BÙI TRÂN ÁNH BIẾT NGƯỢNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhìn gương mặt đẹp trai của Bùi Trân Ánh một chút, Lý Đại Huy lạnh đến buồn nôn lắc đầu một cái, cầm khăn lông bắt đầu lau mặt cho Bùi Trân Ánh. Cảm giác nóng bao trùm cả khuôn mặt Bùi Trân Ánh, cảm giác ẩm ướt, không thoải mái, Bùi Trân Ánh cau mày, nghẹo đầu, nằm ngủ trong ngực Lý Đại Huy.

Nhìn lông mày người kia, đen mà dày, giống như một thanh kiếm. Không trách được tính tình không ưỡn ẹo, sau khi lau xong toàn thân Bùi Trân Ánh lật người, đi ngủ. Lý Đại Huy nhìn thân thể trần truồng của Bùi Trân Ánh, thật sự là không nhịn được rồi, duỗi ngón tay ra dùng sức đâm đâm vào bắp thịt của anh, cứng rắn, cơ bụng rất đẹp mắt. Rời tầm mắt đi xuống, gầy gò mà mạnh khỏe, sau đó tầm mắt không dám lộn xộn nữa, chuyển tầm mắt lên, thấy được cánh tay của anh, đưa móng vuốt của mình dùng sức bóp, cứng quá.

Cậu toàn tâm toàn ý nghiên cứu vóc người Bùi Trân Ánh, hoàn toàn không biết khi mình khẽ khom lưng tóc dài buông xuống, vừa đúng rơi trên eo Bùi Trân Ánh. Theo động tác không thành thật của Lý Đại Huy, tóc cũng dí dỏm trêu đùa trên người Bùi Trân Ánh, quét qua quét lại, rất nhột, cũng rất......

Bùi Trân Ánh đã sớm tỉnh, khi Lý Đại Huy lau mặt anh đã tỉnh, sau lại thấy được cậu kéo y phục của anh, trong lòng Bùi Trân Ánh liền cười. Người tiểu mĩ thụ này khi ở dưới anh luôn thẹn thùng, đoán chừng ngay cả vóc người anh như thế nào cũng không biết, bây giờ lại dám cởi quần áo anh? Vậy được, em liền cởi đi, anh xem em có thể cởi được bao nhiêu.

Kết quả Lý Đại Huy rất có lực, rất có ý tứ đề lại quần trong cho anh, còn tất cả đều lột sạch. Ngược lại lại biến thành Bùi Trân Ánh ngượng ngùng. Trước kia khi ở trên giường thấy Lý Đại Huy giống như một tiểu tức phụ thẹn thùng cảm thấy mình đặc biệt vô sỉ, da mặt dày một chút là được. Nhưng hôm nay phát hiện ra da mặt mình đặc biệt mỏng, chuyện gì xảy ra?

Bùi Trân Ánh không hiểu, không hiểu cho nên rối rắm. Cho nên anh nhắm mắt giả bộ ngủ, nhưng đến giờ thì không thể giả bộ được rồi. Đầu ngón tay của Lý Đại Huy sờ sờ lại đâm đâm, ai chịu nổi được, sau lại trực tiếp quệt qua quệt lại ở phần eo nhạy cảm của anh, khiến cho ngọn lửa càng thêm lớn.

Lý Đại Huy vẫn còn tò mò đâm đâm không chán, Bùi Trân Ánh không giả bộ được nữa, phía dưới dần dần đứng lên. Lúc Lý Đại Huy chốn giường mí mắt thuận tiện nhìn qua, kết quả nhìn thấy vật phía dưới từ từ biến hóa, sau đó trợn tròn mắt, tại sao có thể như vậy?

Người này không phải say bất tỉnh rồi sao? Sao lại có thể có phản ứng? Hay là nói, đây là phản ứng sinh lý của đàn ông, hoàn toàn không do đại não khống chế?

Nghĩ tới đây, trong lúc ngón tay của Lý Đại Huy vẫn còn đâm ở thân thể anh, ngón tay giống như bị điện giật, lập tức hất tay của mình ra. Vừa định nhảy xuống giường, động tác nhanh chóng của Bùi Trân Ánh trực tiếp bắt được tay của cậu. Sau đó người bị lôi ngã nhào xuống giường, thân thể chuyển một chút, trực tiếp khiến Lý Đại Huy bị áp ở phía dưới.

