Phần 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu chăm chú nhìn mặt ông, rất muốn lại treo lên khuôn mặt tươi cười như quả táo tròn tròn để ông vui, rất muốn ôm lấy ông như lúc trước và nói: "Ba ơi, Kookie rất nhớ ba, rất yêu ba." Nhưng cậu nhận ra mình cười không nổi, nói cũng không nên lời.

Phải, tại cậu hẹp hòi ích kỷ, không quên được ngày mẹ mất thì chính ông lại dẫn Jeon Jihyeon đi Disneyland chơi vui chơi vẻ; không quên được lúc mẹ ôm lấy cậu mà run rẩy khi ông luôn miệng đòi ly hôn.

Kyunghyun xót xa nhìn chăm chú vào cậu và di ảnh Hana, ông ngồi xổm xuống nói: "Thực xin lỗi, Kookie, ba không biết lúc ấy mẹ con đang bệnh nặng như vậy."

Nói ra thì chuyện ông không biết có rất nhiều: không biết mẹ vì tác thành cho ông mà nếm biết bao cay đắng, không biết rất nhiều người cười nhạo bà là người bị chồng bỏ, không biết những đêm dông bão, động đất, cậu và mẹ ôm nhau mà sợ đến phát khóc......

Cậu yên lặng nhìn ông thật chăm chú.

"Ba biết ba có lỗi với con. Ba thề- sau này ba sẽ dùng cố hết sức chăm sóc con, trân trọng con, làm tất cả để đền bù cho con. Jungkook , ba thực sự rất yêu con."

Yêu cậu? Cậu không tin- để cùng Lee Changmin kết hôn, ông bỏ cả con trai cơ mà- thứ này đâu gọi là yêu được? Jungkook mới 6 tuổi, cậu còn chưa học được cách tranh luận, vậy nên cậu chỉ yên lặng, mà chẳng phải vì cậu tin điều ông cam đoan.

"Kookie......"

Kyunghyun còn muốn nói gì nữa nhưng Jungkook cúi đầu, lấy một bao thư từ trong túi ra giao cho ông- lúc mẹ phát sốt có dặn cậu phải tự tay đưa cho ông.

"Mẹ nói, mẹ không nợ ba gì cả." Cậu nhìn lại ba mình, không nhanh không chậm nói.

Kyunghyun mở thư, khi thấy rõ đó là giấy ly hôn, ông thực sự thấy mình rất có lỗi. Tình cảm giữa ông và Hana như người thân trong gia đình, ông thích cô- không phải kiểu thích giữa nam và nữ. Trước lúc gặp Changmin , ông không hiểu, gặp rồi mới biết tình yêu thật sự là cái gì, nhưng...... dù có lấy cớ gì đi chăng nữa thì cũng không giấu được chuyện ông phản bội Hana cả đời.

Jungkook vẫn nhìn ba chằm chằm, ông nhìn lại cậu , hai cha con đứng lặng thinh giữa phòng khách, một ăn năn, một không chút biểu cảm.

"Jihyeon, mau tới đây. Đây là Jungkook, con gọi là anh nhé." Changmin thử làm dịu bầu không khí.

Jungkook quay đầu nhìn Jihyeon - cô này khá xinh nhưng so với mình thì kém hẳn, vừa lùn vừa ốm, khuôn mặt tái nhợt. Xấu! Đây là nhận xét của cậu đối với Jihyeon.

Jihyeon đứng trước mặt Jungkook , lí nhí kêu một tiếng "anh". Cậu không trả lời mà lạnh lùng nhìn sang nơi khác. Thế là Jihyeon rúm người lại lui về sau hai bước, chạy ra sau lưng "Taehyung ca ca" trốn, không quên túm chặt áo anh, kéo anh làm tấm chắn giữa hai người.

Thật vô dụng! Mới liếc mắt một cái đã sợ rồi? Jungkook cười lạnh . Cậu ghét cô ta: tại cô ta và mẹ cô ta cấu kết cướp đi ba cậu, cướp đi hạnh phúc mà đáng lẽ cậu nên có; loại em như thế, cậu không cần! Tuy Jungkook mới 6 tuổi nhưng đã có sự buồn phiền của tuổi 20. Cậu không nói lời nào mà chỉ dùng ánh mắt lên án những người đó.

Taehyung tiến lên trước, nheo mắt cười, vuốt ve mái tóc cậu hệt như anh trai xoa đầu em trai : " Jungkook à, em có thể bắt chước Jihyeon, gọi anh là Taehyung ca ca."

Jungkook lạnh lùng nhìn sang Taehyung - ánh mắt anh rất hiền hòa, mũi, miệng, cả lúc cười cũng hiền hòa vô cùng. Tay anh đặt trên vai cậu , cố làm tan chảy vẻ lạnh lùng trên người cậu nhưng cậu không thích anh ta, bởi vì anh cũng là một phần của gia đình kia. Anh không để ý thái độ của Jungkook , nhận lấy va-li của cậu , không để cậu kịp nói gì: "Để anh dẫn em lên phòng. Phòng em ở lầu hai."

Taehyung cố ý tránh sang một bên nhường đường, Jihyeon cũng nhắm mắt theo đuôi anh chàng nhưng Jungkook vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích. Anh dừng lại, dùng cái giọng khiến người ta phải tan chảy mà nói: "Jungkook à, mau tới đây nào." Giọng điệu này như thể cả trăm năm trước họ đã quen thân nhau rồi.

Cậu vẫn đứng yên, Taehyung quay lại, nắm tay cậu- anh ta nắm rất chặt, đủ để Jungkook không giãy ra được.

Chú Kim vỗ nhẹ lưng cậu : "Jungkook à, lên xem phòng con đi, chú có chuyện muốn nói với ba con."

Nếu chú Kim đã nói thế- cậu nghe! Gật đầu, Jungkook ngoan ngoãn theo Taehyung .

Phòng cậu rất lớn, cả phòng đều là màu trắng . Giường, rèm cửa sổ, thảm, sô pha, bàn học...... Đều là kiểu mấy đứa bé thích- nhưng cậu không thích, đối với Jungkook , nơi này là chỗ ở của kẻ thù và cậu là con tin bị người xấu bắt cóc.

Taehyung muốn cầm giúp di ảnh mẹ cậu nhưng Jungkook tránh đi. Anh cười cười, hơi khom người nói với cậu : "Yên tâm, không phải anh muốn cướp mẹ em đâu. Anh chỉ muốn giúp em thôi." Sau đó lại đặt tay lên vai cậu , đẩy nhẹ cậu đến cạnh tủ: "Để mẹ em ở đây được không?" Ngăn tủ hơi cao, cậu với không đến nhưng là nơi thích hợp để đặt ảnh. Suy nghĩ ba giây, cậu đưa ảnh cho Taehyung để anh chàng đặt lên đó.

Anh đặt ảnh cho ngay giữa tủ rồi phủi phủi tay: "Được rồi, mai mốt em muốn thấy mẹ lúc nào cũng được."
Anh quay sang cười với cậu - rõ ràng là cửa sổ đang đóng, máy sưởi đang chạy, nhưng cậu lại thấy có ngọn gió xuân thổi phớt qua đôi má, âm ấm, dễ chịu- nụ cười của anh như có phép mầu nào đó mà cậu không biết. Anh không đợi hỏi ý Jungkook đã kéo cậu ngồi xuống sô pha- anh chàng ngồi giữa, Jihyeon , Jungkook ngồi hai bên.

"Jungkook à, mai mốt em sẽ còn gặp anh khá thường xuyên, vì anh ở căn kế bên nhà mấy đứa. Đến lúc em lên tiểu học thì anh sẽ chuyển sang học ở trường gần đây." Cách anh nói chuyện rất giống người lớn.

"Taehyung ca ca sẽ bảo vệ tụi em đúng không?" Jihyeon ôm lấy tay anh, mặt kề mặt.

