Rồng giấu đuôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ta hay bảo rằng những loài động vật có đuôi khi vui vẻ thì đều có dấu hiệu chung là hay vẫy đuôi.

Mimi của ngài khi nhìn thấy ngài cũng vẫy đuôi, thế nên một phần chắc do tập tính nên không lấy làm lạ.

Bailu gặp Dan Heng trong dạng Ẩm Nguyệt cũng hỏi anh ấy không có đuôi à?

Giờ ngài mới để ý Dan Heng không lộ đuôi thật.

Thế là từ lúc đó ngài chú ý đến chiếc đuôi của nhỏ có gắn trang sức của Bailu hơn, mà đúng thật vậy, Bailu vui vui cái là cái đuôi lại ngoe nguẩy, y như Mimi luôn.

Tự dưng ngài thấy hơi tò mò về cái đuôi của Dan Heng hơn rồi đấy.

Nhắc đến Dan Heng thì biểu cảm của ngài cảm thấy hơi khó xử, bởi vì dù gì cách biểu lộ ác cảm xúc của Dan Heng nó không khác nhau gì nhiều, đương nhiên là không thể như ngài, vui buồn có đủ, khác nhau một trời một vực.

Trong đầu ngài đang nghĩ tới việc làm cách nào để Dan Heng lộ cái đuôi của mình một cách tự nhiên nhất có thể.

Còn làm điều đó bằng cách nào thì ngài không có biết.

Bởi vì ngài không thể nào tới chỗ Dan Heng tỏ ý là muốn xem đuôi được.

"Tướng quân đang làm gì đấy?"

Bailu phát hiện Jing Yuan cứ nhìn chằm chằm sau lưng Dan Heng trong phòng sách, hành động này lạ lẫm quá, có chút gì đó khó nói. Lúc này Dan Heng đang đứng lựa chọn sách vì thế cậu đã đưa lưng ra ngoài.

Câu hỏi đột ngột của Bailu đã cắt đứt dòng suy nghĩ trong đầu Jing Yuan, ngài giật mình, trông như chột dạ làm chuyện xấu bị người khác phát hiện vậy.

Đúng lúc, Bailu bé nhỏ đã phát hiện ra điều đó, Jing Yuan chưa kịp phản ứng thì cô bé thốt lên, âm lượng vừa đủ cho cả ba người nghe rõ mồng một.

"Tướng quân là biến thái à? Sao lại nhìn mông của anh Dan Heng?"

Bầu không khí trong phòng sách như bị ngưng đọng, im lặng đến mức có thể nghe thấy nhịp thở của mỗi người trong phòng.

Jing Yuan đưa bàn tay lên vuốt mặt, tiện thể che luôn mặt của mình, trong lòng thầm hi vọng rằng lúc nãy Dan Heng chăm chú lựa sách không nghe thấy cái gì cả.

"Tướng quân, tướng quân biến thái."

Chưa kịp giải thích mà Bailu đã dồn ngài đến bước đường cùng rồi, thôi xong.

"Bailu, ta không biến thái."

Jing Yuan ngồi xổm xuống cho mình bằng với Bailu rồi ngài thanh minh.

"Không biến thái thì nhìn chằm chằm mông người khác làm gì?"

"Ta không nhìn mông."

Jing Yuan xua tay thanh minh lần hai.

"Rõ ràng là nhìn mông mà."

Bailu đứng thẳng lưng khẳng định, mà cô bé thấy ngài nhìn thật, vì mắt bé sáng do bị ép ăn cà rốt đấy.

"Ta không có."

"Tướng quân không nhìn mông."

"Ta có nhìn mông."

Ngài nhận ra là bị Bailu gài bẫy rồi, nghe xong câu trả lời vừa ý làm cho Bailu khoái chí cười to. Mà không ai để ý bên tủ sách có người nào đó đang nhịn tức run cả người.

"Có thể im lặng trong phòng sách được không?"

Dan Heng gằn giọng phát ra từng chữ, âm điệu nặng nề như búa đóng vào đầu hai người còn lại vậy. Jing Yuan len lén liếc mắt quan sát biểu cảm của Dan Heng. Có thể là Dan Heng đã nghe hết cuộc đối thoại và có thể là cậu đã cố nuốt trôi cục tức nhưng không thành công.

Biểu cảm của gương mặt ấy có thay đổi nhưng không đáng kể.

Giờ ngài cũng không biết nên giải thích ra sao.

