ACT 2: Lỗi là tại ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-Lyrie: <Ngày qua ngày tôi vẫn không hiểu được câu nói của Layla. Tôi là người đặc biệt? Hay là.... À không Lyrie à không được nghĩ như vậy> *Tông vào ai đó* Úi!

-LeRose: Cậu không sao chứ?

-Lyrie: Ừ mình không sau đâu mà

Đúng lúc Lyrie quay xuống lấy quyển vở thì LeRose cũng cúi xuống làm hành động tương tự khiến hay bàn tay chạm nhau và bất ngờ chưa, Layla đã nhìn thấy cảnh đó:>>

-Lyrie & Layla: !!!

-Layla: *Vội vã chạy đi trong tình trạng đỏ mặt*. Tao không biết gì cả!!!

-Lyrie: <Đấy là...Layla? Khoan từ từ đ*o ổn rồi> Thôi cảm ơn cậu nhé tớ đi trước

-LeRose: ơ nhưng mà cậu chưa lấy đồ mà <Cái gì vậy..?>

-Lyrie: *Chạy theo Layla* Laylaaaaa cậu đâu rồi?

Cho đến khi Lyrie tìm được Layla đang ngồi khóc trong lớp học cùng với đôi bàn tay đo đỏ

-Layla: Ma...Mày...

-Lyrie: Thôi nào tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Tao với nó chỉ vô tình...

-Layla: VÔ TÌNH CÁI ĐẦU MÀY ĐẤY. MÀY MỚI CHỈ GẶP NHỎ LEROSE ĐÓ ĐƯỢC NĂM MÀ TAO THẤY MÀY HƠI BỊ QUẤN QUÝT BÊN NÓ RỒI ĐÓ, MÀY LÀM ĐỦ TRÒ: RỦ ĐI XEM PHIM, HỌC CHUNG, NÓI CHUYỆN VỚI NÓ CẢ ĐÊM, NẮM TAY NHAU.... MÀ *khóc thút thít* tao với mày... quen nhau 3 năm rồi... không có nổi một cái nắm tay. Tại sao, tại sao lúc nào mày cũng ở bên nó.

-Lyrie: Thì sao chứ,...

-Layla:*Tát Lyrie* Mày chẳng hiểu gì cả, chẳng hiểu tao, chẳng hiểu chút gì cả!!!! *ơ lại chạy đi à*

Lyrie tiếp tục đi tìm Layla, lần này bất cứ nơi nào anh đi qua đều biến thành một khoảng không màu đen và dừng lại trước một cánh cửa đóng anh chẳng thể nói được ra tiếng được nữa và dần kiệt sức

-Lyrie: <Layla, Layla, xin đừng bỏ tao lại mà. Xin mày đấy, Layla,.....>

Đột nhiên chuông báo thức rung

-Lyrie: LAYLA!!

-Layla: Đm sáng ra mày gọi cái gì thế

-Lyrie: Ơ mơ à?

Và hôm đấy hai main chính vẫn như mọi ngày khác

END OF ACT 2

Act 3 sẽ ra sớm thôi nha


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC