iko

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2021.

"Điền Dã, cậu đang nhìn gì mà phát ngốc ra thế? Không thấy nóng à"

"..."

Lý Nhuế Xán vừa thu dọn nốt đồ đạc trong phòng, vừa nhìn con thỏ ngốc đang tắm nắm ngoài ban công. Tại sao lại dọn đồ đạc? Ngày mai họ sẽ chuyển đến một nơi khác sinh sống, có lẽ cậu nhóc Điền Dã kia đang ngẫm nghĩ về những gì đã trải qua trong quá khứ chăng?

Ngôi nhà gác xép này đã gắn bó với họ tận 8 năm, bây giờ rời đi quả thật có chút không nỡ. Nhưng cuộc sống mà, phải buông bỏ những thứ không phù hợp để tiến xa hơn.

Nắm vàng ươm cùng với chút gió thổi qua mái tóc mềm mềm của cậu trai, hương hoa hồng khẽ thổi nhè nhẹ bao trùm toàn bộ không gian quanh họ.

"Nhuế Xán. Cậu nghĩ anh ấy có đến không?"

"Ài, làm sao không đến được chứ. Mấy năm trước cậu không chịu đến Đại Hàn tìm anh ấy, cũng là Hách Khuê tội nghiệp của chúng ta mò tới căn cứ mấy bận chỉ để xem cậu đánh game. Bây giờ đang ở cùng một nơi, dễ gặp như vậy, chắc chắn sẽ tới."

____

16:00 pm.

"Điền Dã! Anh ở đây"

Chàng trai cao hơn cậu một cái đầu đứng trước cổng Disneyland vẫy tay nhiệt tình. Hắn vẫn như vậy, vẫn đẹp trai đến nỗi làm trái tim Điền Dã trật mấy nhịp.

"Lớn to đầu thế mà còn dẫn em tới đây, anh đúng là đồ trẻ trâu"

Kim Hách Khuê cười cười, tay đưa lên theo thói quen xoa đầu cậu- "nhưng Điền Dã vẫn còn là em bé cơ mà"

Cả hai chợt sững lại vài giây nhìn nhau, không hẹn mà cùng bật cười. Không khí ngọt ngào như một cặp đôi thật sự.

_____

"Cũng tối rồi, đoàn đội có mời chúng ta đến ăn nhậu một bữa đấy. Đi thôi"- Kim Hách Khuê nắm lấy tay cậu kéo đi mà chẳng đợi phản hồi nào cả. Ừ, hắn biết chắc một điều rằng Điền Dã sẽ luôn đồng ý mọi thứ bản thân nói ra.

"Ây yo yo, botlane trứ danh năm nào tới rồi đây. Mau lại đây, mau lại đây ngồi".- Lý Nhuế Xán chỉ chờ có vậy liền lua miệng ghép đôi.

"Lâu rồi không gặp, anh Hách Khuê!!!"

"Lâu rồi không gặp, trông em gầy đi đấy"

Lý Nhuế Xán bắt đầu chu mỏ kể công- "còn không phải do chăm vợ anh hay sao, người gì cứ nửa đêm lại ăn khuya, đã thế còn hay ôm vặt. Một tháng em dậy nửa đêm vì nhóc con của anh không dưới 10 lần đâu đấy. Còn n-..."

Không để tên bạn đáng ghét kịp nói tiếp, Điền Dã nhét vội miếng bánh bao vào miệng khiến Lý Nhuế Xán xém thì sặc chết.

"Anh xem Điền thỏ của anh"- Lý Nhuế Xán tức muốm dãy lên nhưng sợ ăn đánh từ cậu, đành ấm ức nhìn Kim Hách Khuê.

Nhưng ai mà chẳng biết, Điền Dã có làm ra chuyện lông trời lở đất gì thì Kim Hách Khuê vẫn bao dung che chở cho con thỏ nghịch ngợm kia ủy khuất nũng nịu trong lòng.

