DẪN SÓI VÀO NHÀ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khác với người nhà họ Chu khiêm tốn, Lý Đại Huy vùi mình ở nhà Bùi Trân Ánh, chơi đùa với Tiểu Yêu ở trên sô pha, bên kia Bùi Trân Ánh nhìn dáng vẻ nheo mắt hưởng thụ của Tiểu Yêu, nằm sấp dùng móng chân trên bốn bàn chân bám dính lên người Lý Đại Huy.

Bùi Trân Ánh đặt ly cà phê trong tay xuống, hỏi: "Em cảm thấy thế nào?"

Lý Đại Huy vừa gãi ngứa cho Tiểu Yêu vừa không để ý ngẩng đầu lườm ông chủ Bùi, khẽ cười nói: "Không phải là nhà họ Chu có thói quen dùng thủ đoạn sao? Lý Lệ là đang suy nghĩ chờ thêm mấy ngày để mọi người đều quên chuyện đêm đó. Đây cũng là chuyện rất bình thường, đổi lại là em...em cũng làm như vậy."

Bùi Trân Ánh đến gần sô pha, vung tay lên ôm Tiểu Yêu vào trong ngực của mình, gập móng vuốt của nó lại, mở miệng nói: "Lý Lệ đó em tính thế nào?"

Lý Đại Huy nghe vậy, thoải mái nằm vào trong, vẻ mặt lơ đễnh: "Biết tính tình Lý Lệ thế nào không? Không phải anh đã dạy em rồi sao, đối mặt với những người thích tấn công kẻ địch, biện pháp nghênh chiến địch tốt nhất là không dùng chiêu nào cả."

Bùi Trân Ánh hăng hái, nhướng mày hỏi: "Không chiêu thắng có chiêu sao? Chờ tới lúc cô ta tới sẽ lợi dụng chiêu gậy ông đập lưng ông sao?" Đây cũng là chút kỹ xảo lúc bình thường khi Bùi Trân Ánh dẫn Lý Đại Huy ra ngoài chơi để tấn công Tiếu Thâm. Không ngờ chỉ là kỹ xảo chơi đùa nhưng lại được cậu nhóc này tận dụng. Bùi Trân Ánh cảm thấy đầu óc Lý Đại Huy đúng là linh hoạt không tưởng tượng nổi, bản lĩnh học đi đôi với hành thật lớn.

Lý Đại Huy ngước mắt nhìn lên trần nhà, nhếch miệng cười đắc ý: "Tất nhiên, không phải Lý Lệ vừa đúng là kiểu người ông xã thích công kích sao? Nếu cô ta thích tấn công, vậy em sẽ mượn sức dùng sức."

Bùi Trân Ánh nháy nháy mắt, ném tiểu yêu trong tay xuống, cả người đè lên trên người Lý Đại Huy, hai mắt nhìn vào mắt cậu nói: "Kế hoạch bắt đầu từ khi nào?"

Bùi Trân Ánh rất Lý túc khi nói những lời này, hai mắt không hề có ý nghĩ tùy tiện, ngược lại giống như đang thẩm vấn. Lý Đại Huy bĩu môi, Bùi Trân Ánh chính là người như vậy, không muốn để cậu giấu diếm chuyện gì, cau mày suy nghĩ một chút mới ngoan ngoãn trả lời: "Bốn năm trước đã bắt đầu, chẳng qua đó là một quá trình khá dài, gần đây mới bắt đầu có kết quả."

Bùi Trân Ánh cảm thấy không thể, dùng thời gian bốn năm để chuẩn bị một kíp nổ, chuyện này cần bao nhiêu tính nhẫn nại?

Bùi Trân Ánh chợt cười, đưa tay nhéo mũi Lý Đại Huy, thổi hơi vào trong tai cậu: "Về sau anh phải cẩn thận hơn mới được, không cẩn thận chọc phải em sẽ tiêu đời."

Lý Đại Huy nhoẻn miệng cười, vòng hai tay qua đầu Bùi Trân Ánh ra sức hôn chụt: "Yên tâm đi, đến lúc đó em sẽ không nể tình đâu."

