QUAN HỆ CỦA TỐNG QUỐC BẰNG VÀ HWI HWI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng bênh, Lý Đại Huy một tay kéo Chu Kỳ, hỏi rõ nguyên do rồi khẽ than thở. Không ngờ, Lý Lệ có thể làm ra chuyện như vậy. Trước kia Chu Kỳ một lòng một dạ đối với Lý Lệ, không ngờ Lý Lệ lại có thể ngoan như vậy với Chu Kỳ.

Chu Kỳ càng khóc càng thảm, Lý Đại Huy từ đầu đến cuối một câu cũng không có, cũng không muốn nói. Vốn khi ở trường học cậu với Chu Kỳ tình cảm cũng không phải rất tốt, coi như không có Lý Lệ cũng không được tốt. Đối với chuyện gặp Chu Kỳ như thế này, Lý Đại Huy không biết nói gì, không có lập trường, chẳng lẽ giúp đỡ Chu Kỳ nói Lý Lệ?

Dù sao bây giờ Lý Lệ cũng là thiếu phu nhân nhà họ Chu, là chị dâu Chu Kỳ. Chuyện của nhà người ta, người ngoài ít nhúng tay thì tốt hơn, dù sao người ta mới là người một nhà. Nói không chừng hôm nay Chu Kỳ ở trước mặt cậu khóc lóc rối rít, ngày mai về nhà liền hết chuyện. Như vậy hôm nay ở đây cậu nói bất kỳ một câu gì cũng sẽ trở thành lý do Lý Lệ nhằm vào mình ngày sau.

Lý Đại Huy không nói gì, Chu Kỳ khóc đến sưng cả hai mắt, Chu Khải nhận được điện thoại của Cố Tiêu liền chạy tới. Thấy Bùi Trân Ánh và Cố Tiêu đang đứng ở ngoài phòng bệnh hút thuốc, do dự một chút rồi đi lên phái trước chào hỏi.

Bùi Trân Ánh đã sớm nhìn thấy Chu Khải, nhưng mí mắt cũng không động, nhả khói, giống như không thấy. Ngược lại Cố Tiêu đưa lưng về phía bên kia thang máy, Cố Tiêu nhìn thấy Bùi Trân Ánh lạnh lùng, quay đầu nhìn sang, quả nhiên Chu Khải đã tới. Nói cho cùng, còn có ai có thể khiến người luôn bình tĩnh như Bùi Trân Ánh lại lộ ra bộ mặt thối như vậy.

Cố Tiêu tắt thuốc lá trong tay, ném xuống đát, sau đó nhấc chân nghiền hai cái, xoay cười lại nhìn Chu Khải cười ha ha: "Chu tiên sinh, trùng hợp thật, anh cũng tới đây khám bệnh? Vào giờ này rồi chắc là cấp tính?"

Chu Khải đi đến trước mặt hai người đàn ông này, nghe Cố Tiêu nói, cảm giác lỗ tai mình đau, có chút kích động, trực tiếp đi lên chặn lại miệng Cố Tiêu. Chu Khải khẽ mỉm cười, đi lên phía trước hai bước, tới trước mặt Cố Tiêu nói: "Tối nay cảm ơn anh đã cứu Kỳ Kỳ."

Chu Khải muốn nói tiếp, nhưng lại nghĩ tới trước kia bọn họ như thế thì có cái gì? Giao tình không có, ngược lại có một chút chuyện không vui, liền câm miệng không nói thêm. Nhìn cửa phòng bệnh khép chặt, sau đó nhìn Bùi Trân Ánh: "Kỳ Kỳ có phải đang ở bên trong?"

Bùi Trân Ánh hít một hơi khói, sau đó khẽ ngửa đầu thở ra từng vòng khói mờ mịt. Sương mù từ từ lên cao, khuếch tán quanh người Chu Khải, chóp mũi quanh quẩn mùi nhàn nhạt của thuốc lá, có chút nhè nhẹ.

