chuyen ke ve ba anh em harry potter

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry quay sang nhìn Ron và Hermione. Cả hai dường như cũng chẳng hiểu những gì Xenophilius vừa nói.

"Tử Thần Tích?"

"Đúng vậy", Xenophilius nói. "Các cô cậu chưa nghe bao giờ sao? Ta cũng không ngạc nhiên. Rất, rất ít phù thủy chịu tin. Cậu đã chứng kiến tên thanh niên đầu đất (ngu đần) tại đám cưới của anh mình," ông hất đầu về phía Ron, "kẻ đã tấn công ta vì ta đeo biểu tượng của một Phù thủy Hắc ám nổi tiếng! Thật là nông cạn. Chẳng có gì là Hắc ám về các Thánh tích - ít nhất không phải trong phạm vi hạn hẹp đó. Người ta chỉ đơn thuần sử dụng biểu tượng này để thể hiện mình với các tín hữu khác, với hi vọng được giúp đỡ thực hiện Sứ mệnh."

Ông pha vài viên đường vào món nước Gurdyroot của mình và nhấm nháp.

"Cháu xin lỗi," Harry nói, "Cháu vẫn không thực sự hiểu lắm."

Để tỏ ra lịch sự, nó cũng nhấp một ngụm, và gần như muốn nôn ngay: Cái món uống này thật sự ghê tởm, giống như ai đó đã nấu chảy món kẹo Đậu Đủ Vị có vị ba bị (bogey-flavored Every Flavor Bean).

"À, cậu thấy đấy, các tín đồ muốn tìm ra Tử Thần Tích," Xenophilius nói, chép môi với vẻ thích thú rõ rệt về món uống Gurdyfoot.

"Nhưng Tử Thần Tích là gì?" Hermione hỏi.

Xenophilius đặt tách đã uống cạn của mình sang bên.

"Ta cho là các cô cậu quen thuộc với 'Câu chuyện về Ba anh em'?"

Harry nói, "Dạ không" trong khi cả Ron và Hermione đồng thanh, "Dạ đúng". Xenophilius gật đầu một cách trang trọng.

"Cậu Potter ạ, mọi việc đều bắt đầu từ 'Câu chuyện về Ba anh em'... Ta có một bản ở đâu đây..."

Ông đưa mắt lơ đãng khắp phòng, hướng về mấy chồng giấy da và sách vở, nhưng Hermione lên tiếng, "Cháu có một quyển, thưa Ông Lovegood, cháu có nó ngay đây ạ."

Và cô rút ra từ chiếc túi nhỏ quyển Những câu chuyện của Thi Sĩ Beedle.

"Bản gốc à?" Xenophilius chợt hỏi, và khi cô gật đầu, ông nói, "Vậy thì, sao cô không đọc to lên nào? Hẳn là cách tốt nhất để đảm bảo chúng ta đều hiểu được."

"Ơ... vậy cũng được ạ," Hermione nói một cách lo lắng. Cô mở quyển sách ra, và Harry nhận ra biểu tượng mà chúng đang điều tra nằm ngay đầu trang khi cô khẽ ho và bắt đầu đọc.

"Ngày xửa ngày xưa có ba anh em đi trên một con đường quanh co hẻo lánh vào lúc chiều hôm - "

"Nửa đêm, mẹ mình lúc nào cũng kể như vậy," Ron lên tiếng, lúc này đã duỗi người ra, tay chắp sau đầu để lắng nghe. Hermione liếc nó đầy bực dọc.

"Xin lỗi cậu, mình chỉ nghĩ câu chuyện sẽ rùng rợn hơn nếu là nửa đêm!" Ron nói.

"Đúng thế thật, vì bọn mình thật sự cần thêm một chút sợ hãi trong cuộc sống," Harry mở miệng trước khi nó kịp suy nghĩ. Xenophilius chẳng tỏ vẻ gì chú ý, chỉ nhìn chăm chú lên bầu trời qua ô cửa sổ. "Đọc tiếp đi, Hermione."

