YÊU KHÚC HÀNH QUÂN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bùi Trân Ánh nhìn Lý Đại Huy thay đổi trong nháy mắt:" Không cần đoán bậy, chuyện năm đó anh đã biết ngay từ đầu rồi, em cho rằng anh thật sự yên tâm để em ở ngoài mà không phái vài người đi âm thầm bảo vệ em sao?"

Nghe vậy, mắt Lý Đại Huy lại mở to, vẫn là vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Bùi Trân Ánh, một hồi lâu sau giọng khôn ngoan mang theo ngưỡng mộ mới vang lên: "Khi đó anh đã phái người đi bảo vệ em rồi à, Bùi Trân Ánh, anh là tốt nhất!"

Gương mặt tuấn tú của Bùi Trân Ánh trầm xuống, thanh âm trầm thấp: "Từ ngày đầu tiên em bước vào nhà họ Bùi, cũng đã có người đi theo bảo vệ cho em rồi."

Cậu bé này muốn nói lảng sang chuyện khác sao?

Thật đúng là trước sau như một, làm người ta không dám khen tặng!

Quả nhiên, Lý Đại Huy nghe vậy lại bắn ánh mắt ngưỡng mộ về phía Bùi Trân Ánh: "Có thật không?"

Bùi Trân Ánh mất hết kiên nhẫn, quyết định không cho cậu vòng vo nữa: "Cho nên anh rất buồn bực, rốt cuộc là điều gì khiến em đột nhiên quyết định rời khỏi anh, khi đó anh có thể cảm nhận được, em đối với anh không phải là không có tình cảm". Anh chăm sóc cậu bao lâu, không dễ dàng gì tình đầu mới chớm nở, anh mừng rỡ phát hiện cậu đối với anh có tình cảm, nhưng sau khi cậu thi tốt nghiệp trung học xong liền biến mất như sương khói, khiến anh cho rằng mình bị ảo giác.

Mà trước đó, mẹ anh lại tìm Lý Đại Huy nói chuyện.

Nói cách khác, ngay từ lúc Chu Vận Uyển tìm Lý Đại Huy nói chuyện muốn cậu rời đi, Lý Đại Huy cũng đã quyết định sẽ rời khỏi anh.

Bùi Trân Ánh buồn bực, tại sao?

Thật sự anh nghĩ không ra, cho nên bốn năm qua, chịu đựng nhớ thương đau khổ, cố gắng đè nén tình cảm của mình, làm cho R&D phát triển lớn mạnh trong thời gian sớm nhất. Bốn năm qua để Lý Đại Huy suy nghĩ lại những chuyện đã qua, lúc này – cũng là bốn năm sau mới chậm rãi xuất hiện.

Kết quả, mặc dù tạm được, nhưng vấn đề này vẫn bị mắc kẹt!

Đáng chết! Rốt cuộc là chuyện gì, mà ngay cả R&D có mạng lưới thông tin toàn cầu cũng không tra ra được nguyên nhân!

Điều này khiến cho Bùi Trân Ánh không thể không bắt đầu hoài nghi, có phải mình còn chưa đủ lớn mạnh!

Lý Đại Huy nghe vậy chỉ có thể mở to đôi mắt trong veo như nước, trầm mặc nhìn Bùi Trân Ánh, suy nghĩ trong lòng là bách chuyển thiên hồi, nhưng không thể nói ra được.

Đáng chết! Lại là dáng vẻ này, lại là dáng vẻ mở to đôi mắt vô tội trong suốt mà nhìn anh, nhưng ngay cả một câu cũng không nói, khiến anh có cảm giác mình không bằng cầm thú, ép một người có đôi mắt như vậy không nói chuyện phải nói chuyện chính là không bằng cầm thú?

Ha ha. Bùi Trân Ánh đột nhiên cười khẽ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Lý Đại Huy, trong nháy mắt khi Lý Đại Huy kinh ngạc, con ngươi soi mói nhìn thẳng vào cậu: "Em không tin tưởng anh, Lý Đại Huy, khi nào thì anh mới có thể trở thành người đầu tiên em tin tưởng vô điều kiện, khi nào thì em mới có thể nói với anh khúc mắc trong lòng em, để anh giúp em tháo gỡ?"

