mình phải sống như mùa hè năm ấy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

mình phải sống như mùa hè năm ấy...

...

ánh nắng chiếu tà đỏ như màu máu buông khẽ lên bờ vai của sunyoung - cô gái đang ngồi dựa vào thành giường bệnh trắng toát. hôm nay rõ là mùa hạ, nhưng màu nắng lại không tươi, ngay cả sắc trời cũng vậy, điều đó càng vẽ lên không gian u buồn cho căn phòng này. giọt nước truyền trong ống vẫn nhỏ giọt đều đều không tiếng động rồi dần hòa mình vào dây truyền, dường như trong căn phòng tĩnh mịch này chỉ còn mình nó là làm việc, nhưng công việc của nó chẳng tạo ra dù chỉ một chút âm thanh để tô điểm cho phòng bệnh đơn sơ này thêm phần sinh động.

cô gái đó, như bị cô lập giữa một màu trắng tang tác và cái sầu của khung trời mùa hạ. đã một lúc lâu, mà sunyoung - cô gái trẻ có mái tóc nâu nhạt xoăn nhẹ, vẫn im lặng tựa như cô là bức tranh đươm màu sắc u buồn của một họa sĩ đang mang tâm trạng sầu rỗng nào đó. trời hôm nay đỏ ối một màu, trong kí ức của sunyoung, đang gợi lại một buổi chiều đầy màu sắc của cô trước khi nhập viện điều trị căn bệnh tồi tệ này.

mùa hạ năm ấy, cũng là một buổi chiều hoàng hôn đỏ rực trong cái hè nóng bức như thế này, sunyoung vừa chạy vừa reo hò »chị ở đây này! này! em đi đâu vậy hả? chị ở đây cơ mà!«

cô gái ấy, miệng cười tươi, nhưng đôi mắt lại bị buộc chặt bằng một cái khăn choàng lụa màu đỏ, vừa quờ quạng tìm kiếm »này sunyoung, chị đang ở đâu?«

sunyoung cười khúc khích, nhưng lại vội vàng bụm miệng, mở căng tròn đôi mắt ra nhìn cô nhóc ngơ ngác vì bị bịt mắt kia, sợ là chỉ hít thở mạnh một chút cũng khiến mình bị phát hiện. nhưng không ngờ, nhân lúc cô lo bình tĩnh bụm miệng thì ai đó gian lận giở tấm khăn ra nhìn, phát hiện cô đang ngồi thu lu trong đó thì vừa nghiến răng nghiến lợi ôm lấy cô »park sunyoung! chị sắp chết dưới tay em rồi đấy! dám chơi gian lận hả, im lặng thế sao em tìm?«

sunyoung bĩu môi lườm nguýt »này park jiyeon, em cũng chơi ăn gian còn gì.«

cô gái tên jiyeon kia giơ hai tay ra thọc léc sunyoung miệng vừa trách yêu »là ai gian lận trước? để xem chị thoát khỏi tay em thế nào.«

sunyoung cười sằng sặc, nhân lúc jiyeon em nơi lỏng tay mà vùng dậy, chạy khắp sân la lớn »aaaaa !!!! bớ người ta có người ăn thịt tôiiii«

»coi em ăn thịt chị như thế nào, đứng lạiiiiiiiiiiiii«

ánh chiều muộn hắt lên gương mặt trắng bệch, phải, đó chỉ là dĩ vãng thôi, một dĩ vãng thật hạnh phúc làm sao. nào biết được, trái tim cô lại đột ngột phát bệnh, hơn nữa còn phải phẫu thuật gấp gáp, chỉ số thành công chỉ là con số 10 phần trăm tròn trĩnh. một con số đáng buồn làm sao...

cô ngước nhìn bầu trời đỏ ối như màu máu, mọi mùa hè của cô và jiyeon trời đều rất đẹp, nhưng hôm nay bỗng nhiên lại chuyển sang sắc màu như thế này, phải chăng nó cũng đang đau buồn như chính cô? sunyoung – cô vẫn lặng thinh, lạc lõng nhìn màu trời buồn rười rượi, một giọt nước mắt khẽ lăn xuống, im lặng và bi thương...