Khóe miệng Bùi Trân Ánh chậm rãi nâng lên, đôi mắt nhìn Chu Khải nhưng vẫn không nói chuyện, môi mím có chút dãn ra, chớp mắt một cái, nhìn cửa phòng bệnh, nhang nhạt nói: "Tôi hi vọng Chu tiên sinh tự mình xử lý tốt chuyện nhà mình. Chúng tôi với anh cũng không có giao tình, lần sau gặp lại Chu Kỳ, sẽ không ra tay nữa. Anh là anh trai của cô ấy, có nghĩa vụ cũng như trách nhiệm bảo vệ em gái của mình. Nếu như không được, cũng xin đừng gây ra ở trước mặt chúng tôi."

Cố Tiêu thật bội phục Bùi Trân Ánh, nhìn gương mặt đó, nhìn sự lạnh lùng và xa cách mà Bùi Trân Ánh phát huy một cách vô cùng tinh tế kia, lại nhìn gương mặt của Chu Khải, lúng túng không giống như hắn, mặt cũng xệ xuống.

Cố Tiêu vui vẻ: "Được rồi được rồi, về sau chắc Chu tiên sinh sẽ bảo vệ em gái mình ở trong nhà không cho ra ngoài, mâu thuẫn trong nhà cũng sẽ giải quyết tốt. Mình nói nha lão Bùi, cậu cứ thoải mái đi. Người ta sẽ không vì chuyện nhà mình mà phiền đến vợ chồng son các cậu." Cố Tiêu hôm nay muốn đi nhậu, mới vừa vẫn còn bực mình, không giải thích được tại sao Chu Kỳ xuất hiện nữa. Nhưng mà không có việc gì, vừa mới hung hăng một trận, buồn bực trong lòng đã hết. Hiện tại thấy Bùi đại gia như vậy với Chu Khải, càng thấy thú vị. Hắn cảm thấy trước kia đi học y học có chút tiếc nuối, nghe Tiếu Thâm nói, mấy năm này Bùi Trân Ánh là mấy năm Bùi Trân Ánh hoạt bát nhất. Bùi Trân Ánh và Lý Đại Huy hai người giống như hai con bò đực tức giận vậy, người tới ta đi rất náo nhiệt.

Chu Khải hiểu ám hiệu của Bùi Trân Ánh, nghĩ đến bên trong có Lý Đại Huy, hiện tại trong lòng Chu Khải đã có chút phai nhạt, không còn mãnh liệt như trước. Thời gian thật đáng sợ, hắn có thể vì Lý Đại Huy trực tiếp rời đi trong hôn lễ, nhưng bây giờ lại bởi vì một nhà bị Lý Lệ làm cho ngổn ngang, tình cảm đối với Lý Đại Huy đã phai nhạt.

Khóe miệng khẽ cay đắng, Chu Khải khẽ mỉm cười: "Tôi hiểu."

Bùi Trân Ánh miễn cưỡng chớp mắt, sau đó tắt thuốc lá trong tay, trực tiếp đẩy cửa đi vào. Khi tiến vào mắt Chu Kỳ vẫn còn hồng hồng, cùng với hai hàng nước mắt, nhìn thật đáng thương. Lý Đại Huy liền lạnh lùng, cậu thật sự mệt mỏi, vừa mới bị kích thích, ban ngày cảnh sát còn tới hỏi theo lệ, có thể nói hoạt động cả một ngày, cậu cảm thấy mí mắt của mình đang đánh nhau. Nếu không phải hiện tại Bùi Trân Ánh đột nhiên đi vào khiến cơn buồn ngủ của cậu bị dọa chạy, đoán chừng cậu đã cắm đầu ngã trên ngối ngủ mất rồi.

Chu Khải đi vào thấy một màn như vậy, nhìn Chu Kỳ khóc đến đỏ ngầu hai mắt, Chu Khải rất đau lòng, tiến lên ôm Chu Kỳ: "Kỳ Kỳ, không sao, anh tới đón em về."

Chu Kỳ vừa nhìn là anh trai mình, nước mắt vừa mới ngừng liền bắt đầu rơi, nhào tới khóc: "Anh......"

Chu Kỳ khóc đến người khác nhìn vào liền thấy thương, khóc đến khi thấy thoải mái. Cơn buồn ngủ của Lý Đại Huy liền bị hù chạy, tỉnh nhưng vẫn có chút mơ hồ, trợn tròn mắt nhìn Chu Khải, đầu óc phản ứng chậm nửa nhịp. Nghĩ tới, người này vì sao lại tới?

