TẬN MẮT THẤY CHƯA CHẮC ĐÃ LÀ SỰ THẬT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người cầm gậy vẫn có một sức lực phi thường tiến thẳng tới đầu Lý Đại Huy. Ông Chu này lúc tuổi trẻ cũng không phải là nhân vật bình thường. Đây là nhân vật tương đối có thế lực trong hắc đạo, cho nên quyền cước cũng không thể xem thường. Dù ông đã già, nhưng đối với một cậu trai bình thường như Lý Đại Huy, dù có phản ứng nhanh đến mấy cũng sẽ bị ông Chu đánh trúng.

Lý Lệ nhìn thấy chiếc gậy ngày càng đến gần, ánh mắt dường như rất hưng phấn, hận không thể nhìn chiếc gậy nhanh chóng đập đầu, tốt nhất là một gậy đánh chết luôn.

Mà bên kia, Lý Đại Huy chỉ đơn giản là nhìn nhà họ Chu đang xông tới, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng không hề hoảng sợ, chỉ lẳng lặng nhìn chiếc gậy khắc hình đầu rồng ngày càng đến gần.

Đứng gần mới phát hiện, thì ra trên gậy ông cụ này được tỉ mỉ điêu khắc một con rồng uy nghiêm, nhìn rõ được cái miệng mở to. Lúc này Lý Đại Huy mới bình tĩnh nở nụ cười lạnh lùng, ông Chu khắc hình con rồng trên gậy, vậy có phải là ông cho rằng ông là một con rồng cực kỳ uy nghiêm, quyền thế ngập trời không?

Đúng rồi, Lý Đại Huy giờ mới nhớ tới, nhà họ Chu ở thành phố G tự xưng là nhà hoàng đế.

Nụ cười lạnh từ từ hiện lên trên khóe miệng, mà Bùi Trân Ánh ở sau cũng không hoảng hốt, không vội, miễn cưỡng nhìn chiếc gậy sắp rơi trúng. Lý Duệ Thần phía sau cũng không lên tiếng, chỉ thản nhiên nhìn sang. Trong lúc đó Tiếu Thâm và Cố Tiêu cũng đang sáng mắt nhìn đến bên này.

Lý Thánh Đức chú ý tới tình hình như thế, cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ quặc, không kịp suy nghĩ nhiều, kêu to: "Từ từ đã!"

Ầm!

Kèm theo tiếng của Lý Thánh Đức là tiếng của chiếc gậy gỗ rơi xuống.

Mọi người kinh sợ, chỉ thấy nháy mắt chiếc gậy rơi xuống, Lý Đại Huy vốn đang thanh tao nho nhã chợt di chuyển linh hoạt, hai tay nắm lấy chiếc gậy gỗ khắc hình con rồng, linh hoạt xoay tròn. Sau khi xoay người ba trăm sáu mươi độ, gậy đã nằm trong tay. Tiếp đó lại như trên gậy có rất nhiều vi khuẩn, nhíu mày ghét bỏ, nhẹ nhàng buông chiếc gậy trong tay. Chiếc gậy rơi xuống đất, nhẹ nhàng vang lên tiếng động.

Người nhà họ Chu ở đó sửng sốt, Chu Khải càng không thể tin nhìn Lý Đại Huy đang rất ung dung thoải mái, sao Cậu có thể?

Động tác nhanh nhẹn như vậy, với bản lĩnh của hắn không thể nào luyện được trong thời gian ngắn. Rõ ràng ba mình rất có bản lĩnh, cho dù là đàn ông trai tráng tập võ vài năm có lẽ cũng không tiếp nổi chiêu đó. Nhưng Lý Đại Huy lại tiếp được, chẳng những thế, còn rất nhẹ nhàng cướp lấy.

Chu Khải hít một hơi thật sâu, bây giờ hẳn cảm thấy lòng mình trống rỗng. Người trước mặt này thật sự là Lý Đại Huy mình bảo vệ hai năm sao? Tại sao bây giờ cậu ấy nở nụ cười tự tin thoải mái mà xa lạ như vậy?