Cả đội ai còn lạ gì mấy chuyện này, cũng dần đi vào công cuộc ăn sạch tiệm. Ở đây có hai thứ làm hắn say, một là rượu, hai là Điền Dã. Đâu đó đền 11 giờ đêm, hắn thật sự cảm thấy phía trước đã nhòe đi hết rồi. Cả đội không thiếu gì mấy tên người to như bao cát đứng lên muốn đỡ hắn về, thế nhưng Kim Hách Khuê không chịu nhúc nhích gì cả. Luôn miệng lẩm bẩm cái gì "iko iko". Bao nhiêu tên to con cuối cùng cũng đành chịu thua chờ Điền thỏ quay lại.

Con thỏ có một mẩu bé tí lại phải dìu tên đàn ông cao to nặng nhọc đi từng bước, suýt té ngã mấy lần. Đi ra đến cửa tiệm, mỗi người tạm biệt mà lên taxi về hết. Chỉ còn lại hai người họ và Lý Nhuế Xán, Điền Dã khẽ thở dài, tên bạn này hoàn toàn không nhờ được việc gì. Chưa gì cậu ta đã lăn đùng ra ngủ, báo hại chủ tiệm phải gọi taxi đưa về.

"Iko..."

Còn định đứng cười con cáo đáng ghét một phen, thì tiếng thở nhè nhẹ phả bên gáy khiến cậu giật mình.

"Anh tỉnh rồi à, có đau đầu không. Bây giờ em đưa anh về khách sạn nghỉ ngơi nhé!"

"..."

"Hách Khuê...?"

"..."

"Kim Hách Khu-..."

Câu nói còn chưa dứt, người đang gục trên vai bất ngờ chao đảo đứng dậy ghì chặt gáy cậu, điên cuồng hôn. Điền Dã hoàn toàn đứng hình, không biết nên làm thế nào mới phải.

Anh ấy... hôn mình sao?

Mùa hạ về đêm, gió thổi từng cơn mát lạnh, thoang thoảng qua khoang mũi hắn mùi thơm nhẹ nhàng từ mái tóc Điền Dã, mùi hương cả đời này hắn khắc ghi trong tim.

"Anh Điền Dã, anh Hách Khuê!"- tiếng nói từ xa vang vọng tới.

À, người trước mặt là chàng trai cùng em giành được chức quán quân mà anh không thể. Phải, anh không thể cho em được thứ em muốn. Cũng chỉ có tình cảm sắp mục rữa này mà thôi.

"Đ-đáo Hiền... em sao lại tới đây?"- Điền Dã đột nhiên hỏi một cách ngập ngừng, người ngoài nhìn vào còn tưởng bị bắt gian.

"Em lo cho anh nên tới"- Phác Đáo Hiền rành mạch trả lời, không báo trước trực tiếp kéo Kim Hách Khuê về phía mình.

"Khuya rồi, anh mau về đi nếu không lại ốm đấy. Con anh ta cứ để em"

Không nói hai lời liền lôi kéo hắn đi, để lại một Điền thỏ trắng ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

____

"Anh chưa say đến mức đó đúng không? Đừng giả vờ nữa"- gã lên tiếng.

"Phải"

"Vậy lấy tư cách gì để hôn anh ấy chứ? Tôi còn chưa dám, thì tại sao anh lại có thể làm như vậy?"- giọng Phác Đáo Hiền ngày càng lên cao, thể hiện nỗi tức giận vô hình.

"Không can tâm"

Bốp

Phác Đáo Hiền một phát đấm vào mặt hắn. Men rượu còn lại trong người hắn như tan đi gần hết  cơn nhói đau đó cũng không thể sánh bằng vết rách trong tim.

Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy ư? Hai người họ vốn là botlane được kì vọng nhất, thế nhưng sau khi thất bại thảm hại, hắn đã để lại một câu chia tay liền rời đi, để lại Điền Dã đau khổ khóc đến phát sốt. Mãi về sau, không hiểu lấy đâu ra lắm dũng khí, quay trở lại Trung Quốc mấy bận lại xoa dịu được Điền thỏ.