Lý Đại Huy trợn trắng mắt, nhìn chằm chằm không nói được lời nào. Có chút hoảng sợ nhìn Bùi Trân Ánh đang đè trên người mình, mắt lại không có hốt hoảng, lắp ba lắp bắp hỏi: "Anh anh anh..... Anh muốn làm gì?" Ah? Không phải muốn hỏi anh: "Anh không phải say bất tỉnh hay sao? Anh đã tỉnh rồi hả?" Ai biết lại thành câu này.

Bùi Trân Ánh mở đôi mắt đen nhánh nhìn cậu, ánh mắt lóe lên lợi hại, nhưng không nói lên lời nào. Nhìn Lý Đại Huy đang hoảng hốt, khóe môi chậm rãi nâng lên. Lý Đại Huy cảm thấy lông tơ dựng đứng nhìn đại gia hỏa nhà mình, mở miệng nói chuyện nhưng cảm giác đầu lưỡi mình không thuận: "Anh...anh...anh say, cái đó,... A đúng, anh đi tắm rửa đi, tắm một chút sẽ tỉnh táo. Cái đó, em đi ra ngoài trước, là đi mua cái đó....... thuốc giải rượu." Căn bản là nói bừa, chính mình cũng không biết đang nói gì.

Bùi Trân Ánh ung dung nhìn tiểu nam nhân đang bị đặt dưới người mình, chỉnh vẻ hoảng hốt khẩn trương lại chạm tới đáy lòng anh. Lúc này Lý Đại Huy giống như con nai lạc đường, hoảng sợ nhìn thế giới không thuộc về mình. Cặp mắt trong suốt kia biểu lộ kinh hoảng, điều này có thể thấy bản chất phái nam của anh phát huy vô cùng tốt.

Lý Đại Huy muốn đẩy Bùi Trân Ánh ra ngoài, Bùi Trân Ánh làm sao lại không biết cậu muốn tránh chứ. Tránh là tránh thế nào, hiện tại mới biết tránh, lúc ngón tay chơi đùa trên người anh thế nào lại lại không biết tránh, thế nào lại không suy nghĩ một chút sau khi anh tỉnh thì sẽ như thế nào.

Bàn tay vừa chuyển, đem thân thể xinh xắn của cậu nhét vào phạm vi hoạt động của anh. Tay dang ra như đại bàng, đem cả tay và chân của Lý Đại Huy vững vàng đặt ở dưới thân thể mình, Lý Đại Huy dù có sức lớn hơn nữa cũng không thể chống lại một người đàn ông. Thử nhiều lần đều thất bại, Lý Đại Huy sắp phát khóc rồi, tên Bùi Trân Ánh này một khi đã bắt đầu thì đừng nghĩ kết thúc, cậu nhất định sẽ không xuống giường được. Làm sao đây, ngày mai cậu còn muốn đi làm, không xuống được thì làm như thế nào đây?

Nhìn thần thái của Lý Đại Huy, Bùi Trân Ánh cười ra tiếng: "Hiện tại mới biết sợ? Vừa rồi dám mở mắt to ở trên người anh đốt lửa? Em đã đốt lên thì phải phụ trách dập lửa, nếu không anh liền đốt cháy em." Câu nói sau cùng Bùi Trân Ánh dí sát vào tai Lý Đại Huy nói. Lúc nói chuyện còn cố ý dùng hàm răng cắn vành tai cậu, đôi môi mỏng khẽ ngậm vào điểm mẫn cảm.