Hay là

Chu Khải liếc mắt nhìn Bùi Trân Ánh sau lưng Lý Đại Huy, giờ này Bùi Trân Ánh đang nở nụ cười thản nhiên trên khóe miệng. Người này giống như nhìn thấy bạn trai nhỏ của mình nghịch ngợm còn lộ vẻ cưng chiều, còn hơi bất đắc dĩ, nhưng chủ yếu vẫn là rất kiêu ngạo!

Chu Khải hình như hiểu mà không hiểu, hắn cảm thấy Lý Đại Huy trước mắt chắc chắn là Lý Đại Huy mình đã bảo vệ, chỉ là giờ phút này sự tự tin trên mặt Lý Đại Huy so với trước đây càng thêm hấp dẫn sự chú ý của hắn. Lý Đại Huy như vậy mới thật sự là có thể chết người.

Lý Đại Huy cúi đầu nhìn chiếc gậy rồng rơi xuống đất, khẽ nheo mắt, sau đó bình tĩnh ngẩng đầu nhìn mấy người già đang khiếp sợ nhìn mình, nở nụ cười tiếc nuối, nhẹ nhàng nói: "Thật xin lỗi, không cẩn thận làm rơi gậy của ông."

Nói xong còn cẩn thận ngồi xuống nhặt chiếc gậy bị ghét bỏ lên, cẩn thận phủi hết bụi đất ở trên, hai tay dâng trả lại cho ông Chu.

Ông Chu nhìn động tác này của Lý Đại Huy, thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Đến khi một đôi tay nhỏ bé cầm gậy của mình xuất hiện trước mắt mới bình tĩnh trở lại, mắt không thể tin nhìn cậu trai nhỏ bé yếu ớt trước mắt. Đúng là không thể nhìn người từ bên ngoài, không ngờ rằng động tác của đứa nhỏ này có thể nhanh nhẹn như vậy, dùng sức rất đúng chỗ.

Lý Đại Huy nhìn ông Chu vẫn đang nhìn chằm chằm mình, căn bản không nhớ tới phải cầm gậy mình lại. Cậu nhẹ nhàng nhướng mày lên, vẻ mặt không vui, từ nhỏ đến lớn cậu rất ghét bị người ta nhìn!

Cậu mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Chu lão gia? Đồ của ông nên cầm về!"

Lúc này ông Chu mới chợt hiểu, đưa cánh tay đã đông cứng từ lâu, lúc đầu ngón tay của mình chạm vào thanh gỗ thô ráp rõ ràng có thể cảm nhận được ngón tay mình đang run rẩy.

Sau khi đưa gậy, Lý Đại Huy rút tay lại, cười cười nhìn vẻ mặt tái nhợt của ông Chu. Sau khi chờ ông Chu bình tĩnh trở lại, Cậu mới nói: "Ông nói hôm đó là tôi đẩy Lý Lệ xuống nước sao?"

Ánh mắt vốn đang mở to giờ này không biết nghĩ đến cái gì mà tỏa sáng lấp lánh, hết sức đẹp mắt khiến ông Chu không muốn nhìn thấy. Lúc nãy vừa nhìn thấy bản lĩnh chân chính của Lý Đại Huy ông đã rất khiếp sợ, giờ này ông Chu yên lặng nhìn Lý Đại Huy, sau đó mới chậm rãi gật đầu.

Chỉ là lần này lúc trả lời cũng đủ nhận ra ông Chu khá đề phòng Lý Đại Huy. Có thể nói Lý Đại Huy vừa lộ ra bản lĩnh trước mặt mọi người như vậy, Ông Chu càng nghi ngờ mục đích tiếp cận của Lý Đại Huy hơn. Cho dù Lý Đại Huy từ nhỏ đã sống trong gia đình phú quý và quyền thế, vậy có thể nói rõ cái gì?

Chẳng lẽ mục đích tiếp cận một người của một người không còn thứ khác ngoài trứng?

Lý Đại Huy nhìn ánh mắt đề phòng của ông Chu, cũng không giận, vừa khẽ mỉm cười vừa ung dung hào phóng, giống như một Cậu hoàng tử cao cao tại thượng, kết hợp với Bùi Trân Ánh trở nên hòa hợp, chỉ khác là một nam một tiểu nam mà thôi.

Lý Đại Huy khẽ mỉm cười, "Nếu như tôi không sai, lúc ấy là ai truyền tin tức cho các người để xuất hiện ở đây?"

