Băng Cửu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.
Tiếng xích sắt vang vọng leng keng từng hồi trong nơi thủy lao ẩm mốc. Thẩm Thanh Thu hai tay bị xích, treo cao quá đầu. Hắn ngẩng đầu lên, đối diện với bóng tối u ám, và mảnh vỡ của Huyền Túc kiếm, không khỏi từ cười trong lòng. Nhạc Thanh Nguyên ơi là Nhạc Thanh Nguyên, ngươi biết đây rõ ràng tường tận là một cái bẫy kia mà? Thế tại sao ngươi vẫn cam tâm tình nguyện đi vào cái bẫy của tên súc sinh Lạc Băng Hà!? Tại sao ngươi lại vạn tiễn xuyên tâm mà chết!?! Ha, đáng đời lắm! Ai bảo ngươi cứ đi vào cái bẫy làm gì. Ngươi chẳng biết đó thôi, dù ngươi có tới được đây đi chăng nữa, con mồi đã bị đưa lên miệng bạo chúa thì miễn trốn thoát! Ngươi đúng là ngu muội mà...

Thẩm Cửu trong lòng tự giễu, khóe miệng nhếch cao, mái tóc đen dài che đi nửa khuôn mặt đang nở nụ cười tựa tiếu phi tiếu của hắn. Trung y xộc xệch, một bên vai áo sớm đã bị rơi xuống đến thắt lưng, trên lưng vẫn còn vài vết roi, máu ở khóe miệng vẫn cứ thế, đã được lau đi, nhưng hắn vẫn cảm thấy, thật dơ bẩn!
2.
Cánh cửa thủy lao mở ra, một tiếng vang lớn vọng vào bên trong, cùng với bụi cát bay xuống. Tiếng bước chân tuy nhẹ nhàng, nhưng lại vô cùng hữu lực, khỏi nói Thẩm Cửu cũng biết y là ai.
"Sư tôn, hảo!"

Không có tiếng đáp, Lạc Băng Hà đi lại gần, dùng mũi giày nâng cằm hắn lên, nói.
"Sư tôn tại sao không trả lời ta?"
Thẩm Cửu lại đáp: "Súc sinh!".
" Hahahahaha, mùi vị bị thứ súc sinh do chính mình dạy ra đánh đập, ép ngươi phải quỳ dưới chân thứ súc sinh này, vui không?!? Sư tôn, ngươi cả đời cao cao tại thượng, giờ phải quỳ dưới chân kẻ khảc, người người phỉ nhổ, kẻ kẻ chê cười, có vui không?"

Thẩm Cửu im lặng, nhớ lại chuyện hắn đốt Thanh Tĩnh Phong, san phẳng Thương Khung Sơn, giết chưởng môn Thương Khung Sơn kiêm phong chủ Khung Đỉnh Phong - Nhạc Thanh Nguyên.

Lạc Băng Hà nhếch một bên khóe miệng, nói vào tai Thẩm Cửu
"Sư tôn, chúng ta vui vẻ chút đi."
3.
Thẩm Cửu bị dây xích chế trụ hai tay, chỉ có thể vặn vẹo thân mình phản kháng. Tất cả những hành động này, vào mắt Lạc Băng Hà đều không khỏi làm y thấy... Ngứa mắt. Tùy tùy tiện tiện đánh lên mông Thẩm Cửu một cái, khiến hắn không khỏi giật mình, huyệt khẩu phía dưới hết bị đâm rồi lại thọc, khó chịu vô cùng. Hai nhũ tiêm của hắn bị Lạc Băng Hà nhéo đến sưng lên, khắp người lại bị gặm cắn.
"Ô...a...súc....sinh...cái tên...a..súc sinh nhà ngươi..."
Lạc Băng Hà phía dưới động mạnh hơn, y nói
"Sư tôn, kêu ta kiểu khác đi."
"Nghiệt...súc...a!"
Lạc Băng Hà: "..."
"Ngươi...a..dừng lại..."
"Không."
Xong lại lật người Thẩm Cửu lại, mặt hắn đối diện với mặt y, cùng tiến vào một nụ hôn sâu. Lưỡi Lạc Băng Hà như thăm dò bên trong, lúc nhẹ nhàng ôn nhu, lúc mạnh bạo điên cuồng. Thẩm Cửu không khỏi nhíu mày một cái, dùng móng tay cào vào lưng Lạc Băng Hà, lưỡi cũng chẳng chịu thua, ngậm lấy cái lưỡi kia, quấn lấy không rời. Lạc Băng Hà tưởng hắn đã chịu phối hợp, buông thỏng cảnh xuống một phần. Ai ngờ vừa mới thả lỏng, Thẩm Cửu lại cắn một cái thật mạnh vào lưỡi y, khiến cho y mở lớn mắt. Tay y ỗ nhũ tiêm hồng nhạt của Thẩm Cửu, véo mạnh một cái, làm Thẩm Cửu giật nảy người lên, toàn thân run một trận. Phải cỡ tầm hai ba lần tiến vào đi ra hai người mới xuất, mẹ nó chứ, đúng là trâu bò.
4.
Lạc Băng Hà đứng lên, chỉnh sửa lạo y phừc cho bản thân và Thẩm Cửu, bước ra cửa thủy lao, trước khi đi còn không quên nhìn lại lần nữa tác phẩm do chính mình tạo ra, sư tôn, từ giờ, mãi mãi thuộc về y, riêng mình y, tựa món đồ chơi mà cũng tựa ái nhân.
[End]
Ta không đọc lại phần số 3 đâu
//v\\

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net