Bị cuốn theo những dòng hồi ức, đến khi lấy lại ý thức đã là trưa ngày hôm sau. Kim Hách Khuê thức dậy với một cái đầu đau như búa bổ, và cái miệng thì sưng tấy. Hôm qua, hắn đã không đáp trả lại, cũng chẳng hiểu làm cách nào về được tới nhà.

"Vậy lấy tư cách gì để hôn anh ấy chứ? Tôi còn chưa dám, thì tại sao anh lại có thể làm như vậy?"

"Phác Đáo Hiền nói như vậy là có ý gì? Có phải hai người họ có quan hệ gì đó hay không. Người yêu à..."

Hắn tự lẩm bẩm một mình, rồi lại tự khẳng định chắc nịch rằng Điền Dã và Đáo Hiền chính là một cặp, chỉ có Kim Hách Khuê hắn mới là kẻ ngáng đường.

_____

Mang theo suy nghĩ đó, Kim Hách Khuê trở về Đại Hàn không một lời tạm biệt nào. Chỉ có Điền Dã nhớ lời hẹn, đứng chờ ở công viên từ chiều tới tối.

"Điền Dã, anh điên rồi sao? Mưa to như vậy không chịu về"- Phác Đáo Hiền chạy vội đến che ô cho cậu.

Gã tức giận bế cậu lên vai, đưa về nhà. Mặc kệ tiếng khóc nức nở ngày càng to bên tai.

Vừa thay áo quần, vừa lau khô tóc cho cậu, Phác Đáo Hiền vẫn là không nỡ nhìn con thỏ ướt mưa ấy cứ rấm rứt mãi chẳng dừng. Cuối cùng quỳ một chân xuống ngước nhìn gương mặt tèm nhem nước mắt dù gã có lau đi lau lại mấy lần.

"Làm sao vậy, có thể nói cho em biết được không?"

Điền Dã nhìn chằm chằm vào gã, gật đầu rồi lại lắc đầu. 

"Được được, không muốn thì thôi vậy. Không sao, bây giờ đi ngủ nhé, hay muốn ăn gì, em làm cho Điền Dã nhé?"- Phác Đáo Hiền biết rõ người có thể khiến Điền đội trưởng vứt hết não đi, ngồi dầm mưa bất động như thế là ai. Nhưng vẫn muốn nghe người mình thích nói ra. Không nói cũng không sao, chỉ cần còn chịu nghe gã nói, là được rồi.

"Không muốn đâu"- Điền Dã trả lời bằng giọng mũi có hơi nũng nịu, đó là thói quen hình thành lâu ngày bên cạnh Kim Hách Khuê.

"Vậy... đi mua chút đồ để điều chỉnh tâm trạng nhé?"

Điền Tiểu Dã có chút cảm thấy mất tự nhiên khi ở chung phòng như thế nào cùng Phác Đáo Hiền, vì vậy liền gật đầu.

Trời đã tạnh mưa, cũng gần rạng sáng, vì thế không khí mát mẻ dễ chịu vô cùng. Có điều đường hơi trơn, con thỏ hậu đậu cứ thế vấp chân té ngã. Nào đâu có phải là ngôn tình gì mà đỡ cho kịp được, mắt thỏ ầng ậng nước, không hiểu sao chỉ là trượt chân thôi nhưng nước mắt lại tuôn ra một đống. Phác Đáo Hiền hoảng loạn, vội vàng bế cậu tới bên ghế, nhẹ nhàng nâng bàn chân bé nhỏ xem xem có xước xát gì không.

"Có đau chỗ nào không, là lỗi của em không để ý khiến anh ngã rồi"- Gã sốt ruột thổi nhẹ vào bàn chân trắng mềm của Điền Dã.

Lần đầu tiên ánh mắt con thỏ dừng lại trên ngưòi gã lâu đến thế.

"Sao vậy, khó chịu chỗ nào sao?"