Lý Lệ cũng theo cả nhà khiêm tốn ẩn mình, sau khi trở về mọi người vui vẻ thay đổi, tất cả giống như đã dần quên người phụ nữ ăn mặc khiêu gợi đêm đó.

Ngày hôm đó Lý Đại Huy đàm phán với Bùi Trân Ánh khá lâu, đi theo Bùi Trân Ánh tới tòa nhà cao tầng R&D thần bí trong truyền thuyết, đứng ở dưới ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy mây trắng bồng bềnh, tầng trên cùng như không thể nhìn thấy.

Bùi Trân Ánh đeo hai mắt kính thật to nhìn Lý Đại Huy ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên như vậy, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu cậu: "Đi thôi, về sau đây là của em, em sẽ hết sức quen thuộc với nó, quen thuộc đến mức nhắm mắt cũng có thể đi ra." Dứt lời liền duỗi tay ôm lấy Lý Đại Huy thoải mái bước vào.

Trong sảnh lớn hai người đẹp nhìn thấy ông chủ đi tới, miệng mở ra, hàm răng để lộ tám chiếc răng xán lạn, giọng ngọt ngào, khom lưng cúi người chào: "Chào tổng giám đốc."

Bùi Trân Ánh đeo mắt kính không hề liếc mắt nhìn, hừ lạnh trong mũi: "Ừ." Dáng vẻ kia thật sự rất muốn ăn đòn.

Buổi sáng đi làm, trong tập đoàn R&D có không ít nhân viên cho nên lúc nhìn thấy ông chủ ôm tiểu mĩ thụ đi vào thang máy riêng của tổng giám đốc, cửa thang máy vừa đóng bên ngoài lập tức trở nên hết sức ồn ào.

"cậu trai đó là ai, không phải là cậu trai lên báo hôm đó chứ?"

Đủ loại tin đồn.

Đến tầng sáu mươi sáu, 'đinh', thang máy mở ra, Lý Đại Huy liếc mắt nhìn, cả tầng yên tĩnh như không có ai, quay đầu lại nhìn Bùi Trân Ánh, người này dáng vẻ lười biếng, hai mắt giấu sau mắt kính không thể nhìn ra là đang nghĩ gì. Lý Đại Huy bĩu môi, bước ra ngoài, giày da nhẹ nhàng giẫm lên sàn đá bằng cẩm thạch phát ra tiếng động thanh thúy, có vẻ như hết sức vang dội trong tầng lầu trống rỗng này.

Bùi Trân Ánh nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận của cậu, khóe mặt hiện ý cười, trực tiếp đi tới đưa tay ôm Lý Đại Huy không nói lời nào dẫn cậu tới phòng làm việc của tổng giám đốc.

Cho đến khi hai người quẹo vào trong khúc quanh của hành lang, lúc này Lý Đại Huy mới nhìn thấy cuối hành lang có một người đang ngồi trên bàn, mặt lạnh lùng, chính là Bùi Tiểu Tam. Bùi Tiểu Tam nhìn sang bên này, sau đó tiếp tục cúi đầu xử lý tài liệu, giống như nghĩ đến gì đó rồi không chắc chắn ngẩng đầu lên nhìn lần nữa, đưa tay nâng mắt kính trên sống mũi, sau một lúc khá lâu mới xác định người Bùi Trân Ánh ôm trong ngực không phải là Lý Đại Huy đó sao.

"A Lý Đại Huy? Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Bùi Tiểu Tam khá kích động đứng lên đi thẳng tới chỗ Bùi Trân Ánh nhìn Lý Đại Huy trong ngực anh, vẻ mặt như đang nhìn thấy người ngoài hành tinh, sải cánh tay dài vuốt mạnh mặt cậu, cuối cùng chậc chậc nói: "Chậc chậc chậc, gầy thế này, có phải em đến thành phố G không được ăn no không, sao chỉ còn lại da bọc xương như vậy?" Dáng vẻ Lý Đại Huy hiện tại đâu còn mũm mĩm như bốn năm trước, lúc đó thịt trên mặt véo rất mềm, cảm giác rất thích.

Bây giờ chỉ còn da bọc xương, nhéo nhéo mấy cái không khác gì đang nhéo xương khiến Bùi Tiểu Tam đau lòng, giục hai người đi vào phòng làm việc, mình xoay người đi pha một ly sô cô la nóng. Vì sao pha loại đồ uống này? Nhiệt lượng rất cao!