Bùi Trân Ánh trực tiếp đen mặt vượt qua mặt hai anh em đang ôm nhau khóc, đi thẳng đến mép giường của Lý Đại Huy ngồi xuống, ôm bả vai Lý Đại Huy, vỗ nhè nhẹ, giống như trấn an cậu đột nhiên có người đến náo giấc ngủ, dịu dàng không thể tưởng được. Lý Đại Huy ngẩng đầu nháy nháy mắt, mắt có chút mê mang.

Bùi Trân Ánh khẽ mỉm cười, cúi người hôn nhẹ lên môi cậu một cái, nhẹ nhàng nói: "Mệt mỏi thì nằm xuống ngủ đi. Anh ở nơi này." Lý Đại Huy nháy nháy mắt, nhưng thật sự không chịu nổi, trục tiếp gật đầu, đầu óc cũng đã ngừng hoạt động, không quản được nhiều như vậy trực tiếp đi ngủ.

Chu Khải đứng ở một bên, vừa nhìn thấy cảnh Bùi Trân Ánh nhu tình dỗ Lý Đại Huy đang mệt mỏi, khóe mắt không nhịn được lộ ra khổ sở. Chu Khải đưa tay vỗ vỗ Chu Kỳ khóc đến đau lòng: "Không sao, đi thôi, anh sẽ xử lý tất cả, sẽ không để cho em chịu uất ức. Đi thôi."
Chu Kỳ thút thít nức nở, nhìn giống như không thở được, mặt cũng đỏ bừng lên. Nghe được lời nói của Chu Khải, cậu cũng vừa khóc vừa gật đầu một cái, dáng dấp nhìn vào thật đau lòng.

Chu Kỳ vừa mới bước được một bước, không biết nghĩ đến cái gì, quay đầu lại nhìn Cố Tiêu: "Cám ơn anh cứu tôi, đây là lần thứ hai cứu tôi rồi." Chu Kỳ hiện tại cảm thấy lúc trước mình rất ngu, vì sao vì Lý Lệ mà không phân biệt tốt xấu đối đãi với những người này như vậy?

Hai anh em họ Chu đi, Cố Tiêu vẻ mặt như táo bón, ánh mắt trước khi Chu Kỳ rời đi là như thế nào, làm sao nhìn như vậy....Rất?

Bùi Trân Ánh lạnh lùng nói: "Phụ nữ, không thể đối tốt với họ, cậu cứu cô ta một lần thì may, hôm nay lại cứu cô ta lần hai, không chừng trong lòng cô ta đã có biến hóa rồi. Về sau thấy cô ta nên trốn đi." Thanh âm Bùi Trân Ánh lành lạnh, giống như là đang xem kịch vui, nét mặt kia khiến Cố Tiêu rất buồn bực.

Thật ra thì khi Chu Kỳ quay đầu nhìn Cố Tiêu, trong lòng Cố Tiêu có chút hồi hộp. Quá dọa người rồi, không biết tại sao lại có cảm giác như vậy chứ?

Nhưng nhìn Bùi Trân Ánh như vậy, Cố Tiêu rất dễ nổi nóng. Chẳng lẽ đường đường là Cố Tiêu mà phải sợ một Chu Kỳ nhỏ nhoi?

Lý Lệ đứng ở cửa sổ nhìn xuống dưới, Chu Kỳ đã đi được một tiếng đồng hồ rồi, tên vệ sĩ còn chưa về. Xem ra là đã thất bại.

Điện thoại trên tay vang lên, Lý Lệ trực tiếp ấn nút nghe, nhàn nhạt nói một câu: "Alo."

Bên kia, Tống Quốc Bằng nhìn chằm chằm cửa phòng làm viejc, thân thể mệt mỏi tựa ra đằng sau: "Lý tiểu thư, vụ kia dường như rất khó làm. Thời gian có chút gấp, có thể hay không cho tôi thêm hai ngày."