Bùi Trân Ánh buồn buồn nói: "Có phải thật sự là vậy hay không, rằng ở trong tình yêu, ở trước người mình yêu mình vĩnh viễn là người thua?"

Mắt Lý Đại Huy nhanh chóng bị bao phủ bởi một tầng hơi nước, Bùi Trân Ánh nhìn dáng vẻ cậu quật cường, cố gắng kìm nén không cho nước mắt chảy xuống mà đau lòng không dứt: "Đừng khóc, em đừng khóc". Nói một hơi hết những điều vẫn canh cánh trong lòng, nháy mắt Bùi Trân Ánh cảm giác mình không còn lời nào để nói, chỉ có thể một lần lại một lần lặp lại một câu như vậy: "Em đừng khóc."

Bởi vì em khóc, anh sẽ đau lòng.

Nước mắt theo khóe mắt Lý Đại Huy lặng lẽ chảy xuống, cậu vùi đầu vào trước ngực Bùi Trân Ánh nấc lên từng tiếng, mùi đặc trưng trên người Bùi Trân Ánh khiến cho lòng cậu đang cuồng loạn dần dần an ổn lại.

Hai cánh tay mảnh mai vòng chắc quanh eo Bùi Trân Ánh, giọng buồn buồn mang theo một chút thê lương: "Xin lỗi anh, em không biết, em không biết phải làm như thế nào, xin lỗi anh."

Xin lỗi anh, em không đủ dũng cảm, xin lỗi anh, vì đã xuất hiện trong cuộc sống của anh, xin lỗi anh, bốn năm trước em nên đi thật xa, không bao giờ xuất hiện nữa mới đúng.

Bùi Trân Ánh chợt cũng cảm thấy Lý Đại Huy trong ngực mình tựa như muốn bay đi, lập tức gắt gao ôm chặt lấy thân thể yếu ớt của Lý Đại Huy.

Cho đến khi hai thân thể gần như hòa làm một, Bùi Trân Ánh đột nhiên cười tự giễu một tiếng, Bùi Trân Ánh, mày cũng có ngày hôm nay, cũng có lúc mày cảm thấy không an tâm sao.

Lý Đại Huy từ từ ngẩng đầu lên nhìn anh, dí dỏm cười với anh một cái, lại còn giả làm ngáo ộp trêu chọc Bùi Trân Ánh.

Đối mặt với sự thay đổi này của Lý Đại Huy, Bùi Trân Ánh cảm thấy có chút thương tâm không cách nào thích ứng được, chỉ có thể ngơ ngác nhìn dáng vẻ này của Lý Đại Huy, chỉ có thể như vậy.

Lý Đại Huy nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Bùi Trân Ánh, đôi mắt hơi sưng đỏ liền nhíu lại, giọng giống như một nữ vương: "Này, sao anh lại không cười, em giả làm ngáo ộp mặt cũng muốn rút gân rùi nè! cậu uất ức tố cáo anh."

Bùi Trân Ánh nhìn đôi tay chống nạnh làm bình trà của Lý Đại Huy, không nhịn được khẽ nhếch miệng cười.

Cậu bé này đúng là khắc tinh của anh.

Rõ ràng mới vừa rồi còn khóc nức nở, chỉ chớp mắt một cái liền thay đổi hoàn toàn.

Aiz!

Bùi Trân Ánh bất đắc dĩ thở dài.

Lý Đại Huy cười hì hì với anh, chợt cậu kiễng mũi chân lên, cả người như con thú nhỏ nhe nanh nhào tới.

Bùi Trân Ánh chỉ cảm thấy miệng mình tê tê, sau đó là những nụ hôn không theo quy tắc nào của Lý Đại Huy, nói là hôn, như vậy còn dễ nghe, thật ra đơn giản mà nói, chính là cắn xé.

