Ánh Mắt Của Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bảo không còn lạnh lùng với Thụy như trước. Lần này, Ông Hoàng cả khẽ cười lên, chào lại:

- Xin chào Trần Tiểu Thư. Chúc Tiểu Thư một ngày tốt lành.

Rồi Bảo vội đi ngay. Thụy níu tay Bảo lại, rồi nhẹ nhàng nói:

- Chẳng hay... ông Hoàng Cả có việc bận?

Bảo gạt tay Thụy ra, Thụy cũng giật mình, khẽ đưa bàn tay lên trước mặt, rồi e thẹn.

- Ta phải đi rồi! - Bảo lạnh lùng nói.

Thụy tươi cười, nói:

- Ông Hoàng Cả... tôi muốn hỏi ông về chuyện An Duyên...

Thụy chưa kịp nói hết câu, Bảo đã xua tay, nói:

- Thôi! Thôi!

- Chẳng lẽ... ông không biết cô ta đã khiến Đức Thái Hoàng nổi giận?

Bảo trừng mắt, nói:

- Có chuyện đó à?

- Dạ!

Nhưng sau đó, Bảo gạt đi:

- Ta không quan tâm!

- Nhưng hôm qua... tôi thấy Bà chúa nhất... dẫn An Duyên qua Viện Lý Thuận!

Bảo ngạc nhiên nói:

- Thật sao?

Thụy gật đầu.

Bảo nói:

- Rõ ràng là Tĩnh Hảo và An Duyên đang muốn chọc tức ta đây mà!

Bảo tức tối, quay mặt đi, Thụy vẫn tìm mọi cách để giữ lại:

- Ông Hoàng Cả!

Bảo vẫn chưa hết tức tối, gắt lên:

- Ta có viện bận! Cô không thấy sao?

Thụy hơi lo, run lên nói:

- Dạ... ông bớt giận...

- Tránh ra! Thứ tiện tỳ!

Thấy Bảo quay đi, Thụy đã quyết dùng đến "nước cờ" cuối cùng. Thụy ngã xuống sàn. Vờ ngất đi.

Bảo vội quay lại, hoảng hốt:

- Hương Thụy! Cô làm sao vậy? Tỉnh lại đi chứ!

Vì nơi đó chỉ cách phủ An Phong có vài thước nên Bảo vội ẵm Thụy lên, chạy về phủ.

Ở đó, chỉ có một người Cung giám thì Bảo sai đi gọi Thái Y rồi. Bảo khẽ lại gần gường, tính lay Thụy. Lúc đấy Thụy khẽ đưa 2 cánh tay lên, đặt vào vai Bảo.

- Cô... - Bảo ngạc nhiên thốt lên.

- Chắc em bị cảm nắng thôi... Ông Hoàng Cả... ông lỡ gọi em như vậy sao? Trong lòng ông, em chỉ là một con tiện tỳ thôi sao? Em làm sao sánh nổi với An Duyên. Ngài Lễ Bộ Thượng Thư đã từng trả lại sính lễ, khiến ông một thời bẽ mặt với Hoàng cung, ông không nhớ sao?

Ánh mắt đầy mưu mô một lần nữa hiện ra. Nhưng Bảo đã lỡ bị lôi quấn bởi ánh mắt đó rồi. Bảo như bị thôi miên. Sau đó một tiếng động đã cắt đứt bầu không khí yên tĩnh.

HẾT CHƯƠNG 9

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net