Hướng về tương lai (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình viết fic này dựa vào anime ngắn mà game đăng trước tết, giờ mới hoàn thành.

Theo timeline thì chương này xảy ra trước chương "Như nhau hay đặc biệt?" nên mình cũng sẽ chỉnh lại thứ tự chương.

Giờ chúc năm mới có hơi trễ, mà nói chứ mình vẫn chúc các shipper JingHeng năm mới vui vẻ ạ.

---

"Một phần trà kèm ngó sen nhé."

Tướng quân của Phủ Thần Sách hôm nay không mặc giáp nặng nề như thường ngày, hôm nay ngài mặc thường phục chỉnh tề trông rất thong thả hòa vào dòng người. Đến quán trà quen có góc nhìn bao quát một góc nhỏ của Trường Lạc Thiên, nơi này thuận tiện cho việc xem biểu diễn.

"Tết đến rồi, tướng quân không đi cùng với ai à?"

Cô nhân viên nhẹ nhàng đặt bình trà và một tách trà với đồ ăn vặt xuống bàn trước mặt Jing Yuan, lâu lâu mới có cơ duyên gặp tướng quân của Phủ Thần Sách đương nhiên phải nói chuyện với ngài vài câu.

"À, ha ha cũng muốn đi dạo tết một mình thử xem như thế nào, nhưng mà đừng nói với ai là ta đang ở đây nha."

Jing Yuan cười cười nhận lấy trà rồi ngài nháy mắt, khiến cho tim thiếu nữ của cô nhân viên đập mạnh, tướng quân đã nhờ vả thì đương nhiên không thể khiến ngài thất vọng rồi.

"Keng."

Tiếng gõ mõ vang vọng làm cho Jing Yuan và tất cả mọi người nơi đây đều phải chú ý. Thì ra là đã đến giờ biểu diễn, Jing Yuan đưa mắt nhìn xuống phía sân khấu tụ tập đầy người chỉ chừa lại khoảng sân cho người biểu diễn. Nơi này tuy đông đảo nhưng mà tướng quân là người có mắt nhìn, xem qua địa hình ở đây là biết góc nào nhìn được bao quát toàn cảnh, lại còn là chỗ ngồi dễ chịu khỏi phải chen lấn.

Ngài đưa tách trà lên môi nhấp một ngụm, thật ra không phải Jing Yuan lạc đến đây, cũng chẳng phải là vô tình hay là ngẫu hứng. Chỉ là mấy hôm trước ngài có nghe bảo nơi đây sẽ có màn biểu diễn khá đặc sắc, nói đúng hơn là múa rồng và sư tử.

Vụ việc này là do có người để xuất cho ngài, ban đầu ngài tính không đi xem nên từ chối, nhưng sau này nghe tên của buổi biểu diễn nên mới lẻn đến đây, dù sao đi một mình cũng sẽ tốt hơn.

Với trái tim ấm áp của một vị tướng quân, xem màn trình diễn mãn nhãn của Guinafei và Sushang làm cho ngài nhớ về nhiều câu chuyện cũ, Jing Yuan chống cằm rồi tâm trí ngài lâng lâng như đang ở trên mây. Sư tử và rồng do Guinafei và Sushang vào vai như được thổi hồn, vui tươi, quấn quýt với nhau, sống động vui vẻ.

Không lâu sau ngài cảm thấy cả hai cô gái trẻ có vấn đề trên đài cao, trong lúc sư tử và rồng đang quấn quít lấy nhau, Guinafei người đã thủ vai sư tử đã bị rơi xuống đài. Shushang người thủ vai rồng lo lắng kéo cô ấy lại, trông hai người rất là chật vật.

Ở dưới dòng người ai cũng đều nín thở nhìn hai người, lúc Shushang không còn sức nữa nên đã lỡ thả tay của mình ra, Jing Yuan đứng trên đài cao giơ hai ngón tay ra tia điện gọi thần quân định cứu.

