Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Lưu: Không phải vậy...tại...nó rất đắt tiền nên...

- Hữu: Em còn nhiều lắm, nên anh nhận đi...anh...muốn em vui hay muốn em buồn?

- Lưu: Dạ...tui muốn cậu vui.

- Hữu: Vậy anh nhận đi * mặt vui trở lại *

- Lưu: Dạ...vậy tui nhận...

Hữu mỉm cười rồi đứng nhìn Lưu còn Lưu thì nhìn hộp socola trong lòng nghĩ:

- Nó đắt lắm, nhìn đẹp đến thế cơ mà. Còn có cả chữ nước ngoài nữa.

" Cậu ba ơi! Xe chuẩn bị xong rồi! Đi học thôi! "

Tiếng gọi từ ngoài sân vọng vào.

- Lưu: A! Tới giờ cậu đi học rồi.

- Hữu: Vậy em đi nhé, chúc anh ăn ngon miệng.

Hữu tươi cười rồi quay đi, Lưu cũng tiếp tục công việc của mình. Lâu sau đó, cậu đang cho rượu vào bình thì Hà chạy tới bảo bà ba muốn gặp cậu. Cậu hoang mang, trong lòng chỉ mong sao cuộc trò chuyện êm xui.

- Lưu: Vậy em đi, chị đóng nắp lại giúp em với nha. Xong thì em vào tiếp.

- Hà: Ừa, em đi đi.

_____________________________

PHÒNG BÀ BA.

* Cốc cốc *

" Vào đi "

Tiếng của một người phụ nữ vọng ra, cậu hít lấy một hơi rồi thở ra để trấn an tinh thần rồi đi vào.

* Cạch *

Tiếng cửa mở ra, hình bóng của một người phụ nữ đang ngồi trên chiếc ghế đối diện với cửa vào, cạnh là một cái bàn và ấm trà. Cậu khẽ nói:

- Lưu: Dạ bà ba cho gọi con.

- Bà bà: Cậu ngồi đi * chỉ tay về phía ghế còn lại *

Bà ba tên đầy đủ là Chu Cẩm Liên năm nay 26 tuổi. Chưa có con và từng là đào hát, dáng người cân đối, biết đàn và giọng hát trời phú nên được ông hội đồng chú ý hơn bất kì ai. Trong phòng treo hai đến ba cây đàn tranh và những bức tranh lụa.

- Bà ba: Hồi sáng tui có thấy cậu và cậu ba nói chuyện ngoài vườn hoa.

Vừa nói tay vừa rót trà.

- Lưu: Dạ...

- Bà ba: Cậu ấy còn cho cậu một thứ gì đó đúng chứ?

- Lưu: Dạ đúng thưa bà...

Bà ba cầm tách trà lên uống, giọng sỉ nhục nói:

- Bà ba: Cậu biết giữa người cao quý và kẻ hèn mọn nó rất cách xa nhau không?

- Lưu: Dạ..con biết...

Cậu bối rối, cúi mặt xuống. Cậu chẳng biết nói gì hơn trong tình huống này, một tiếng cười khẩy cất lên, giọng chế giễu nói:

- Bà ba: Cậu biết như vậy thì tốt, cậu ba là con của ông hội đồng giàu nhất ~ cái sứ này nên là..cậu đừng có tỏ vẻ thân thiết với cậu ba rồi muốn cái chi thì được cái đó.

Cậu run rẩy, cậu không biết bà ba đang hiểu lầm ra sao. Nhưng tại sao lại nói cậu như vậy? Cậu run rẩy nói:

- Lưu: Con không có ý định như bà ba nói, con và cậu ba nói chuyện với nhau vì cả hai tình cờ gặp mặt...còn món quà... con chưa hề đòi hỏi hay chi cả. Mong bà ba đừng hiểu lầm.

- Bà ba: Vậy sao? Vậy sao cậu ba lại đưa nó cho cậu?

- Lưu: Cậu ấy nói cậu ấy còn rất nhiều nên cho con thưa bà.

- Bà ba: Cho ai không cho mà lại đi cho cậu chớ? Một kẻ mới vào chưa được bao lâu.

- Lưu: Việc đó...con không rõ...còn việc con có lợi dụng cậu ba hay không thì con không có lợi dụng cậu ấy thưa bà...

Cậu nắm chặt phần quần dưới đùi của cậu, lòng tự trọng của cậu không thể chịu được nữa.

- Bà ba: Ai mà biết được ~, tâm ý của cậu chỉ có cậu mới biết.

- Lưu: Chuyện này chỉ có con và cậu ba biết. Nếu không còn chuyện chi thì con xin phép bà ba con đi xuống bếp.

Nói xong cậu đi ra khỏi phòng, vừa đi cậu vừa buồn. Chuyện bị sỉ nhục là chuyện cậu phải đối mặt hằng ngày trước khi vào đây, cậu tưởng rằng sao khi thoát khỏi chốn bộn bề của xã hội ngoài kia và vào đây thì mọi chuyện sẽ khác. Nhưng cậu đã lầm...

Còn Tiếp.

___________________________________

Nếu có sai chính tả hay lỗi kỹ thuật mong các bạn góp ý.

Gốc giải thích:

Tranh lụa là một trong những loại hình nghệ thuật có từ lâu đời của Trung Quốc, Nhật Bản, Việt Nam, Hàn Quốc. Các loại màu (hạt màu trộn với keo thực vật hoặc keo động vật) được vẽ trên vật liệu đỡ là tấm vải lụa.

( Nguồn: Wikipedia )

Đàn tranh (chữ Nôm: 彈箏, tiếng Trung: 古箏; bính âm: Gǔzhēng, Hán Việt: cổ tranh) - còn được gọi là đàn thập lục hay đàn có trụ chắn, là nhạc cụ truyền thống của người phương Đông, có xuất xứ từ Trung Quốc. Đàn thuộc họ dây, chi gảy; ngoài ra họ đàn tranh có cả chi kéo và chi gõ. Loại 16 dây nên đàn còn có tên gọi là đàn Thập lục. Nay đã được tân tiến thành 21 - 25, 26 dây (cổ tranh của Trung Quốc).

( Nguồn: Wikipedia)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net