CÔNG BỐ THIÊN HẠ, ANH YÊU EM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Duệ Thần nhìn Lý Thánh Đức ngơ ngác, cười lạnh: "Tôi thấy ông vẫn nên nhận rõ bối cảnh đối thủ trước rồi hãy hùng hồn nói, tiết kiệm lần sau xuất hiện tình huống như thế. Rõ ràng người ta chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là có thể bóp chết ông... ông còn lớn tiếng tuyên bố muốn đối phó anh ta! Thật nực cười." Nói xong anh ưu nhã bước đi, cuối cùng nghe thấy điện thoại Lý Thánh Đức ở bên kia, giọng nói không thể che giấu nổi phẫn nộ.

"Các người làm việc như vậy sao, tôi nuôi các người có ích lợi gì?"

Lý Duệ Thần khẽ bật cười, Lý Thánh Đức thật sự là người muốn làm mưa làm gió giống mười bảy năm trước ở thành phố G sao?

Nhớ lại nhà họ Chu hiện giờ, cũng đúng, giống như nhà họ Chu cũng có thể xưng bá ở thành phố G, dĩ nhiên Lý Thánh Đức cao hơn một bậc cũng có thể.

Bên kia, Lý Lệ còn đang hờn dỗi vì thái độ ngạo mạn của Lý Đại Huy, tại sao, cô cho rằng cậu ta là ai!

Điện thoại vang lên, vừa nhìn tới, là Lý Thánh Đức, trong lòng vui mừng, giọng mềm mại gọi, "Ba."

Kết quả bên kia Lý Thánh Đức nói chuyện lúc nãy, bên này sắc mặt Lý Lệ chợt biến, giọng cao lên, vô cùng không dám tin hỏi: "Ba bảo sao?" Điều này sao có thể...

Chu Khải trong phòng khách nghe thấy giọng Lý Lệ bên ngoài, hơi không kiên nhẫn, người phụ nữ này rõ là... Hắn vỗ trán, nhất định phải ly hôn, chỉ cần mình làm tốt ở thành phố A, sau khi mình có được tất cả, người nhà sẽ không nói thêm gì nữa. Bây giờ hắn hết sức khát vọng thành công, trong lòng còn ôm một chút hi vọng, cảm thấy Lý Đại Huy không phải là người yêu thích người giàu, sau khi mình và Lý Lệ ly hôn có lẽ còn có hi vọng.

Bên ngoài Lý Lệ bắt đầu sụp đổ, tại sao tại sao...

Chu Khải không chịu nổi, mở cửa rống to, "Em điên vì cái gì?" Chân mày càng nhíu chặt hơn.

Lý Lệ nhìn vẻ ghét bỏ trên mặt Chu Khải, chợt cảm thấy tại sao xảy ra chuyện gì để chỉ có mình cô ta chịu đựng? cô ta không thoải mái, người khác cũng đừng mong tốt hơn.

Nghĩ vậy, Lý Lệ cười lạnh, chế giễu nhìn Chu Khải. Chu Khải bị ánh mắt cô ta làm cho sợ hãi, chân mày càng nhíu sâu hơn: "Thần kinh!" nói xong cũng tự nhốt mình về phòng sách.

Lý Lệ điên cuồng ngửa đầu cười ha ha, động tác Chu Khải dừng lại, hoàn toàn bị hứng thú của Lý Lệ làm ngu. Sau khi Lý Lệ cười lớn xong, ánh mắt vô cùng thương hại nhìn Chu Khải: "Chu Khải, em cảm thấy anh thật đáng thương, bị người ta đùa giỡn còn tưởng rằng người ta là ngọc nữ thanh xuân. Cậu ta có gì tốt, cậu ta là đùa giỡn tình cảm của anh, cậu ta tốt hơn em sao? Nếu cậu ta thật lòng thích anh cũng sẽ không giấu diếm thân phận cậu ta."

Chu Khải bất đắc dĩ, lại là chuyện này, chuyện của mình còn chưa xử lý xong lại tới chuyện của Lý Đại Huy. Bây giờ hắn mặc kệ cô ta, cho như là kẻ điên.

