HWI HWI, EM CÓ NHỚ ANH KHÔNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hwi Hwi, có nhớ anh không?

Lý Đại Huy hơi kinh ngạc, nhướn lông mày:" Bùi Trân Ánh?" Người này tự nhiên lại gọi điện thoại tới? Ngày hôm đó anh xuất hiện trong hôn lễ của Chu Khải, lên giọng khiến tất cả mọi người ở đó bị chấn động, sau hôm đó lại không thấy đâu nữa, từ khi nào anh lại trở nên thần thần bí bí như vậy?

"Sao em lại biết là anh?" Bùi Trân Ánh dường như không nhận ra những suy nghĩ của cậu.

Lý Đại Huy liếc mắt nhìn đồng nghiệp, tất cả mọi người đều đang chăm chỉ làm việc, không ai chú ý đến cậu, liền xem thường liếc nhìn điện thoại, bất đắc dĩ nói: "Ai thèm nhớ anh, anh giống như yêu nghiệt ấy, đến vô ảnh, đi vô tung, lần sau có đến hay đi thì làm ơn nói trước với em một tiếng, OK? Anh luôn là như vậy, đột nhiên xuất hiện sẽ hù chết người ta đó!"

Đầu dây bên kia, Bùi Trân Ánh cười rất thoải mái: "Nhưng mà anh nhớ em!"

Lý Đại Huy đứng hình, ngây dại, máu còn chưa kịp di chuyển về đại não đacbị mắc kẹt ở đâu đó rồi, cũng may tim của cậu rất tốt, nếu không đã sớm đi gặp Diêm Vương rồi. Nhất thời Lý Đại Huy không phản ứng kịp, ngơ ngác đứng im tại chỗ.

Bùi Trân Ánh nhìn màn hình thấy Lý Đại Huy ngây người, mắt cũng không muốn dời đi, trong lòng anh rất vui vẻ, tiếp tục nhẹ nhàng nỉ non bên tai cậu: "Rất nhớ rất nhớ, nhớ đến tim cũng đau, giống như không phải là chính mình nữa."

Lý Đại Huy hít sâu, con ngươi giật giật, miệng hé ra đóng lại rất nhiều lần, giống như muốn nói cái gì đó, cuối cùng vẫn không thể nói ra thành tiếng, cậu tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Đôi mắt dài đào hoa của Bùi Trân Ánh khép hờ, giống như mặt hồ mùa thu, yên bình, ấm áp.

"Hwi Hwi, em làm sao vậy?"

Lý Đại Huy sợ hãi, mắt vẫn nhắm chặt, hồi lâu mới từ từ mở mắt liếc nhìn đồng nghiệp xung quanh, giống như một kẻ trộm: "A! Tổ trưởng của chúng ta đã nói như vậy rồi thì cứ như vậy mà làm, vậy nha, hihi"

Bùi Trân Ánh nhìn màn hình xem Lý Đại Huy tự biên tự diễn nói một câu như vậy, thấp giọng cười lên, tiếng cười kia thông qua chiếc điện thoại xinh xắn truyền vào trong tai Lý Đại Huy, càng làm cho cậu thêm quẫn bách, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên đỏ bừng lên.

Lý Đại Huy nhanh chóng cúp điện thoại, nhưng vẫn kịp nghe Bùi Trân Ánh cười nói: "Anh về thành phố A có chút việc, sau hai ngày nữa thì không bận nữa rồi."

Lý Đại Huy nghe xong liền dứt khoát cúp điện thoại, nhìn lại điện thoại di động thở phào một hơi, cậu thật sự không biết Bùi Trân Ánh, con người này mắc bệnh gì, tại sao lại nói những lời giống như bốn năm trước. Mà hình như từ nhỏ đến lớn anh đều nói như vậy, có thể là từ nhỏ cậu đã quen nghe những lời này, nên tự nhiên cũng cho rằng những lời này của anh, chỉ là anh đang đùa với cậu mà thôi.

Nhưng mà hôm nay, sau bốn năm xa cách, một lần nữa lại nghe được những lời này, đột nhiên Lý Đại Huy cảm thấy, có lẽ, cậu đã sai lầm, Bùi Trân Ánh, anh mới là người luôn hiểu rõ về cậu.

Lắc lắc cái đầu, bàn tay vỗ nhẹ hai bên gò má của mình, Lý Đại Huy, mày đang nghĩ cái gì vậy chứ? Mày cũng chỉ là một cậu trai nhỏ bé, cùng với đại thiếu gia Bùi Trân Ánh có xuất thân cao quý chênh lệch rất lớn, điểm này, không phải bốn năm trước mày cũng đã biết rồi sao?

Lại thở phào một hơi, dứt khoát bước ra khỏi phòng khách.

-Nhà họ Chu -

Chu Kỳ tức giận đóng sầm cửa xe, hùng hổ bước đi làm bầu trời cũng muốn sập xuống, đến khi bước vào trong biệt thự mới phát hiện ra không khí trong nhà có chút không đúng.