đêm trước ngày phẫu thuật.

thở hắt ra một hơi dài rồi hít lại một hơi thật sâu, bàn tay đặt trên nắm cửa của jiyeon khẽ nắm chặt lại rồi xoay nắm, mở cánh cửa phòng bệnh ra. em nở một nụ cười, nhìn cô gái mặc bộ quần áo bệnh nhân đang ngồi ngẩn ngơ nhìn ngoài bầu trời đã tối đen, thấy em vào, cô ấy mới hoàn hồn, nhẹ đưa mắt lên nhìn jiyeon, ánh nhìn cô buồn rười rượi như muốn nuốt chửng em vào vực sâu đớn đau

»ai dám chọc giận đại tỷ của em thế?«

với một nụ cười thật tươi, em vừa hỏi vừa nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạc lõng của cô, khẽ nhìn vào đôi mắt sunyoung, cố gắng cảm nhận được hết nỗi đau của cô. em biết, rằng hiện giờ sunyoung của em đang rất sợ. nhưng em chẳng biết phải làm sao cả, nếu có thể, em tình nguyện nhận hết tất cả nỗi đau ấy cho một mình em giữ, còn cô cứ hãy sống vui vẻ. em nhẹ ôm lấy cô, trấn an, em rõ lời nói của mình không có sức mạnh kỳ diệu vơi đi tất cả đau đớn của ai đó, nhưng ít nhất cũng có thể vơi đi dù chỉ là một chút

»sẽ ổn thôi mà, vẫn còn có em ở đây.«

park sunyoung cười thật nhẹ, ôm lấy em. một cử chỉ nho nhỏ như thế thôi, cũng đủ củng cố tinh thần cô mạnh mẽ hơn. phải, còn có jiyeon, cô còn em ấy cơ mà...

park sunyoung ngoan ngoãn nghe lời jiyeon, ngủ một giấc thật sâu, mơ một giấc mơ thật đẹp và sau khi thức dậy sẽ thấy tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều. cô tin jiyeon, cô tin rằng khi còn có em bên cạnh thì mọi thứ rồi cũng sẽ đi vào ổn thỏa thôi, cho nên không cần lo lắng điều gì cả. nhắm mắt một lúc, sunyoung bắt đầu thiếp đi....

jiyeon mắt không rời, mãi ngắm sunyoung ngủ, tâm trạng của em lúc này thật sự rất rồi bời. em và sunyoung đã yêu nhau hơn 5 năm, họ luôn bên cạnh nhau, nhường nhịn, thấu hiểu nhau, vì thế mối quan hệ của họ luôn gắn bó và bền chặt. thậm chí cả hai đã từng mường tượng, họ sẽ kết hôn, sinh con và cùng nhau sống dưới một mái nhà thật ấm áp. nhưng sunyoung – cô đột ngột mắc căn bệnh tim quái ác, cần phẫu thuật gấp và hiện tại không thể tìm kiếm trái tim nào thay thế trong thời gian gấp gáp như thế. còn em – jiyeon không thể nào nhìn người con gái mình đã trao trọn yêu thương cứ thế mà phải chịu nỗi đau đó mãi được. em thật sự không muốn xa cô ấy, phải xa một người mình yêu thương thật quá kinh khủng, cho nên em phải làm gì đây?

jiyeon đứng dậy khỏi ghế, đi tới cửa sổ nhìn cảnh vật tĩnh lặng bên ngoài. cơn gió cứ thổi thoang thoảng, khiến cảm xúc em đã kìm nén bấy giờ như không còn chỗ chứa mà tuôn trào ra. giọt nước mắt nóng hổi trong khóe mắt cứ liên tục chào chực mà rơi xuống, vừa mặn, vừa đắng càng làm nỗi đau trong em cứ thế liên tục xâm chiếm. đôi vai jiyeon lúc này bỗng run lên, em cố nén tiếng khóc tránh khi nó đủ to và sẽ làm sunyoung tỉnh giấc. nhưng cảm giác muốn khóc lại không thể khóc to thật sự quá khó chịu....