Lý Lệ thấy hắn muốn đi, nhanh hơn hai bước kéo cửa phòng không cho Chu Khải đóng cửa, lạnh lùng nói tiếp: "Anh có biết tập đoàn R&D không? Trong suy nghĩ của Lý Đại Huy luôn là bà chủ tương lai của tập đoàn này. Có biết Bùi Trân Ánh là ai không? Bùi Trân Ánh chính là người đứng đầu trong vòng thái tử loan truyền của thành phố A, anh ta nuôi Lý Đại Huy từ nhỏ. Anh nói xem Lý Đại Huy có gì tốt, cậu ta không phải bị người ta nuôi chơi sao! Anh cho rằng cậu ta giả nghèo học đại học bốn năm là tấm lòng thiện lương sao? Cái rắm, cái gì cũng không, cậu ta chơi với người có tiền chán rồi mới chạy tới trêu đùa anh, theo ý cậu ta, anh chính là con chó trong tay cậu ta, chỉ xứng để cậu ta vui đùa!"

Bốp...

Tiếng bạt tay vang lên, đầu Lý Lệ bị đánh mạnh, khóe miệng còn vương máu.**

Hiện trường bữa tiệc, Bùi Trân Ánh đứng trên sân khấu nhìn xuống Lý Đại Huy bên dưới, dịu dàng cười, tâm trạng không tệ.

"Cảm ơn mọi người đã tới đây tối nay, hạng mục tối nay rất đơn giản, mọi người đến đây góp vui cùng nhau, đã lâu không gặp, cũng khá là nhớ. Một thời gian trước tôi phải chạy tới thành phố G tìm con mèo nhỏ của mình, mọi người không gặp tôi có thấy nhớ tôi không?"

"Ha ha..." Bất luận là nam hay nữ đều bị lây bởi tâm trạng tốt của Bùi Trân Ánh, cũng cảm thấy buồn cười vì lời nói của Bùi Trân Ánh.

Lý Đại Huy khẽ nghiêng đầu, nhìn Bùi Trân Ánh đang cong mắt trên sân khấu, trong lòng nghĩ ngợi: Tối nay tâm trạng anh không tệ, hiếm khi còn có ý định nói đùa!

Bùi Trân Ánh thu hồi nét mặt tươi cười, chợt trở nên nghiêm túc. Mọi người bên dưới nhìn nhân vật phong vân của thành phố A, phong thái tự nhiên khiến cho những người thế hệ trước cũng cảm thấy không bằng, đều cảm thán: Nhà họ Bùi thật có tài, ông Bùi rất có phương pháp nuôi dạy.

Ánh mắt Bùi Trân Ánh tập trung trên người Lý Đại Huy, ánh mắt dịu dàng, dưới ánh sáng rực rỡ của hội trường tản ra ánh sáng của tình cảm chân thành. Lý Đại Huy căng thẳng trong lòng, sao lúc này lại nhìn cậu như vậy?

Lý Đại Huy quét mắt qua xung quanh, phát hiện đã có mấy thiên kim tiểu thư nhà giàu nhạy cảm nhận ra Bùi Trân Ánh đang nhìn – cậu, ánh mắt của bọn họ rất phức tạp, còn hiếu kỳ, có cả than thở.

Lý Đại Huy khẽ cúi đầu, đưa tay xoa trán.

Bùi Trân Ánh khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn cậu rất đặc biệt, hết sức yêu chiều, "Hôm nay cũng coi như là tôi cố ý tổ chức bữa tiệc này, tôi muốn nói cho mọi người biết, tôi đã tìm được người tôi yêu, tôi sẽ dốc cả đời vì cậu ấy, không xa không rời, vĩnh viễn."

Dưới sân khấu có tiếng kêu lớn, phụ nữ cũng đều nhìn Lý Đại Huy vỗ tay chúc phúc. Không biết từ lúc nào Tiếu Thâm đã chạy qua, lại gần bên tai Lý Đại Huy nói: "Chu choa, Bùi Trân Ánh này, bây giờ là bị tẩu hỏa nhập ma, trái tim như quả cân, coi như là cậu ta đã nhận định em rồi." Giọng nói có vẻ không ủng hộ.

Lý Đại Huy ngẩng đầu lên, cong môi trợn mắt nhìn Tiếu Thâm, nhưng vẫn ngại vì phần lớn ánh mắt mọi người tập trung trên người mình, cậu không thể nào phát tác, chỉ có thể trừng mắt khéo léo, thật đáng yêu, thật đẹp.

Cố Tiêu đi tới, dùng tay cố ý nhéo hông bạn, Tiếu Thâm đau đớn hít khí lớn, mắt mở to: "Ai ôi, tôi nói cậu nhẹ tay một chút." Ngại vì bọn họ đang đứng bên cạnh tiểu nam chính, dĩ nhiên bọn họ cũng không thể nói quá lớn, rất tổn hại đến hình tượng.

Cố Tiêu không để ý đến anh, ra vẻ cái gì cũng không biết người qua đường A, Lý Đại Huy nhìn Tiếu Thâm chịu đựng, ánh mắt hơi nheo lại.

Lý Duệ Thần cũng là bất đắc dĩ, nhìn Bùi Trân Ánh ánh mắt thâm tình trên sân khấu, khẽ than thở, nói với Lý Đại Huy: "Lên đi, cậu ta đang chờ em đấy!"

Lý Đại Huy ngẩng đầu nhìn Lý Duệ Thần khẽ mỉm cười, hơi cảm kích, người đàn ông như Lý Duệ Thần, mình không xứng.

Quay đầu lại, cùng nhìn thẳng vào mắt Bùi Trân Ánh, bên dưới đã có mấy người trẻ tuổi ồn ào: "Đi lên đi."

Lý Đại Huy khẽ mỉm cười, hít một hơi thật sâu, tiếp nhận lễ nghi tốt nhất của nhà họ Bùi, ưu nhã lên sân khấu. Lúc Bùi Trân Ánh nắm tay cậu, trong lòng còn chưa bình tĩnh trở lại, giống như anh có được toàn thế giới vậy.

Như muốn nói, tất cả có anh, không cần phải lo lắng điều gì.

Lý Thánh Đức đứng xa nhìn hai người trẻ tuổi phía trên, trong lòng khiếp sợ, hơi kinh hoảng. Ông ta không thể ngờ người trẻ tuổi sẽ là ông chủ tập đoàn R&D. Ông ta cũng không thể ngờ người đàn ông trẻ tuổi này công khai mình yêu cậu trai này trước mặt tất cả những nhân vật nổi tiếng ở thành phố A. Một giây đó ông ta nhớ tới vợ mình.

Ông ta và Lý Tử Hoa biết nhau thế nào? Hình như cũng tại một bữa tiệc gồm những nhân vật nổi tiếng như vậy. Lúc đó Lý Tử Hoa như một cô công chúa cao cao tại thượng, xinh đẹp không giống người thật. Lúc ấy ông ta mặc định, ông ta muốn lấy người phụ nữ đó, không vì cái gì khác, chỉ vì sau gia tộc sau lưng cô cũng đủ rồi, huống chi cô còn xinh đẹp khiến người khác hâm mộ!

Trên sân khấu Bùi Trân Ánh nắm tay Lý Đại Huy thật chặt, giơ lên về phía dưới sân khấu. Người bên dưới chúc mừng ồn ào, phần lớn người trẻ tuổi đều hâm mộ, trong vòng này không dễ gì gặp được tình yêu chân thành, phần lớn đều vì tiền bạc mà dần biến mình trở thành gái bao, không riêng gì người khác không nhìn thấy, ngay cả mình cũng không thấy rõ.

Cho nên lập tức xuất hiện một đôi như vậy, nam anh tuấn nhiều tiền làm cho người ta hâm mộ, tiểu nam vóc người đẹp, gương mặt được, hai người cùng nhau chính là gặp gỡ truyền thuyết, ông trời tác hợp. Hai người này lập tức nổi bật như vậy, người trẻ tuổi hưng phấn, không phải trong vòng này cũng có tình yêu sao? Sao trước kia chúng tôi chưa biết tới điều này?