Bùi Trân Ánh nhìn chính mình trong đáy mắt Lý Đại Huy, miệng ướt át, sau đó mùi vị ngai ngái trần ngập trong miệng hai người.

Bùi Trân Ánh sầm mặt lại, môi bị vợ yêu cắn chảy máu rồi!

Mà vợ yêu Hwi Hwi vẫn còn cắn không biết chán, trên mặt Bùi Trân Ánh nhất thời xuất hiện vài cái vạch đen.

Đây chính là người mình đưa vào cửa, đối mặt với người con trai mình yêu bao nhiêu năm, ai có thể ngồi yên mà trong lòng không loạn?

Nhưng mà Bùi Trân Ánh vẫn không dám, anh chỉ sợ Lý Đại Huy là một lúc nghĩ không ra, anh nghiêm mặt trịnh trọng mở miệng hỏi: "Biết em đang làm gì không?"

Đôi mắt kia sáng lấp lánh, Lý Đại Huy nhìn một chút, chợt có cảm giác giống như mình bị cuốn vào lốc xoáy màu đen sâu không thấy đáy, cả người bị nước bao quanh, trong lòng rối tinh rối mù.

Lý Đại Huy gật đầu một cái, thanh âm hơi rầu rĩ: "Ừm, em hiểu." Ba tuần này ở trong bệnh viện, Lý Đại Huy quyết định rất nhiều việc, ví dụ như, phóng túng mình, ví dụ như nhà họ Lý ở thành phố A, nên trở về nhận ông ngoại rồi.

Nói một ví dụ nữa, như là, yêu Bùi Trân Ánh.

Người cậu yêu.

Nếu đã yêu, vậy tại sao còn phải kìm nén nữa!

Bùi Trân Ánh nhìn đôi mắt Lý Đại Huy không chớp mắt, tựa như hiểu được ý tứ bên trong đó, tinh thần kích động, thân thể kích động phủ lên cái miệng nhỏ nhắn của Lý Đại Huy.

Nụ hôn của anh so với việc hôn loạn của Lý Đại Huy thì tương đối thành thạo hơn, vừa dịu dàng vừa lưu luyến, vừa vỗ về vừa cắn mút.

Lý Đại Huy đột nhiên cũng không hài lòng muốn trốn về phía sau, nhưng Bùi Trân Ánh không cho phép, một tay anh giữ eo cậu, một tay giữ cổ của cậu, miệng không ngừng mút lấy mật ngọt trong miệng cậu, một khắc cũng không buông ra.

Tay Lý Đại Huy chống lên ngực của anh, rời khỏi bờ môi của anh, đứt quãng tố cáo: "Kỹ thuật hôn của anh tốt như vậy, anh tìm ai cùng luyện tập hả?" Ánh mắt đầy uất ức a!

Bùi Trân Ánh nhìn vẻ mặt uất ức của cậu, hệt như bắt được ông xã có người khác ở ngoài, Bùi Trân Ánh không nhịn được liền phì cười, giọng rất vui vẻ, khẽ nhéo chóp mũi của cậu thì thầm: "Bà xã, thật là chua nha, sao rồi, em ghen sao?"

Lý Đại Huy quệt miệng không nói lời nào.

Tâm trạng của Bùi Trân Ánh tốt hơn, Em và Chu Khải yêu nhau hai năm anh đều không nói gì đấy. Ý tứ cũng rất rõ ràng, bên cạnh em tối thiểu còn xuất hiện một người đàn ông, mà anh thì sao, nhiều năm như vậy vẫn vì em thủ thân như ngọc.

Lý Đại Huy lập tức ngượng ngùng đỏ mặt, suy nghĩ một chút, nhưng là.

Cậu dụi đầu vào trong ngực Bùi Trân Ánh, giọng buồn buồn: "Nhưng bọn em không có gì cả, một cái hôn cũng không có."

