  Nó hẹn mày mấy giờ?

Thắng rốt cuộc cũng ko nhịn được mà phải lên tiếng khi thấy Đức cứ lượn đi lượn lại trong phòng.

-  Nó hẹn tao 4 rưỡi mà chưa thấy đâu!

Đức bực dọc đáp.Tính gã vốn nóng tính, khi có việc gì đó ko vừa ý là gã nổi nóng liền.

Thắng nhìn đồng hồ rồi cười hì hì nói:

-  Mới 5 rưỡi mà mày,…còn sớm chán!Ngày trước có khi nó còn chẳng thèm vác mặt tới ấy chứ!

-  Nó mà dám tao đập nó chết ngay!

Thắng cười khểnh, nói:

-  Nó ko tới thỳ mày biết nó chỗ quái nào mà đập?

Đức thở dài, ko nói gì nữa.Gã hiểu Thắng nghi ngờ thế là đúng, vì từ trước tới nay Tiến vốn là kẻ ưa nói mồm, hay đại loại là nói nhiều mà làm chẳng được bao nhiêu.

Tuy vây, khoảng …nửa tiếng sau Tiến cũng xuất hiện sau 1 hồi nhắn tin, gọi điện hỏi địa chỉ của Thắng và Đức.Ban đầu, nó thanh minh là ko biết địa chỉ và lạc đường nhưng ko thuyết phục lắm vì Đức đã hướng dẫn nó tìm nhà rất chi tiết.Sau đó, nó đổ riết cho tắc đường và ca cẩm rằng đường phố Sài Gòn đã chật hẹp thỳ chớ mà lại còn lắm xe cộ.Cái lý do này quả nhiên đã khiến Thắng và Đức phải chịu thua nó mặc dù 2 gã biết tỏng rằng nó đang nói láo.Mà chuyện tắc đường ở Sài Gòn đến Tây còn biết huống chi 2 gã.

Đức xua tay nói:

-  Thôi, khỏi thanh minh, mày có việc gì cho bọn tao thế?

Tiến nhếch mép cười nói:

-  Việc thỳ lúc nào chẳng có, nhưng cứ từ từ….

Thắng ngắt lời Tiến nói:

-  Thứ nhất là giúp, thứ 2 là lượn, đừng câu giờ nữa!

Tiến trợn mắt nhìn cái thằng thanh niên cao lêu đêu đang nằm vắt vẻo trên giường, gã đeo 1 cặp kiếng lớn rõ vẻ trí thức.Tiên ngạc nhiên:

-  Xin lỗi anh là….

-  Anh em cóc gì, tao Thắng “ liều” đây!

Cái biệt danh “liều” được bạn bè thân quen  dành tặng cho Thắng sau mấy lần hắn dám đơn thân độc chiến với đám học sinh lớp trên hồi phổ thông.

Nghe Thắng nói, Tiến tròn mắt nói:

-  Có đúng là mày ko đấy?

Thắng cười khểnh nói:

-  Bộ thiên hạ có 2 thằng như tao hả?

Lần này thỳ Tiến mừng ra mặt.Nên biết nó vốn là 1 đứa ko ra gì chỉ giỏi nói mồm nên người khác ghét hắn ko phải là chuyện lạ.Hồi cấp 3 chuyện nó hứa suông rồi bỏ đó ko phải là hiếm.Và đương nhiên như thế thỳ nó sẽ làm phật lòng ko ít đại ca trong trường và đám du côn thường xuyên tìm gặp hắn.

Và đứa duy nhất trong đám bạn của nó dám đứng ra bảo vệ nó mỗi khi nó bị bắt nạt ko ai khác chính là cái gã thanh niên đang nằm khinh khỉnh trên giường kia.

Tiến cười nói:

-  Tao thật ko ngờ là gặp mày ở đây.Nếu ngày xưa ko có mày….

Thắng xua tay , càu nhàu:

-  Nghỉ cái chuyện ngày xửa ngày xưa đi.Bọn tao có việc nhờ mày đây.

-  Tao biết, ai chứ 2 đứa bây mà nhờ thỳ tao sẽ giúp hết sức mình.