Lý Lệ nghe vậy, mắt chậm rãi nhìn lên bầu trời đêm, chợt phát hiện ra ở góc độ này nhìn thật đẹp, tầm mắt rất tốt. Cảm giác kinh hãi lập tức biến mất, nói vào điện thoại: "Chú Tống, cháu gọi chú một tiếng chú, nhưng không có nghĩa chú có quyền phủ quyết yêu cầu của cháu. Cháu nói vụ này quan trọng như thế nào chú không phải không rõ ràng, phương án chậm một giây chúng ta liền mất đi hạng mục này. Chú Tống quản lý Thánh Đức nhiều năm như vậy, không thể không rõ điểm này?"

Tống Quốc Bằng hoàn toàn sửng sốt, không tin lời vừa rồi Lý Lệ nói ra được, đầu óc nhanh chóng chuyển, nhớ lại trước kia Lý Đại Huy có nói, xem ra bản tính Lý Lệ chính là như vậy.

Hơi trầm ngâm, Tống Quốc Bằng khẽ cắn răng: "Được, tôi sẽ đốc thúc người sớm giao ra."

Lý Lệ khẽ mỉm cười: "Chú Tống, Cháu khiến chú vất vả rồi."

Khóe miệng Tống Quốc Bằng khẽ vẽ ra nụ cười, than thở mà nói: "Không khổ cực, cô trưởng thành, tôi cũng đã già rồi, chắc vị trí của tôi phải nhanh chóng nhường lại rồi." Tống Quốc Bằng ngoài miệng nói như vậy, trong lòng quả thật có lãnh khí, Lý Lệ người này......

Lý Lệ không thấy được nét mặt của Tống Quốc Bằng, cũng không hoài nghi: "Sao chú Tống lại nói vậy."

Cúp điện thoại, Tống Quốc Bằng hai tai chống lên bàn làm việc, nhìn điện thoại ngẩn người. Nghĩ một lát, quyết định cầm điện thoại lên gọi cho Lý Đại Huy,

Khi điện thoại reo lên Lý Đại Huy đang ngủ ngon, Bùi Trân Ánh cẩn thận bảo hộ bên người cậu. Bỗng cảm thấy điện thoại trong túi có tiếng chuông, sợ ảnh hưởng khiến Lý Đại Huy tỉnh, vội vàng lấy ra xem, thì ra là điện thoại của Lý Đại Huy. Khi Lý Đại Huy nằm viện, cậu không cầm điện thoại, ý tá tịch thu điện thoại di động của cậu, thuận tay đưa cho Bùi Trân Ánh. Liếc mắt nhìn tên người, chân mày Bùi Trân Ánh nhăn lại. Liếc mắt nhìn Lý Đại Huy còn đang ngủ say, rón rén xuống giường. Nhẹ nhàng đóng cửa, trước khi đóng còn cẩn thận liếc mắt nhìn. Lý Đại Huy đang ngủ như heo chết, không một chút ảnh hưởng, Bùi Trân Ánh cười bất đắc dĩ.

Đóng kín cửa: "Alo, ông là ai?"

Đây là lần đầu tiên Bùi Trân Ánh và Tống Quốc Bằng nói chuyện, Bùi Trân Ánh biết Tống Quốc Bằng, là phó tổng bên Thánh Đức. Khi Lý Duệ Thần ở trong tù mười năm, Thánh Đức đều do Tống Quốc Bằng quản lý. Hơn nữa quản lý rất tốt, những năm gần đây mới dời tổng bộ sang thành phố A.

Nhưng Tống Quốc Bằng tìm Lý Đại Huy làm gì?

Nghĩ đến kế hoạch mà Lý Đại Huy nói, khóe môi Bùi Trân Ánh mím thật chặt, giống như đang chờ đối phương cho mình một câu trả lời thích đáng.

Nghe âm thanh không chút khách khí, Tống Quốc Bằng cũng hơi sững sờ, tại sao lại là đàn ông? Mấy năm này Tống Quốc Bằng luôn quan tâm cuộc sống của Lý Đại Huy, lập tức nghĩ tới người đàn ông cao ngạo tên Bùi Trân Ánh. Thời gian trước khi Lý Đại Huy trở lại thành phố A, coi như có tình cảm ổn định, như vậy hiện tại điện thoại của Lý Đại Huy do Bùi Trân Ánh nhận thì cũng không tính là quá ngoài ý muốn.