sunyoung nằm trên giường bệnh lúc này chợt mở mắt, không phải bị tiếng khóc của jiyeon đánh thức mà thật ra cô vừa mơ một giấc quả thật quá kinh khủng, cô đã mơ cô không thể qua khỏi ca phẫu thuật, cô mơ thấy cô không còn được ở cạnh jiyeon nữa. nhìn cô nhóc đang đứng nơi cửa sổ trước mặt, đôi vai tưởng chừng như rất mạnh mẽ có thể che chở được cho ai đó; đang thu lại và run lên bần bật. jiyeon thật sự đang khóc. có phải em cũng có suy nghĩ giống trong giấc mơ kia của cô? em bảo cô hãy mạnh mẽ lên và đừng sợ điều gì cả, nhưng chính em lại đang sợ sệt và khóc trong yếu đuối như thế kia? cô và em rồi sẽ ra sao đây? nghĩ đến đây thôi cũng đã quá đủ đau lòng rồi... sunyoung nhắm mắt lại, nước mắt không biết từ khi nào đã thấm đẫm chiếc gối....

buổi sáng hôm sau.

sunyoung cố gắng thức dậy sớm, nhìn chiếc giường con bên cạnh mình mỉm cười, jiyeon vẫn đang ngủ. cô ra khỏi phòng, nhẹ nhàng vươn vai, ra ban công nhìn ánh binh minh vừa nhô ra khỏi vầng mây xám xịt, xem ra sắc trời hôm nay có chút cải thiện, cô lại xuống sân của bệnh viện thong thả tản bộ thật chậm, cảm nhận ánh bình minh thật ấm áp, cùng hơi lạnh của sương sớm thấm vào người, nhìn hoa cỏ đất trời, ít ra khi không thành công, cô còn được nhìn bầu trời xanh lần cuối.

ngoài cửa chính bệnh viện, cô y tá khẽ gọi

»cô park, chúng ta vào phòng phẫu thuật thôi.«

cô quay lại nhìn, tản bộ thật chậm về cửa chính, cố gắng tránh ánh mắt mang nét đượm buồn của jiyeon đang đứng khuất sau cây cột. cô muốn có tâm trạng thật ổn định khi vào phòng phẫu thuật.

qua gần nửa tiếng sau, cô nằm trên bàn mổ, jiyeon nắm chặt tay cô, cố trấn an

»không sao đâu! yên tâm nhé. em luôn bên cạnh và yêu chị!«

sunyoung cũng nắm chặt bàn tay của jiyeon, miệng tươi cười

»sau khi tỉnh dậy, mùa hè này chị muốn cùng em đến paris...«

jiyeon gượng cười thật tươi, nhẹ giọng

»được, em luôn cùng chị đi khắp mọi nơi...«

cô nhớ, trước khi hôn mê sâu, cô đã nghe thấy rất rõ...

...

sau sáu tiếng, rốt cuộc đèn phòng phẫu thuật tắt, một người được chuyển ra, bác sĩ trưởng ca thở phào. cô gái đã được cứu thoát khỏi bàn tay thần chết một cách ngoạn mục.

nằm trong phòng hồi sức, không biết đã qua bao lâu, sunyoung tỉnh dậy. cô mừng thầm, cô vẫn còn sống, vẫn thấy đau, vẫn thấy được bầu trời của mùa hè hôm nay, màu nắng rất tươi chiếu thẳng vào bừng sáng cả căn phòng.

cô y tá thấy bệnh nhân mở choàng mắt, vội vàng lay người đàn ông đang ngủ gật cạnh giường cô dậy. ông ngáp ngắn mở mắt ra, nhìn thấy sunyoung đang nhìn mình, lập tức ông tỉnh cả ngủ, mừng rỡ nhìn cô

»sunyoung, cuối cùng con cũng đã tỉnh, bố đây, bố đây, con có nhận ra không?«

cô y tá buồn cười, con ông phẫu thuật tim chứ đâu phải phẫu thuật não, đâu có hỏng óc. nhưng ông bố mặc kệ cô y tá nghĩ thế nào, vội vàng cuống quít hỏi sunyoung có đau không. cô y tá buồn cười với cha con nhà này, miệng vừa cười vừa nhấn chuông thông báo ngay đầu giường gọi bác sĩ trưởng đến.

nhưng sunyoung thấy lạ lắm, dường như cô cảm thấy thiếu đi một bóng hình nào đó...

bác sĩ trưởng miệng cười tươi vào hỏi thăm, và khám lại cho cô để đảm bảo rằng cô đã ổn. đến lúc này, cô sực giật mình, jiyeon đâu, đáng lẽ giờ này em phải ở đây chứ? em đã hứa với cô, là mùa hè này sẽ cùng cô đi đến thành phố lãng mạn paris cơ mà? bố cô đang tận tình cảm ơn các bác sĩ y tá, đột nhiên nghe một giọng nói đầy ngờ vực cất lên