Lý Đại Huy lập tức cảm thấy thân thể mình tê dại, giống như một dòng điện chạy qua. Hơi sức trên người lập tức bị rút hết, nhưng kể cả như vậy cậu vẫn liều mạng chống cự, cánh tay mảnh khảnh không ngừng đẩy thân thể Bùi Trân Ánh, âm thanh có chút yếu ớt: "Bùi Trân Ánh, đừng như vậy, tối nay nơi này...... Chúng ta ngày mai trở về......" Lý Đại Huy muốn nói,nơi này xa lạ, cậu không có thói quen, cũng rất lo lắng, cảm thấy nơi này không cho cậu cảm giác an toàn. Nhưng Bùi Trân Ánh thì không, cậu càng sợ thì anh lại càng muốn cho cậu nếm thử tư vị này. Không đợi Lý Đại Huy phản ứng, đôi môi mỏng của Bùi Trân Ánh đã hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cậu.

Miệng Lý Đại Huy bị anh hôn có chút đau, không gian nho nhỏ có thể cảm thấy anh cường thế. Ở nơi nào, cậu chỉ có thể yếu ớt tránh, mà anh mạnh mẽ theo đuổi. Dù sao chỉ có ngần ấy, cậu có thể trốn đi đâu đây, cuối cùng vẫn không phải là bị anh bắt được hay sao, giống như là muốn đem đầu lưỡi của cậu dùng sức ăn hết.

Lý Đại Huy cảm thấy lưỡi của mình đau, còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy trên người mình chợt lạnh, khóe mắt nhìn sang, nhất thời thất kinh, ánh mắt cầu khẩn nhìn Bùi Trân Ánh: không nên ở chỗ này. Cậu rất sợ, nơi này không thuộc về cậu cũng không thuộc về anh, cậu sẽ cảm thấy sợ hãi. Nhất là khi hai người làm chuyện này. Loại chuyện này làm sao có thể làm ở nơi không có bất kỳ cảm giác an toàn nào?

Có lẽ ánh mắt kia quá đáng thương, Bùi Trân Ánh dừng động tác hôn một chút, sau đó nhẹ nhàng buông ra. Cuối cùng dùng sức hôn hai cái vẻ không muốn, sau đó dùng âm thanh dụ dỗ cậu: "Ở đây là phòng của anh, yên tâm, sẽ không ai dám đi vào đây, ngoan." Nói xong cũng liều mạng bắt đầu.

Lý Đại Huy hoàn toàn không thể chống đỡ, hơi sức của cậu làm sao có thể. Bùi Trân Ánh khoe khoang nơi này như vậy đơn giản chính là như mãnh hổ, cường thế như Bùi Trân Ánh, ở trên giường cũng cường thế trước sau như một. Lý Đại Huy thật sự không chịu nổi liền mềm giọng xin tha thứ.

Một đêm đủ để làm rất nhiều việc, cuối cùng Lý Đại Huy đầu óc mơ màng không biết hôm nay là hôm nào rồi.

Lý Đại Huy đã sớm biết hôm sau mình không xuống được đất, kết quả không ngờ lại bi thảm như vậy. Lúc cậu tỉnh lại mặt trời cũng đã bắt đầu lặn, nhìn thời gian trên điện thoại di động, Lý Đại Huy không phản ứng kịp, nhìn chằm chằm hồi lâu, thật lâu mới phản ứng, thật sự là bốn rưỡi chiều rồi. Thiên kim như Lý Đại Huy luôn được giáo dục ưu nhã tại thời điểm này cũng không nhịn được nghĩ một câu: mẹ nó, Bùi Trân Ánh, em rủa anh cả đời bất lực.

Vội vàng mặc quần áo, kết quả chân vừa tiếp xúc với mặt đất liền mềm nhũn, bắp đùi như chết cứng. Hai mươi hai tuổi Lý Đại Huy rốt cuộc cảm nhận được cuộc sống bị đau lưng của mấy ông già đau khổ như thế nào.

Không đi được, Lý Đại Huy không có biện pháp. An vị tại mép giường ôm điện thoại, anh buổi tối giằng co cậu cả đêm, hôm nay chắc là đã bớt giận chứ?

Nhưng vừa nghĩ, lại không tốt, khi rời giường đã không thấy bóng người đâu, có thể trách? Cũng khó trách nha, cũng đã mấy giờ rồi, nếu anh vẫn còn ở đây canh chừng cậu tỉnh mới chính là kỳ quái.
Lý Đại Huy rối rắm, cuộc điện thoại này nên hay không nên gọi?