"Không có gì. Cảm ơn em, Đáo Hiền"

Tân trí Điền Dã tua lại toàn bộ những kỉ niệm đã từng có cùng Kim Hách Khuê. Mẹ Điền từng nói nếu phải chọn, hãy chọn người yêu con nhiều hơn, đừng mải chạy theo đám mây xa vời.

"Có lẽ mẹ anh nói đúng..."

"Nói gì cơ?"

"Không có gì, một tuần nữa anh sẽ nói cho em"

"Được, bao lâu em cũng chờ"

_____

Mùa đông, 2023.

"Hách Khuê, cậu không định gặp lại Điền Dã hỏi rõ mối quan hệ của hai người họ sao? Tự mình suy đoán, tự mình rút lui như vậy cũng coi được à?"- Lý Tương Hách cau có mặt mày nhìn hắn.

"Không. Nhìn Phác Đáo Hiền quan tâm săn sóc em ấy như vậy, nhầm thế nào được chứ. Không cần thiết phải hỏi"

"Nhu nhược như thế mới để mất người thương đấy"- tài năng trẻ thiếu điều muốn lật cái bàn lên trước câu trả lời dửng dưng của bạn mình.

Kim Hách Khuê nhu nhược sợ hãi không dám tìm câu trả lời từ cậu, lo lắng rằng người ấy sẽ gật đầu rằng họ đã bên nhau, người ôm con thỏ vào lòng mỗi ngày là một cái tên khác chứ không phải hắn. Điền Tiểu Dã năm này qua năm khác, đứng trước sự hối thúc của gia đình, cùng bờ vai dịu dàng ôn hòa như nước của Phác Đáo Hiền lay động như mấy ngọn lá yếu ớt phất phơ chực chờ rơi xuống mặt đất bất cứ lúc nào. Phải, cậu dường như sắp không chờ được hắn nữa.

Hai con người yêu nhau đến thế nhưng lại không thể trao nổi một danh phận rõ ràng cho đối phương. Cái gì mà khoảng cách địa lý xa vời chứ, vậy Phác Đáo Hiền chui từ lòng đất lên à.

Nỗi nhớ nhung gặm nhấm đau đớn đến nỗi họ cảm tưởng như bên trong đã vỡ vụn ra thành trăm mảnh luôn rồi. Nhưng liệu có ai chờ mãi một người được không? Thanh xuân cũng chỉ là câu "mười năm" nói hai lần, làm sao nhung nhớ mãi bóng hình người mà không chịu buông xuống cơ chứ.

"Em chờ anh nốt lần này thôi..."

_____

2024.

MSI này đành lỡ hẹn với em rồi.

Thêm một lần nữa, hắn không thể đến gặp cậu. Cũng là đặt bút viết trang mới về những lần lỡ hẹn giữa cả hai. Kim Hách Khuê đã dặn lòng, lần gặp này sẽ hỏi rõ chuyện về Phác Đáo Hiền và Điền Dã. Có điều lại không thể gặp được.

"Chắc có lẽ ông trời muốn ngăn cản mình"

Hắn đinh ninh trong lòng như vậy, cứ thế ôm theo mối tình day dứt đó trải qua năm cuối. Xạ thủ trẻ năm nào giờ đây đã dần bước tới chặng đường cuối cùng, chú lạc đà nhỏ ấy men theo ánh sáng le loi tìm thấy một chiếc chìa khóa. Không phải để mở thêm cánh cổng mới, mà là khóa chặt trái tim mình lại, ôm lấy hình bóng chàng thiếu niên thuở trẻ bản thân từng nâng niu.

"Cậu định cứ như vậy mà nhập ngũ sao?"-  mỗi lần nhìn vào hắn, Lý Tương Hách đều cảm thấy bực dọc khó hiểu, yêu thì cứ nói ra, sợ cái gì?

"Ừm. Khi xuất ngũ trở về, tớ sẽ tìm đến em ấy. Lúc đó, không còn định kiến nào kìm hãm cả hai nữa, tớ chỉ là Kim Hách Khuê, không còn là Deft."