Đức gật gù:

-  Hi vọng là mày nói thật lòng chứ ko phải chém gió.

-  Tao lấy danh dự của tao ra để thề với mày!

Cả Thắng và Đức đều đưa mắt nhìn nhau, mặt 2 gã hiện lù lù mấy chữ “không tin”.Với  2 gã thỳ danh dự của Tiến chẳng đáng giá gì cả, tuy vậy 2 gã thấy Tiến nói chắc nịch như thật lòng thỳ cũng đành tặc lưỡi mà tin.

-  Cứ coi như mày nói thật đi.Thế cụ thể như thế nào?

Tiến cúi xuống lấy từ cặp xách ra một mớ giấy tờ gì đó, nói:

-  Hiện tại công ty còn dư 2 công việc đây, việc thứ nhất là bồi bàn , việc thứ 2 là gia, 2 đứa bây….

Tiến chưa nói hết cây thỳ Thắng đã ngắt lời gã, cười hì hì nói:

-  Đức à, mày vừa học giỏi lại ngoan ngoãn, theo tao mày đi làm gia sư đi, để tao chịu khó đi làm bồi bàn cho.

Đức trợn mắt nói:

-  Thế mày học sư phạm làm cái quái gì??

-  Để về quê…cầy ruộng!!

Tiến xua tay , chỉ vào Đức nói:

-  Nom mày như thằng trộm thế kia ai người ta nhận làm gia sư.Thắng à, mày nom rất trí thức, theo tao mày đi làm gia sư là hơn.

-   Đứa kia lớp mấy?

-   Lớp 12!

-  Thế thỳ nghỉ đi.Hồi cấp 3 tao học dốt như bò thỳ dạy làm sao được con nhà người ta chứ.

-  Học dốt mà đỗ thủ khoa?Nó nói bố láo đấy Tiến à, cho nó đi làm gia sư đi.

Cả 3 gã đều vào Sài Gòn được 1 thời gian dài nhưng khi nói chuyện với nhau vẫn giữ nguyên cách nói như người miền Bắc.Đó cũng là cái tốt của 3 gã.

Thắng đang định lên tiếng phản bác việc phải đi  làm gia sư thỳ chợt hắn thấy ánh mắt của 2 gã kia đang nhìn hắn chằm chằm.Đó là 2 ánh mắt long lanh, đầy sự cầu khẩn.

Thắng càu nhàu nói:

-  Ai bảo mẹ tao sinh tao ra đã dễ bị người khác thuyết phục cơ chứ!

Tiến và Đức đưa mắt nhìn nhau rồi cười hì hì.Hai gã đã quen biết Thắng từ hồi bé tí nên ko lạ gì việc hắn dễ dàng thuyết phục.

Chợt Tiến nói:

-  Ê tụi bây đi uống bia ko?Tao thấy ngoài kia cũng có một quán bia, anh em ta ra đó làm vài chén nhỉ?

Thắng lè lưỡi nói:

-  Giờ bọn tao lo tiền ăn còn vất vả thỳ làm gì có tiền mà bia với chả bọt hả mày?

Tiến thò tay vào túi quần rồi lôi ví ra, đập đập nói:

-  Tao đi làm cả năm rồi ko lẽ lại để hai đứa tụi bây trả tiền.

Nghe gã nói, Thắng và Tiến đưa mắt nhìn nhau đầy ý nghĩa.Gì chứ mời mọc tụi nó thỳ đừng hòng từ chối.

*

*            *

Thắng uể oải lê bước vào lớp, những lúc như thế này hắn lại hi vọng rằng ban đêm sẽ kéo dài ra thêm 3 4 tiếng nữa hoặc đơn giản là giờ học sẽ vào muộn …khoảng 3,4 tiếng để hắn có thời gian tranh thủ…ngủ thêm ít nữa.

Thiếu ngủ, mệt mỏi đó là hậu quả của việc mấy gã chén tạc chén tạc chén thù cả đêm để rồi giờ 2 tên kia vẫn nằm dài ở phòng.

-   Ê, cười tươi lên , làm chi mà ỉu xìu ta?

Một đứa con gái xuất hiện và đưa 2 tay ra béo chặt lấy 2 bên má hắn đau điếng.

