YÊU EM, LÀ ĐIỀU ANH CÓ THỂ KHỐNG CHẾ ĐƯỢC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khóe miệng Bùi Trân Ánh hiện lên một nụ cười khổ sở, anh tự hỏi mình như thế, nếu như, đến khi Lý Đại Huy già đi, tóc bạc trắng, cậu ấy mới chịu tỉnh ngộ, vậy thì Bùi Trân Ánh, mày còn phải đợi sao?

Nơi sâu nhất dưới đáy lòng, mạnh mẽ vang lên một đáp án khiến mình kinh hãi, không biết, lúc nào thì mình đã hãm sâu vào cái hố sâu kia?

Thật là khờ.

Lý Đại Huy một mực im lặng, nhìn thấy Bùi Trân Ánh – người luôn luôn tự tin mà lúc này, nụ cười tự giễu trên khóe miệng anh lại càng ngày càng sâu, cậu nhịn được liền đưa tay lên nhẹ nhàng lau đi, thật sự nụ cười tự giễu này không xứng với Bùi Trân Ánh, cậu phải lau để nó tan biến đi.

Bởi vì nhìn thấy nụ cười này, cậu sẽ đau lòng.

Chợt Bùi Trân Ánh giữ lại bàn tay của cậu, trong nháy mắt khi Lý Đại Huy còn đang sững sờ, những nụ hôn chằng chịt rơi xuống, mang theo mừng rỡ: "Anh biết mà, anh biết mà."

Càng không ngừng hôn, cũng không tiến thêm một bước.

Một tay Lý Đại Huy bị Bùi Trân Ánh nắm, một tay đặt trước ngực Bùi Trân Ánh, theo bản năng muốn đẩy một chút, lại không ngờ cảm nhận được nhịp tim đang đập loạn của Bùi Trân Ánh khiến cho tay chân cậu luống cuống.

Nụ hôn dần dần di chuyển đến vành tai nhạy cảm, một lúc sau, một giọng nói khàn khàn thật thấp truyền vào trong tai cậu.

"Em biết không, mới vừa rồi, anh đã tự hỏi trái tim anh, nếu như đến khi tóc em bạc trắng, đến khi em già không đi nổi nữa, đến khi đó em mới dám tiếp nhận anh, vậy thì anh có chờ em không?"

Lý Đại Huy chỉ cảm thấy đầu mình trống rỗng, giống như cả người đang ở giữa không gian hư ảo, xung quanh chỉ có một màu xám trắng, không có bất kỳ ai, chỉ có một mình cậu.

Trong cái thế giới xám trắng đó, nhịp tim của cậu đập rất nhanh, cậu cũng không biết vì nguyên nhân gì.

Hơi thở ấm áp bên tai cắt ngang suy nghĩ của cậu.

Giọng nam trầm thấp quen thuộc dễ nghe vang lên: "Em biết không, vấn đề này anh còn chưa hỏi xong, đáp án đã không chờ được mà bật thốt ra ngoài, anh không ngờ đến, nhưng mà, hình như nó đã không còn do anh khống chế nữa, có phải anh rất ngốc hay không?"

Tinh thần đã chạy thật xa khỏi Lý Đại Huy, câu hỏi chưa kịp thông qua đại não đã thốt ra ngoài: " Đáp án của anh là?"

Hỏi xong câu này, vì nghe thấy giọng nói của mình, Lý Đại Huy giống như chạm phải điện mà hoàn hồn, vô cùng kinh ngạc trước phản xạ có điều kiện của mình.

Cũng có thể, đó không phải là phản ứng theo bản năng của cơ thể, mà là câu hỏi xuất phát từ dưới đáy lòng cậu!

Cũng vì chuyện này mà Bùi Trân Ánh đột nhiên vui vẻ lên rất nhiều, gương mặt tái mét dần dần bị ôn nhu thay thế, cúi đầu thủ thỉ bên tai cậu: "Đáp án của anh là, anh sẽ, anh nguyện ý chờ em, đến khi tóc em bạc trắng cũng vẫn chờ."

Lý Đại Huy ngẩn ra, nước mắt bất tri bất giác cứ như vậy rơi xuống.