Xạ thủ huyền thoại Kim "Deft" Hyuk Gyu chính thức rời khỏi vũ đài liên minh huyền thoại. Khép lại hành trình kì diệu của mình.

_______

2026.

"Woa, anh Hách Khuê xuất ngũ có khác ha. Trông lực lưỡng thế này, khối cô đổ ầm ầm"- Lý Nhuế Xán reo hò khiến cả tiệm cafe đều đổ dồn ánh mắt về phía hai người.

"Chú cứ quá lời, làm gì mà vội vàng gọi anh ra ngoài thế? Vừa xuất ngũ được mấy ngày đã phải vội vàng gặp nhau"

"Ừm... Là về Điền Dã"

Đôi mắt Kim Hách Khuê có chút giao động, cái tên mà gần hai năm qua, hắn vẫn không quên được. Đồng thời cũng nhắc về kí ức trong quá khứ, rằng sẽ gặp cậu sau xuất ngũ. Muốn ôm con thỏ vào lòng, hít hà mùi hương ngọt ngào dễ chịu ấy, nói với Điền Dã rằng hắn yêu cậu thế nào.

"À, anh cũng định hỏi thăm về em ấy đấy. Dạo này Điền Dã khỏe không? Có hay ốm vặt nữa không? Thành tích thì khỏi bàn h-..." Cơ miệng cứ như lâu ngày không được sử dụng, hiện tại muốn vận hết công sức mà nói.

"Đều tốt đều tốt! Có điều, cậu ấy chờ không được anh nữa rồi. Tháng 7 này, Điền Dã kết hôn, anh có tới không?"- Lý Nhuế Xán hơi mất tự nhiên, ánh mắt liếc ra ngoài cửa sổ, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

"C-cưới rồi à. Haa... nhanh thật đó, thỏ con lớn rồi... Cũng phải, anh đến một lời tỏ tình, một lời mong cầu em ấy đợi chờ cũng không. Vậy mà Điền Dã vẫn ngóng đợi Hách Khuê này hết nửa thanh xuân." Kim Hách Khuê nói năng chẳng rõ ràng, liền mạch- "Anh... anh thật là nhu nhược mà".

"Anh không sao chứ?"- Lý Nhuế Xán hơi hoảng nhìn hắn.

"Anh thì làm sao được chứ."

"Anh sẽ tới?"

"Ừm, sẽ tới, lần này thất hứa nữa, chắc Điền Dã giận anh cả đời mất."

_______

7/2026.

Tiệc cưới được bày trí vô cùng đẹp mắt, xung quanh có rất nhiều kệ hoa cùng những tấm ảnh nhỏ chụp chung với đồng đội trải dài suốt hành trình thi đấu chuyên nghiệp của Điền Thỏ. Có cả bức ảnh chụp chung của cả hai, ừm, cả hai chung quy cũng chỉ là đồng đội cũ. Rõ ràng có thể tiến xa hơn, nhưng hắn lúc đó bồng bột nhút nhát không dám nói một lời nào. Bây giờ...

"Xin chào. Anh là Kim Hách Khuê đúng không? Nghe nói là đồng đội cũ thân thiết của cậu Điền, bên chỗ chúng tôi trước khi bước vào lễ đường, bạn bè thân thiết sẽ gặp mặt chú rể nhỏ trước. Mời anh theo lối này"

Nữ nhân viên dẫn lối đưa hắn tới căn phòng gần đó. Bước vào bên trong, là Điền Dã- người ngay cả trong mơ hắn cũng muốn gặp. Kim Hách Khuê từng tò mò dáng vẻ mặc vest trong ngày cưới của cậu sẽ như thế nào. Cuối cùng hôm nay cũng có thể nhìn thấy tận mắt, chỉ là... Chỉ là người ấy lại không gả cho hắn như ý nguyện thời niên thiếu.

"Đã lâu không gặp Hách Khuê! Làm gì mà đờ mặt ra thế hả. Không mau lại đây ngồi đi"- Sau cùng vẫn là Điền Dã mở lời trước.