Cậu và Chu Khải là người yêu thì không phải Chu Khải không nghĩ tới, nhưng mà chỉ cầm tay thôi mà cũng phải đến mấy tháng Lý Đại Huy mới có thể không cảm thấy kỳ cục, chứ đừng nói đến hôn môi, khi đó, đầu Chu Khải còn chưa cúi xuống, Lý Đại Huy đã sợ đến mức chạy đi thật xa rồi!

Bùi Trân Ánh nghe vậy cả người liền cứng đờ, rồi sau đó mừng rỡ nâng cằm của cậu lên, giọng nhẹ nhàng dụ dỗ: "Ngoan, thật sự là không có?"

Lý Đại Huy trợn mắt lườm anh một cái, phồng má nói: "Không có, bọn em đã không hôn qua lần nào."

Bùi Trân Ánh đột nhiên cười ha ha, khóe miệng cong lên cũng đến mang tai rồi, thừa dịp Lý Đại Huy còn thở phì phò không chú ý, vô số những nụ hôn chằng chịt rơi xuống, tựa như có ý đồ khiến cậu vì hôn mà hít thở không thông.

Kỹ thuật hôn của anh đều là tự học thành tài, thâm tâm anh vẫn luôn hướng về cậu mèo nhỏ ở thành phố G xa xôi, khi còn ở thành phố A anh đột nhiên cảm thấy những cậu trai khác bên cạnh cũng chẳng khác gì đàn ông cả.

Trong lúc ra ngoài xã giao, dĩ nhiên không thiếu những cô gái muốn được anh ôm ấp, yêu thương, nhưng khi những cô gái đó đến gần anh, trong lòng anh chỉ cảm thấy ghê tởm, trên người không nhịn được nổi đầy ra gà.

Còn nữa, với một người đàn ông có khuynh hướng giới tính bình thường, khi có một người đàn ông khác đến quyến rũ anh, anh có thể không cảm thấy ghê tởm được sao?

Bùi Trân Ánh cảm thấy, mình trúng độc, bên cạnh anh chỉ có thể là Lý Đại Huy, những người khác tuyệt đối không được.

"Bà xã, thành thật khai báo, em không phải là phù thủy chứ, hạ độc anh?"

Lý Đại Huy không hiểu, định mở miệng phản khác, làm sao lại không mở miệng được, vì, vừa định mở miệng nói liền bị Bùi Trân Ánh cường thế hôn đến chân mềm nhũn.

Nụ hôn dần dần di chuyển xuống, đi tới chiếc cổ trắng ngầm non nớt của Lý Đại Huy, nhẹ nhàng cắn một miếng, hương vị đặc biệt của cậu dần dần xong vào trái tim, Bùi Trân Ánh kích động nhắm hai mắt lại, nụ hôn không còn dịu dàng nữa.

Bùi Trân Ánh hôn chiếc cổ mềm mại, trái tim dâng lên một cảm giác thỏa mãn, anh yêu chết mùi vị ở cổ của Lý Đại Huy.

Khi quần áo đã bị cởi hết, Lý Đại Huy thẹn thùng xấu hố, chỉ có thể nhắm mắt lại không nhìn anh, ban đầu chủ động bị anh cuồng dã chiếm thượng phong, Lý Đại Huy chỉ có cảm giác mình giống như vừa ra vào thế giới huyền ảo.

Dáng vẻ mê mê man man của cậu khiến Bùi Trân Ánh yêu thích, quyến luyến không thôi, không thể rời khỏi người cậu.

Khi đau đớn lan ra toàn thân, thật sự không nhịn được Lý Đại Huy há miệng cắn bả vai Bùi Trân Ánh, ngược lại, Bùi Trân Ánh lại vui thích khẽ cười.

Anh cười, rốt cuộc, tinh thần và thể xác có cơ hội cùng hòa hợp, rốt cuộc có thể cùng với cậu hai người hợp làm một, vĩnh viễn không chia cách. Lần đầu tiên, Bùi Trân Ánh làm rất dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến Lý Đại Huy cảm thấy người này đột nhiên đổi tính.