Sắc mặt ông Chu âm trầm, một tiếng cũng không nói, Chu Khải đứng giữa phòng khách, sắc mặt kiên định, còn lộ rơ sự tức giận. Lý Lệ nằm trong ngực bà Chu, bả vai run run, giống như đang khóc. Bà Chu cũng không nói gì, chỉ vỗ nhẹ lưng Lý Lệ coi như an ủi.

Chu Kỳ dừng bước, buồn bực hỏi: "Sao vậy?"

Ông Chu vẫn nghiêm mặt không nói lời nào, Chu Khải chỉ liếc mắt nhìn Chu Kỳ một cái rồi lẳng lặng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Lý Lệ nghe thấy Chu Kỳ hỏi như vậy lại càng khóc to hơn, bà Chu đưa mắt nhìn con trai, lại nhìn chồng của mình, cuối cùng tức đến đỏ mặt.

"Con hỏi anh hai của con đi, nó muốn ly hôn! Con nói với nó một tiếng đi! Nhà họ Chu của chúng ta, tổ chức hôn lễ cho nó long trọng như vậy, lại bị phá thành ra như thế này, khiến nhà chúng ta bị mọi người chê cười, nếu không phải nhà họ Chu ở thành phố G cũng có chút địa vị, những nhà báo kia mới không dám viết linh tinh, bây giờ lại còn nói muốn Lý hôn! Nó có phải là phát điên rồi không, nó phải thấy ba mẹ nó không còn mặt mũi nào nữa nó mới chịu được sao?"

Bà vừa nói vừa nhìn Chu Kỳ, nói liền một hơi rồi lại im lặng. Chu Khải cũng vẫn im lặng không nói, đại khái Chu Kỳ cũng hiểu được nguyên nhân là gì, liếc nhìn đôi mắt khóc đến đỏ hoe của Lý Lệ, không còn nhìn thấy nửa phần sáng rỡ thường ngày nữa.

Chợt, trong đầu Chu Kỳ hiện lên vẻ mặt cười đầy tự tin của Lý Đại Huy, tức giận chạy tới trước mặt Chu Khải, hét thẳng vào mặt anh: "Anh hai, anh có phải vẫn chưa chết tâm với Lý Đại Huy hay không? cậu ta chạy đến phá hỏng hôn lễ của anh, hôm nay anh lại muốn ly hôn với chị dâu, chuyện này lại là vì Lý Đại Huy có đúng hay không? Thật may là cha đă có tính toán trước, sáng sớm đă thúc giục hai người đi lấy giấy đăng kư kết hôn, nếu không thì ngày hôm đó, anh đă sớm trở quẻ rồi đúng không?"

Bà Chu nghe thấy Chu Kỳ nói những lời này mới nhớ tới cậu trai tên Lý Đại Huy đó, lại càng tức giận hơn nữa, bà chỉ thẳng vào Chu Khải, mắng: "Mắt con có phải bị mù rồi hay không, con nhìn xem Lý Lệ có cái gì không tốt bằng cậu ta? Lý Lệ xinh đẹp, tính tình dịu dàng hiền thục, con bé có chỗ nào không xứng với con? Lý Lệ là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Thánh đức, riêng điểm này đă gấp Lý Đại Huy mấy ngàn vạn lần, cái đứa không rơ thân phận kia làm sao có thể xứng làm con dâu nhà họ Chu?"

Chu Khải càng nghe chân mày càng nhíu chặt lại, cuối cùng không nhịn được nữa liền mở miệng: "Mẹ, con kết hôn, không phải là chuyện buôn bán trên thương trường, đây là chuyện cả đời của con, tại sao lại không để cho con được sống với người con yêu, chẳng lẽ nhà họ Chu không có Thánh đức chống đỡ sẽ không sống nổi nữa sao?"

Bà Chu không dám tin nhìn chằm chằm vào con trai mình, đây là lần đầu tiên Chu Khải nói với bà bằng cái giọng này, trong lòng lại càng thêm căm hận Lý Đại Huy, giọng lành lạnh uy hiếp: "Chu Khải, đừng nói mẹ không nói trước, người đă cưới vào cửa, con phải có trách nhiệm, con cũng đừng mơ tưởng sẽ gặp lại yêu nghiệt Lý Đại Huy. Năng lực của nhà họ Chu con cũng biết rơ, muốn một cậu trai không quyền không thế như Lý Đại Huy biến mất khỏi thế giới này là chuyện rất dễ dàng, đến lúc đó, con đừng trách mẹ tuyệt tình, đó là do con ép mẹ đấy!"

Chu Khải nghe xong, cả người cứng đờ, nhìn mẹ mình một cái, trong mắt đều là tuyệt vọng, đương nhiên anh biết rõ, mẹ anh có thể làm ra những chuyện gì, chỉ là anh không nghĩ tới, mẹ anh lại dùng thủ đoạn như vậy đối với anh - con trai của bà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#baehwi