Hắn càu nhàu:

-  Đau, buông tớ ra nào!

Hắn nói vậy là cực kỳ nhà nhặn rồi.Nếu là người khác thỳ chắc hắn đã la um lên rồi, nhưng có lẽ cũng chỉ có cô bé mới dám làm thế và hắn cũng chỉ cho phép mỗi cô bé làm thế.

Dù hắn càu nhàu vẻ ko biết đùa nhưng cô gái vẫn ngoan cố, thậm chí béo chặt hơn, nói:

-  Không, Thắng mà ko cười là tớ ko buông đâu.

Giọng cô bé nửa giận dỗi, nửa lại như làm nũng với hắn.

Và hắn cười, hay chính xác là hắn  nặn ra cái gì đó tương tự nụ cười nhưng méo hơn và trông kém hấp dẫn hơn nhiều.Hắn làm thế đơn giản vì hắn muốn đẹp lòng đối phương và ko muốn cô bé phật lòng.

Và thế là hắn nhếch hai bên mép và hì 1 cái rõ lớn.

Hắn ko có nhiều cái tài, tuy nhiên pha trò và làm hài thỳ hắn đầy đủ khả năng để làm việc đó.Và vò thế hắn học hành chẳng giỏi giang gì và cũng ko phải ngoan ngoãn gì lắm nhưng vẫn được đám bạn trong lớp quý mến.

Nhìn nụ cười méo xẹo , cô bé nhăn mặt nói:

- Lại làm trò…khỉ rồi, lớn rồi mà ko đứng đắn cả.

Hắn bật cười.Cười thật sự.Cười ha hả.Cái gì hắn ko biết chứ nói hắn là đứng đắn thỳ quả là chuyện hoang đường nhất nhì thiên hạ.

Thấy hắn cười, cô bé vỗ tay reo lớn:

-  Đó, Thắng cười có phải là…đẹp trai ko!

Hắn vẫn cười, nhưng mà cười khổ.Khen hắn là đẹp trai thỳ có lẽ trên đời cô bé là người duy nhất.Thật sự thỳ hắn ko biết là nên vui hay nên giận vì hắn cũng chẳng biết cô bé đang đùa hay giỡn với hắn nữa.

Nên hắn chỉ nói vỏn vẹn:

-  Đồ khỉ cứ trêu tớ.

Cô bé làm mặt khỉ với hắn rồi chạy ù té ra khỏi lớp.Hắn nhìn theo rồi làu bàu:”lớn rồi mà như con nít”, rồi trở về chỗ.

-  Khéo nhỏ kết mày rồi cũng nên.

Hắn vừa đặt mông xuống thỳ thằng Hải, gã ngồi sau hắn đã chồm lên nói.

-  Yêu đương cái quái gì.Giờ tao chỉ muốn học thôi.

Tên kia thộn mặt nói:

-  Mày nói ta0 mắc ói quá.Ế nhề ra còn bày đặt làm kiêu.

Thắng gật gù, nói:

-  Ừ thỳ ế, ế cũng là cái tốt.

Cái lối trả lời ẫm ờ theo kiểu sao trăng cũng được của Thắng làm bực mình, nói:

-  Mày ko quên được nhỏ Trang Anh à?

-  Có cái quái gì mà ko quên được chớ?

Gã cười khểnh nói:

-  Tao lạ cóc gì mấy thằng như mày, miệng nói quên đấy nhưng đừng hòng quên được.

Thắng quay lại trừng mắt nhìn gã.Ai cũng nói rằng Thắng có một khuôn mặt cực kỳ hiền lành, cực kỳ ngây thơ.Tuy vậy, nếu ai đã từng nhìn thấy ánh mắt của hắn lúc này thỳ chắc chắn    sẽ có suy nghĩ khác.Đơn giản vì khi nhìn vào đôi mắt trừng trừng ấy, người ta có cảm giác bị cái gì đó đe dọa rất lớn.

Và Hùng- tên của gã cũng ko phải là ngoại lệ.Gã xua tay,nói:

-  Coi như tao chưa nói gì cả nhé.Đừng nhìn tao như thế, ớn lắm.