Tống Quốc Bằng do dự một giây, lập tức mở miệng: "Tôi tìm Lý Đại Huy, có thể hay không để cho cậu ấy nghe điện thoại."

Bùi Trân Ánh hơi híp mắt lại nhìn Lý Đại Huy ở trong phòng, khóe miệng chậm rãi nâng lên: "Lý Đại Huy bị tai nạn xe cậu, đang ở trong bệnh viện nghỉ ngơi. Nên để cho cậu ấy nghỉ ngơi cho tốt hơn."

Ánh mắt vốn dịu dàng của Tống Quốc Bằng nghe được bốn chữ tai nạn xe cộ trợn to lên, không dám tin: "Tai nạn xe cộ? Chuyện gì xảy ra?"

Tống Quốc Bằng không ngờ, chỉ có vài ngày ông không nói chuyện với Lý Đại Huy thôi mà, làm sao lại xảy ra chuyện lớn như vậy được?

Bùi Trân Ánh nhếch miệng, nụ cười càng ngày càng rõ, ý xấu cười, anh chính là cố ý nói như vậy. Hôm nay Tống Quốc Bằng gọi tới thật trùng hợp, Chu Kỳ mới vừa được Chu Khải đưa về nhà, Lý Lệ ở lầu sáu đã biết kế hoạch thất bại, như vậy sẽ làm sao?

Lúc này Tống Quốc Bằng gọi tới, như vậy đã rõ. Mục tiêu của Lý Lệ là khóa tập đoàn Thánh Đức, mà đoán chừng Tống Quốc Bằng có kế hoạch với Lý Đại Huy. Cho nên sau khi Lý Lệ gọi tới Tống Quốc Bằng liền gọi cho Lý Đại Huy.

Nếu là như vậy, vậy để cho anh đi phía sau đốt lên một ngọn lửa đi, không thể không nói kế hoạch của Lý Đại Huy rất Lý mật, mặc dù hiện tại anh vẫn không nghĩ ra rốt cuộc là gì, nhưng khẳng định kết cục nhất định sẽ rất đặc sắc. Nhưng phải phối hợp với kế hoạch của anh để tăng nhanh, anh không muốn tiếp tục lãng phí thời gian tại phương diện này, chuyện này kéo dài như vậy là quá đủ rồi, kiên nhẫn của anh đã hết.

"Cậu ấy chút nữa là bị một chiếc xe đụng, chiếc xe kia rất đáng nghi. Hiện tại cảnh sát đang điều tra, đoán chừng sẽ có đầu mối." Bùi Trân Ánh luôn nói lập lờ nước đôi, mình hiểu mình nói gì, nhưng vào lỗ tai người khác liền đổi ý.

Chính là có người muốn hại Lý Đại Huy, Tống Quốc Bằng nhớ tới tai nạn xe cộ trước kia của Lý Đại Huy khi ở thành phố G, Chẳng lẽ lại là Lý Lệ ra tay?

Tống Quốc Bằng thu kiễm tròng mắt tự hỏi, nhìn thủ hạ bên ngoài: "Bùi tiên sinh, kết quả như thế nào, xin nói cho tôi biết, có thể không?"

Bùi Trân Ánh khẽ mỉm cười: "Tống Tổng, tôi hết sức tò mò, ông và Hwi Hwi có quan hệ như thế nào? Tôi biết ông là người của Thánh Đức, mặc dù Lý Đại Huy là con ruột của Lý Thánh Đức, nhưng tình cảm của bọn họ chưa đạt đến mức quan tâm như vậy? Ông thân là phó tổng của Thánh Đức, bình thường quản lý một công ty, tại sao lại lén lút quan hệ rất tốt với Lý Đại Huy?"

Tống Quốc Bằng hơi sững người, nên nói như thế nào? Bùi Trân Ánh rất thông minh, anh hỏi như vậy đoán chừng đã nghĩ đến điều gì đó, nhưng ngộ nhỡ anh ta không nghĩ đến thì sao? Tuy Lý Đại Huy quan hệ rất thân với Bùi Trân Ánh, nhưng vấn đề này hay là để hai người họ nói chuyện với nhau thôi.