»bố, trái tim này của con do ai hiến tặng? sao ngày trước con chưa nghe tên người này bao giờ?«

bác sĩ trưởng và bố cô đổ mồ hôi lạnh »việc này...«

sunyoung bình tĩnh hỏi lại »trái tim này của ai hả bố? hả bác sĩ?«

bố cô nhìn về cửa sổ phòng bệnh, giọng trầm ổn như một người nào đó, người đã trấn an cô trước khi vào phòng phẫu thuật

»jiyeon - con bé tình nguyện hiến trái tim mình cho con, không phải do chúng ta ép buộc.«

cô lặng đờ cả người.

có thể nào?

không thể!

em ấy không thể ra đi như thế được!

bác sĩ tiếp lời »ngay từ lúc cô nhập viện, cô ấy đã tới chỗ tôi xin hiến tim vì tình hình bệnh viện không hề kiếm đâu ra một trái tim để thay thế trong thời gian gấp gáp thế được. cô ấy yêu cầu dùng tên giả, vì biết cô đa nghi sẽ truy hỏi ngay. xin lỗi cô park.«

trong phút giây bác sĩ kết thúc lời nói, thời gian như ngừng lại, sunyoung vô lực buông thõng cánh tay, muốn khóc, nhưng khóe mắt lại ráo hoảnh, trái tim của jiyeon và cô đau dữ dội. em đã đi thật rồi ư?

có lẽ nào lại vậy?

em... park jiyeon, cho đến phút cuối vẫn không một lời dối cô, chỉ là cứ lặng lẽ che dấu đi một sự thật...

em nói sẽ cùng cô đi khắp mọi nơi, là thật...

em nói mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, em luôn bên cạnh cô cũng là thật...

em nói cô vươn lên mà sống, vậy mà em cứ bình thản cho đi sự sống của mình như thế?

em nói cô không được yếu đuối, nhưng làm sao cô không thể yếu đuối khi người cô yêu đã ra đi mãi mãi không một lời từ biệt...

5 mùa hè qua, cô luôn trải qua những điều hạnh phúc và đau buồn cùng em, nhưng mùa hè này em lại không một lời tạm biệt mà rời xa cô bước đến một thế giới khác. trái tim jiyeon vẫn ở đây, linh hồn em vẫn ở đây, mùa hè - những tháng ngày rất xinh đẹp của cả hai vẫn chưa kết thúc, nhưng... em không có ở đây... em bước đến một thế giới mới, ở đó liệu em có thể trải qua những mùa hè ngập tràn hạnh phúc như đã từng bên cô không?

sunyoung thở dài, khóe mắt cay cay.

các bác sĩ và bố cô thấy biểu tình cô như thế vội để cô nằm một mình.

khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, hai giọt nước mắt chầm chậm tràn qua khóe mi, lăn dài trên má.

trên không trung, như có một giọng nói nhẹ như sương khói văng vẳng bên tai cô

»sống tốt nhé sunyoung, em đã trao trọn con tim mình cho chị rồi.«

the end.

editted on 20190725

...

oneshot này tớ viết lúc tớ học lớp 8, bây giờ học gần lên lớp 15 rồi =))) nó hơn 7 tuổi rồi và lâu lắm rồi nên giọng văn lẫn motif cũng cũ mèm như thế =))) oneshot này có ngoại truyện happy ending đấy, nhưng nó củ chuối lắm cơ =))) đọc xong là tuột hết bà cảm xúc =))))

bản gốc fic này tớ viết về myungyeon, là oneshot tớ tự hào nhất trong những năm tháng viết lách của mình, chẳng phải vì giọng văn nó xuất sắc nhưng là fic đầu tiên tớ in và bán trong cuốn sách đầu tay Mùa hạ năm ấy.

tớ vốn có quy tắc không bao giờ chuyển ver sang nhân vật khác bất cứ tác phẩm nào của mình. nhưng nay đang quỡn, wattpad cũng đang bị đóng bụi với cả cũng đang nhớ minyeon... nên phá lệ... và có lẽ là lần duy nhất...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net