Cuối cùng cậu vẫn gọi, cậu cảm thấy trước kia mình rời đi là cậu không đúng trước. Để lại Bùi Trân Ánh một mình một người ở nơi này, Bùi Trân Ánh giận là chuyện đương nhiên. Tối qua trải qua giày vò, cộng thêm suốt một đêm trước nữa, có lẽ lửa giận nên tiêu rồi?

Kết quả là khi điện thoại gọi tới, người bên kia trực tiếp cắt đứt. Lý Đại Huy nghe hai tiếng tút tút vô tình trong điện thoại, sau đó nhìn chằm chằm điện thoại của mình không giải thích được, người kia có ý gì? Mình cũng đã chủ động gọi điện cho anh, thế nào còn như vây!

Giận dữ ném điện thoại lên giường, giận đến mức đứng lên đi vào toilet rửa sạch, lúc này quên mất chân đang mềm nhũn, lập tức nằm trên đất. Khiến cho tâm Lý Đại Huy lạnh, Bùi Trân Ánh hại cậu thành dạng như thế này, cậu chủ động gọi điện cho anh, anh còn so đo uất ức với cậu?

Lý Đại Huy cảm thấy uất ức, lửa giận của anh chưa tiêu, vậy hi sinh tối qua của mình là uổng phí. Cẩn thận dựa tường đi vào bên trong, ngâm nước nóng gần một giờ, lúc này cậu mới cảm giác toàn thân ê ẩm của mình có cảm giác tốt hơn. Đứng dậy thử đi hai bước, cũng đỡ hơn nhiều. Chờ khi Lý Đại Huy rời khỏi Thịnh Thế cũng đã hơn sáu giờ, lúc này Thịnh thế cũng đã bắt đầu nhiều người.

Bước đi không mục đích, trong đầu một mực nghĩ tới vấn đề giữa cậu và Bùi Trân Ánh, nói nguyên nhân bởi vì bôn năm trước mà Bùi Trân Ánh nổi giận?

Cậu lại có cảm giác anh mượn chuyện này nói chuyện khác?

Bên kia Tiếu Thâm nhướng mày nhìn người đàn ông đang cười gian trá, kỳ lạ chính là, người này ngay cả có bản lãnh chiếm được tiệm nghi lại còn ra vẻ.

"Bảo bối nhà cậu chủ động gọi điện thoại, không phải cú điện thoại này cậu đã đợi một ngày sao? Làm sao lại cúp?" Tiếu Thâm cảm thấy vị Bùi đại gia này rất biến thái, Lý Duệ Thần còn nói hắn biến thái, nhìn Bùi đại gia ở trước mặt, hắn tự nhận công lực không đủ, hắn nhượng phần thua.

Sáng nay Bùi Trân Ánh đi đến công ty cái gì cũng không làm, luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của mình. Vào lúc bốn rưỡi người ở bên Thịnh Thế nói Lý Đại Huy tỉnh, sau đó Bùi đại gia trực tiếp cầm di động ở trong tay. Lý Đại Huy tỉnh, vậy thì chắc chắn điện thoại này cần dùng.

Trong khi chờ đợi điện thoại anh rất lo lắng, thậm chỉ có thể cảm thấy nhịp tim của mình tăng nhanh hơn rất nhiều. Tiếu Thâm nói anh đợi điện thoại cả ngày, thật sao?

Rốt cuộc đợi bao lâu anh có thể hiểu được, cú điện thoại này anh đợi từ lúc Lý Đại Huy rời khỏi thành phố A từ bốn năm trước. Anh chờ Lý Đại Huy chủ động gọi điện thoại tới, nói cho anh biết cậu sai rồi, nói cậu nhớ anh.

Nhưng cú điện thoại này vẫn không có, cho đến khi anh không nhẫn lại được trực tiếp chạy đến thành phố G mang đứa nhỏ kia về. Cú điện thoại này vẫn không có, cho dù anh đã có được cậu, nhưng anh vẫn để ý cú điện thoại này. Cú điện thoại này tương đương với kết quả bốn năm đợi chờ của anh, đợi bốn năm không thể một kết quả cũng không có chứ?