Lý Đại Huy đen mặt nhìn Bùi Tiểu Tam cẩn thận bưng cái ly, vội nói: "Bùi Tiểu Tam, bây giờ đang là mùa hè, anh muốn em mập cũng không cần phải pha cho em thứ gì đó mát lạnh, anh muốn em uống xong mồ hôi đầy người sao?"

Bùi Tiểu Tam liếc mắt nhìn ly sô cô la đang bốc hơi nóng, rồi nhìn đến mặt trời chói chang bên ngoài, suy nghĩ cũng đúng. Nhưng bình thường cậu ta là một người bướng bỉnh không chịu nhận, nói liến thoắng: "Đó là em không biết, sô cô la thì phải uống nóng... như vậy mới đúng, cảm giác thật tuyệt vời, cảm giác hết sức béo ngậy ngon lành." Quang quác một tràng liên thanh.

Bên kia Bùi Trân Ánh vẫn lạnh lùng lên tiếng: "Trợ lý Bùi, hạng mục cậu đang theo thế nào rồi?"

Lúc này Bùi Tiểu Tam cảm giác gió mát lạnh sau đầu, quay đầu về phía ghế tổng giám đốc mà Bùi Trân Ánh đang ngồi, cười ha ha nói: "Ông chủ, vụ đó rất thuận lợi, ngày hôm qua chính phủ đã gọi điện thoại tới, nói công trình này nhất định sẽ cho chúng ta."

Bùi Trân Ánh cười lạnh: "Ai gọi điện thoại, là người phụ trách công trình tự mình gọi điện thoại tới sao?"

Bùi Tiểu Tam vốn cho rằng chuyện này như ván đã đóng thuyền, sau khi nghe Bùi Trân Ánh hỏi vậy lập tức thấp thỏm không yên. Vừa nghĩ như thế, lắc đầu, người gọi điện thoại tới là trợ lý của người phụ trách hạng mục này, bình thường cũng thường xuyên giao tiếp. Lần đó lúc hai người lén lút trò chuyện anh một câu tôi một câu liền lộ ra thông tin công trình lần này chắc chắn sẽ do tập đoàn R&D phụ trách.

Bùi Trân Ánh nhìn thấy Bùi Tiểu Tam lắc đầu, tiếp tục lạnh lùng nói: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, chỉ cần vẫn chưa ký hợp đồng thì công trình này vẫn chưa phải là của chúng ta, còn bị người ta đục nước béo cò cướp lấy cơ hội. Cậu về chú ý tình hình bên kia, có bất kỳ động tĩnh gì lập tức báo cáo cho tôi."

Bùi Tiểu Tam dĩ nhiên biết bên kia là bên nào, đó là những quan viên chính phủ cấp cao thường qua lại với bọn họ. Bùi Tiểu Tam gật đầu đi ra ngoài.

Lý Đại Huy nhìn cánh cửa đóng chặt suy nghĩ một lúc sau đó mởi hỏi: "Lợi ích từ hạng mục giải phóng cũ đó rất khách quan sao?" Nếu không tại sao Bùi Trân Ánh lại chú ý đến hạng mục này như vậy?

Bùi Trân Ánh dựa vào chiếc ghế da sau lưng, lười biếng quay một vòng, đưa những ngón tay như không có xương lấy mắt kính đeo trên mũi mình xuống, tùy tiện ném lên trên bàn. Anh nhìn Lý Đại Huy đang ngồi trên ghế sô pha cách bàn làm việc không xa, nháy mắt với cậu nói: "Chẳng lẽ em không biết tập đoàn Thánh Đức cũng đăng kí hạng mục này?"

Lý Đại Huy nghe vậy sững sờ, nhớ tới lúc trước Tống Quốc Bằng đã từng nói bây giờ Lý Thánh Đức cũng dần bắt đầu quản lý một vài việc ở trong công ty.

Lý Đại Huy nhếch miệng cười, nhìn Bùi Trân Ánh đang vứt ánh mắt quyến rũ sang mình, khẽ mỉm cười, cũng lười biếng ngồi trên sô pha nói: "Anh muốn làm gì?"

