KHÔNG DƯỢC ĂN BÁNH PHÔ MAI, THẬT THÊ THẢM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt ông Chu lập tức tối sầm lại, tức giận đứng lên, không khống chế được mình, giọng nói run rẩy: "cậu đang làm cái gì vậy?"

Lý Đại Huy kinh ngạc trước sự run rẩy của ông Chu, tay cậu đã sớm hơn một bước cầm tấm hình kia lên, trong hình là một người phụ nữ tóc dài đang ôm một đứa con nít cười rất hạnh phúc, đôi mắt Lý Đại Huy bỗng chốc không thể dời đi.

Ông Chu tức giận đoạt lấy khung hình, cười lạnh: "Quả nhiên là người có xuất thân thấp hèn, một phép tắc cư bản cũng không hiểu, đừng tưởng rằng khí chất quý tộc có thể ngụy trang được, cậu có thể giả bộ được một lúc, không lẽ lại có thể giả bộ được cả đời, cậu nên hiểu rõ vị trí của mình là ở đâu, nên biết thân biết phận một chút đi! Nói xong cũng không thèm nhìn Lý Đại Huy, ông ngồi xuống nhìn vào tấm hình.

Ông Chu nhìn tấm hình, cẩn thận từng li từng tí, giống như tay của ông thật sự đang cầm tay của người phụ nữ kia, tay ông hơi run, lưu luyến không muốn rời đi. Đôi mắt Lý Đại Huy lóe lên tia kinh hãi.

Lý Đại Huy cau mày, đôi tay đặt xuôi bên người từ từ nắm lại thành quả đấm, khớp xuông bởi vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.

Miệng mở ra lại đóng lại, giống như có một cái xương cá đang chặn ngang cổ họng, không nói được thành lời, cảm giác thật khó chịu.

Cuối cùng cậu đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi thư phòng.

Nhớ tới người phụ nữ trong tấm hình kia, phía sau người phụ nữ đó là một căn nhà cổ tĩnh mịch, xung quanh đều là cây xanh, người phụ nữ đứng trong vườn hoa trước tòa nhà, ôm một người con gái tuổi vừa trăng tròn, mỉm cười hạnh phúc.

Tấm hình kia, cậu cũng có một tấm, chỉ là, trên tấm hình của cậu nhiều hơn một người đàn ông, người đàn ông ôm người phụ nữ kia, cúi đầu trêu chọc đứa con trai đang tuổi ê a trong ngực người phụ nữ, trong mắt mang theo sự cưng chiều của một người cha.

Mẹ, người đàn ông này, mẹ có biết không?

Lý Đại Huy bước chậm dần, chân mày nhíu lại, vẫn cúi đầu suy nghĩ tới tâm sự của mình, hoàn toàn không để ý đến bóng dáng cao lớn đang đứng ở góc cua, cứ như vậy đâm sầm vào người ta, giày của cậu còn trực tiếp dẫm lên mu bàn chân của người đó.

Một giây sau nghe thấy tiếng kêu đau của người đó, Lý Đại Huy mới phản ứng kịp lui về sau một bước, lúc này mới nhìn rư mặt của người bị cậu dẫm vào chân.

Lý Đại Huy kinh ngạc: "Lý Duệ Thần? Hôm nay anh cũng ở đây?"

Lý Duệ Thần gơ gơ lên đầu của Lý Đại Huy, giọng nói cưng chiều: "Gọi anh trai!"

Lý Đại Huy cong môi không vui, nói thầm: "Lý Lệ mới là em gái của anh, cô ấy mới phải gọi anh là anh trai?"

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại nhớ đến cậu bé luôn bảo vệ phía sau cậu lúc cậu còn nhỏ.

Lý Đại Huy ngẩng đầu nhìn Lý Duệ Thần, đôi mắt đã sớm bị bao phủ bởi một tầng sương mù, thật sự là anh trai sao?