Ông Chu nghe vậy, vẻ mặt ngưng trọng, khẽ nhớ lại, ngày đó hai người bọn họ cùng đến nghĩa trang thăm con, trên đường xuống núi bất ngờ gặp được Lý Đại Huy. Sau đó hai người lên xe rời đi, lại không ngờ rằng, lúc hai người sắp lái xe xuống đường quốc lộ có nhận được một tin nhắn giấu tên: "có muốn biết một sự thật khiến cho ông khiếp sợ hay không?!"

Tin nhắn kia như thế nào, bây giờ ông Chu vẫn còn nhớ rõ.

Lý Đại Huy nhìn vẻ mặt thay đổi của ông Chu, biết mình đã đoán đúng, sau đó nhẹ nhàng nhìn lướt qua Lý Lệ đang đứng đó không nhúc nhích, khẽ mỉm cười, sau đó dời mắt đi, vô cùng hài lòng nhìn Lý Lệ, dù trong ban đêm cũng có thể nhìn thấy rõ sắc mặt trắng bệch.

"Như vậy, lúc mấy người đến đây vừa hay nhìn thấy tôi và Lý Lệ giành giật nhau, đúng lúc đó, là tôi dùng tay đẩy Lý Lệ đến gần bên hồ có phải không?"

Đôi mắt sáng trong thản nhiên đảo qua, làm như đang hỏi mấy người cùng nhau chạy tới, Lý Thánh Đức thấy Lý Đại Huy bình tĩnh như vậy chợt cảm thấy có gì đó rất quen thuộc, nhưng nhất thời không biết là thế nào.

Lý Đại Huy thấy ánh mắt vừa suy tư vừa tìm tòi nghiên cứu của Lý Thánh Đức, không thể không nheo hai con mắt nhỏ bé lại, sau đó khôi phục lại như thường, vẻ không biết người này, tiếp tục nói với ông Chu: "Như vậy, ông dựa vào cái này để quyết định tội danh của tôi, sao ông có thể chắc chắn là tôi không bị đẩy xuống nước. Có lẽ ngay từ lúc mấy người tới đây, hai người chúng tôi cũng đã đánh nhau. Với bản lĩnh của tôi lúc nãy, ông Chu cũng hiểu tôi sẽ không chấp kẻ yếu thế, hoặc là có người yếu thế muốn tới tìm tôi tranh luận, kết quả bản thân không cẩn thận rơi vào trong hồ. Là tôi tốt bụng đưa tay kéo Cô ta lại bị người ta kéo xuống?"

Ông Chu nghe Lý Đại Huy thản nhiên phân tích, suy nghĩ trong đầu càng thêm rõ ràng, hoặc là còn có một khả năng khác, Lý Lệ cố ý đánh nhau với Lý Đại Huy, đúng lúc đó để cho bọn họ tận mắt chứng kiến cảnh Lý Đại Huy đẩy Lý Lệ xuống nước.

Ông Chu quay đầu liếc mắt nhìn Lý Lệ bên cạnh Chu Khải nước mắt đầm đìa từ lâu, đôi mắt dịu dàng rõ ràng vô cùng uất ức nhưng vẫn cố cắn chặt môi không để tiếng khóc thốt ra.

Ông Chu lắc lắc đầu, cảm giác mình thật sự bị nha đầu Lý Đại Huy giỡn mặt, Lý Lệ nhu nhược như vậy sao có thể làm được. Chuyện khác không nhắc đến, sao con bé có thể biết bọn họ sẽ chạy đến đúng lúc đó?

Giả thiết này không phải không có, chỉ là yêu cầu kỹ thuật quá cao, ông Chu tự nhận dù mình có thế lực cũng không thể làm được như vậy, nắm bắt thời gian không sai chút nào, có thể đảm bảo bản thân không bị uy hiếp về tính mạng.

Nếu có thể làm được, như vậy cô con dâu Lý Lệ này thật sự là thần.

Vì vậy, vứt bỏ ánh mắt hoài nghi nhìn dáng vẻ uất ức của Lý Lệ, quay đầu trừng mắt liếc Lý Đại Huy, giọng độc ác: "Lý thiếu gia, ta thật sự không nghĩ tới, không những cậu rất xinh đẹp, tài ăn nói không tệ, ngay cả mưu kế cũng không chê vào đâu được."