Tối nay không phải cầu hôn nhưng còn hơn cả cầu hôn, xa xa không chỉ có Lý Thánh Đức đứng một bên, còn có cả Lý Đình và Phong Trác Hạo. Hốc mắt Lý Đình hơi nóng, tay hơi run, ông vừa vui mừng vừa lo lắng, vui mừng vì cháu trai mình rốt cuộc cũng có một người đàn ông tốt, sẽ phải gả ra ngoài.

Lo lắng là, có giống con gái ông trước kia không? Ông biết cậu thanh niên này, cũng coi như là chứng kiến quá trình trưởng thành, cảm giác đứa nhỏ này suy nghĩ kín đáo đến mức đáng sợ. Lúc đó chỉ mới mấy tuổi, là một đứa bé còn đang bú sữa, nhưng thật ngạc nhiên là không thể nhìn ra trong lòng nó đang muốn gì. Ông cảm thấy đứa bé như vậy là tốt hay xấu đây?

Phong Trác Hạo đang ôm con trai cũng nhìn thấu ý định ông cụ, đưa tay vỗ vỗ bả vai an ủi: "Con cảm thấy Bùi Trân Ánh này đáng được tin tưởng. Hwi Hwi từ nhỏ lớn lên cùng cậu ta, ông nội cũng đã nói, Bùi Trân Ánh tâm tư hết sức kín đáo, nếu cậu ta lựa chọn công bố chuyện này hôm nay đã nói lên quyết định của cậu ta. Đã nhận định, không cần lo lắng."

Lý Đình nghe, khẽ gật đầu. Thôi, hiện tại vẫn chưa đến lúc, chờ sau khi thằng bé nhận ông là ông ngoại mới thử thách Bùi Trân Ánh này một chút. Về chuyện cháu trai ông, ông hơi sợ, cục cưng được con gái mình nuôi dưỡng thật tốt, nhưng cuối cùng lại để cho Lý Thánh Đức chết tiệt kia làm hại. Bây giờ chớp mắt cháu trai đã lớn như vậy rồi, chính ông vẫn còn lo lắng thằng bé đi theo vết xe đổ của mẹ nó.

Bữa tiệc còn chưa kết thúc, Bùi Trân Ánh trực tiếp ôm lấy eo Lý Đại Huy, ôm cậu xuống sân khấu, cũng không quan tâm những người phía sau có xử lý tốt tình hình không, giao cho ba người kia hết. Dù sao hiện tại cũng không còn việc chính sự nào, chỉ cần tới giao thiệp với người của chính phủ một lúc thôi.

Mà anh, trực tiếp không để tất cả mọi người vào mắt, bắt cóc tiểu nam chính tối nay lên xe, sau đó đạp ga, chỉ nghe thấy tiếng chói tai vang lên, phóng đi, chỉ còn nhìn thấy một vệt sáng dài.

Mọi người đều cảm thán, không ngờ người thần bí R&D vẫn luôn khiêm tốn ít xuất hiện dĩ nhiên là khiến toàn hội trường trở nên hỗn loạn. Chẳng lẽ đây mới là chân nhân bất lộ tướng*, thực sự cũng không phải là lộ?

*chân nhân bất lộ tướng: 真人不露相, có nghĩa gốc là người đắc đạo không để hình tướng của mình xuất hiện trước mọi người, sau này dùng với nghĩa không lộ mặt hay để lộ thân phận của mình trước người khác.

Lý Duệ Thần liếc mắt nhìn phóng viên đang đuổi theo Bùi Trân Ánh bên ngoài, ba người nhìn thẳng vào trong hội trường, bất đắc dĩ. Vị Bùi đại gia này đúng là quá mạnh, có thể tạo nên sự kiện chấn động như vậy, còn cố ý tuyên bố trước mặt truyền thông. Không biết ngày mai mọi người sẽ nói gì? Hạng mục này dọn dẹp thế nào đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#baehwi