"Đúng, nếu có người khi dễ tụi em thì cứ đến méc anh, anh sẽ thay mấy đứa giải quyết nó." Anh chàng vỗ vỗ ngực.

"Anh ơi, Taehyung ca ca giỏi lắm cơ, lần nào thi cũng được một trăm điểm, mẹ bảo nếu em cũng giỏi như ảnh thì sẽ dẫn em đi Disneyland ở Mĩ chơi đó."

Hừ! Lại là Disneyland, Jungkook hừ lạnh một tiếng, nó khiến cậu nhớ lại chuyến đi vui vẻ trong giấc mơ ngày mẹ mất, cậu ghét Disneyland.

"Tao không phải anh mày." Cậu trừng mắt, lạnh giọng.

"Kìa anh......" Jihyeon nhăn mặt uất ức: "Ba mẹ nói anh là anh của em, còn dặn em phải nghe lời anh mà."

"Không cần, mày cách xa tao ra là được." Nói xong, cậu xụ mặt rời đi sô pha, đến cạnh tủ, soạn đồ trong va-li ra, đem thứ này thứ nọ cất vào ngăn tủ.

Jihyeon quay sang Taehyung, chu chu môi, cô là công chúa của ba mẹ mà, chẳng ai nói chuyện với cô như vậy, anh ấy hung dữ thật, cô không thích anh ấy.

Taehyung vỗ vỗ đầu cô: "Jihyeon ngoan, em về phòng vẽ trước đi, lát nữa anh qua."

"Dạ." Trước khi Jihyeon xoay người đi, cô nàng làm mặt khỉ sau lưng Jungkook.

Taehyung cười bất đắc dĩ, chạy đến gần Jungkook , dịu dàng hỏi: "Em còn định giận đến bao giờ?"

Cậu tức giận thì mắc mớ gì đến anh ta? Cậu xụ mặt, chanh chua nói: "Tôi tức giận còn cần anh cho phép sao?"

Anh vòng đến trước mặt Jungkook ngắm nghía gương mặt cậu. Lạ thật- anh cứ thích nhìn cậu mãi thôi, nhất là lúc cậu giận dỗi: đôi mắt trợn to như sư tử phát hiện con mồi- càng xem càng thấy vui, càng lúc càng thích nói chuyện với cậu- tuy cậu mới bằng tuổi Jihyeon nhưng nói chuyện lại hệt như người lớn- chắc chắn cậu còn thú vị hơn Jihyeon nhiều. Taehyung không có anh chị em gì cả nên anh rất thích có thêm một đứa em khác ngoài Jihyeon, đặc biệt là khi đứa em đó lại thú vị đến thế.

"Không cần, ai chẳng có quyền giận? Chẳng qua nếu giận lây người khác thì không tốt, huống chi Jihyeon không làm gì xấu, em giận em ấy là sai rồi." Anh khom người để nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Tôi giận ai là chuyện của tôi, anh không có quyền quản này quản nọ." Cậu cãi.

"Đúng, em giận ai là chuyện của em- nhưng giận Jihyeon thì anh không thể khoanh tay ngồi nhìn được." Dù gì cũng là anh em, nên "ANH ngã em nâng" mới đúng. ( Đáng ra phải là "chị ngã em nâng" cơ )
"Vì sao?"

"Vì em ấy là em gái anh, cũng là em gái em."

"Tôi đã nói rồi, nó không phải em gái tôi." Cậu quay lưng về phía anh- cậu thống hận những gì anh nói- LEE Jihyeon không phải em cậu mà là kẻ thù, là người xấu, là đứa cướp đi hạnh phúc của cậu và mẹ.

"Dù em có muốn cũng không phủ nhận em ấy là em ruột của em được, đó là sự thật không thể thay đổi."

Cậu giận run, nhịp thở dồn dập, nóng nảy, đưa tay đẩy anh ta ra khỏi phòng.

"Anh đi ra."

"Không, anh thích ở trong này."