Thắng chẳng nói năng gì mà dán mắt xuống cái mặt bàn như thể ở đó có cái gì đó hấp dẫn hắn lắm.Lâu lâu hắn mới thở dài đánh sượt một cái.

Những gì mà Hùng nói hoàn toàn…chính xác, bởi vì chính xác nên hắn mới nổi nóng như thế.

Trang Anh là mối tình đầu của hắn, chính xác là người con gái đầu tiên hắn yêu khi bước chân vào Sài gòn này.Hắn yêu Trang Anh, một tình cảm chân thành.

Thậm chí, hắn đã từ bỏ rất nhiều thứ chỉ để chiều lòng với cô ấy.

Đối với hắn, cô ấy cực kỳ quan trọng với hắn, quan trọng hơn nhiều thứ.

Và sau gần 1 năm rưỡi, những gì cô ấy dành cho hắn chỉ vẻn vẹn mấy chữ:”anh và em ko hợp nhau, mình chia tay nhé.”

Và hắn… đồng ý.Hắn ko có thói quen cố gắng giữ những thứ vốn ko thuộc của hắn.Nếu là của hắn thỳ tự nhiên ko thể thuộc về ai khác.

Và cũng vì người khác.Người đó đẹp trai hơn hắn, lại là quý tử của 1 ông giám đốc lớn, nhà có ô dù tương đối lớn.

Và đơn giản hắn chẳng ga-lăng lẫn đẹp trai như đối phương.Vậy thỳ hắn lấy cái gì để níu kéo.

Và khi ko thể níu kéo thỳ người ta thường buông xuôi.Hắn cũng làm vậy.

Chuyện đời là như thế, những gì người ta muốn quên lại ko thể quên được.

Hắn nói rằng hắn có thể quên được Trang Anh tự nhiên là 1 lời nói dối trắng trợn.Tình cảm của hắn dành cho Trang Anh là quá lớn và ko thể đơn giản bị phai nhạt trong một sớm một chiều được.

Và bất chợt hắn đưa mắt sang nhìn phía bên kia, nơi có một cô gái áo hồng đang ngồi đó.Vô tình hay cố ý, cô gái cũng đưa mắt lại nhìn hắn.Bắt gặp ánh mắt đối phương, cả 2 đỏ mặt vội vàng quay ra hướng khác.

Chợt, lại chợt, hắn cười 1 mình.Hắn cười vì mình quá ngốc, chẳng ngốc mà lại đi cố gắng níu kéo 1 cái gì đó đã ko thuộc về mình, mà đã ko thuộc về mình thỳ làm sao có thể níu kéo được?

Ko níu kéo được nên hắn buồn, nỗi buồn thể hiện ra khuôn mặt của hắn.

Nhưng ko chỉ hắn buồn, Hùng ngồi sau cũng đang sở hữu một khuôn mặt buồn như hắn.Ko hiểu tại sao gã lại có bộ mặt đó, chỉ biết rằng, gã có 1 cái gì đó muốn nói với hắn nhưng lại ko đủ cam đảm để nói ra.

*

*       *

Theo đúng lịch thỳ Tiến sẽ đưa hắn đến gặp gia đình nơi hắn chuẩn bị làm cái công việc đem cái chữ cho con nhà người ta theo đúng nghĩa sau khi Tiến đưa Đức tới quán bar, nơi Đức sẽ làm bồi bàn tại đó.Cái nghề bồi bàn ấy vốn chẳng hay ho gì, vậy mà cả 2 gã đều giành giật nhau để đến đó làm.Tiến ko thể hiểu được.

Chỉ có Thắng là hiểu, nhưng hắn chẳng muốn nói cái lý do ấy ra làm gì.Lúc này, Tiến vừa đưa Đức đi ko lâu, có lẽ chừng nửa tiếng, hoặc lâu hơn thế gã sẽ quay lại.Điều đó có nghĩa là hắn lại phải đợi, điều đó cũng có nghĩa là hắn phải đứng đợi 1 mình.Cảm giác chờ đợi thường đi kèm theo cảm giác hồi hộp và nhịp đập của quả tim tăng lên rõ rệt.Nhịp đập của

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#muggle