Jing Yuan bước đến gần chỗ Dan Heng đang đứng, khi đối diện với cậu, sau khi lọc ra những câu từ có thể nói ra trong não bộ, chủ yếu là để giảm thiểu rủi ro. Phần vì nó khá là khiếm nhã, với lại nó gây rắc rối và cản trở cho việc đọc sách của cậu.

Jing Yuan lắp bắp, ngài gãi đầu để xua đi cơn ngượng ngùng.

"Thật ra thì... ừ là... ta có nhìn."

"Đấy biết ngay mà, bổn tiểu thư có bao giờ nhìn sai đâu."

Jing Yuan vừa dứt câu là Bailu chen vào ngay, cô bé chạy núp sau lưng Dan Heng rồi nhìn Jing Yuan bằng ánh mắt phòng bị, đuôi của Bailu đơ ra theo hình vòng cung.

Đồng tử Dan Heng giãn to ra, người cậu đứng cứng đơ như phỗng nhìn chằm chằm Jing Yuan, tướng quân nào đó sau khi nhìn tất thảy hành động của hai con rồng kia thì nhận ra mình càng nói càng gây hiểu lầm.

Ngài vuốt mái, cố gắng điều chỉnh bản thân trở lại điệu bộ như thường ngày, hai tay chắp ra đằng sau, bộ dáng thong dong.

"Chỉ là đôi khi ta có chút tò mò."

"Hả?"

"Ta chưa thấy đuôi của Dan Heng nữa, nên là lúc nãy ta chỉ nghĩ xem có cách nào để Dan Heng lộ đuôi thôi."

Không ngờ vì bảo vệ sự liêm khiết của bản thân mà Jing Yuan đã dùng kế sách mình gạt bỏ đầu tiên vì nó quá thẳng thừng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại hiện tại cũng không còn cách nào khác để cứu cả.

Tướng quân nhẹ nhàng giải thích, điệu bộ nghiêm túc xen lẫn vẻ mặt thành khẩn làm cho làm cho Dan Heng thở dài, mặt cậu giãn ra, có lẽ việc hiểu lầm này khá tai hại, cũng như đối với cậu mà nói tướng quân không phải là người như thế thật.

"Tướng quân có thể xem đuôi của Bailu mà, đuôi đây sờ đi ạ."

Bailu rưng rưng vì đã hiểu lầm tướng quân, bé cầm đuôi đi đến trước mặt ngài rồi giờ đuôi của mình ra.

"Ta thích xem đuôi thôi."

Jing Yuan cười hiền xoa đầu Bailu.

"Ồ, thì ra tướng quân là kẻ có mới nới cũ."

Bailu lầm bầm trong miệng.

"Ta nghe hết đấy."

Jing Yuan cười, một nụ cười tưoi roi rói làm chói cả mắt. Bailu bị phát hiện chỉ biết chột dạ nên sau đó đã kiếm cớ rời đi.

Hai người còn lại vẫn ở trong phòng sách, cũng không biết là Dan Heng có đồng ý cho Jing Yuan xem đuôi hay không nhưng sáng hôm sau khi gặp mặt Jing Yuan và chào hỏi, Dan Heng có lộ đuôi thật.

"Chào Dan Heng."

"Chào tướng quân."

"Lần đầu tiên ta nhìn thấy đuôi của Dan Heng đấy."

Chào hỏi xong thì Jing Yuan đã chú ý đến cái đuôi rồng màu xanh ngọc đang lấp ló đằng sau ngay.

"Vì cái đuôi này mà tướng quân bị hiểu lầm, tôi thấy đôi lúc sở thích của tướng quân cứ bị kì lạ."

Dan Heng trưng ra gương mặt khá đanh đá, cũng phải thôi. Rồng xanh mặt lạnh này sơ hở là đâm vào chỗ đau của người khác mà, nói ít nhưng nói phát nào chí mạng phát đó.

"Kì lạ sao? Nhưng ta thấy rất vui vì đó là Dan Heng đấy."

Ngài nghiêng đầu cười.

"Dan Heng có thấy vui khi gặp ta không?"

"Tôi định rút lại câu vừa nãy nhưng tướng quân hỏi câu này..."

"Tôi thấy cũng bình thường."

Dan Heng trả lời xong thì đưa mắt nhìn sang chỗ khác nhằm trách đi ý cười không rõ mục đích của ngài.

Câu trả lời chưng hửng của Dan Heng không khiến ngài thất vọng, ngược lại còn làm cho ngài rất vui.

Bởi vì Dan Heng đã vẫy đuôi từ lúc chào nhau mất rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net