Đột nhiên ngài cảm thấy ở bên dưới xuất hiện luồn sức mạnh hết sức quen thuộc, Jing Yuan ngạc nhiên nhìn Dan Heng ở phía bên dưới, đôi mắt cậu lóa ánh sáng màu xanh biểu thì cho việc sử dụng sức mạnh, xem ra là ở đây vẫn có người có hành động nhanh hơn ngài một bước.

Dan Heng tạo ra đài nước phun lên cao đỡ lấy Guinafei, cô ấy được đưa lại lên đài cao, cả hai cô gái lại tiếp tục buổi biểu diễn.

Cầu đỏ nhả ra dòng chữ chúc phúc, Guinafei và Sushang đứng trên đài cao thở hổn hển, cuối cùng cả hai cũng hoàn thành được tiết mục mà cả hai đã luyện tập chung với nhau từ lâu. Hai người nhìn nhau cười mãn nguyện, xung quanh tiếng vỗ tay của mọi người không dứt. Tiếng vỗ tay rầm rầm ở phía dưới khiến cho Jing Yuan đang hồi tưởng về cảnh tượng lúc nãy xong làm cho ngài giật mình, thoát ra khỏi dòng suy nghĩ mông lung.

Jing Yuan cười khổ, rồi ngài cụp mắt điều chỉnh lại tâm trạng, nhấc mắt lên thì tiếng vỗ tay của ngài hòa vào tiếng vỗ tay to nhỏ ở bên dưới, kèm theo những lời tán thưởng có cánh dành cho màn biểu diễn của hai cô gái cô gái trẻ.

Hai ba con chim tước đậu lên vai ngài, Jing Yuan cưới đến híp mắt, ngài đưa tay sờ lấy chúng.

"Tướng quân."

Chim tước như cảm giác có người lạ đến, mấy con chim tước bay tứ tung, Jing Yuan ngạc nhiên khi Dan Heng lại lên đến tận đây.

"Dan Heng?"

Jing Yuan gọi tên người trước mắt theo phản xạ, tròng mắt của Jing Yuan vẫn còn đọng lại vẻ khó tin, nghĩ đi nghĩ lại thì nếu mà Dan Heng không lên đây trước thì chắc ngài cũng đã mò xuống dưới rồi.

"Ghế trống này còn dành cho người nào không?"

Dan Heng đánh tiếng lên chiếc ghế đang nằm trơ trọi ở đối diện Jing Yuan, ai nghe cũng hiểu là cậu đang muốn ngồi cùng. Việc đó Jing Yuan cũng hiểu được, ngài cười nhẹ rồi đưa mắt nhìn vào ghế xong nghiêng đầu.

"Có chứ."

Jing Yuan gật trả lời.

"Vậy thì thất lễ quá, tôi có thể ngồi một chút ở đây được không?"

"Đương nhiên rồi, lâu lắm rồi chúng ta không trò chuyện với nhau, ta rất vui khi được gặp lại em."

Dan Heng ngồi vào ghế, có nhân viên chạy đến cho cậu gọi món.

"Hôm nay tướng quân đi dạo một mình à?"

Gọi món xong, cậu mới quay lại hỏi tướng quân.

"Đó là trước đây, còn bây giờ là đi dạo với người khác rồi."

Jing Yuan xoay xoay tách trà, vừa nhìn nước trong trà lóng la lóng lách gơn sóng theo nhịp vừa trả lời.

"Ai vậy?"

Dan Heng thắc mắc, nhưng cậu không biểu lộ gì nhiều, chỉ là thấy lúc nãy ngài ấy bảo rằng không đi cùng ai.

"Ghế trống dành cho ai thì người đó phải đi cùng, Dan Heng đã giành ghế của người đó rồi, đương nhiên phải chịu trách nhiệm thôi."

Jing Yuan nhìn Dan Heng rồi ngài cười.

"Tướng quân đúng thật là..."

Cậu liếc người trước mặt rồi nói câu lấp lửng.

"Đúng thật là gì?"

Jing Yuan chồi người lên trước bàn, mặt ngài cách cậu cũng khá gần.