Lý Đại Huy nghe lời khen khạc ra từ trong miệng ông Chu, rất dễ nhận ra đây không phải là kết quả cậu muốn, giận dữ nhưng cũng nằm trong dự liệu của cậu, không thèm để ý giương mày, bĩu môi, dáng vẻ ông không tin cũng không sao.

Được rồi, nếu như ông không tin, vậy thì thôi. Dù sao tôi sẽ không đi làm một chuyện như vậy.

Ông Chu nhìn Cậu trai thông minh vừa rồi, bây giờ đã bỏ qua bởi vì chỉ một câu nói của mình?

Liếc mắt nhìn Lý Thánh Đức đứng cạnh không nói lời nào, rất dễ nhận thấy, Lý Thánh Đức cũng lộ vẻ không hiểu. Bây giờ mới hiểu ra, Lý Đại Huy này thực ra cũng không đơn giản. Vốn tưởng rằng cậu trai này chỉ là một người muốn leo lên người Chu Khải, nhưng một cậu trai bình thường sao có thể phong thái và khí thế ung dung với rõ ràng như vậy?

Điều này chứng tỏ cậu trai này được giáo dục rất tốt, nếu cậu trai như vậy vào Chu thị

Ông Chu chăm chú nhìn Lý Đại Huy, sau đó liếc mắt nhìn lại dáng vẻ lưu luyến không rời của con trai, có lẽ, cưới được Lý Đại Huy lợi hại này sẽ có ích cho Chu thị hơn rất nhiều so với Lý Lệ, đại thiên kim tập đoàn Thánh Đức.

Lý Lệ nhìn Lý Đại Huy trước mắt như thay đổi thành một người hoàn toàn khác, vẻ mặt cậu ta thản nhiên mà tự tin, ngay cả phụ nữ nhìn vào không kiềm nổi tiếng tim đập mạnh, đôi mắt vẫn luôn dịu dàng chợt trở nên trầm tư. Lý Đại Huy trước mặt này đâu còn chút nào tức giận, rõ ràng là dáng vẻ của một cậu hoàng tử nhỏ vui mừng được người trong nhà nuôi.

Toàn bộ khí thế này không thể có ở người bình thường, chỉ là quyết đoán như vậy cũng đủ khiến Chu lão gia và Lý Thánh Đức cẩn thận đề phòng.

Như vậy Lý Đại Huy

Liếc mắt nhìn qua Chu Khải vẫn đang nhíu chặt mày, một lúc lâu đột nhiên trưng ra dáng vẻ quyến rũ không giống ngày thường, hai tay mềm mại như không xương nhẹ nhàng vòng qua cổ Chu Khải, không coi ai ra gì ghé vào lỗ tai hắn dịu dàng nói.

Có phải đột nhiên cảm thấy Lý Đại Huy cao cao tại thượng như vậy làm cho anh trèo lên không được đúng không?

Chu Khải vốn đang suy nghĩ thất thần vì Lý Đại Huy lập tức bị hành động này của Lý Lệ lôi về, hai mắt nhìn Lý Lệ trước ngực cười đẹp đẽ như hoa anh túc* (thuốc phiện), đâu còn hình tượng đoan trang hiền thục bình thường.

Đôi tay nhỏ bé như không xương của Lý Lệ lặng lẽ vuốt ngực Chu Khải, tiếp tục nói: "Thủ đoạn của cậu ta dường như rất cao, cậu ta chỉ coi anh như một con vật được cưng chiều, nuôi để đùa giỡn mà thôi. Cho dù chúng ta không kết hôn, đến lúc Cậu ta tốt nghiệp, người đàn ông kia cũng sẽ xuất hiện, c,ậu ta sẽ rời bỏ anh. Cho nên là anh may mắn, bỏi vì anh đã thoát khỏi cậu ta từ lâu mới tránh khỏi bị người tiểu thụ này vứt bỏ."

Tiếng nói êm ái của Lý Lệ khiến xương cốt hắn trở nên mềm yếu, nhưng vừa nói xong lại khiến cho xương cốt mềm yếu đó trở nên lạnh như băng trong tủ lạnh, cả người không nhúc nhích mặc cho bàn tay nhỏ bé trước ngực bày trò.Trong đầu Chu Khải căn bản không có chỗ để suy nghĩ tới những cái khác, trong đầu chỉ ngập lại một câu: "Cậu ta cũng chỉ coi như một con vật được cưng chiều, nuôi để đùa giỡn mà thôi. Cho dù chúng ta không kết hôn, đến lúc Cậu ta tốt nghiệp, người đàn ông kia cũng sẽ xuất hiện, Cậu ta sẽ rời bỏ anh."

Chu Khải có cảm giác lồng ngực mình như bị người ta đâm một nhát dao, cảm giác đau đớn khiến trái tim co rút, dần dần cảm thấy máu trong người ngưng lại, giống như lưỡi dao lạnh lẽo vô tình, xuôi theo huyết quản khiến máu bên trong cũng trở nên đông cứng.

Hắn cảm thấy lạnh, rất lạnh. Đến bây giờ khi hắn nhìn thấy Lý Đại Huy đã cảm thấy mình là một kẻ bạc tình, là mình phản bội tình cảm của hai người trước. Cho dù đó là ba mình ép buộc, cũng là bản thân không kiên định, vì muốn được Lý Đại Huy tha thứ, hắn đã chạy khỏi hôn lễ của mình, chạy đi tìm cậu. Một đêm đó, hắn dường như nhớ tất cả mọi con đường lớn nhỏ của thành phố G đều hiện dấu chân mình, hoặc cho tới bây giờ cũng sẽ có người nhớ, một đêm đó, có một người đàn ông mặc lễ phục chính thức, cài hoa chú rể trên ngực mơ hồ nhìn xung quanh.

Đêm đó là đêm hắn nhếch nhác nhất trên đời này.

Vì Cậu, hắn cam lòng.

Nhưng đến bây giờ bị một câu của người khác đánh thức, thì ra trước kia chỉ một mình hắn đơn phương kiên trì, có phải Lý Đại Huy Cậu vẫn luôn vụng trộm cười nhạo hắn?

Lý Lệ quyến rũ nhìn đôi mắt Chu Khải trước mắt trong nháy mắt biến đổi phức tạp, cười hài lòng, sau đó nhẹ nhàng đến gần ngực hắn trấn an: "Không sao, anh đã kết hôn rồi". Nói xong, đưa tay vỗ về trái tim như đang ngừng đập của hắn.

Bởi vì Lý Lệ vẫn luôn ở trong ngực Chu Khải, hai người lại đứng ở trong góc, Lý Lệ đưa lưng về phía mọi người, cho nên ngoài Chu Khải không còn ai nhìn thấy. Mọi người chỉ thấy Lý Lệ chợt luồn tay qua cổ Chu Khải, không biết nói gì, sắc mặt Chu Khải chợt khác thường, sau đó Lý Lệ nằm trước ngực hắn trấn an hắn.

Lý Đại Huy thản nhiên liếc mắt qua bên kia, nhìn bóng lưng Lý Lệ nằm trong ngực Chu Khải, chợt cảm thấy thật ra Lý Lệ rất thích hợp ở cùng người nhà họ Chu. Cậu không phải là kẻ ngốc, chỉ nhìn sắc mặt Chu Khải thay đổi cũng biết lời Lý Lệ không hề tốt đẹp gì.

Vừa muốn dời tầm mắt đi chợt thấy ánh mắt phức tạp của Chu Khải nhìn qua, Lý Đại Huy giật mình, từ trước đến nay ánh mắt Chu Khải oán niệm xưa nay chưa từng có, trong nỗi tuyệt vọng còn ẩn chứa tự giễu, giống như hắn chợt ý thức mình đúng là một tên ngu ngốc.

Lý Đại Huy không hiểu, khẽ đau lòng vì một Chu Khải như vậy. Cậu có yêu, thật có yêu, chỉ một chút yêu thích. Nhưng chỉ một chút yêu thích thôi, Bùi Trân Ánh vừa xuất hiện, chút yêu thích đó cũng bị Bùi Trân Ánh bá đạo đuổi đi. Bản thân cậu chỉ còn sót lại áy náy với hắn, nhưng cũng dần biến mất bởi vì Lý Lệ.