Hôm nay cú điện thoại này gọi tới, bởi vì chính anh nổi giận, rốt cuộc cũng đã tới. Khi anh nhìn thấy ba chữ tiểu tức phụ hiện trên màn hình điện thoại cảm thấy trái tim cũng mau nhảy ra ngoài. Đã kiên trì chờ bốn năm, kết quả đã ở trong tay mình, ai có thể không kích động được?

Nhưng anh lại cắt đứt, anh biết có điện thoại gọi đến là tốt rồi. Cú điện thoại đến vào ngày hôm nay lại càng có tác dụng tốt, anh không phải là không nhận, mà khi điện thoại vang lên hai tiếng rồi mới cắt đứt, không chút do dự không chút dài dòng dây dưa. Để cho Lý Đại Huy thấy, điện thoại vang lên hai tiếng, đây là thời gian để anh lấy điện thoại ra nhìn, tiếp đó cắt đứt, chính là giải thích giờ phút này Bùi Trân Ánh còn tức giận. Cắt đứt không chút lưu tình, một chút do dự cũng không có.

Cái này khiến Lý Đại Huy buồn bực.

Khóe miệng Bùi Trân Ánh chậm rãi nâng lên nụ cười tự tin, anh nghĩ, lúc này Lý Đại Huy nhất định đang buồn bực đi bộ trên đường?

Đối với những suy nghĩ trong lòng Bùi Trân Ánh, Tiếu Thâm không hiểu. Quá khứ bốn năm của anh hắn cũng không rõ, chỉ biết sau khi Lý Đại Huy đi Bùi Trân Ánh như người bị thần kinh, khắp nơi cướp người buôn bán, liều mạng mở rộng thị trường buôn bán của mình. Mấy năm này anh buôn bán như liều mạng, cũng may thế lực của họ Bùi cường mạnh, hơn nữa có ba bọn hắn ở đằng sau dọn dẹp cục diện rối rắm, cho nên anh đắc tội với ai cũng đều có người giải quyết. Nếu không R&D hôm nay kẻ địch vô số.

Nhìn Bùi Trân Ánh tràn đầy lòng tự tin, Tiếu Thâm nghĩ tới người phụ nữ nhà mình, trong lòng cảm thấy không công bằng. Tại sao đại thiếu "vạn hoa" như hắn lại khổ sở trước mặt người phụ nữ đó. Mà Bùi Trân Ánh luôn ăn sạch sành sanh Lý Đại Huy, hiện tại còn có thể xuất ra sát chiêu mạnh như vậy với Lý Đại Huy?

Càng nghĩ càng không thể nhịn được, càng nhìn càng thấy khóe miệng tràn đầy tự tin của Bùi Trân Ánh đâm đau mắt hắn, không nhịn được hỏi: "Cậu hiện tại tự tin như vậy? Không sợ một ngày kia tiểu tức phụ nhà cậu bị dọa một lần nữa bỏ chạy không cần cậu nữa?" Dù sao Lý Đại Huy cũng chưa phải chưa trải qua chuyện này, nếu thực sự có lần nữa cũng không phải là không thể. Đến lúc đó nhìn xem Bùi Trân Ánh còn có thể tự tin như vậy nữa không.

Bùi Trân Ánh cũng không tức giận, tối qua hai người mặc dù uống hơi nhiều nhưng dù sao cũng là người có tửu lượng tốt, sẽ không bởi vì một chút xíu rượu cồn mà khiến đầu óc hỗn loạn. Cho nên đối với khổ não tối qua của Tiếu Thâm Bùi Trân Ánh ít nhiều vẫn nhớ một chút. Vị Tiếu đại thiếu này có vấn đề tình cảm rồi hả?

Bùi Trân Ánh cảm thấy lạ, không nhịn được nở nụ cười, mắt còn nhìn Tiếu Thâm, bên trong không biết bập bùng cái gì. Tiếu Thâm cảm thấy nhức đầu, càng ngày càng cảm thấy mình như đồ chơi của Bùi Trân Ánh. Nhìn người này cười cảm thấy kỳ quái: "Đừng có bộ dạng như vậy nữa. Nói nhanh một chút, cậu cười nữa mình liền luyện với cậu một chút."