"Đến một lúc, mấy anh em đến một con sông quá sâu không thể lội qua và quá nguy hiểm không thể bơi sang. Tuy nhiên, họ đều có phép thuật cao cường, nên họ chỉ cần vẫy đũa phép và biến ra một cây cầu bắc qua dòng sông nguy hiểm. Đi được nửa đường sang sông thì họ bị chặn lại bởi một kẻ đội mũ trùm đầu.

"Và Tử Thần bắt chuyện với họ - "

"Xin lỗi cậu," Harry cắt ngang, "nhưng Tử Thần bắt chuyện với họ à?"

"Chuyện cổ tích mà Harry!"

"À phải, xin lỗi cậu. Cậu đọc tiếp đi."

"Và Tử Thần bắt chuyện với họ. Hắn giận dữ khi bị gạt mất đi ba nạn nhân mới, vì các lữ khách thường chết đuối khi qua sông. Nhưng Tử Thần thật xảo trá. Hắn giả vờ chúc mừng ba anh em về phép thuật của họ, và nói rằng mỗi người được một phần thưởng vì đã khôn khéo tránh được hắn."

"Thế là người anh cả, vốn là một kẻ hiếu chiến, hỏi xin một cây đũa phép quyền năng hơn hết thảy đang tồn tại: một cây đũa phép luôn giúp chủ nhân chiến thắng trong những cuộc thách đấu, một cây đũa phép xứng đáng với một phù thủy đã chinh phục được Tử Thần! Vậy là Tử Thần đi đến một cây cơm cháy (elder tree) bên bờ sông, làm ra một cây đũa phép từ một cành cây rồi đưa nó cho người anh cả.

"Kế đến người thứ hai, vốn là một kẻ kiêu căng, quyết định muốn trêu Tử Thần thêm nữa, nên hỏi xin quyền phép triệu hồi người từ Cõi chết. Vậy là Tử Thần nhặt một hòn đá ở bờ sông và đưa cho người anh kế, bảo rằng hòn đá có quyền năng triệu hồi những người đã chết.

"Tử Thần lại hỏi đến người em út muốn thứ gì. Cậu em út vốn là người khiêm tốn nhất và khôn ngoan nhất trong ba anh em, và cậu không tin tưởng Tử Thần. Cậu hỏi xin một vật gì đó có thể cho phép cậu đi khỏi nơi này và không thể bị Tử Thần truy đuổi. Và Tử Thần, hết sức miễn cưỡng, đưa cho cậu Áo choàng Tàng hình."

"Tử Thần có Áo choàng Tàng hình sao?" Harry lại cắt ngang một lần nữa.

"Để hắn có thể lẻn đến bên người ta mà," Ron nói. "Đôi khi hắn chán rượt theo người ta, cứ phải đập tay và kêu la (như gà)... xin lỗi, Hermione."

"Sau đó Tử Thần đứng sang bên và cho phép ba anh em tiếp tục hành trình, và thế là họ lên đường, không ngừng bàn tán với vẻ kinh ngạc về chuyến phiêu lưu này, cũng như ca ngợi những món quà của Tử Thần.

"Cuối cùng cũng đến lúc ba anh em chia tay nhau để theo đuổi đích đến của riêng mình.

"Người anh cả đi thêm một tuần đến một ngôi làng xa xôi và tìm ra người phù thủy mà anh ta từng gây gổ. Dĩ nhiên với vũ khí là chiếc Đũa phép Gỗ cơm cháy (Elder Wand), anh ta không thể không thắng cuộc thách đấu sau đó. Bỏ lại xác kẻ địch, người anh cả đến một lữ quán và lớn tiếng ba hoa về cây đũa phép anh ta đoạt được từ chính Tử Thần, cũng như quyền năng của nó khiến anh bất khả chiến bại.

Leon.S.Kennedy

Xem hồ sơ

Tìm bài gởi bởi Leon.S.Kennedy

Thông tin

#2 17th-August-2007, 07:13 PM

Leon.S.Kennedy

Thân thiết với mọi người

Tham gia ngày: 11th-February-2007

Nơi Cư Ngụ: Wiesbaden-Deutschland

Tuổi: 20

Bài gởi: 312 | Thanks: 17

Thanked 40 Times in 15 Posts

--------------------------------------------------------------------------------

"Ngay đêm hôm đó, một tên phù thủy khác bò đến chỗ giường người anh cả đang nằm say mèm. Tên trộm lấy chiếc đũa phép và để bảo đảm an toàn, hắn đã cắt cổ người anh cả.

"Và thế là Tử Thần đã lấy mạng người anh đầu tiên.

"Trong khi đó, người anh kế đi về nhà, anh ta vốn sống một mình. Anh ta lấy ra hòn đá có quyền năng triệu hồi người đã chết và xoay nó ba lần trong tay. Ngạc nhiên và vui mừng tột độ, anh ta nhận ra xuất hiện ngay lập tức trước mặt anh chính là hình ảnh người con gái ngày xưa anh đã định cưới làm vợ trước khi cô yểu mệnh ra đi.

"Nhưng cô trông thật thảm não và lạnh lùng, ngăn cách với anh bởi một bức màn. Mặc dù cô đã trở về dương thế, nhưng cô không thật sự thuộc về nơi này và phải chịu đau đớn. Cuối cùng người anh kế hóa điên vì tuyệt vọng đã tự tử để có thể thật sự đoàn tụ cùng người yêu.

"Và thế là Tử Thần đã lấy mạng người anh kế.

"Nhưng dù cho Tử Thần có cố gắng truy tìm người em út trong nhiều năm, hắn cũng không bao giờ có thể tìm ra cậu. Cuối cùng chỉ đến khi đã rất lớn tuổi, người em út mới cởi bỏ Áo choàng Tàng hình và truyền lại cho con trai. Và cậu chào đón Tử Thần như một người bạn cũ, vui vẻ theo hắn ra đi, rời khỏi cuộc sống nhân gian này."

Hermione đóng sách lại. Phải một lúc sau dường như Xenophilius mới nhận ra cô đã đọc xong; ông thôi không nhìn qua cửa sổ và nói: "À, như vậy đấy."

"Cháu xin lỗi?" Hermione nói, đầy vẻ lúng túng.

"Đó là các Tử Thần Tích," Xenophilius nói.

Ông nhặt một chiếc bút nằm nơi khuỷu tay từ chiếc bàn lỉnh kỉnh đủ thứ và rút một miếng giấy da bị xé dở nằm giữa mấy quyển sách.

"Đũa phép Gỗ cơm cháy (Elder Wand)," ông nói, và vẽ một đường thẳng theo chiều dọc mảnh giấy. "Hòn đá Hồi sinh (Resurrection Stone)," ông tiếp, tay vẽ một vòng tròn trên đỉnh đường thẳng. "Áo choàng Tàng hình," ông kết thúc, dùng một tam giác bao quanh cả đường thẳng và vòng tròn, làm các biểu tượng này đặc biệt lôi cuốn Hermione. "Kết hợp lại," ông nói, "Tử Thần Tích."

"Nhưng cháu thấy câu chuyện đâu có đề cập đến cụm từ 'Tử Thần Tích'", Hermione thắc mắc.

"À, dĩ nhiên là không có," Xenophilius làm dáng đến phát bực. "Đó là câu chuyện kể cho trẻ con, chỉ để giải trí chứ đâu có giá trị hướng dẫn. Tuy nhiên, những người như ta vốn hiểu biết các vấn đề này nhận ra rằng câu chuyện cổ nói đến ba đồ vật, hay Thánh Tích, mà nếu kết hợp lại sẽ giúp người sở hữu trở thành chủ nhân của Tử Thần."

Một sự im lặng chợt đến trong chốc lát và Xenophilius lại khẽ liếc mắt nhìn ra cửa sổ. Mặt trời đã xuống thấp rồi.

"Chắc chẳng mấy chốc là Luna câu đủ Plimpy," ông khẽ nói.

"Khi ông nói 'chủ nhân của Tử Thần' - " Ron lên tiếng.

"Chủ nhân," Xenophilius vừa nói vừa huơ tay. "Người chinh phục. Kẻ chiến thắng. Cậu thích dùng chữ nào cũng được."

