Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chắc là kiếp trước tớ thích cậu,kiếp sau cậu thích tớ"-Tuấn lắp bắp.Với chiều cao 1m85,cân nặng không đáng kể,bình thường nhìn cậu ta đã lòng khòng lắm rồi,giờ tay chân lại càng như thừa ra .

"Còn kiếp này tớ với cậu thích nhau,cậu là thiên thần trong trái tim tớ"-Trâm nhìn thẳng vào mắt Tuấn,nó tỉnh queo.

E hèm,cấm hiểu nhầm nhé!Đấy chỉ là một game mà Trâm bày ra trong Valentine show của lớp thôi.Chẳng là mỗi đứa con trai sẽ được phát cho một tấm thiệp có nửa câu sên sến,còn mỗi đứa con gái sẽ bốc thăm tấm thiệp của mình rồi đọc tiếp nửa câu chuôi chuối.

Khổ cái lớp đông nam ít nữ nên vốn là "bà bí",tuy chả nhận nhầm"chồng"của chị nào,hôm đó Trâm phải rap nối với 5 tên!Đấy có riêng gì Tuấn đâu?Cuối cấp bài vở mỗi ngày một nhiều lên .Thế nhưng vẫn không muốn mất cái danh hiệu"nhộn nhịp"nhất trường , chẳng chịu từ một phong trào nào ,nên Trâm cứ gọi là bị quay như chong chóng .Công việc phụ gúp ở tiệm ăn củ dì , tuy tuần có 3 buổi nhưng cũng bớt một ít thời gian quý báu.Mệt,đôi khi Tuấn cũng hỏi han vài câu .Cả mấy đứa cũng thế,có riêng gì Tuấn đâu.

Bận thế,thành thử nó làm việc gì cũng vội vàng , đôi khi là cẩu thả .Đồ đạc thì cứ mất dần mất mòn.Nó cũng tỉnh bơ.

Thứ mà Trâm mất nhiều mất nhất là bút.Cứ mấy ngày lại phải thay một lần,khổ ghê

-Chị ơi mấy giờ rồi ạ ?-Một nhóc hỏi nó trong quán net.

-Bốn giờ năm mươi em ạ 

Được một lúc...

-Chị ơi cho em mượn cái bút tí.Ah cái bút kiểu này anh em có nhiều lắm.

Một lúc nữa...

Nó ngẩng lên,lập cập rời khỏi quán net.Lại mất nốt cái bút cuối cùng.

Muộn,nhưng nó vẫn phải ghé qua cửa tiệm bán đồ lưu niệm.Nhà Tuấn,nguồn cung cấp bút miễn phí cho nó.

Buổi sáng,khách đến tiệm của dì.Là Tuấn.

-Đến đây làm gì thế?-Nó ngạc nhiên.

-Ăn sáng!Trâm làm ở đây à?

-Ăn sáng vào giờ này?-Nó càng ngạc nhiên.

-Ừ thì sao nào?Có định phục vụ không đấy?

-Có!-Nó quay đi.

.....

-Uống nè!-Tuấn chìa ra một hộp trà sữa-Tớ mua cho con em nhưng quên là nó đi học rồi.

Trâm nhận nhưng vẫn nhún vai:

-Tớ thích nước mía hơn.

-Cậu đừng làm ở đây nữa.Đã bận rồi còn không biết lượng sức mình..-Đấy là việc của tớ.

Cũng có vài người khuyên Trâm như thế,có riêng gì Tuấn đâu?

Từ đấy,thỉnh thoảng Tuấn vẫn đến và mang theo hai cốc nước mía.Hắn tiện tay mua luôn cho Trâm thôi,chứ chả có ý gì cả.Với lại,trời càng ngày càng nóng,dại gì mà từ chối.Ở lớp cũng thế,học thể dục xong là luôn có sẵn một cốc nước mía trên bàn.

****

Đáng nhẽ những chuyện đó chẳng có liên quan gì đến nhau nếu như một ngày nó không gặp lại con bé mượn bút trong tiệm net.

-A!Chị-Hôm nọ em quên không trả bút cho chị.

-Em cũng thật thà phết nhỉ!Tưởng em thấy bút đẹp lấy luôn rồi chứ?-Nó cười,nói đùa.

-Bút chị đẹp đấy nhưng nhà em có cả đống bút đẹp-Con bé cũng bắt chước tinh tướng.

-Nhà chị cũng có cả kho.

-Em nói thật đấy!Anh em có cả hộp to mà cái nào cũng có chữ "Hoàng Lê Ngọc Trâm" cơ.

Sốc tập 1.Nó suýt chút nữa ngã lăn ra đất.Đó là tên nó mà.Bỗng dưng nó hồi hộp:

-Thế anh trai em tên gì?

-Tuấn ạ-Con bé vô tư đáp.Sốc tập 2.Sao lại là Tuấn ?!Nguồn cung cấp bút của nó cơ mà.

Choáng váng và rối lung bung,nó hỏi Phương:

-Phương này!Cậu thấy Tuấn là người như thế nào?

-Sao bắt đầu để ý tới Tuấn rùi hả???

-Để ý cái con Cici-Nó nhăn mặt.

-Đừng nói với tớ là cậu không biết Tuấn thích cậu nhé!Cả lớp ai mà chẳng biết...Hôm nọ hắn nằng nặc đòi tớ đổi lá thăm để được ngồi cạnh cậu đấy.

*****

Tuấn à sao cậu lấy bút của tớ?

-Vì tớ muốn được gặp cậu thường xuyên mà , keke.

-Cậu có thích tớ không?Có lẽ cậu đã chờ tớ quá lâu rồi,giờ đến phiên tớ chờ cậu một câu trả lời.Thẳng thắn,nha!!!

-Ừ ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#langman