Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Máy bay đáp xuống sân bay Côn Minh, lúc bay tiếp tới Lệ Giang thì cả khoang hạng nhất chỉ còn lại mình tôi.

Thế nên lúc máy bay hạ cánh xuống sân bay Lệ Giang, trong khoang hạng nhất vẫn chỉ có mỗi một hành khách duy nhất, chính là tôi. Có điều, vẫn còn hai người khác nữa, hai cô tiếp viên.

Hai cô cùng mở cửa khoang, xe thang còn chưa dừng hẳn, cô đứng trước nói với cô đứng sau: "Xem kìa, mây chạy hết lên núi rồi kìa!" Cô phía sau đáp: "Ừ nhỉ, sao mây ở đây thấp thế nhỉ, ở hết trên núi cả".

Tôi chõ miệng vào nói: "Đó là sương. Trên núi thì gọi là sương, sương rời đỉnh núi bay lên trời mới gọi là mây!"

Hai cô đều bật cười, tôi cũng cười theo, lúc này tôi mới thấy một trong hai cô rất đẹp.

Lúc bước xuống thang, một trận gió lạnh thổi tới làm tôi tỉnh ngủ hẳn. Đây là cơn gió Lệ Giang đầu tiên thổi vào tôi, hơi lạnh, và rất ẩm ướt.

Mấy ngày sau đó, tôi đều bị cơn gió ấy thổi vào mình.

Sân bay Lệ Giang là một lòng chảo hẹp kéo dài, ba mặt là núi, mặt còn lại là đường băng hướng lên không trung. Sân bay rất nhỏ, không có cầu hành lang đi thông lên máy bay và cũng không có xe ô tô chuyên chở đi lại, xuống khỏi thang, đi vài bước là vào đến đại sảnh, đi qua đây đã là ra đến bên ngoài.

Chốc chốc tôi lại đưa tay sờ điện thoại di động theo thói quen, nhưng lần nào cũng không thấy. Mỗi lần thọc tay vào, thấy túi rông rỗng, lại có cảm giác như xa Văn Văn hơn một chút.

Tôi bắt taxi, muốn vào thành cổ Lệ Giang phải đi một quãng đường núi, phải lên một con dốc rất cao, quẹo rẽ rất nhiều lần, hai bên đường là nhà của người dân tộc Nahsi (1), và những mảnh ruộng trồng toàn hoa cải, tiểu mạch và đậu tằm.

(1) Nahsi: còn viết là Naxis, dân tộc thiểu số sống ở vùng Lệ Giang, theo thống kê hiện chỉ có 324.679 người.

Nhà của dân tộc người Nahsi

Hoa cải vàng ươm từng mảng lớn.

Tiểu mạch xanh mơn mởn, bông mạch thẳng đứng vờn theo gió.

Đậu tằm màu xanh đen, nhìn có vẻ hiền lành nhút nhát, chẳng hiểu hoa đậu tằm có nở bao giờ không. So với hoa cải và tiểu mạch, đậu tằm thật kém sắc, không rực rỡ như hoa cải, không có bông thẳng đứng như tiểu mạch, chỉ có những chiếc lá nhỏ rủ xuống, lại còn là màu xanh đen, một dáng vẻ buồn bã chán chường.

Lên cao chút nữa là bầu trời. Tôi áp mặt vào cửa kính xe, ghé đầu nhìn lên, chỉ thấy một vùng âm u, có vật nhỏ gì đó từ trên cao lao vút xuống, đập vào cửa kính xe, hiện nguyên hình là mấy giọt mưa nhỏ.

Nhưng từ những kẽ hở của bầu trời xanh xám ấy, lại lộ ra những khoảng trời xanh lam cao hơn.

Lớp mây mù u ám như đè sát xuống thật thấp, còn những khoảng xanh lấp ló qua các kẽ mây ấy lại thật cao, cao đến trăm ngàn triệu tỷ cây số.

Sau đấy vài ngày, tôi càng cảm nhận sâu sắc hơn một điều: bầu trời Lệ Giang vào ngày râm rất thấp, thấp đến mức đi lại phải cúi đầu, còn ngày nắng, bầu trời rất cao, cao tới mức ngước nhìn không thấy.

"Đến rồi," tài xế nói. "Xe chỉ đi được đến đây. Anh đi bộ vào ngõ nhỏ kia là đến thành cổ Lệ Giang rồi."

Tôi đưa tờ 100 tệ.

Anh ta trả lại 20 tệ.

Đứng trước ngõ vào, thấy hơi đói. Tôi đưa tay nhìn đồng hồ, quên đeo rồi.

Không biết thời gian, tôi đành hành động theo cái bụng và sắc trời.

Bụng đói thì đi ăn, trời tối thì lăn ra ngủ. Tôi quyết định sẽ sống mười ngày ở đây theo cách ấy.

