15. tiểu thuyết xuyên không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kết thúc buổi học sáng. Tôi đến nhà ăn gần lớp trị liệu, quả nhiên hôm nay có đông hơn do có lớp học khác sử dụng phòng của khu này và kết quả là phải xếp hàng dài.

Thực đơn hôm nay là thịt hầm rượu và cà rốt, bánh mì hảo hạng và súp rau rau muống. Thế giới này gạo không phổ biến lắm nên hơi buồn nhưng thưởng thức những món ăn đẳng cấp cao cũng không tệ.

Bưng đồ đi loang quanh, hình bóng của cô gái tóc bạch kim đang lẫn quẫn ở hàng dài học sinh đang chờ lấy đồ ăn trưa.

Tôi không biết là hội trưởng có để ý hay không nhưng có khá nhiều ánh mắt nhìn chị đấy, hầu hết là nam sinh.

Tất nhiên, một cô gái có vẻ đẹp như một búp bê sứ tinh sảo được tạo bởi tay thượng đế vậy. Cùng với sự lạnh lùng vô hạn trên khuôn mặt và sự sắc bén của đôi mắt đỏ thẩm khiến cho người khác không thể tiếp cận.

Có thể tôi tưởng tượng nhưng... Hình như họ đang sợ đúng hơn là ngưỡng. Mà có thể tôi lầm.

Tôi không gọi chị ngay bởi mô-típ quen thuộc có thể xảy ra trong tình huống thế này, tốt hơn là nên bàn chuyện ở phòng hội thì hơn và giả vờ rằng mấy đứa bạn rủ ăn nên không thể từ chối.

Nói đến đây thì mấy đứa trong nhóm tui nó trốn đâu hết sau khi hết tiết,tôi cũng chẳng buồn mà tìm làm gì.

Lãng tránh đi chỗ khác. Tôi tìm chỗ ngoài trời ngồi ở ở góc khuất nhất và thưởng thức bữa ăn. Lấy tờ giấy mà hội trưởng đưa.

Đó là những thông tin mà hội trưởng hỏi từ cái nghĩa trang đó. Nghĩ lại thì... Tôi có vẻ chẳng ngạc nhiên khi chị ấy có thể nhìn thấy linh hồn người chết, có lẽ cái ảo tưởng hộp đêm kia khiến cho tôi cảm thấy rằng nhìn thấy ma là quá thường chăng.

Những thông tin thì nhiều nhưng không có nhiều thứ khai thác cả

Thầy Jack dạy lớp pháp sư yểm phép, tính cách hòa đồng và thân thiện được nhiều giáo viên yêu quý, thầy cũng hay bị trêu chọc là thương vợ quá mức...

Chỉ với thông tin nhiêu đây thì chẳng thể ra kết luận gì cả.

Mọi thứ mà ông ấy thường hay kể thì chủ yếu xoay quanh về công việc dạy học và vợ của thầy mà chẳng cụ thể tí nào.

Thôi thở dài và đặt tờ giấy xuống và cố gắng nuốt hết bữa trưa và tự hỏi rằng món quà đó sẽ tìm ra không nữa.

Tôi nhìn lại tấm giấy một lần nữa, chỉ những thông tin cơ bản, không có nhiều ấn tượng, quá sơ sài. Trong đây ghi ngày mà ác quỷ tấn công thầy chiến đấu anh dũng bảo vệ mọi người nhưng vẫn không thể bảo vệ hết. Thế thôi

Mà khoan... Ngày mà quân ac thần tấn công là hôm gần với ngày sinh bà của chị Mari sao? Lẽ ra người cuồng vợ như thầy phải ít nhất nói vài thứ về người mình yêu trước khi chết chứ.

Lúc chiến đấu với tay sai ác thần thầy nói không?

Câu hỏi này, tôi nghĩ hội trưởng chắc chắn sẽ hỏi.

"Chẳng lẽ...!"

"Chẳng lẽ gì thế Ema?"

Tôi bất ngờ hoảng hốt khi hội trưởng bưng khay thức ăn lên bàn, khuôn mặt của chị vẫn vô cảm như ngày nào nhưng đôi mắt không hề.

