Chương 2: Những lần gặp gỡ tình cờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông đã về trên sân trường trung học Nguyễn Trãi. Những hàng cây xanh mướt trở nên trầm mặc hơn dưới lớp áo sương mù dày đặc. Ngọc Anh trong bộ đồng phục ấm áp, bước xuống căn tin với cảm giác lẫn lộn trong lòng. Trái tim cô như nhảy múa, hòa nhịp với những bước chân khẽ khàng trên con đường lát gạch đỏ.

Cô đứng trước quầy hàng kem, đôi mắt nâu dịu dàng lướt qua những que kem đủ màu sắc. Dù thời tiết tiết lạnh giá, Ngọc Anh vẫn chọn cho mình một que kem vani. Cảm giác mát lạnh của kem chạm vào đầu lưỡi khiến cô khẽ rùng mình, nhưng chính sự lạnh lẽo ấy lại giúp cô cảm nhận rõ ràng hơn sự ấm áp từ những lần gặp gỡ tình cờ với Minh.

Cô nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Minh. Mái tóc đen nhánh của cậu ấy lấp lánh dưới ánh nắng, nụ cười rạng rỡ và đôi mắt sáng như hai vì sao. Ngọc Anh biết rằng, dù chỉ là những khoảnh khắc thoáng qua, vậy mà những lần gặp gỡ ngắn ngủi ấy đã để lại trong cô những cảm xúc khó quên.

Ngọc Anh thường xuống căn tin vào những giờ nghỉ, hy vọng sẽ vô tình gặp lại Minh. Các lần gặp gỡ ấy, dù chỉ là ánh mắt thoáng qua, cũng đủ làm ấm lòng cô. Ngọc Anh âm thầm mỉm cười mỗi khi nghĩ về Minh và khoảnh khắc ngắn ngủi đó, như một người đang lạc vào cánh đồng hoa đầy sắc màu, chỉ cần một làn gió nhẹ cũng khiến tâm hồn rung động.

Một buổi sáng, Ngọc Anh đang ngồi tại căn tin, mắt chăm chú vào cuốn sách nhưng tâm trí lại lơ đãng tìm kiếm hình bóng Minh. Tiếng bước chân vang lên, và rồi Minh xuất hiện, bước vào cùng một nhóm bạn. Tim Ngọc Anh đập nhanh hơn, cô cố gắng giữ bình tĩnh nhưng đôi mắt không thể rời khỏi cậu. Minh cười nói vui vẻ, vẻ mặt tự tin và thoải mái. Dường như mỗi lần nhìn thấy Minh, lòng Ngọc Anh lại dậy sóng, như cánh buồm nhỏ bị cuốn vào cơn gió lớn.

Ngọc Anh biết rằng mình chưa đủ can đảm để tiến lại gần Minh. Cô chỉ dám đứng từ xa nhìn ngắm, để hình ảnh của cậu in sâu vào tâm trí. Mỗi lần nhìn thấy Minh, trái tim cô lại rộn ràng, những cảm xúc non nớt và hồn nhiên của tuổi trẻ cứ thế ùa về.

Một lần khác, Ngọc Anh đang chậm rãi đi dạo trong khuôn viên trường, cảm nhận không khí lạnh lẽo của mùa đông. Bất ngờ, Minh xuất hiện ở phía xa, đi cùng vài người bạn. Ánh mắt của Minh thoáng chạm vào ánh mắt của Ngọc Anh, khiến cô bối rối quay đi. Tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đôi má ửng hồng vì cảm xúc dâng trào.

Những lần gặp gỡ tình cờ ấy trở thành nguồn cảm hứng và niềm vui mỗi ngày của Ngọc Anh. Cô luôn chờ đợi những khoảnh khắc ấy, dù chỉ là thoáng qua, nhưng cũng đủ để sưởi ấm trái tim cô trong mùa đông lạnh giá. Mỗi khi nhớ về Minh, Ngọc Anh lại cảm thấy mình như một bông hoa nhỏ bé, mong manh nhưng đầy sức sống, luôn hướng về ánh mặt trời.

Có hôm, khi đang ngồi học trong lớp, Ngọc Anh bất chợt nghe thấy tiếng cười của Minh vang lên từ lớp bên cạnh. Cô cố gắng tập trung vào bài giảng mà tâm trí lại luôn lơ đãng, hình ảnh Minh hiện lên trong đầu như một cuộn phim quay chậm. Mỗi lần nhớ lại nụ cười của cậu, Ngọc Anh lại cảm thấy ấm áp lạ thường, như thể nụ cười ấy có thể xua tan mọi lạnh lẽo của mùa đông.

Vào mỗi buổi tối, Ngọc Anh thường ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời. Mỗi vì sao như một ký ức, một kỷ niệm về Minh. Cô tự hỏi liệu cậu có bao giờ nghĩ về cô không, liệu những lần gặp gỡ tình cờ ấy có để lại ấn tượng gì trong lòng Minh. Ngọc Anh cảm thấy mình như một kẻ lữ hành cô đơn, luôn tìm kiếm một nơi chốn an yên nhưng dường như nơi đó vẫn mãi xa xôi.

Mùa đông vẫn còn châm chọc trong không khí, nhưng đối với Ngọc Anh, những ngày trôi qua đều mang theo một cảm giác hồi hộp và mong mỏi không thể tả. Buổi sáng cô đến trường, tâm trí luôn quay quắt với những suy nghĩ về Minh, và mỗi lần nhìn thấy cậu trong hành lang, cảm giác như một làn sóng ấm áp lan tỏa trong lòng cô. Dẫu vậy, thời gian trôi qua, những giây phút gặp gỡ ngắn ngủi ấy chỉ là những khoảnh khắc vội vã, không đủ để cô bước ra khỏi vòng vây e ngại của chính mình.