Nhưng tại sao bây giờ Chu Khải nhìn cậu với ánh mắt như vậy?

Không chờ Lý Đại Huy nhìn rõ ý tứ trong mắt Chu Khải, Chu Khải đã sắp dời tầm mắt mình đi, giống như Lý Đại Huy là một người độc ác đáng ghét, chỉ liếc mắt cũng khiến bản thân chán ghét.

Hai bàn tay nhẹ nhàng vòng qua eo cậu từ sau lưng, Lý Đại Huy hồi hồn, hơi thở lành lạnh quen thuộc giúp cậu an lòng, nghiêng đầu khẽ mỉm cười với Bùi Trân Ánh.

Bùi Trân Ánh cũng không nói gì, chỉ sóng vai cùng cậu đứng đó, yên lặng khích lệ cậu.

Hai người ông Chu và Lý Thánh Đức nhìn hai đứa nhỏ trước mắt này, rõ ràng cảm giác tim mình như theo bản năng để bọn nó lui về sau một bước. Bây giờ chỉ còn lại hai người kiêu ngạo từng lăn lộn hơn nửa đời người chống đỡ, nếu không có chút kiêu ngạo này, e rằng không ép được hai người trẻ tuổi.

Lý Thánh Đức khôi phục tinh thần trước, cười lạnh nhìn Bùi Trân Ánh, sau đó nhìn Lý Đại Huy đang thờ ơ, giọng điệu xem thường: "Chẳng lẽ Lý thiếu gia muốn dùng gia thế chèn ép người khác sao? Ta hiểu rõ Bùi tiên sinh có gia cảnh, thế lực rất tốt, có lẽ nhà họ Chu và nhà họ Lý chúng ta không thể chống lại, nhưng ở thành phố G này, bây giờ vẫn do ta quyết định. Nếu mấy người muốn cường cũng không dễ dàng như vậy!"

Ông Chu nghe vậy, nhẹ nhàng tiếp lời, "Không sai, cho dù mấy người quyền thế ngất trời ở thành phố A, cũng sợ không phải là đối thủ của chúng ta ở đây."

Nghe vậy Lý Đại Huy vẫn ung dung cười như cũ, nghiêng đầu liếc nhìn người đàn ông không nhúc nhích đó, dáng vẻ rõ ràng không xem hai người này ra gì, mỉm cười, "Hai vị, hai người có thể đã hiểu lầm rồi, chúng tôi cũng định trở về thành phố A rồi. Chỉ cần mấy người không trở lại thành phố A tìm chúng tôi gây phiền toái, tôi đảm bảo nhà họ Chu và nhà họ Lý sẽ bình yên vô sự."

Sau khi nói xong còn nhìn Lý Thánh Đức thật lâu, cái nhìn vừa như cảnh cáo, vừa như không có gì cả, chỉ thản nhiên nhếch miệng mà thôi.

Tuy rất thờ ơ nhưng cũng đủ để Lý Thánh Đức lấy lại chút tự tin.

Lý Đại Huy cảm thấy mệt mỏi. Tại sao tối nay ra ngoài lại gặp phải tình huống này cơ chứ, liếc mắt nhìn người đàn ông vẫn đang cười, nhẹ nhàng hỏi: "Anh có vấn đề gì sao?"

Bùi Trân Ánh khẽ mỉm cười, vẻ mặt dịu dàng nhìn cậu: "Mệt sao?"

Lý Đại Huy bĩu môi, từ chối cho ý kiến.

Bùi Trân Ánh cười khẽ, cũng xoay người liếc nhìn chỗ Lý Lệ, sau đó nhìn Chu Kỳ vẫn luôn không cho phép nói: "Người tối nay đừng nghĩ rằng tôi không biết là ai, chỉ là thấy khó khăn lắm Hwi Hwi mới đồng ý trở về thành phố A không như tôi dự trước. Nhưng về sau còn dám chọc tới tôi nữa, tự gánh lấy hậu quả."

Lời này nói cho người phụ nữ Chu Kỳ ngu ngốc, thế nhưng con ngươi lạnh lùng như gánh nặng đâm vào lưng Lý Lệ, cảm giác người đàn ông này lạnh lùng đáng sợ. Tại sao phải để cô cảm thấy, đôi mắt lạnh lẽo trong vắt kia có thể nhìn rõ tất cả mọi thứ, giống như thế gian này không gì có thể lừa gạt được hắn. Lý Lệ đổ mồ hôi lạnh, chẳng lẽ, tối nay người nọ đã nói tất cả rồi?