Tôi cảm thấy núi lửa phun trào còn chưa là gì so với đôi mắt đỏ thẩm như ngọc ruby đang nhìn kia. Với những ngón tay nhỏ nhắn kia đang véo má tôi

"Auauauaua!!!!"

"Dám để đích thân hội trưởng tìm đấy."

"Ơm.. xơn... lỡi.. mờ!"

Thế đấy, kế hoạch tránh ánh nhìn của mọi người đã thất bại và tôi trở thành tâm điểm của cả cái phòng ăn này, thực sự đấy. Chị nổi tiếng đến vậy sao?

"Lần sau mà còn thế thì đừng trách chị nặng tay."

"Em rõ rồi."

Hội trưởng tiếp tục bữa trưa, tôi vừa ăn vừa hỏi chị.

"Hội trưởng, cái tờ giấy này là tất cả thông tin của thầy phải không ạ."

"Chị chỉ hỏi những học sinh cùng thầy chiến đấu cùng thầy thôi, với lại chị đâu thể biết hết được số lượng học sinh trong từng ấy năm qua chứ, bản thân họ cũng ít nhiều quên lãng."

"Nhưng những thông tin này...

"Quá ít đúng không, kể cả thế nào thì ấn tượng của một người thầy yêu thương vợ trong một trận chiến sinh tử quá mờ nhạt. Họ không hề đề cập đến bà của chị Mari, và trong trận chiến đó thầy không hề nhắc đến cái tên. Với lại ngày hôm đó cũng là một ngày trọng đại của thầy Jack nữa. Và hôm đó mọi người nói rằng 'thây Jack đã mỉm cười hạnh phúc khi chiến đấu."

Hôm đó chắc chắn là sinh nhật của vợ thầy, tức của bà Mari.

"Vậy là..."

Chị ấy nhìn vào ly trà xanh và thì thầm.

"Thầy đã gửi gắm hi vọng của mình cho ai đó, và cả món quà của mình nữa vì thầy biết chắc rằng mình sẽ chết."

"..."

"Tất nhiên đây chỉ là suy đoán thôi, không ngoại trừ khả năng thầy giấu món quà hoặc ai đó đã lấy đi. Nhưng khả năng thứ nhất và hai thì thầy phải chắc chắn rằng vợ mình có thể lấy hoặc ai đó tìm ra và đưa cho bà. Nhưng đã từng ấy năm mà vẫn không thì...

Nếu suy đoán của chị đúng thì.

"Đó có thể là người đó đã chết hoặc lấy trộm món đồ vì có thể là thứ đặc biệt đến mức mà gã muốn lấy làm của riêng. Khả năng thứ 1 không khả thi vì nếu chết rồi thì ít nhất cũng nhờ người sống như chúng ta tìm cho dù có là đánh cắp đi nữa."

"Chị...

Hội trưởng lắc ly trà của mình và làm một ngụm sau khi đưa ra một tràng giả thuyết về sự bất thương. Tôi cảm thấy như mình đang bị cuốn vào một câu truyện trinh thám nào đó kèm thêm một chút sự huyền ảo của giới phép thuật.

"Hội trưởng, hình như chị làm hơi quá rồi. Em không nghĩ đến mức đó đâu. Mà hôm nay sắc sảo quá vậy."

Và cái khí chất kì lạ xung quanh nữa

"Nhờ cái này nè,"kẻ giết người bí ẩn tròn thành phố cổ' đang rất thịnh và phù hợp với hoàng cảnh hiện tại. Chị đọc khi đang rối đấy"

"Hóa ra là do chị đọc truyện trinh thám á!!!!?"

"Truyện trinh thám là gì???"

Thảo nào tôi có cảm giác phiêu phiêu là do nhập tâm vào một nhân vật tiểu thuyết vậy.

"Thôi nào~ chẳng phải giả thuyết đó rất hay và hợp lý sao."

Từ khi nào mà chuyện của chúng ta trở nên to tát thế nhỉ.

Tôi thở dài và nói.

"Được rồi, cứ theo giả thuyết của chị thì chúng ta nên làm gì?"

"Tìm gã đó."

Chị đặt ly xuống.

"Thầy Jack sẽ giao cho người đáng tin cậy và thầy tin là người đó chắc chắn sống và đưa món quà."

Tiếng chuông reo lên và bữa trưa của chúng tôi kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net