"Ngài lộ cái đuôi rồi kìa, tôi không giành ghế của ai cả."

Dan Heng ngồi tỏ vẻ bất lực.

"Đúng vậy, vì đó là chỗ ngồi của em mà."

Jing Yuan chống cằm cười cười.

Nói đến đây Dan Heng hết muốn nói chuyện gì với người trước mặt rồi, nói mười câu hết tám chín câu vờn nhau, Dan Heng bị ngài xoay như chong chóng, nói đi nói lại toàn bị tướng quân của Phủ Thần Sách gài vào bẫy thôi, tuy ngoài mặt cậu không để ý nhưng bên trong có chút hậm hực.

Đương nhiên là tướng quân biết trong lòng Dan Heng đang không vui, ngài cười cười, không trêu người trước mặt nữa.

"Dan Heng dạo này như thế nào rồi?"

Tiếp đó là một màn kể chuyện của Dan Heng vì lẽ đó nên Jing Yuan đã chóng cằm nhếch môi nghe cậu kể chuyện.

Dan Heng kể nửa đường cũng vòng lại hỏi tình hình của Jing Yuan nhưng bị ngài gạc đi, không thì cũng trả lời qua loa.

"Ngày qua ngày có mấy việc thôi, không có gì thú vị cả, trái lại ta muốn nghe em kể chuyện hơn."

Dan Heng ấp úng, mặt cậu như bị đứt mạnh cảm xúc và đang nhớ lại đoạn tiếp theo của câu chuyện mình đang kể.

"Tới đoạn chú Welt tập uống cafe của dì Himeko nhưng không khả quan rồi."

Jing Yuan nhắc nhở, nói đến đây Dan Heng gật gật đầu như cảm ơn ngài vì đã nhớ đoạn lúc nãy, hai người lại chìm đắm vào những trải nghiệm của Dan Heng.

Cuối cùng Dan Heng cũng kể xong, cũng không phải cậu bảo rằng đã xong chuyện có điều kể tới một lúc nào đó thì cậu không nói nữa, chắc hẳn là đang suy nghĩ.

"Dan Heng thích uống nước này sao?"

Jing Yuan đưa mắt nhìn về thứ nước uống đặt trên bàn. Ngài cũng không lạ gì món nước uống gọi là soda đậu này đâu.

"Thật ra Caelus đã nhờ tôi mua giúp, nhưng tôi cũng đã uống và thấy nó rất ngon."

Dan Heng trả lời.

"Đúng là người đã uống cafe mà Himeko pha có khác."

Jing Yuan trêu.

"Tướng quân không thích à?"

"Ừ thì, thật ra ta chưa thử bao giờ bởi vì nghe bảo nó không được ngon thôi."

Jing Yuan gãi đầu. Trông ngài có vẻ căng thẳng khi nhắc đến thứ nước uống này.

"Tướng quân."

"Ngài muốn thử nó không? Tôi thấy nó khá được đấy."

Dan Heng gọi.

"Ta được thử sao?"

Jing Yuan chỉ vào bản thân mình.

"Được."

Dan Heng nhẹ nhàng trả lời.

Nghe như thế xong Jing Yuan gật đầu. Dan Heng rót nước vào ly cho ngài rồi đưa lên cho ngài cầm.

"Cảm ơn em."

Jing Yuan nhận lấy và uống một ngụm.

"Sao rồi?"

Dan Heng hỏi thăm, cũng quan sát biểu cảm của ngài sau khi uống chúng, thật ra thì lúc nãy khi cậu mua nước có nhiều người nhìn rồi trưng ra biểu cảm rất lạ, nhưng cậu uống rồi và cảm thấy rất vừa miệng.

Xem biểu cảm của tướng quân vẫn như cũ, Dan Heng thở phào, té ra khẩu vị của mình không đến nỗi quá kì lạ. Jing Yuan rót thêm trà rồi uống một ngụm, ngài cười đùa.

"Ừ thì rất ngon, hèn gì Dan Heng lại thích chúng như vậy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net