Hay là nói, người đàn ông này ở trên giường chính là dáng vẻ thong thả ung dung như vậy, dịu dàng cẩn thận như vậy?

Về sau, cậu biết mình sai rồi, thật sự rất thái quá, sự thật chứng minh, cầm thú họ Bùi không thể nửa khắc hay một khắc mà thay đổi được, anh bất luận là nơi nào cũng có thể phát huy thú tính của mình đến vô cùng tinh tế.

Khi Lý Đại Huy cho rằng đã là lúc kết thúc rồi, anh đột nhiên lại biến thành người đã bị đói mấy ngày, tiến sâu thật sâu vào trong nơi non mềm của cậu, không ngừng luật động, Lý Đại Huy rên rỉ đến khàn giọng, anh không còn dịu dàng như lúc đầu, cậu chỉ có thể mềm giọng cầu xin: "Em mệt rồi... " Giọng mềm mại nghe rất êm tai, Bùi Trân Ánh nghe xong trái tim cũng mềm nhũn như nước.

Tay Bùi Trân Ánh dùng sức nắm chặt eo của cậu, cứ như vậy dừng lại, Lý Đại Huy thở phào một cái, đôi mắt phiếm tình khẽ mở ra nhìn người nằm phía trên cậu, thanh âm uất ức "Sao anh lại như vậy."

Giống như Man Thú, gắt gao không buông tay.

Bùi Trân Ánh cảm giác mình còn rất cuồng nhiệt, nhìn Lý Đại Huy chu cái miệng nhỏ nhắn, đột nhiên anh lại muốn nữa, nhưng mà vừa nghĩ tới, việc quan trọng nhất, có thể sẽ làm cậu bị thương.

Do dự một hồi, trên trán liền nổi gân xanh do kìm nén dục vọng, trái tim nhảy loạn, sau đó Lý Đại Huy chỉ cảm thấy vật kia dưới thân lại cương nóng như lửa, lập tức cầu xin tha thứ.

. . . . . .

Cũng không biết Lý Lệ đã xảy ra chuyện gì mà gần đây vẫn ở lại bệnh viện không xuất viện, mọi người trong nhà họ Chu cũng không rõ, nhưng bác sĩ nói, bệnh nhân rơi xuống nước sanh non, thân thể lúc đầu đã không được tốt lại bị rơi xuống nước, càng khó hồi phục hơn, vẫn cho rằng tuy bệnh nhân đã khỏe lại, nhưng vẫn nên ở lại bệnh viện quan sát thêm một thời gian nữa thì tốt hơn.

Người nhà họ Chu cũng không nói gì nữa, không thể không nói, Chu Kỳ rất để ý đến cổ họng của mình, bình thường nhìn thấy cậu đều là đang ầm ầm ĩ ĩ, nhưng thời khắc quan trọng nhất lại chịu vào bếp nấu canh, mùi vị còn không tệ.

Lý Lệ uống canh gà Chu Kỳ nấu, khóe miệng nâng lên nụ cười ôn nhu, ngẩng đầu nhìn Chu Kỳ: "Không ngờ, tài nghệ của Kỳ Kỳ lại tốt như vậy, canh rất ngon, cảm ơn em."

Chu Kỳ không chỉ biết nấu ăn, tay nghề còn rất tốt, nhưng trong nhà đã có người giúp việc làm, cộng thêm cô muốn giảm cân, không thể ăn quá nhiều, cho nên cũng lười phải nấu.

Trên thực tế, đối với ăn uống cô rất kén chọn, căn bản không có ai có thể thỏa mãn được khẩu vị cô, chỉ có thể tự mình học nấu, khoan hãy nói, Chu Kỳ, bình thường đều rất ngang ngược, chua ngoa nhưng nấu ăn chính là thiên phú của cô ấy.

Chu Kỳ tùy ý phất tay một cái: "Aiz, này có là gì, bác sĩ nói rồi, chị còn yếu, phải bồi bổ cho tốt, em không yên tâm để người giúp việc nấu, cho nên tự mình nấu canh cho chị, mùi vị chắc là cũng được đi."