"Nhưng tôi không thích."

"Em không thích rất nhiều thứ, thêm chuyện này cũng chả sao."

"Tôi đếm tới 3, anh cút ra ngoài cho tôi." Cậu hết đẩy lại kéo tay anh ta ra, cố tống anh ta ra cửa. Nhưng anh chàng rất cao lớn, Jungkook kéo mãi cũng không xê dịch mảy may chàng khổng lồ 13 tuổi, kéo nửa ngày anh ta vẫn đứng lì tại chỗ, tức nhất là anh ta bắt chước cả ông thần đèn trong Aladin- hai tay khoanh trước ngực, cười tủm tỉm nhìn xuống cậu, vẻ mặt của anh làm cậu cảm thấy mình chính là người đần độn.

"Đi ra ngoài." Cậu mở cửa, ngón tay chỉ ra ngoài.

Anh cười tủm tỉm lắc đầu, sau đó rất dịu dàng, nói từng chữ, từng chữ một: "Anh- không- muốn."

"Đi ra ngoài, nếu không thì tôi sẽ cho anh biết tay."

Biết tay? Chà, thằng bé này còn muốn hăm dọa mình đây mà! Trước giờ vẫn nổi tiếng là một thần đồng nên chưa ai dám hăm dọa anh cả- rất thú vị, cậu em trai này rất không làm anh thất vọng. Anh ngồi xổm xuống để cậu nhìn thẳng vào mắt anh, nghĩ thầm rằng: bé xíu xiu thế kia không biết làm sao cho anh biết tay nhỉ, anh đang rất tò mò đó.

"Cứ tự nhiên, mau cho anh biết tay đi." Trong mắt anh hiện lên sự chờ mong.

Khiêu khích! Jungkook còn chưa biết định nghĩa hai chữ này nhưng cậu biết rõ thái độ của anh ta- biết rõ cậu không muốn đánh anh ta nhưng anh cứ chìa mặt ra ý bảo: Đánh đi, mau đánh anh đi. Nếu lúc này cậu còn không ra tay thì quá làm người ta khinh thường rồi, mà làm người thì không thể để bị khinh thường.

Vì không muốn bị khinh thường, Jungkook nhướng mày, đảo mắt nhìn quanh phòng. Ánh mắt cậu dừng ở cái bể cá trên đầu tủ kiếng- cái bể rất lớn nhưng chỉ chứa chút nước và một con cá duy nhất, hai nhánh bèo- cậu đến cạnh tủ, phát huy sức mạnh của " siêu nhân", ôm bể cá, chậm chạp đến trước mặt anh chàng, đôi mắt trợn trừng như muốn hăm dọa anh.

Anh chỉ chỉ bể cá, cười thật "rạng rỡ": "Em muốn dùng thứ này cho anh biết tay hả? Không phải chứ?"

"Tôi sẽ." Cậu gật đầu rất kiên quyết và nâng cái bể lên cao.

"Em sẽ không." Taehyung biết cậu rất thông minh, anh nghĩ cậu sẽ không không biết ném bể kiếng vào người khác thì phải đến phòng cấp cứu gặp bác sĩ đâu...

"Tôi thật sự sẽ làm thế." Cậu cười đến đáng sợ.

"Em sẽ không." Anh rất tự tin vào phán đoán của mình. Đáng tiếc, anh nghĩ sai rồi- đúng là cậu sẽ không ném bể vào người anh nhưng dội nước lên đầu anh thì hoàn toàn có thể- thế là nước đổ ào ào xuống người anh mà chú cá nhỏ đo đỏ vô tội kia thì đớp đớp không khí kêu cứu trên mũi anh chàng- chắc chắn cô giáo quên dạy cậu phải quý trọng sự sống của các sinh vật bé nhỏ rồi.

Tobe continue....


* Xin chào mọi người . Sau một năm ôn thi vất vả mình đã quay trở lại rồi đây . Mong mng ủng hộ mình nhé 🤗🤗🤗🤗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net