chuyện ở lớp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tớ đậu cấp ba rồi í. Rất chi là vui luôn. Đầu tiên vì tớ không trượt, nếu mà trượt thì tớ chắc chỉ cúi mặt mà sống mất. Thứ hai vì điều đó làm bố mẹ tớ cảm thấy hãnh diện, tự hào với cả dòng họ. Vì, họ bảo cả dòng họ chỉ trông chờ vào tớ. Và tớ thấy mình gánh cái trọng trách ấy thật lớn lao, cũng thật nặng nề và áp lực. Nhiều lúc tớ còn mong muốn mình sinh ra sẽ là con trai thì sẽ tốt hơn, vì con trai thường rất cứng rắn và họ ít rơi nước mắt. Trong mắt tớ con trai là thế, nhưng thực sự mà nói thì cuộc đời này quá đỗi ác liệt, con trai họ cũng rơi nước mắt mà nhỉ.

Tớ đậu vào ngôi trường cao cấp nhất của tỉnh tớ. Chẳng phải trường tư nhân hay quốc tế, là trường chuyên. Ngôi trường được coi là đỉnh của đỉnh. Tớ có nhìn thấy trường qua vài lần. Cách đây gần nhất là năm tớ lớp 8, tớ đón Tết ở tỉnh mình, chứ không về quê vì dịch bệnh. Tớ hào hứng đến độ phải chụp đến những cả chục bức trước cổng trường. Trường đẹp lắm í. Nhưng ít cây, kiểu này đi học tớ cũng đen nhẻm lại cho coi. Trường cũng xa nữa cơ. Xa lắm. Rồi đến khi thi tuyển sinh, tớ mới được lần đầu bước vào bên trong. Khi ấy tớ đã nghĩ, thôi thì không đậu cũng được, coi như trải nghiệm. Nhưng khi nghĩ đến việc mình rớt, tớ lại thấy trong bản thân thật kì lạ. Nhưng khi nhận được danh sách đậu có cả tên mình trong đấy, tớ lại không thực sự vui vẻ, tớ có phần bình tĩnh hơn mình tưởng, giống như đã biết trước được kết quả. Tớ không có ô dù đâu nhé, chỉ là tớ không thực sự thấy vui vẻ và hạnh phúc như trong dự đoán. Tớ đậu, mấy người bạn của tớ cũng đậu, nhưng lại đậu khác trường. Và tớ hoàn toàn lẻ loi, tớ vẫn có bạn, nhưng không thực sự thân thiết. Thêm việc, năm lớp chín đã có quá nhiều chuyện xảy đến với tớ, và tớ khó tránh khỏi việc bản thân dần mất đi sự vui vẻ vốn có, sự hoạt bát và cả tính cách hướng ngoại, giờ đây trong tớ thì chỉ có một bà cô già và một tính cách hướng nội, khép mình lại trước mọi người. Không phải tớ muốn tạo nét đâu, mà vì tớ không thể hoà nhập cùng mọi người, tớ muốn lắm, nhưng nó thực sự rất lạ lẫm và đáng sợ, với tớ.

Rồi chẳng biết khi nào, tớ lại không muốn nói chuyện nữa, như kiểu, tớ chỉ muốn khép mình lại trong thế giới của bản thân, dù cho có cô độc một mình. Không phải vì tớ chảnh đâu, mà tớ thực sự không thể kết bạn, hay muốn nói quá nhiều. Tâm lí tớ bất thường thật sự, chắc là do học nhiều nhỉ? Nhưng tớ nghĩ, vì bạn của tớ không có ở đây thôi chứ không có gì hết. Và đó cũng là lí do khiến tớ không thể hoà nhập cùng với các bạn mới trong lớp mới, hay trong một môi trường mới. Nhiều lúc tớ thấy mọi người nói chuyện rôm rả trông thật vui, tớ cũng muốn góp vui, nhưng nghĩ đến việc mình không thể nói nhiều với họ quá năm câu, không thể tìm ra được điểm chung, tớ lại chỉ lặng lẽ khép mình vào trong thế giới của mình. Nhiều lúc tớ nghĩ, đôi khi một mình lại cũng rất tốt, đơn giản vì tớ thấy nó ổn. Nhưng thực sự thì, tớ vẫn muốn bạn của mình ở đây, vì tớ cảm thấy tủi thân.

Tớ phải làm gì bây giờ nhỉ? Hay cứ sống như hiện tại nhỉ? Tớ nghĩ như thế cũng ổn mà, chỉ đôi lúc tớ thấy cô đơn và tủi thân thôi, liệu tớ có bị tự kỷ hay mắc chứng rối loạn lo âu xã hội không nhỉ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net