"Nhưng mà... có phải ý ông là..." Hermione nói chậm rãi, và Harry có thể thấy cô đang cố gắng giữ cho giọng mình không có vẻ ngờ vực, "ông tin rằng những đồ vật này - những Thánh Tích này - thật sự tồn tại?"

Xenophilius nhướng mày một lần nữa.

"Dĩ nhiên rồi."

"Nhưng," Hermione nói tiếp, và Harry có thể thấy nỗ lực của cô bắt đầu tan biến, "Ông Lovegood, làm sao ông có thể tin rằng - ?"

"Luna kể với ta mọi điều về cô, cô gái trẻ ạ," Xenophilius đáp. "Ta thấy cô không phải là không thông minh, nhưng nông cạn đến đau lòng. Hẹp hòi. Bảo thủ."

"Có lẽ cậu nên thử chiếc nón đó, Hermione," Ron nói, hất đầu về chiếc khăn trùm đầu lố bịch trên bức tượng. Giọng của nó run run vì cố gắng nhịn cười.

"Thưa ông Lovegood," Hermione lại mở lời, "Chúng ta đều biết có những thứ như Áo choàng Tàng hình. Tuy chúng rất hiếm có, nhưng chúng thật sự tồn tại. Còn - "

Leon.S.Kennedy

Xem hồ sơ

Tìm bài gởi bởi Leon.S.Kennedy

#3 17th-August-2007, 07:14 PM

Leon.S.Kennedy

Thân thiết với mọi người

Tham gia ngày: 11th-February-2007

Nơi Cư Ngụ: Wiesbaden-Deutschland

Tuổi: 20

Bài gởi: 312 | Thanks: 17

Thanked 40 Times in 15 Posts

--------------------------------------------------------------------------------

"A, nhưng Thánh tích Thứ ba là một chiếc Áo choàng Tàng hình thật sự, thưa cô Granger! Ý tôi muốn nói, đó không phải là một chiếc áo choàng thông thường được yểm Thần chú Tan ảo ảnh (Disillusionment Charm) hay Bùa Ngụy trang (Bedazzling Hex), hay được dệt từ lông Demiguise, vốn chỉ có thể giúp người ta ẩn mình lúc đầu nhưng hiệu lực giảm dần theo năm tháng. Chúng ta đang nói về một chiếc áo choàng thật sự và đúng nghĩa giúp người mặc nó hoàn toàn tàng hình, và có độ bền vĩnh viễn, với hiệu lực thường trực và không thể xuyên phá, dù cho có phải chịu yểm bùa phép gì đi nữa. Cô đã thấy được bao nhiêu cái áo choàng như thế, thưa cô Granger?"

Hermione mở miệng định đáp trả, nhưng lại thôi, càng tỏ ra bối rối hơn bao giờ hết. Cô, Harry và Ron liếc mắt nhìn nhau, và Harry biết chúng đều đang nghĩ cùng một điều. Thật là tình cờ khi có một chiếc áo choàng chính xác như Xenophilius vừa mô tả đang hiện hữu ngay trong căn phòng với họ vào lúc này.

"Chính xác," Xenophilius lại tiếp, như thể ông đã đánh bại cả ba trong cuộc đấu lý. "Chẳng có ai trong số các cô cậu đã từng nhìn thấy một vật như vậy. Người chủ nhân (của chiếc áo) hẳn phải giàu có không thể tả, đúng không nào?"

Ông lại liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời giờ đã khẽ nhuốm sắc hồng.

"Thôi vậy," Hermione lúng túng lên tiếng. "Cứ cho là chiếc Áo choàng có tồn tại... còn về hòn đá đó thì sao, thưa ông Lovegood? Vật mà ông gọi là Hòn đá Hồi sinh ấy?"

"Nó thì sao nào?"

"À, làm sao nó có thể là thật được?"

"Vậy cô chứng minh nó không có thật đi," Xenophilius phản bác.

Hermione tỏ ra bực bội.

"Nhưng điều đó - cháu xin lỗi, nhưng điều đó thật là ngớ ngẩn! Làm sao cháu có thể chứng minh nó không hề tồn tại? Chẳng lẽ ông muốn cháu đi gom - gom tất cả đá sỏi trên thế gian rồi kiểm nghiệm hay sao? Ý cháu là ông có thể tuyên bố bất kỳ thứ gì là có thật trên đời, nếu căn cứ chỉ là chưa hề có ai chứng minh được nó không tồn tại!"