Câu chuyện về Minh và Ngọc Anh giờ đây không còn chỉ là những cái nhìn lén lút từ xa. Mùa đông này, nó đã được viết thêm những chương mới, khi Ngọc Anh quyết định rằng mình cần phải làm gì đó để tạo nên một bước tiến trong câu chuyện của mình. Cơ hội đã đến khi Tuấn, người bạn cùng lớp thân thiết và cũng là bạn của Minh, xuất hiện như một người dẫn đường.

Một buổi chiều mưa nhỏ, Ngọc Anh và Tuấn ngồi cạnh nhau trong giờ ra chơi. Tuấn, với đôi mắt sáng và nụ cười thường trực, đang nói về một chủ đề nào đó mà Ngọc Anh cảm thấy không thể tập trung. Cô chỉ mải nghĩ đến Minh và làm sao để có thể tiến gần hơn đến cậu. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, Ngọc Anh vẫn cảm thấy những từ ngữ của mình như mắc kẹt trong cổ họng.

Cuối cùng với một chút e ngại, Ngọc Anh lên tiếng:

"Tuấn, mày có biết Minh không? Tao có cảm giác mình khá quý cậu ấy. Nếu không phiền, mày có thể giúp mình xin số điện thoại của Minh được không?"

Tuấn ngạc nhiên, nhưng rồi nở một nụ cười tươi rói:

"Ồ, hóa ra mày thích Minh à? Được thôi, tao sẽ giúp mày. Nhưng mày yên tâm, tao sẽ giữ bí mật cho mày."

Ngọc Anh cảm thấy nhẹ nhõm và biết ơn:

"Cảm ơn mày nhiều lắm. Tao thật sự rất muốn có cơ hội làm quen với Minh."

Tuấn gật đầu và hứa sẽ lo liệu. Các ngày sau đó, Ngọc Anh cảm thấy một sự hồi hộp thường trực. Mỗi lần nhìn thấy Tuấn, cô lại không khỏi mong mỏi việc nhận được thông tin liên lạc từ cậu ấy.

Mùa đông kéo dài, sự mong đợi trong lòng Ngọc Anh càng trở nên ấm áp. Khoảnh khắc gặp Minh ở căn tin đã trở thành những khoảnh khắc đầy ý nghĩa đối với cô. Dù cuộc gặp chỉ kéo dài vài giây, cũng đủ làm trái tim Ngọc Anh cảm thấy như mùa xuân đang đến gần.

Mỗi sáng, khi nhìn thấy Minh đi qua hành lang, Ngọc Anh cảm nhận được nhịp đập của trái tim mình trở nên hối hả hơn. Cô cảm thấy như có một sợi dây vô hình kết nối giữa hai người, dù cô vẫn chưa dám bước tới để chạm vào.

Ngọc Anh thường dành thời gian vào buổi tối để suy nghĩ về điều gì có thể xảy ra nếu cô có cơ hội trò chuyện với Minh. Mỗi lần như vậy, trái tim cô lại dâng trào những cảm xúc mãnh liệt, không biết con đường phía trước sẽ dẫn đến đâu.

Trong khi chờ đợi tin tức từ Tuấn, Ngọc Anh đã tạo ra những hình ảnh tưởng tượng trong đầu mình về cuộc trò chuyện và khoảnh khắc đáng yêu bên Minh. Dù con đường phía trước có khó khăn và gian nan, tình cảm của cô dành cho Minh là điều không thể nào thay đổi.

Ngày tháng trôi đi, khoảnh khắc mong chờ và hồi hộp đã trở thành một phần quý giá của cuộc sống Ngọc Anh. Cô tiếp tục sống với những cảm xúc đẹp đẽ và hy vọng, và chờ đợi thời điểm mà tình cảm của mình sẽ có cơ hội bừng sáng. Ngọc Anh vẫn giữ nguyên tình cảm dành cho Minh. Cô biết rằng tình yêu của mình không dễ dàng, nhưng cô không thể ngừng yêu cậu. Cô cảm thấy mình như một cánh buồm nhỏ giữa biển khơi rộng lớn, luôn hướng về một hải đảo xa xăm, nơi mà trái tim cô mong muốn dừng chân. Dù kết quả có ra sao, Ngọc Anh cũng không hối tiếc vì đã yêu Minh, một tình yêu thầm lặng sâu sắc, như dòng sông chảy mãi trong lòng.

Ngọc Anh biết con đường phía trước còn dài và đầy thử thách, nhưng cô tin rằng mình sẽ vượt qua tất cả. Bởi tình yêu, dù có đau khổ hay hạnh phúc, đều là trải nghiệm quý giá trong cuộc đời. Và Minh, dù có trở thành ký ức xa xôi, vẫn sẽ luôn là một phần trong trái tim cô, nhắc nhở cô về một thời thanh xuân đầy mơ mộng và đẹp đẽ.

Những lần gặp gỡ tình cờ, những ánh mắt thoáng qua, những cảm xúc nhẹ nhàng và ấm áp ấy, tất cả đều trở thành những kỷ niệm đẹp trong lòng Ngọc Anh. Cô sẽ mãi nhớ về Minh, nhớ về những khoảnh khắc thầm lặng nhưng đầy ý nghĩa ấy, như bông hoa dại nở rộ giữa mùa đông lạnh giá, mang lại sức sống và hy vọng cho tâm hồn cô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC