Call me "Kook" and I will call you "Hyung"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có bao giờ mọi người tự hỏi tại sao Taehyung hay gọi nhầm tên của JungKook nhiều đến vậy ? Lại còn không bằng bất cứ danh xưng nào khác  mà là "Hyung"....

Trên đời này chẳng có điều gì là tình cờ, theo S tất cả đều có nguyên do của nó.

Mọi thứ trên đời đều có thể viết nên một câu truyện.

Vào một kì nghỉ hiếm hoi nào đó mà BTS có được. Taehyung và JungKook cả hai đều mệt mỏi mà biến thành nhân vật đối ngược với hình tượng trên sân khấu. Chẳng còn, hai thành viên BTS chăm chỉ, toả sáng. Chỉ còn lại một đôi tình nhân cùng rút nhau lười biếng mà làm ổ đôi trên giường.

Comeback, luyện tập, đi tours, ba thứ này tạo nên một lịch trình bận rộn đến không lối thoái. Nên nhân dịp có chút thời gian rảnh thì cả hai mới có thời gian để tận hưởng rạp chiếu phim mini mà JungKook đã thiết kế.

Hai thanh ảnh hoà như một  được bao quanh bởi không gian tối sáng đan xen qua những cảnh phim tạo nên một bầu không khí mờ ảo, lập loè, nhưng lại được cân bằng bởi nội thất tinh tế mà JungKook đã thiết kế. Kết hợp mọi thứ đều tạo nên một căn phòng  vô cùng thư thái, ấm áp rất hợp để nghỉ dưỡng và...hẹn hò.

Taehyung ôm lấy JungKook trong lòng mình, lưng cậu áp vào ngực anh. Chỉ cần anh hơi cúi đầu xuống thì môi liền có thể chạm lên cổ trắng mịn của bé Thỏ. Vậy nên đôi lúc Taehyung lại siết chặt vòng tay để tiện "ngửi" chút thịt thỏ cũng như muốn cảm nhận da thịt mịn màng kia sát với cơ thể mình. Bé Kook cũng có vẻ thuận ý theo bản năng mà dụa lưng nép vào lòng anh.

Khung cảnh cổ xưa vào nhưng năm 80 của Châu Âu trên màn hình hoàn toàn mê hoặc tâm trí hai người. Nhưng chẳng thể quyến luyến hơn tình yêu của Elio và Oliver dành cho nhau...Cái sự cháy bỏng ấy, cái tình yêu tựa như "Juliet và Romeo" phiên bản cùng giới ấy đều chạm đến đáy lòng của hai người.

Phim hay thì giờ đã hết nhưng cảm xúc của cả hai đều chẳng thể kết. Chẳng phải là do nỗi buồn cho cuộc tình dang dở mà chính sự cháy bỏng trong tình yêu mà cả hai nhân vật đã dành cho nhau. Bọn Họ biết rằng thứ ái tình này đều sẽ chẳng thể có hậu nhưng không vì thế mà họ bỏ quên  tình cảm của mình cho đối phương. Càng trong nghịch cảnh, ái tình càng lên ngôi.

Mai sẽ tan biến, mai sẽ trong rỗng?
Ai cần quan tâm.
Chỉ cần  ngày hôm nay ta vẫn còn có bên nhau thế là đủ rồi.

Từng giây phút trôi qua đều như từng bước đẩy đôi tình nhân đến giây phút chia ly. Chính vì vậy, chỉ có trân trọng và tận hưởng từng khắc nhỏ của khoảnh khắc khi còn cạnh nhau mới là quan trọng. Đây chính là thứ mà JungKook và Taehyung đã chân nhiệm ra sau khi thưởng thức bộ phim được để cử Oscar năm 2017 này.

Sau khoảng khắc tự chiêm ngẫm, Jungkook nhẹ quay người về phía Taehyung và hư một thói quen, anh thành tạo đưa tay đón lấy bé con của mình không chút gượng gạo.

"Kookie"

Taehyung nhìn em, ánh mắt còn chút ngơ ngác. Nhưng JungKook cũng chẳng phát ngôn, em chỉ nhìn lại anh. Ánh mắt thỏ con lúc ấy sâu đến nỗi có thể chứa cả thế giới của em ngay trước mặt.

"Kookie "

Lại là danh xưng ấy, cái danh xưng mà anh có muốn cũng cả đời không quên được. Nhưng chủ nhân của danh xưng ấy tại sao lại nhắc lại đến hai lần? Hơn nữa là còn nhìn Taehyung rồi mới kêu như muốn gọi anh vậy.

"Kookie" Thanh thoát thật, tươi sáng thật. Chợt, Taehyung vỡ oà trong ánh sáng của hạnh phúc và sáng tỏ. Làm sao anh có thể quên câu thoại ấy ngay sau khi vừa xem phim xong đây? Câu thoại mà cả hai đã chẳng thể kìm được mà trao đổi ánh nhìn say mê để rồi kéo thôi đó là một nụ hôn nồng nàn.

"Hãy gọi anh bằng tên riêng của em và anh sẽ gọi em bằng tên riêng của anh..."

Và sau đó chúng ta sẽ là một.

Tiếng "Hyung" trầm ấm đáp lại trong hạnh phúc, hân hoan. JungKook cũng như muốn chợt vỡ oà nhìn anh. Đáy mắt thỏ con liền dưng dưng long lanh. Với người ngoài đây có thể chỉ là một cách xưng hô, một tên gọi mà muôn người đều dỡ hữu nhưng với cả hai đây chính là sự gắn kết từ hai cá thể làm một.

Khi người ta yêu nhau nhiều đến mức mà tâm linh liền trở nên tương thông. Cả hai không nói mặt hiểu, khi cả hai bên nhau JungKook sẽ gọi Taehyung là Kook còn Taehyung sẽ gọi JungKook là Hyung. Như là một lời hứa, một biểu hiện cho việc hai cá thể Taehyung và JungKook đã hoà là một và luôn ở bên nhau.

Sẽ chẳng có JungKook hay Taehyung mà sẽ chỉ có "chúng ta" hay Taekook, VKook  trong lòng cả hai mà thôi. Lấy tên riêng của chính mình để ám chỉ đối phương chính là cách mà hai người thể hiện tình yêu với nhau. Đơn giản mà thân mật. Nhẹ nhàng mà nồng đậm

Khi hai người yêu nhau thật sâu thì lý trí hay con tim cả hai đều muốn trở thành 4 mà 1

"Hyung...Anh yêu em." Dường như Taehyung chẳng thể kiềm chế được nữa. Cho dù mai có là tận thế  thì cũng không sao vì hôm nay anh đã có được JungKook. Có được một cách trọng vẹn

"Kookie... Em cũng yêu anh." Nụ cười như ánh sương mai hoà vào hình vệt sáng nơi hắt nơi mang của màn hình trắng.

Từ đó, khi chỉ có hai ngừoi, Kook và Hyung đều gọi như thế nhưng Taehyung  lại luôn bất cẩn mà gọi "Huyng" mất mấy lần. Tuy cả hai đã tìm được được lý do che dấu thỏa đáng rằng đó là bởi vì JungKook trưởng thành hơn nên....

Thôi nào hai anh, tưởng có thể qua mặt được Army sao? Không có đâu à nha. Mà không qua mắt được thì sao chứ ? Kệ, hết đi.

"Hyung...."

"Kookie"

_____

Chết rồi sao lại ngọt thế này. Cứu tôi

Thương nhiều

        S

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net