"Bùi tiên sinh, tôi tin tưởng anh đã biết một chút, không ít thì nhiều. Xin tha thứ cho tôi, chờ Lý Đại Huy muốn nói sẽ tự mình nói cho anh nghe. Tôi không phải là Lý Đại Huy, không thể thay Lý Đại Huy nói chuyện, anh nói có đúng không?'

Bùi Trân Ánh cười cười: "Được, vậy hôm nay ông tìm Lý Đại Huy là có chuyện? Tống tiên sinh, chúng ta đều là người thông minh, có lời gì cũng không cần giấu giếm, ông thấy sao? Hwi Hwi không muốn nói cho tôi bởi vì cậu ấy cho rằng đây là chuyện của cậu ấy. Vô luận cậu ấy đối với nhà họ Chu, nhà họ Lý làm gì, cũng là trong nhà mình. Cậu ấy không muốn tôi nhúng tay. Nhưng tôi lại không nghĩ như vậy, chuyện này ngày một ngày hai không giải quyết, Hwi Hwi liền một ngày không được an tâm. Tôi không muốn Hwi Hwi tiếp tục vì những chuyện như thế này mà phí tâm. Tôi muốn nhúng tay, tôi muốn giúp cho nhanh tiến triển, tôi không muốn đợi thêm nữa. Tống tiên sinh hiểu chứ?"

Tống Quốc Bằng sững sờ tại chỗ, suy nghĩ một chút, gật đầu một cái: "Hiểu."

Bùi Trân Ánh hài lòng cúp điện thoại, quay đầu nhìn Lý Đại Huy, khóe miệng chậm rãi nâng lên. Anh rất tò mò, kế hoạch của Lý Đại Huy là gì?

Chu Khải mang Chu Kỳ về nhà, ông Chu vừa nghe liền kinh hãi, Lý Lệ thậm chí có thể khiến vệ sĩ trong nhà thành người của mình, cần thủ đoạn như thế nào mới thần không biết quỷ không hay. Thật ra ông Chu không ngờ chính là, thật ra vệ sĩ trong nhà ban đầu đều là do Lý Lệ tìm tới, người Lý Lệ tìm chính là côn đồ, người của mình trong nhà càng nhiều cô ta càng có lợi. Ban đầu ông cụ giao chuyện này cho Lý Lệ, Lý Lệ liền đem thuộc hạ bản lĩnh không tệ mang tới cho nhà họ Chu.

"Đồ khốn kiếp, người đàn bà kia càng ngày càng quá rồi, cô ta vẫn muốn Kỳ Kỳ? Lần này tính toán muốn Kỳ Kỳ làm gì? À?" Ông Chu thật sự không ngờ, Lý Lệ càng ngày càng quá đáng. Nhìn gần ở trong bệnh viện ngoan ngoãn một câu cũng không nói, ông ta còn tưởng dù sao cũng chỉ là phụ nữ, cũng đã bị nhốt ở bệnh viện, không cho phép gọi điện thoại cũng không cho người ngoài vào thăm. Còn tưởng rằng như vậy sẽ mất liên lạc với bên ngoài, thật không ngờ còn có thể muốn làm gì thì làm.

Ngày thứ hai, Triệu tổng trực tiếp gọi điện cho Chu Khải. Chu Khải kinh ngạc, Triệu tổng gọi đến làm gì? Hành động kia đối với Chu Kỳ bọn họ còn không truy cứu, còn tưởng rằng Triệu tổng biết thức thời, ai biết da mặt dày như vậy.

Triệu tổng trong điện thoại trực tiếp nói: "Chu tổng, chuyện lần trước là ngoài ý muốn, uống nhiều quá, đầu óc không rõ ràng. Thật xin lỗi. Hôm nay tôi gọi tới muốn thương lượng kỹ chuyện hợp tác của hai nhà. Kế hoạch xây dựng vùng giải phóng lớn như thế nào chắc Chu tiên sinh hiểu. Tôi một mình ăn không hết, nhưng người khác lại không muốn cùng hợp tác, khẩu vị bọn họ quá lớn. Ngày hôm đó Chu phu nhân đã nói với tôi, tôi cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy hai nhà chúng ta hợp tác là tốt nhất."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#baehwi