"À... lâu quá không gặp. Hôm nay, em thật sự rất đẹp"

"Ài, Điền Dã em có lúc nào không đẹp chứ!!!"- cậu cười thật tươi, muốn xóa bỏ không khí kì cục này.

"Em cưới rồi, không chờ anh nữa à"- hắn thì thầm trong cuống họng, nhỏ đến nỗi cậu không nghe được gì cả.

"Đàn ông gì mà nói nhỏ như muỗi kêu, muốn nói gì thì nói to lên xem nào"

"Không có gì... năm đó em có từng y-..." Hắn hít một hơi sâu chuẩn bị hỏi câu cuối cùng, liền bị cắt ngang bởi tiếng thông báo từ nhân viên tổ chức.

"Cậu Điền, 30 phút nữa đến giờ làm lễ. Chúng ta khẩn trương lên một chút"

"À được, cảm ơn chị"

Điền Dã lại nhìn hắn, đôi mắt trong veo như ngày ấy. Có điều không chất chứa tình yêu khó nói nữa- "Anh nói đi, em đang nghe đây"

"Không có gì. Chúc em hạnh phúc, một đời viên mãn"- Kim Hách Khuê sau cùng vẫn là không dám cầu xin câu trả lời từ cậu.

"Ừm, vậy em đi đây. Tạm biệt!"- Điền Dã chuẩn bị quay lưng tiến ra đại sảnh.

"Điền Dã! Cảm ơn em vì những chuyện đã qua, thật lòng cầu chúc cho em không bao giờ đau ốm, cuộc đời luôn rộng mở thảm hoa. Cảm ơn em năm đó đã cùng anh đi qua bao thăm trầm, thật lòng thương em... n-như em trai ruột. Cảm ơn mối tình đầu không trọn vẹn!"

Điền Dã cảm thấy hốc mắt có chút cay cay, "mối tình đầu không trọn vẹn"... thậm chí còn chẳng phải mối tình nữa. Họ cứ thế, một người chần chừ ôm thứ tình cảm đó đi qua hàng trăm con đường, người kia gặm nhấm nỗi nhớ đến vỡ vụn mới chấp nhận buông tay. Có lẽ, thời trẻ chúng ta quá nhút nhát rồi.

"Được, cảm ơn anh, Hách Khuê! Em đi đây"- Điền Dã không quay đầu lại, trả lời xong liền mở cửa bước về phía đại sảnh.

Chỉ còn lại mình hắn trong phòng chờ, trong đầu hắn bỗng vang vọng câu nói từng được nghe ở đâu đó, sau này anh cưới người môn đăng hộ đối,  em cưới người khiến cha mẹ em yên lòng. Khẽ cười nhạt rồi rời đi.

________

2050.

"Ông chủ, giống thỏ này giá cả thế nào?"

Kim Hách Khuê chậm rãi ngước nhìn lên, là một thanh niên trẻ tuổi mắt long lanh, nước da trắng hồng, má tròn tròn. Thật giống người hắn yêu!

"Giá có trong bảng niêm yết cạnh cửa ra vào."

"À dạ"- chàng trai trẻ tiếp tục xem xét từng chú thỏ.

"Bác ơi, cửa hàng còn tuyển nhân viên không. Cháu... rất thích chăm sóc thỏ nhưng kinh tế có chút..."

"À... cửa hàng trước giờ chỉ mình ta trông coi. Nhưng có thêm người chắc sẽ vui hơn"- Kim Hách Khuê vốn định từ chối, sau cùng lại đồng ý.

"Được được, cảm ơn bác"- cậu trai vui vẻ cười tươi.

Sau khi nhìn thấy chàng trai đó, hắn trở về nhà với một dòng thôi thúc khó tả. Kim Hách Khuê muốn đến Trung Quốc một chuyến. Giao lại cửa hàng cho chàng trai, hắn một phát bay tới Bắc Kinh.