Lý Duệ Thần nghe Lý Đại Huy nhắc đến Lý Lệ, mặt anh cứng đờ, bàn tay đổi thành vuốt ve, xoa xoa mái tóc Lý Đại Huy, trong mắt vẫn là cưng chiều, giống như bao hàm cả tình cảm sâu đậm, giọng nói cũng mềm mại hơn, giống như sợ cậu sẽ bị anh dọa cho sợ.

Lý Đại Huy, chúng ta đã quen biết lâu như vậy, em cũng giống như em trai của anh, đúng không?

Nhìn ánh mắt của Lý Duệ Thần không chút gợn sóng, êm ả như mặt hồ, chỉ cần một viên đá nhỏ, sóng sẽ tản ra, từng vòng tròn, từng vòng tròn nhộn nhạo.

Đáy lòng Lý Đại Huy thoáng chậm lại, giả bộ ho khan, nhìn về một hướng khác.

Đúng rồi, thì ra là anh trai của Lý Lệ, không trách được. Không trách được nhà họ Chu lại coi trọng người con dâu Lý Lệ này đến vậy, ngày đó trong phòng nghỉ, khi nhìn bộ lễ phục kia trong lòng cậu vẫn còn chút buồn bực, đến hôm nay mới coi như hiểu hoàn toàn, tại sao nhà họ Chu lại coi trọng con dâu Lý Lệ như vậy.

Chỉ vì thế lực sau lưng Lý Lệ là Tập đoàn Thánh đức?

"A!"

Trong mắt Lý Đại Huy lóe lên tia trào phúng, ban đầu bởi vì cậu không biết thân phận của Lý Lệ, còn tưởng rằng nhà họ Chu tự nhiên đổi tính đổi nết, còn không nghĩ ra Lý Lệ đến tột cùng là có ma lực gì lại có thể làm cho tư tưởng môn đăng hộ đối của nhà họ Chu được giác ngộ, đón nhận người có xuất thân tầm thường là Lý Lệ.

Thì ra vẫn là như vậy thôi!

Lý Duệ Thần khẽ than thở, đưa tay dắt tay Lý Đại Huy, nhẹ nhàng nói: "cậu bé, đi thôi. Hôm nay bọn họ tìm em đến chính là vì chuyện này, thật là không có gì mới mẻ cả, anh cũng không thể không đến, xem ra, chỉ có đầu bếp của nhà họ Chu là không tệ, đến ăn một chút rồi hăy đi!"

Lý Đại Huy nhíu mày, vẻ mặt sợ hãi nhìn lại anh, cố ý nói sao cho thật ngạc nhiên, giống như cậu vừa tìm ra mảnh đất mới: "Oa, chẳng lẽ nhà họ Lý bị phá sản rồi, bây giờ nhìn lại, sao lại có bộ dáng của công tử nhà nghèo thế này?" Sau đó nhíu mày, cần thận đánh giá quần áo của Lý Duệ Thần, không ngừng gật đầu: "Ừ, thật sự nhìn rất giống!"

Lý Duệ Thần im lặng, ngẩng mặt nhìn trần nhà, ừ, màu trắng của nước, xem ra cũng không tệ lắm.

Lý Đại Huy cười hì hì bá cổ anh, giống như khi hai người còn bé: "Anh trai, em biết em sai rồi, nhà nào phá sản cũng không tới phiên nhà anh nha! Anh là người giàu nhất trên thế giới này!"

Lý Duệ Thần cười cười, mặc dù biết cậu bé này ngoài miệng gọi anh trai nhưng không phải là từ anh trai mà anh muốn nghe, kể từ khi mười ba tuổi anh gặp cậu, anh vẫn ở bên cạnh Lý Đại Huy, thỉnh thoảng yêu cầu Lý Đại Huy gọi mình là anh trai, cậu bé này lúc đó vô cùng thích Bùi Trân Ánh, thẳng thắn hét lên: "Bùi Trân Ánh mới là anh trai của em, anh không phải anh trai của em!"

