minh oi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình ơi!

TT - Hơn 50 xuân ấm đông lạnh, anh với mình vẫn mãi vương vấn bên nhau, thương nhau như thuở ban đầu.

Ngót một phần ba thời gian ấy anh lâm bệnh mãn tính: bệnh phổi tắc nghẽn hô hấp. Phải chi ngày ấy anh nghe theo lời khuyên của mình bỏ thuốc lá thì ngày nay đâu ra nông nỗi.

Thời đó, anh luôn từ chối lời năn nỉ của mình, thậm chí còn tuyên bố: “Thà bỏ vợ chứ không thể bỏ thuốc lá”. Về sau mới biết thuốc lá là tên sát thủ âm thầm, cho đến lúc biết ra thì đã muộn!

Từ đó mình phải vất vả, khổ sở vì anh mà chẳng hề nghe một tiếng than phiền.

Mỗi sáng sớm khi mặt trời vừa ló dạng, mình dẫn anh đi bộ chầm chậm trên đường, nói nói cười cười, làm anh vui với bài thể dục buổi sáng, hơn nửa giờ qua đi thật nhanh. Gặp ai đó hỏi thì mình dang tay chào: “Đi với ảnh kẻo lỡ có chuyện gì”.

Dù bận rộn nhiều việc nhà, mình vẫn theo dõi anh tập vật lý trị liệu, hít hít thở thở, lạ thay, hơn cả anh mình nhớ thứ tự hết thảy động tác mà bản thân anh đôi khi bỏ sót, mình phải nhắc nhở.

Bệnh của anh còn có mấy bệnh lý kèm theo, phải dùng nhiều thuốc, rất dễ bỏ quên, mình mua chiếc đồng hồ con lắc nhỏ nhỏ, xinh xắn, mỗi khi nghe tiếng gõ trong trẻo, ngân dài là lúc mình nhắc nhở anh dùng loại thuốc gì.

Thấy anh chồm người ra trước, thở hụt hơi, mình vội vã chuẩn bị máy phun khí dung cho anh thở.

Bởi khó thở nên anh mệt hoài, làm gì cũng mệt, ăn cũng mệt, thay quần áo cũng mệt, tắm cũng mệt, mình phải tắm cho anh như mẹ hiền tắm con thơ.

Hằng ngày, từng bữa cơm (4-5 bữa nhỏ), mình chắt lọc món ăn vừa hợp khẩu vị, vừa hợp thực đơn bệnh lý. Trong tủ lạnh ít khi thiếu trái cây, rau củ quả, mặc dù chúng mình nghèo tiền.

Một ngày chưa đi qua, bình nước 2 lít đun sôi để nguội anh uống đã vơi dần, mình châm thêm, mỉm cười - ngày nào cũng cũng như ngày nào: “Hôm nay anh uống đủ nước rồi đó!”.

Đôi bàn tay dịu dàng vuốt nhẹ lên ngực anh mỗi khi thấy anh khó thở, rồi cơn ho sặc sụa, cũng đôi tay ấy hối hả, mình gõ vào lưng anh cho đàm nhớt tống khứ ra, tiếp nối chuỗi hơi thở nhanh, ngắn... mệt lả, rũ cả người, mình lo lắng xót xa.

Sau những buổi sinh hoạt câu lạc bộ hoặc tham gia hoạt động xã hội, anh vui hẳn lên, mình cũng vui theo vì hiểu rằng đó cũng là cách giữ gìn cho bệnh ổn định, là cách chung sống hòa bình, lạc quan với bệnh cho đến mãn đời.

Đám tiệc nào cần thiết, không thể không tham dự, mình bảo mình đi một mình cũng được vì anh nên hạn chế đến chốn đông đúc.

Nhiều đêm, mình thao thức bên hơi thở khò khè của anh cạnh mình, anh cảm nhận niềm hạnh phúc của mối tình già cằn cỗi sao mà đầy ắp nghĩa nặng tình sâu.

Trong những cơn vật vã như bị chết đuối, lảng vảng bao nhiêu là ray rứt, ưu phiền, hoang mang... thầm nghĩ vụng dại rằng cuộc đời ngắn ngủi lắm. Dường như mình đã nghe được trong cơ thể anh, để rồi vui vẻ chuyện trò về con cháu, về bà con nội ngoại gần xa, cả những chuyện ngày nào đôi ta gặp nhau. Nghe ra, anh đã xua tan hết thảy, chỉ còn lại niềm tin cuộc đời, tin chắc là ta khó thở chứ không tắt thở.

Suốt thâu đêm, tận ngày dài chăm sóc chồng nằm lâu ngày trên giường bệnh, anh thấy rõ tấm thân lận đận, dập vùi của mình đánh đổi cho anh sự sống không vô vọng.

Chính mình, không thể ai khác, giúp anh qua được khoảnh khắc nghiệt ngã của những cơn kịch phát.

Trong đôi mắt dịu hiền của mình, anh tìm thấy quá nhiều yêu thương, chia sẻ.

Mình ơi!

Thư này anh viết chưa xong...

Thương mình lắm, thương lắm người vợ trọn vẹn của anh ơi!

 ĐẶNG VĂN BỒN (TP.HCM)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net