Nhiều năm về trước, Kim Hách Khuê đã mua lại ngôi nhà cũ trước đây Điền Dã và Lý Nhuế Xán từng ở. Mọi thứ được giữ y nguyên như ngày thỏ con còn ở đây, ngoại trừ vật dụng được họ dọn đi. Nhìn ngắm từng ngóc ngách, như muốn tìm lại bóng hình thuở xưa, tự hỏi ông trời có thể cho hắn trở về những ngày mới debut không?

Liệu có ai tin rằng, có những thứ tìm cả một năm không thấy. Nhưng đến đúng lúc của nó, ông trời sẽ ném chúng ngay trước mặt bạn không? Kim Hách Khuê không tin, nhưng giờ có lẽ nên thay đổi câu trả lời rồi. Thế nào mà ở một góc nhỏ trong nhà kho, có một chiếc hộp gỗ thần bí nằm lọt thỏm trong đống đồ gia dụng.

Thâm tâm mách bảo phải mau chóng mở nó ra. Kim Hách Khuê lau đi lớp bụi trên nắp hộp, bên trong là một chiếc ví đen. À, đó là món quà trước khi hắn trở về Hàn sau khoảng thời gian cùng thi đấu với Điền Dã. Người Hàn khi trao một món đồ sử dụng bên người lâu ngày cho ai khác, chính là muốn nói rằng người đó rất quan trọng với họ, chính là rất thích, rất yêu người đó. Có điều, cậu làm sao biết được chứ... Mở ra bên trong, kẹp ngăn đầu tiên chính là bức ảnh cả hai chụp chung, mặt sau bức ảnh chính là nét chữ quen thuộc của Điền Dã- "em thích anh". Trước khi đem tặng cho cậu, Điền Dã nhanh hơn một bước viết lời nhắn lên đó, mong muốn rằng Kim Hách Khuê sẽ kiểm tra tấm hình một chút mà nhìn thấy lời thổ lộ non nớt của nhóc con. Thế nhưng, hắn cứ vậy đem cả tim cả ví cả tấm ảnh đều đưa cho em.

Kim Hách Khuê luôn cảm thấy khó hiểu rằng bạch nguyệt quang hay nốt chu sa là thứ gì mà con người day dứt lâu đến thế. Giờ thì hắn còn đau khổ hơn, ôm mãi kí ức về một người.

______

6/12/2094.

"Ông chủ, lâu quá không gặp. Dạo này trông bác gầy quá!"- chàng trai năm nào làm thêm cho hắn, nay đã công thành danh toại trở về thăm cố nhân. Nếu ngày đó không nhờ Kim Hách Khuê, có lẽ cũng khó tìm được chỗ ở tốt như vậy tại nơi đất khách quê người.

"Điền Dã...?"- Đôi mắt tinh anh của chàng xạ thủ năm nào, giờ đây đã mờ đi nhiều do tuổi già.

"Điền Dã? Bác Kim biết ba nhỏ của cháu sao?"- chàng trai ngạc nhiên lên tiếng.

"Hóa ra đó là ba nhỏ của con sao? Thảo nào lại giống nhau đến thế. Chúng ta là người quen cũ thôi."' Hắn nhẹ nhàng trả lời.

"À hóa ra là vậy."

"Ba lớn của con đối xử với ba nhỏ có tốt không? Điền Dã... có hạnh phúc không?"- hắn nghĩ một hồi mới hỏi.

"Rất tốt ạ, ba Park đối xử với ba nhỏ rất tốt. Ba nhỏ rất hạnh phúc ạ. Có điều... ba nhỏ đã mất cách đây mấy năm rồi ạ"- Cậu trai trưởng thành bỗng khựng lại vài giây khi nhắc đến kí ức đau buồn ấy.

"M-mất rồi... nhưng cũng thật mừng vì chí ít lúc còn sống em ấy được yêu thương. Cảm ơn con nhé!"

________

7/12/2094.

Deft- xạ thủ huyền thoại một thời đã gửi lời tạm biệt đến toàn bộ khán giả cũng như thế giới này. Hưởng dương 98 tuổi.!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net