Bản lĩnh Bùi Trân Ánh cũng không phải là kém, nhưng dường như muốn đánh thắng tên từ bộ đội đặc chủng bò ra này là tốn chút hơi sức. Hôm nay tâm tình tốt, không so đo với hắn: "Cậu phải biết, thời điểm cậu theo đuổi người phụ nữ kia, tâm tư người ta còn không ở trên người cậu, lúc này quan trọng nhất là gì? Đó chính là đem lòng cậu ấy đoạt xuống. Nhưng phụ nữ, tiểu thụ là loài vật kỳ quái, cậu không thể giành giật. Cậu càng giành thì cậu ấy càng làm ngược lại. Ngược lại nếu cậu cưng chiều cậu ấy, cưng chiều sẽ thành thói quen tồn tại của cậu ấy, cưng chiều nữa, lòng của cậu ấy không tự chủ dành cho cậu. Đến lúc này người phụ nữ kia bởi vì lúc trước cậu một mực cưng chiều, lá gan sẽ lớn hơn. Cậu ấy biết cậu sẽ không nỡ đánh cậu ấy, lúc này phụ nữ, tiểu thụ sẽ khó nắm bắt, sẽ làm cậu nhức đầu. Lúc này cậu phải lạnh nhạt với cậu ấy một chút, nếu không cậu ấy sẽ không ngoan." Bùi Trân Ánh nói đạo lỹ rõ ràng, đưa tay chống cằm, híp mắt nhìn Tiếu Thâm trợn mắt. Thật lâu sau mới chậm rãi nói.

"Theo mình được biết, vị kia của cậu đang ở giai đoạn thứ nhất? Lúc này cô ấy không lạ gì cậu! Cho nên cậu một mực dán lại, cô ấy muốn cái gì cậu cho cái đó, nói cái gì cậu nghe cái đó. Tóm lại một câu, chính là cưng chiều cô ấy."

Tiếu Thâm không tiếp thụ nổi, lắng nghe rồi kích động trực tiếp đứng dậy: "Tại sao, mình sinh ra lớn như thế này rồi còn chưa được ai cưng chiều. Tại sao lại muốn mình cưng chiều cô ấy, cô ấy cho mình là ai." Tiếu đại thiếu gia người nào không biết chứ, từ nhỏ đến lớn luôn là nghịch ngợm gây sự, nhảy lên, lật ngói. Cha mẹ hắn cũng không có biện pháp. Cha thì càng mạnh, trực tiếp cởi quân trang lấy dây lưng quất hắn. Tuổi thơ của hắn cứ thế mà trôi qua: nghịch ngợm gây sự - bị đánh – tìm gia gia phân xử - lại nghịch ngợm gây sự - lại bị đánh......

Lúc đầu mẹ hắn còn đau lòng, cảm thấy con còn nhỏ như vậy liền bị cha đánh thành như vậy, có người mẹ nào là không đau lòng. Nhưng sau này nhìn hắn gây chuyện mẹ hắn cũng có lửa giận, liền trực tiếp mắt không thấy, tâm không phiền.

Cho nên tự do hắn gây nên, hắn cũng chưa hưởng qua tư vị được cưng chiều. Hiện tại bảo hắn đi cưng chiều phụ nữ làm sao được?

Nằm mơ!

Bùi Trân Ánh nhíu mày nhìn người anh em cứng đầu của mình, lắc đầu một cái: "Ai, đều có thể thấy 17 năm huyết lệ sử của người anh em của mình nha. Cậu không phải nghe rồi coi như xong, những điều này đều là kinh nghiệm của bản thân mình, Cậu nghĩ dựa vào huyết nhục của chính mình đi mở một con đường mới thì tùy cậu." Dù sao con đường tình cảm của mỗi người đều không giống nhau, có lẽ đường của anh và Lý Đại Huy không thích hợp với Tiếu Thâm.

Tiếu Thâm cười nhạo một tiếng: "Được rồi được rồi, chỉ với khả năng của cậu, cậu giống như chuyên gia tình yêu rồi. Vậy bây giờ vẫn còn ở đây làm gì? Cậu nói cậu nha, người ta người cũng đã bị cậu ăn, điện thoại cũng đã gọi cho cậu. Tác phong của cậu cũng nên nhanh đi chứ, vậy cậu còn ở đây làm gì, cẩn thận cậu chơi đùa quá hóa hỏng. Người ta đem hết giận đốt thành hỏa, đến lúc đó xem cậu làm như thế nào!"