Nhưng nghĩ lại, với thủ đoạn cô dùng với người nọ, đàn ông khó có thể phản bội cô, thay vì ở đây nơm nớp lo sợ, không bằng nên rời đi sớm. Nhưng, nhớ tới câu nói kia của Lý Đại Huy.

Bọn họ cũng muốn quay về thành phố A?

Đôi lông mày thanh tú khẽ nhăn lại, trong lòng dường như không vui. Tại sao Lý Đại Huy luôn muốn dây dưa không dứt với cô?

Về phần Lý Đại Huy, Lý Lệ cảm giác bản thân càng nhìn càng không hiểu. Trước đây lúc còn đi học, tuy cũng không ưa gì dáng vẻ thản nhiên thờ ơ không xem ai ra gì của cậu ta nhưng đều có thể nhận ra cậu ta không hề muốn khiêu chiến.

Lý Đại Huy bây giờ, bề ngoài luôn cười rất lương thiện, nhưng từ đầu đến cuối đôi mắt kia không hề để lộ chút khác thường nào. Lý Lệ không hiểu, liếc mắt nhìn Bùi Trân Ánh sau lưng Lý Đại Huy, hai người này trông như cùng một khuôn mẫu. Tại sao?

Lý Lệ khẽ cau mày, không nghĩ ra nổi, chẳng lẽ Lý Đại Huy và Bùi Trân Ánh đã quen biết từ lâu? Lâu đến mức thay đổi lẫn nhau, còn khiến cho đối phương trở nên cực kỳ giống mình!

Bùi Trân Ánh không để ý tới những người đang sững sờ tại chỗ, ôm Lý Đại Huy rời khỏi nơi đó. Bất luận tối nay người nọ là do ai phái tới, anh cũng đã biết, chỉ là không biết tối nay còn có một thu hoạch bất ngờ, Lý Đại Huy đã tính về thành phố A. Chuyện này khiến Bùi Trân Ánh vô cùng vui mừng.

Vừa đi vừa hỏi: "Bà xã, em muốn về thành phố A với anh sao?"

Lý Đại Huy liếc mắt nhìn anh, chợt nở nụ cười kỳ dị bên miệng, quay đầu lại nhìn người nhà họ Chu vẫn đang trừng mắt ở đó. Lý Thánh Đức vẫn đang nhìn hai người Bùi Trân Ánh rời đi, đúng lúc đụng phải ánh mắt Lý Đại Huy quay đầu lại nhìn. Trùng hợp như thế, Lý Thánh Đức cảm thấy đôi mắt này hết sức quen thuộc, cháy hừng hực, cho dù bị Lý Đại Huy bắt quả tang vẫn không hề thuyên giảm.

Lý Đại Huy sửng sốt, nhớ lại mười bảy năm trước, vẫn là ánh mắt đó nhìn cậu, sau này cậu đã trải qua quãng thời gian đen tối nhất cuộc đời mình.

"Còn muốn lập kế hoạch sao?" Lý Thánh Đức, lần này chỉ sợ sẽ không như ý ông tính toán đâu.

Cậu quay đầu nhìn về phía Bùi Trân Ánh vẫn đang mỉm cười, "Bùi Trân Ánh, chúng ta về thành phố A sẽ gặp trở ngại rất lớn, anh có.."

Bùi Trân Ánh thôi nhìn Lý Thánh Đức phía sau, nghe Lý Đại Huy nói thế, thoáng sững sờ, ngay sau đó hiểu ra, bí mật của bà xã mình cũng không ít đâu? Nhưng không suy nghĩ đã thốt ra ngoài miệng: "Không biết, dù trời có sập cũng không thể khiến em rời anh lần nào nữa, dù cho em muốn rời khỏi cũng không được!"

Giọng nói trầm thấp có chút bá đạo, dường như còn ẩn chứa chút dịu dàng, Bùi Trân Ánh chỉ cảm giác nhịp tim mình đập thình thịch. Bây giờ chàng dâu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#baehwi