Bùi Trân Ánh khẽ mỉm cười, nhích đầu vào sâu trong ghế da hơn, thật lâu sau mới cảm thán một câu hết sức khôn ngoan: "Em nói xem, anh chờ người ta ra tay trước cũng không phải là cách, không duyên không cớ đi theo bọn họ đúng là lãng phí thời gian. Không bằng chúng ta dứt khoát tạo cơ hội để bọn họ ra tay một lần, người ta chờ cơ hội cũng không dễ dàng gì."

Lý Đại Huy nghe vậy cười thành tiếng, ép buộc bọn họ ra tay, không tin rằng họ sẽ không xuất chiêu: "Nghĩ cũng không khác biệt lắm, bọn họ ẩn náu nhiều năm như vậy, xét theo tính tình của bọn họ thì đây là lúc không thể nhẫn nại được."

Bùi Dật Lăng về nhà khoảng chừng mấy ngày có gặp qua mấy ông bạn cũ trước kia. Hôm đó ông gặp một người bạn học, người nọ chợt nhớ tới câu chuyện hôm tổ chức tiệc mừng thọ nhà họ Lý, há mồm nói: "Hôm mừng thọ nhà họ Lý đúng là có chuyện đặc sắc, thì ra con trai Lý Tử Hoa còn sống, anh biết chứ?"

Bùi Dật Lăng mơ màng, sao có thể dây dưa đến chuyện con gái Lý Tử Hoa còn sống hay không. Bùi Dật Lăng đảo mắt một vòng, nhìn người nọ hỏi: "Là ai?"

Người nọ cũng chỉ là nói bừa, chuyện tình năm đó giữa Bùi Dật Lăng và Lý Tử Hoa hết sức vang dội, có ai là không biết, nhưng mà tuy ông là bạn thân nhất cũng không được rõ ràng lắm. Nghe Bùi Dật Lăng hỏi như vậy ông sửng sốt, hỏi ngược lại: "Anh không biết sao? Thật sự anh không biết?"

Bùi Dật Lăng bị hỏi lại nên khá phiền, không nhịn được nói: "Nói trọng tâm, nhanh lên!"

Người nọ suy nghĩ một chút, dù sao chuyện này cũng đã qua khá lâu, ông không nói thì người khác cũng nói, cho nên ông kể hết mọi chuyện đêm đó cho Bùi Dật Lăng nghe.

"Lý Đại Huy?" Bùi Dật Lăng không phản ứng kịp, thằng bé lại là con trai Lý Tử Hoa? Năm đó ông dẫn Bùi Trân Ánh đi theo con đường tắt trở về thành phố A, đi được nửa đường thì Bùi Trân Ánh bảo muốn đi giải quyết mới dừng lại chờ. Kết quả là lúc chạy đi chỉ có một lúc quay về đã thành hai. Khi đó Bùi Trân Ánh dẫn Lý Đại Huy về, cả nhà ai cũng yêu thích cậu bé, cho nên vẫn nuôi. Không biết vì nguyên nhân gì bốn năm trước Lý Đại Huy đột nhiên rời khỏi, khi đó ông vẫn còn nhớ.

Lý Đại Huy là con trai của Lý Tử Hoa?

Bùi Dật Lăng dường như không tiêu hóa được tin tức này, có chuyện khéo như vậy sao? Không đúng, không đúng, thật sự là bọn họ ngẫu nhiên nhặt được Lý Đại Huy, nhưng nhớ tới đoạn tình cũ của ông với Lý Tử Hoa, nghĩ lại đúng là khéo nhặt được. Chính ông cũng biết là trùng hợp, nhưng người khác biết sẽ nghĩ thế nào?

Người bạn kia nhìn sắc mặt Bùi Dật Lăng biến chuyển nhiều lần, vấn đề trong miệng nhưng không dám hỏi ra ngoài. Bùi Dật Lăng nhìn ông ấy há mồm muốn nói chuyện, trong lòng cũng hiểu được chút út, cau mày nói: "Muốn hỏi gì có thể thoải mái hỏi."

Người nọ cười ha ha, hỏi: "Năm đó thật sự là anh chỉ tình cờ nhặt được Lý Đại Huy sao?"