Đi vào con ngõ, giẫm lên con đường lát đá, đế giày rất mỏng, có thể cảm nhận được rõ ràng từng chỗ gồ ghề lồi lõm trên mặt đất. Một cảm giác xa xôi từ gan bàn chân truyền lên, cảm giác ấy hệt như hồi nhỏ tôi đi trên con đường lát đá xanh ở quê vậy.

Tôi quyết định ăn xong mới đi tìm khách sạn.

Tôi đeo balo, cắm đầu cắm cổ đi, hình như là đang đi xuống thấp mãi, rẽ qua dăm bảy khúc quanh thì đến bên một dòng suối nhỏ.

Một cây cầu gỗ bắc ngang qua suối, bờ bên kia có quán ăn. Tôi vừa bước lên cầu thì phía đối diện đã có hai cô gái đứng dậy vẫy gọi: "Bên này anh ơi! Bên này anh ơi!"

Tôi đi tới trước mặt họ, họ vẫn thi nhau nói: "Ăn cơm bên này, ăn cơm nên này!"

Tôi bấy giờ mới nhận ra, hai cô gái này là nhân viên của hai quán ăn khác nhau. Tôi nhìn sang trái thì cô bên phải nói to hơn một chút; tôi nhìn sang phải thì cô bên trái nói to hơn một chút.

Tôi do dự giây lát, không hiểu vì lý do gì mà lại xoay sang nên phải. Tôi vừa xoay người, bàn chân nhấc lên còn chưa kịp hạ xuống, cả hai cô gái đã ngừng gọi, ngồi xuống tiếp tục cắn hạt dưa và chuyện phiếm. Cô gái của quán ăn bên trái có vẻ như chấp nhận thất bại bỏ cuộc, còn cô bên phải đã giành phần thắng, cũng chẳng còn lý do gì để chào mời tôi nữa, cả hai chẳng thèm nhìn tôi thêm lấy một lần.

Cứ thế, tôi tự đi đến ngồi xuống cạnh chiếc bàn đặt ngay bờ suối.

Tôi gọi một đĩa thịt nướng Nahsi, canh cải thảo đậu phụ, một đĩa hoa đỗ quyên xào trứng và một chai bia Đại Lý, bắt đầu ngồi chờ.

Nước dưới suối bắt nguồn từ trên núi tuyết, nên trong, và dòng chảy rất xiết. Ngọn núi tuyết đó tôi không biết ở đâu, nhưng dù gì cũng gần quanh đây, song rốt cuộc gần đến mức nào thì tôi không biết, chỉ biết rằng nó rất lớn, một ngọn núi tuyết lớn, cao đến vài ngàn mét; cụ thể cao bao nhiêu tôi không biết, chắc thể nào cũng cao tới mức tuyết trên núi chẳng bao giờ tan; trên ấy chắc chắn là vùng cực lạnh, sông băng chẳng hiểu tích tụ đã mấy ngàn mấy vạn năm. Cho dù có nhìn thấy hay không, nó vẫn cứ ở đó, phía sau tầng mây, tôi nghe được tiếng thở của nó.

Tôi đã leo núi tuyết vài lần. Mấy năm trước, một mình tôi đã leo lên một ngọn núi không biết tên gần hồ Nhiên Ô (2) ở Tây Tạng, cao khoảng 5.000m so với mực nước biển. Tôi chẳng cần hướng dẫn viên, một mình leo lên, trên người mặc độc một chiếc áo T-shirt, đứng trên đỉnh núi, bốn bề toàn một màu trắng mênh mang. Tôi còn chưa kịp ngắm xem dãy núi cao thấp thế nào thì đã nghe thấy tiếng băng nứt dưới chân, tiếng động đó nếu bạn chưa từng nghe qua thì chưa biết nó khủng khiếp đến độ nào đâu. Lúc đầu, tôi không hề biết đó là tiếng băng nứt, chỉ nghe thấy những âm thanh kỳ quái kèm theo tiếng vọng thì cảm thấy sợ hãi. Bên cạnh lại chẳng có ai, không có một sinh linh nào, có chăng cũng chỉ là lũ vi khuẩn, nhưng hoạ là quỷ mới thấy được chúng. Người gần tôi nhất là tay dẫn đường đang ở sườn núi cách chỗ tôi khoảng ba giờ đi bộ. Thứ âm thanh ghê rợn dài ngoằng phát ra khi băng nứt ấy, không ngôn từ nào có thể miêu tả được, sau này tôi phân tích, đó là hiệu ứng tiếng động khi âm thanh nứt ra của lớp băng bề mặt vang vọng trong những hang động cực lớn bên dưới.

(2) Nhiên Ô: phiên âm Ranwuhu, một khu thắng cảnh nổi tiếng của Tây Tạng.