Rốt cuộc đã biết nguyên nhân của cảm giác hư ảo trong lòng kia.

Lý Đại Huy lẩm bẩm: "Thật là khờ."

Bùi Trân Ánh cũng cười:  Đúng vậy, thật là khờ, nhưng mà, em thực sự rất lợi hại. Khi anh còn chưa phát hiện ra thì em đã chiếm trọn trái tim anh, trở thành sinh mạng của anh, đến khi anh phát hiện ra, cho dù anh không muốn thì có thể làm gì đây, chẳng lẽ muốn anh tự cắt bỏ trái tim của mình? Nhổ bỏ sinh mạng của mình?"

"Em, đã là sinh mạng của anh!

Cưng chiều em, đã trở thành bẩm sinh!

Anh cũng bất lực!"

Lý Đại Huy đột nhiên cảm thấy đau lòng, đau lòng vì anh ngốc, đau lòng vì sự si tình của anh.

Cậu ngẩng đầu lên, vụng về hôn lên cánh môi mỏng của anh: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, em không nên xuất hiện."

Vốn dĩ cậu không nên xuất hiện trên thế giới này, có lẽ, sự xuất hiện của cậu, là một sai lầm!

Bùi Trân Ánh thoáng giật mình, anh ngẩn ngơ một lúc, lát sau mới bừng tỉnh, còn tưởng rằng cậu chủ động hôn anh là biểu thị cậu đã mở cửa trái tim cậu, thì ra vẫn là như vậy sao? Chỉ đau lòng vì sự si tình của anh, chứ nhất định không chịu đón nhận anh?

Khóe miệng Bùi Trân Ánh lại hiện lên nụ cười tự giễu, giọng nói mang theo một chút khổ sở: "Có lẽ vậy, có lẽ em không xuất hiện, anh sẽ không như thế này." Sẽ không vì si tình mà phiền não.

Cũng sẽ không vì có si tình làm bạn, mà cảm thấy mình rất có giá trị.

Như vậy, có lẽ anh sẽ giống như Tiếu Thâm bây giờ, không biết đến hương vị của tình yêu, cũng không tự chuốc khổ vào mình, thoải mái, thong dong, nhàn nhã, sảng khoái làm sao.

Lý Đại Huy cười khổ: "Đúng vậy, nếu như em không xuất hiện, sẽ thật tốt." Dứt lời, nhẹ nhàng đẩy cánh tay đang ôm chặt cậu của Bùi Trân Ánh ra, rõ ràng đã ôm rất chặt, cuối cùng lại không chịu nổi cái đẩy nhẹ nhàng của cậu.

Giống như tường thành dài vạn mét bị một người khẽ đẩy ở một góc, sau đó hiệu ứng đô – mi – nô phát huy tác dụng, Bùi Trân Ánh chỉ cảm thấy trong đầu mình thoáng một cái, hình như là sau thời kỳ hoàng kim sẽ là lụi bại, khắp nơi đều là tường đổ, không hề có sức sống.

Bùi Trân Ánh nhẹ nhàng lui về sau một bước, Lý Đại Huy lẳng lặng nhìn đôi mắt ảm đạm trong nháy mắt kia, lúc này cậu rất muốn cười với anh, nhưng nhiều lần cậu cố gắng cũng chỉ là phí công, cuối cùng cũng chỉ có thể cố chấp nở một nụ cười còn khó coi hơn là khóc, nhẹ nói: "Bùi Trân Ánh, cám ơn anh."

Cám ơn cái gì đây?

Cám ơn anh đã từng xuất hiện trong cuộc sống của cậu, cám ơn anh vào thời khắc u tối nhất trong đời cậu đã khiến cho thế giới nhỏ bé của cậu có một chút màu sắc rực rỡ sao?

Cám ơn, sự si tình..của anh.

Nhưng mà, đừng tiếp tục nữa.

Lý Đại Huy cười khổ, những điều này đều phải nói ra?

Trong nháy mắt này cậu mới phát hiện, Bùi Trân Ánh đã làm rất nhiều điều vì cậu, nhiều đến mức cậu không thể đếm hết, có đếm mãi cũng không hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#baehwi