Bùi Dật Lăng tối sầm mặt, ông biết sẽ hỏi như vậy, nghĩ lại ngay cả bạn mình cũng nghĩ như thế, người khác sẽ nghĩ thế nào. Càng nghĩ càng thấy không thể được, nói thẳng: "Khi đó tôi cũng không biết đứa bé kia trông như thế nào. Hơn nữa Lý Đại Huy là do Ánh Ánh nhặt được." Nói xong cũng rời đi, để lại một mình người nọ đứng ngơ ngác nhìn người ta đi ra, thật lâu mới có thể bình tĩnh, kinh sợ trong lòng. Thật sự sẽ có chuyện khéo như vậy sao? Nhưng sẽ có người nào tin chuyện này là chuyện trùng hợp?

Bùi Dật Lăng lái xe thẳng đến nhà họ Lý, đã nhiều năm rồi ông không tới đây, ngay cả mừng thọ ông Lý ông cũng chỉ mua quà rồi bảo Bùi Trân Ánh mang tới. Thật ra ông cũng không phát hiện ra lúc đến đây ông sẽ nhớ tới Lý Tử Hoa, trong lòng ông vẫn còn vướng mắc không bỏ được.

Cuối cùng Bùi Dật Lăng vẫn đi vào, lúc quản gia đi vào thông báo Lý Đình rất ngạc nhiên. Phong Trác Hạo đang ngồi với Nhục Đoàn Tử tập viết chữ bằng bút lông, cậu bé cầm bút lông không vững viết chữ xiêu xiêu vẹo vẹo không nói, trên người còn dính đầy mực nước. Hai người này chiếm một bàn đọc sách, bên kia ông cụ cũng một mình chiếm một bàn đọc sách.

Lúc quản gia đi vào cả ba người đều dừng lại, Phong Trác Hạo liếc mắt nhìn ông cụ, bế con trai trong ngực giao cho quản gia: "Dẫn cậu chủ nhỏ đi tắm, thay một bộ quần áo khác."

Quản gia đi xuống, Phong Trác Hạo buông bút lông trong tay đi tới trước mặt ông cụ hỏi thăm: "Người xem..."

Ông cụ cũng đặt bút trong tay xuống, phất tay nói: "Cho cậu ta vào." Ông đã đoán trước người này sẽ không chịu đựng được vác mặt đến, nếu như cô ta không đến vậy chứng tỏ cậu ta đã biết thân phận Lý Đại Huy từ lâu. Như vậy thì lúc ấy cậu ta sẽ đưa Lý Đại Huy đi mà không trả lại, ông đã có thể ghi sổ chuyện này.

Bùi Dật Lăng khá căng thẳng ngồi trong phòng khách nhà họ Lý, đã bao nhiêu năm không gặp ông cụ, mỗi lần cũng không dám quay lại. Sau chuyện của Lý Tử Hoa ông đã ra nước ngoài, thật sự là sợ ông cụ nhìn thấy ông sẽ nhớ đến Lý Tử Hoa, như vậy thì tội nghiệt của ông càng nặng.

Phong Trác Hạo đỡ ông cụ xuống, Bùi Dật Lăng lập tức đứng bật dậy, cẩn thận quan sát ông cụ trước mắt. Thật sự ông cụ đã già, chỉ còn hai mắt kia vẫn còn tinh thần như vậy, không hề nhận ra thế nào là không có tinh thần.

"Ông Lý, ông vẫn như vậy."

Lý Đình chỉ lười biếng nâng mí mắt, nhìn lướt qua, đi tới ngồi lên trên ghế sô pha, lúc này mới lạnh lùng lên tiếng: "Ngồi đi, mấy chục năm không tới, bây giờ tới đây là có chuyện gì?" Ông Lý nhìn chằm chằm tách trà đang bốc hơi trên mặt bàn, mắt không nhìn Bùi Dật Lăng, dáng vẻ lười biếng khiến Bùi Dật Lăng càng bối rối không biết phải làm sao.