Ngoài miệng Bùi Trân Ánh còn treo nụ cười không mặn không lạt, liếc mắt nhìn điện thoại trong tay, sau đó mở ra, gọi điện thoại cho tài xế: "Tiểu thiếu gia có phải đang đi hướng bờ biển?"

Tài xế bên kia lặng lẽ đi theo Lý Đại Huy ngoài trăm thước, nghe âm thanh lão bản trong điện thoại sững sờ, sau đó liếc mắt nhìn Lý Đại Huy có chút thần phiêu phách lạc, gật đầu một cái cung kính nói: "Đúng vậy ạ, tiểu thiếu gia đang đi hướng bờ biển. Lão bản có gì phân phó?" Tài xế có chút không hiểu giữa lão bản và bà chủ có chuyện gì xảy ra. Chỉ là sáng nay lúc lão bản đi dặn, đợi thấy Lý Đại Huy đi xuống liền len lén đi theo. Không để bị phát hiện cũng không thể quá gấp, đánh mất lại càng không được.

Bên kia nụ cười trên khóe miệng Bùi Trân Ánh càng lớn, dặn dò một câu: "Đi theo cho tốt, đừng để mất dấu." Tài xế nhanh chóng đáp ứng.

Bùi Trân Ánh tắt điện thoại khóe miệng vẫn cười như trước, giống như toàn thế giới đều ở trong lòng bàn tay anh. Tiếu Thâm nhìn không nổi: "Được được được, tiểu Hwi Hwi coi như đã thua trong tay cậu rồi. Coi như cậu đã rõ tâm tư của cậu ấy, cậu ấy ở đâu cũng biết, mình phục cậu rồi. Nhưng cậu không sợ cậu ấy phát hiện có người đi theo? Dù sao Lý Đại Huy cũng không phải là đứa bé, trước kia không phải khi ở thành phố G bỏ rơi cậu hay sao?"

Về chuyện Lý Đại Huy bỏ rơi người Bùi Trân Ánh bố trí theo dõi cậu ở thành phố G, Tiếu Thâm hết sức bội phục tiểu tiểu tử này. Tạm thời không nói đến chuyện khác, chỉ nói đến những thủ hạ kia của Bùi Trân Ánh đều là người đã trải qua huấn luyện bộ đội chuyên nghiệp, sau khi xuất ngũ từ doanh trại bộ đội đạc chủng đều được Bùi Trân Ánh lựa chọn một phen. Mà cậu trai nho nhỏ kia, nhìn yếu đuối, như nhược như vậy, cậu không phải là được Bùi Trân Ánh chăm từ nhỏ như chăm một hoàng tử hay sao? Tại sao lại có thể nhạy bén phát hiện được?

Tiếu Thâm cảm thấy Lý Đại Huy đoán chừng đã bị Bùi Trân Ánh dạy thành tiểu nam cường nhân rồi. Không phải là loại tiểu nam cường nhân hung hãn mà chính là loại bề ngoài khiến cho trực giác của đàn ông muốn "một tiểu mỹ thụ ôn nhu mềm mại, ta thề nhất định sẽ bảo vệ ngươi." Kết quả, tại thời điểm trước mặt đến đàn ông cũng phải nơm nớp lo sợ chỉ kém tè ra quần, Lý Đại Huy lại đặc biệt bình tĩnh đứng ra, phất phất ngón tay út, sau đó, nguy hiểm liền bị Lý Đại Huy đá một kích bay trở về.

Phụ nữ như vậy quá mạnh mẽ, không ai dám muốn, chỉ là...... Tiếu Thâm len lén liếc mắt nhìn Bùi Trân Ánh đang cười tự tin kia, đoán chừng ngoại trừ vị Bùi đại gia này. Tiểu nam oa kia chính là do vị này nuôi lớn. Đoán chừng vị Bùi đại gia này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#baehwi