"Đúng vậy đấy," Xenophilius đáp. "Ta thật mừng khi cô đã chịu cởi mở đầu óc một chút."

"Thế còn Đũa phép Gỗ cơm cháy," Harry nhanh nhẹn chen vào, trước khi Hermione kịp vặn lại, "ông cũng nghĩ là nó có tồn tại chứ?"

"À, trong trường hợp đó thì có vô số chứng cứ," Xenophilius nói. "Đũa phép Gỗ cơm cháy là Thánh tích dễ dàng truy tìm dấu vết nhất, vì phương thức mà nó được truyền từ người này sang người khác."

"Là sao ạ?" Harry hỏi.

"Là người sở hữu chiếc đũa phép phải lấy được nó từ tay người chủ trước nếu muốn thật sự trở thành chủ nhân của nó," Xenophilius giải thích. "Hẳn là các cô cậu có nghe về chuyện chiếc đũa phép đến tay Egbert Kiệt xuất, sau khi ông ta hạ sát Emeric Độc ác? Hay như chuyệc Godelot chết trong chính hầm rượu nhà mình sau khi con trai ông ta là Hereward đoạt chiếc đũa phép? Hay chuyện Loxias đáng sợ đoạt chiếc đũa phép từ Baraabas Deverill sau khi giết chết người này? Đũa phép Gỗ cơm cháy để lại một vết máu tung tóe khắp các trang sử của Thế giới Phù thủy."

Harry liếc Hermione. Cô nhíu mày nhìn Xenophilius, nhưng không hề phản bác.

"Vậy ông nghĩ bây giờ Đũa phép Gỗ cơm cháy đang ở đâu?" Ron hỏi.

"Trời ạ, ai mà biết được?" Xenophilius vừa đáp vừa liếc ra cửa sổ. "Làm sao có ai biết được Đũa phép Gỗ cơm cháy đang nằm ẩn giấu ở nơi nào? Đến thời Arcus và Livius thì vết tích của nó đã ngừng lại. Ai biết được người nào đã hạ Loxias, và người nào đoạt chiếc đũa phép? Và có ai biết được sau đó họ bị ai đánh bại? Lịch sử, than ôi, nào có cho chúng ta biết."

Mọi người ngưng lại. Cuối cùng Hermione chợt hỏi, "Thưa ông Lovegood, thế gia đình Peverell có liên hệ gì với các Tử Thần Tích không?"

Xenophilius có vẻ ngạc nhiên, trong khi có gì đó khẽ cựa quậy trong trí nhớ của Harry, nhưng nó không xác định được. Peverell... nó đã nghe qua cái tên này...

"Nhưng vậy là nãy giờ cô toàn đánh lừa tôi, cô gái trẻ!" Xenophilius vừa nói vừa ngồi thẳng dậy, tròn mắt nhìn Hermione. "Ta cứ nghĩ cô là kẻ mới chập chững tìm hiểu Sứ mệnh Thánh tích (Hallows Quest)! Nhiều người Theo đuổi Sứ mệnh (Quester) trong chúng tôi tin rằng nhà Peverell hoàn toàn - hoàn toàn! - liên quan đến Thánh Tích!"

"Nhà Peverell là ai thế?" Ron hỏi.

"Đó là tên khắc trên bia mộ có dấu hiệu này ở Thung lũng Godric (Godric's Hollow)," Hermione đáp, vẫn liên tục quan sát Xenophilius. "Ignotus Peverell."

"Chính xác!" Xenophilius vừa nói vừa đưa ngón tay trỏ lên ra vẻ thông thái. "Dấu hiệu của các Tử Thần Tích trên bia mộ của Ignotus là bằng chứng không thể chối cãi!"

"Về việc gì?" Ron hỏi.

"Còn phải hỏi sao, ba anh em trong câu chuyện thực ra chính là ba anh em nhà Peverell, Antioch, Cadmus và Ignotus! Họ chính là những chủ nhân đầu tiên của các Thánh tích!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#proz