Suy nghĩ một chút cũng không để ý Phong Trác Hạo đang ở đây, Bùi Dật Lăng lên tiếng: "Ông Lý, năm đó thật sự là con không biết Lý Đại Huy là đứa bé đó, nếu con biết chắc chắn con đã dẫn thằng bé đến cho ông. Hôm nay con mới nghe nói Lý Đại Huy là con trai Lý Tử Hoa, trong lòng con thật sự rất vui mừng cho cô ấy. Con trai cậu ấy còn sống, cô ấy nhất định rất vui mừng, về sau người dĩ nhiên cũng rất vui mừng. Nhưng con vẫn nên giải thích rõ ràng cho người biết, năm đó con chỉ xem Lý Đại Huy là một đứa bé con nhà bình thường. Khi đó Bùi Trân Ánh vào trong rừng đi vệ sinh bắt gặp Lý Đại Huy, lúc đó mới đưa thằng bé về nuôi dưỡng ở nhà họ Bùi." Bùi Dật Lăng nói rất kích động, nghĩ tới nhất định phải giải thích chuyện này thật rõ, nếu không không biết sẽ có hiềm khích gì nữa.

Lý Đình chỉ lẳng lặng nghe Bùi Dật Lăng nói, thật lâu sau mới miễn cưỡng nhìn với ánh mắt xem thường, nâng tách trà lên hớp một ngụm: "Chuyện cậu muốn nói là chuyện này sao? Tôi già nhưng không hồ đồ. Hôm nay cậu đến rồi cũng thôi, nếu hôm nay cậu không tới vậy sẽ nói lên điều gì biết không?" Giọng ông cụ thật dài, giọng điệu chất vấn lạnh lùng.

Trong nháy mắt Bùi Dật Lăng liền biến sắc, vậy là muốn nói mình cố ý giấu cháu gái nhà họ Lý đi sao! Bùi Dật Lăng nhìn ông Lý, vội vàng muốn nói, ông Lý khoát tay ngăn lại.

"Tôi cũng là người nhìn cậu lớn lên, cũng khá hiểu tính khí của cậu, chỉ là khá nhu nhược. Chuyện năm đó không phải là chuyện người ta có thể làm được. Cậu nói thử xem, cậu cũng có con, sao đột nhiên lại vừa ý con bé đó? Khi con bé vẫn còn bé, sao cậu không để ý đến? Đơn giản chỉ là thấy con bé lớn lên đột nhiên trở nên xinh đẹp nên mới động lòng, tình yêu của cậu như vậy sao? Về nhà nhìn lại con trai cậu xem, thằng bé đó còn có trách nhiệm hơn cậu rất nhiều." Lời này là Lý Đình nghĩ thật lâu mới nói, năm đó ông cũng chứng kiến mọi chuyện giữa Lý Tử Hoa và Bùi Dật Lăng, hai người trẻ tuổi kia chỉ là nhất thời bị suy nghĩ làm choáng váng đầu óc.

Cái gì là yêu? Có phải là sinh ra từ lúc hai người còn nhỏ cùng lớn lên cùng chơi đùa, hay là sinh ra từ lúc Lý Tử Hoa học xong mới trở nên duyên dáng yêu kiều? Đó không phải là yêu, đơn giản chỉ là đánh lừa thị giác mà thôi. Thế nhưng khi những người trong nhà ngăn cản quá mức, hai đứa đều là người bướng bỉnh, cho nên càng phản đối bọn nó càng muốn đến với nhau. Khi đó tình cảm này không phải là yêu, hoàn toàn chỉ là muốn chống đối lại gia đình. Lý Tử Hoa còn nhỏ đối đầu với gia đình không nói làm gì, nhưng Bùi Dật Lăng gần ba mươi tuổi sao vẫn còn ngu ngốc như vậy?

Lý Đình hừ một tiếng: "Tôi nói những chuyện này, chuyện cũng đã trải qua lâu lắm rồi, bởi vì chuyện này mà chúng ta không qua lại với nhau cũng nhiều năm. Bây giờ tôi và cha cậu cũng đều lớn tuổi, không thể chịu đựng nổi những người trẻ tuổi các cậu tranh cãi. Tôi thấy con trai cậu không tệ, ít nhất từ nhỏ đến lớn đều đồng ý với cháu trai tôi, vội vàng giải quyết hết mọi chuyện, không gây ra những chuyện giống cậu năm đó."