Mười tám tuổi, Lý Duệ Thần nhìn vào bộ ngực bé như củ cải của mình tủm tỉm cười, trong lòng nghĩ thầm, đến khi nào thì cậu bé này mới gọi anh một tiếng anh trai đây? Lý Đại Huy ra sức lôi kéo Lý Duệ Thần đi xuống dưới: "Chúng ta nhanh đi ăn cái gì thôi, nếu không một hồi sẽ bị người ta ăn hết mất!"

Khi Lý Đại Huy xinh đẹp lôi kéo Lý Duệ Thần xuống đến lầu một, mọi người ai cũng nhìn hai người, nhưng Lý Đại Huy làm như không thấy, tiếp tục lôi Lý Duệ Thần chạy thẳng đến khu đồ ăn, cầm dĩa đi chọn đồ ăn.

Lý Duệ Thần quét mắt một vòng xem không khí quái dị ở đại sảnh, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo, khiến cho mấy người định đi vào phòng ăn lại ảo não bỏ đi.

Lý Đại Huy chính là như vậy, kể từ khi Bùi Trân Ánh và Lý Duệ Thần - hai người cưng chiều cậu từ nhỏ xuất hiện, đại thiếu gia kiêu ngạo cậu đã giấu bốn năm qua lại từ dưới đất chui lên, nhất là khi đối diện với thế lực của nhà họ Chu, loại kiêu ngạo bẩm sinh này sẽ khiến cậu biểu hiện khác thường.

Trên lầu, ông Chu từ thư phòng đi ra ngoài liền chứng kiến một màn như vậy, như có điều gì suy nghĩ, ông nhìn bóng dáng màu trắng đang vui sướng ăn uống, lại nhìn lại tấm hình trong tay!

Thật sự rất giống!

Lý Duệ Thần cắm một miếng bánh phô mai đưa tới trước mặt Lý Đại Huy, nhếch miệng khẽ cười: "cậu mèo ham ăn, mấy năm chưa ăn cái này rồi, nếm thử một chút xem".

Lý Đại Huy há miệng cắn miếng phô mai, rất nhanh lấy lại tướng ăn ưu nhã, sau khi ăn xong chép miệng, lông mày nhíu lại thành một cục, không vui chu mỏ: "Mùi vị không đúng, không bằng nhà họ Bùi!"

Lý Duệ Thần bật cười, giọng điệu bất đắc dĩ: "Tiểu thiếu gia của tôi ơi, em làm như nơi này là thành phố A vậy đó, mùi vị này coi như là ngon nhất thành phố G rồi đấy, còn kén chọn nữa!"

Tròng mắt Lý Đại Huy đảo một vòng, bên ngoài có vài người nghe hai người nhắc đến thành phố A, nghĩ thầm, hai người này đến từ thành phố A sao?

Lý Đại Huy nhíu mày, nhìn trần nhà rồi thở dài, cuối cùng bất đắc dĩ nhìn Lý Duệ Thần: "Thật đúng là món ăn bình dân, anh nói, tại sao lúc đầu em lại chọn món ăn bình dân này chứ?"

Bên cạnh có người nghe được thật sự muốn hộc máu, nghĩ thầm, đây là con cái nhà ai, giọng điệu lại kiêu ngạo như vậy?

Lý Duệ Thần không nói gì cười cười: "Thế nào? Hối hận rồi sao? Chỉ vì em không được ăn bánh phô mai chính hiệu sao? Lời này, Bùi Trân Ánh mà nghe được không tức chết mới lạ!"

Lý Đại Huy chu mỏ, vốn dĩ là như vậy mà!

Chỉ là, trừ bánh phô mai không phải mùi vị cậu thích ra, những món khác mùi vị cũng không tệ. Ít nhất, Lý Đại Huy ăn rất vui vẻ.

Chỉ là, mùi vị phô mai không giống như phô mai ở nhà Bùi Trân Ánh, thật không vui!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#baehwi