Nếu bạn nhất định muốn nghe thì tôi có thể mô phỏng thô thiển thế này:
"Rooácc (tiếng rất to)... uuỳnh (rất ghê rợn)... âầâmmm (tiếng rất dài)..." đại để là như vậy. Lớp băng dưới chân tôi rỗng không.

"Rooácc... uuỳnh... âầâmmm..."

Mặt trời sáng loá, một mình tôi đứng trên đỉnh núi, cảm giác thế giới này chỉ còn sót lại một mình tôi đi đến ngày tận thế vậy.

Leo xuống còn kinh khủng hơn nhiều, tôi nghĩ chỉ cần đạp hụt chân rơi vào một cái động băng nào đó, vậy là xong đời.

Ngồi bên bàn ăn, tôi bỗng nhớ lại chuyện này, thầm nghĩ hai hôm nữa sẽ đi leo Ngọc Long Tuyết Sơn.

Sau khi đã leo núi tuyết ở Tây Tạng, tôi cảm thấy leo Ngọc Long Tuyết Sơn ở Vân Nam này chắc không phải chuyện gì khó khăn lắm.

Thức ăn được mang lên, món thịt nướng Nahsi không tồi. Bì giòn tan, thịt mềm nhũn, mạc mỡ đều nhau, có điều rau húng ăn kèm bị nhúng qua dầu rán, mất đi chất nước và hương thơm đặc trưng. Nếu bạn muốn tới Lệ Giang, tôi khuyên là nhất định bạn nên ăn món này. Mà tôi có khuyên hay không, chắc chắn bạn sẽ ăn thôi, vì chỗ nào ở Lệ Giang cũng có quán bán món thịt này.

Thịt nướng Nahsi

Hoa đỗ quyên xào trứng rất ngon, hồi nhỏ, tôi đã ăn sống hoa đỗ quyên trên núi, hái trên cây xuống cho vào mồm nhai luôn, nhưng xào chín thế này thì chưa ăn bao giờ.

Tôi nhanh chóng no nên cơm rượu, và bắt đầu nghĩ xem làm sao cho hết thời gian ở đây. Tôi vén tay áo lên nhìn đồng hồ, không đeo.

"Văn Văn, giờ này em đang làm gì nhỉ?" Tôi thầm nhủ.

Song tôi không nghĩ ngợi nhiều. Mười ngày xả láng, đấy là việc tôi và Văn Văn đã hẹn với nhau. Mười ngày sau quay về, Văn Văn sẽ xuất hiện trước mặt tôi, và ngay ngày hôm đó chúng tôi sẽ cưới nhau, đến ngày thứ mười một, tôi mới quay lại công ty để đối mặt với đống rắc rối mình đã bỏ lại.

Trước đó, tôi là một kẻ không có điểm đi cũng chẳng có chỗ về.

Tôi kiên định lại quyết tâm, khí thế hừng hực đứng lên, hùng hổ hỏi cô nhân viên phục vụ: "Đường Một tháng Năm đi thế nào em?"

Khánh sạn Tịnh Địa nằm trên đường Một tháng Năm, giống như hầu hết các khách sạn khác trong thành cổ Lệ Giang này, là một cái khách sạn. Trước khi cải tạo thành khách sạn, nó và tất cả các khách sạn trong thành cổ đều là nhà cổ của dân địa phương.

Nhân viên phục vụ dẫn tôi đi ngang qua sân trước, đến cái sân nhỏ bên trong. Có ba người khách đang ngồi trên ghế mây đánh cờ. Bóng nắng trên nóc nhà chiếu xuống, rọi lên hai người ngồi ngoài, người còn lại ngồi trong bóng râm. Người trong bóng râm kia, mặt mũ mù mờ, tay đang cầm một quân cờ, lúc người này đưa tay đặt quân cờ xuống, bàn tay như thể vươn vào trong nắng.

"Chiếu tướng!" Anh ta nói xong, cả thân hình lại thu vào trong bóng râm, bên trong vang lên tiếng cười.

Hai người ngồi ngoài nắng đều cúi rạp người xuống, bóng đổ lên che phủ bàn cờ.

"Két" một tiếng, cô nhân viên đẩy cửa mở ra hộ tôi. "Phòng này được không ạ?" cô hỏi.

"Tôi đưa mắt ngó vào trong, chẳng nhìn thấy gì, nhưng vẫn nói: "Được rồi".

Tôi vào phòng, thả mình xuống giường, vậy là ngủ luôn một giấc.

Đến lúc tôi tỉnh dậy, trời đã tối hẳn. Có vẻ hơi đói, tôi đưa mắt nhìn đồng hồ, không đeo.

Đi ra khỏi khách sạn, bên ngoài người qua lại tấp nập, không giống như là đã quá muộn.

Tôi đi về bên trái vài bước - tôi không hiểu bên trái là cái gì - nhưng ma quỷ xui khiến thế nào tôi lại quay đầu đi về bên phải, đi về phía vận mệnh của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net