Bùi Dật Lăng choáng váng đầu óc, không hiểu tại sao tình yêu mình kiên trì cả đời lại bị ông cụ nói thành ra như vậy?

Nghe lời nói hành động sau cùng của ông cụ, Bùi Dật Lăng gật đầu một cái, hơi mất hồn mất vía ra khỏi nhà họ Lý.

Phong Trác Hạo nhìn dáng vẻ đi ra ngoài của người đàn ông kia, hơi lo lắng nói: "Ông, người nói như vậy là không công bằng với anh ấy." Vốn dĩ anh cũng cảm thấy chuyện tình yêu này chỉ như cái rắm, tình yêu vui đùa không quan trọng về tiền bạc. Ai ngờ gặp phải người như vậy đã phá vỡ hoàn toàn thế giới nhận thức trước đây của anh.

Thế giới u ám màu xám tro của anh đã được mẹ của cậu bé đó biến thành màu sắc sặc sỡ, cho nên anh mới biết thế giới này tươi đẹp biết chừng nào.

Ông cụ thở dài: "Hết cách rồi, con bé đã ra đi nhiều năm như vậy, con xem những năm này vợ cô ta đã trải qua cuộc sống như thế nào. Nhân cơ hội hiện tại nên chấm dứt mọi ý nghĩ, kịp thời quay đầu lại, bù đắp cho Vận Uyển thật tốt."

Phong Trác Hạo nghe vậy, câu chuyện tình yêu này thật sự rất phức tạp, thật sự không thích hợp để người mới học yêu như anh nghiên cứu phán xét.

Dường như Bùi Dật Lăng hồn bay phách lạc đi dọc theo con đường trở về biệt thự nhà họ Bùi. Không biết bởi vì tinh thần hốt hoảng thế nào mà vượt mấy chỗ đèn đỏ. Sau khi xe dừng lại ông đột nhiên cảm thấy cả người hết sức mệt mỏi, kiệt sức ngã ra sau ghế, nhắm tịt hai mắt.

"Cộc cộc cộc..." có người bên ngoài cẩn thận gõ cửa kính, Bùi Dật Lăng nhướng mày, không để ý giả bộ như không nghe thấy. Ai biết rằng người nọ tiếp tục gõ cửa, Bùi Dật Lăng cảm thấy phiền não, sao không thể để ông yên tĩnh một lúc. Kết quả vừa mở mắt ra, là Chu Vận Uyển. Chu Vận Uyển ôm ngực nhìn Bùi Dật Lăng, hai mắt vừa mở kia hàm chứa vô số tia ác độc, trái tim bà bị dọa sợ co rút lại, nói không nên lời.

Bùi Dật Lăng nghĩ tới câu nói của Lý Đình, chẳng lẽ mình kiên trì nhiều năm với Lý Tử Hoa chỉ là như vậy sao?

Trong lòng hết sức bối rối, không quan tâm đến bất cứ thứ gì, trực tiếp lái xe rời khỏi nhà họ Bùi Bây giờ ông cần không gian yên tĩnh để ông suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện.

Chiếc xe kia dính sát tới chân Chu Vận Uyển phóng bay ra ngoài, tốc độ hết sức nhanh, trong nháy mắt không thấy bóng dáng. Chu Vận Uyển bị tiếng xe ầm ầm hù dọa, bị hành động mạnh mẽ này xô ngã xuống đất, ngơ ngác nhìn chiếc xe đã không còn thấy bóng dáng, Chu Vận Uyển ngồi dưới đất chưa hoàn hồn.

Mẹ Liễu đang đứng ở bên trong nhìn thấy cảnh này vội vàng chạy tới đỡ Chu Vận Uyển dậy, gấp gáp hỏi: "Không sao chứ, bà chủ đừng dọa tôi." Chu Vận Uyển từ từ nhìn lên, nhìn thấy mẹ Liễu, hốc mắt nong nóng, nước mắt tuôn trào như mưa.

Mẹ Liễu càng thêm sốt ruột, bình thường tính tình bà chủ rất mạnh mẽ, chưa bao giờ khóc, cho dù có oan ức đến mấy cũng không khóc. Bây giờ nghĩ lại không biết ông chủ đã làm chuyện gì quá

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#baehwi