Lý Lệ mềm mại mỉm cười: "Ừ, uống rất ngon, cảm ơn em."

Chu Kỳ tùy tiện cười một cái, chợt nhớ ra điều gì, trong đôi mắt liền tràn ngập tức giận, "Chị không biết, mới vừa rồi em thấy Lý Đại Huy cùng mấy người đàn ông kia rồi, bọn họ ở trong đại sảnh của bệnh viện không biết đang bàn bạc chuyện gì, Lý Đại Huy khỏe như vậy nằm viện ba tuần rồi vẫn chưa chịu đi, mặt dày ở lại nơi này, chẳng lẽ cậu ta vẫn muốn nhân cơ hội nào đó tìm gặp anh của em sao?"

Lý Lệ nghe vậy dừng động tác uống canh lại, ngẩng đầu nhìn Chu Ky, không tin tưởng hỏi lại: "Em nói là.Lý Đại Huy vẫn chưa xuất viện?"

Chu Kỳ giận dữ gật đầu, trong mắt lóe lên những tia lửa khó kìm nén.

Lý Lệ đặt bình giữ nhiệt trong tay xuống, ánh mắt lập tức trở nên ảm đạm không thấy ánh sáng, khóe miệng thoáng hiện lên nét tự giễu, thâm âm ép xuống thật thấp: "Kỳ Kỳ, chị biết, lúc đầu cùng Chu Khải ở chung một chỗ là phản bội Lý Đại Huy, dù sao cậu ấy cũng là bạn tốt của chị, lẽ ra, chị thật sự không nên làm như vậy, nhưng chị, chị không thể khống chế được chính mình." Nói xong cúi đầu, trong mắt mơ hồ đã giăng một màn sương mỏng.

Không để ý đến gương mặt tức giận của Chu Kỳ, tiếp tục nói: "Chị cũng biết, Chu Khải không yêu chị, nhưng anh ấy có thể đồng ý kết hôn với chị, như vậy không phải đã nói lên rằng, trong lòng anh ấy vẫn có một vị trí cho chị."

Trên mặt Chu Kỳ liền lộ ra vẻ thương cảm, tiến lên an ủi Lý Lệ: "Chị dâu đừng như vậy, em tin, anh của em nhất định sẽ đối xử tốt với chị, yêu chị, sẽ sớm quên mất Lý Đại Huy là ai."

Trong mắt Lý Lệ vốn ảm đạm đột nhiên ửng lên tia khôn khéo nhưng lại biến mất trong nháy mắt, vẻ mặt càng thêm khổ sở và tự trách: "Không, Kỳ Kỳ, chị cũng từng nghĩ như vậy, nhưng em xem hiện tại, hình như Lý Đại Huy rất không cam tâm, thỉnh thoảng lại mượn cơ hội xuất hiện trước mặt Khải, chị không biết cậu ấy làm thế nào, làm thế nào mà lại có nhiều lý do như vậy có thể khiến Khải chủ động đi tìm cậu ấy, mỗi lần nhìn thấy cậu ấy, vẻ mặt của cậu ấy giống như hận không thể khiến chị và Khải cùng biến mất khỏi thế giới này vậy."

"Nếu, nếu cậu ấy không muốn nhìn thấy chị và Khải như vậy thì đừng can thiệp vào cuộc sống của chị và Khải, như vậy không phải tốt rồi sao, nhưng tại sao....". Nói đến chỗ này, một chút sương mù nơi hốc mắt đột nhiên chảy xuống thành giọt lệ, Lý Lệ đưa tay gắt gao nắm chặt trái tim, hình như, nơi đó rất đau, rất đau vậy.

Vẻ mặt của cậu khiến người ta phải động lòng, Chu Kỳ nhìn mà hoảng hồn, lập tức không biết làm sao để an ủi cô gái nhu nhược này, cuối cùng dậm chân một cái, cắn răng nói: "Lý Đại Huy, tâm cơ của cậu ta quá sâu, không được, em không thể cứ trơ mắt mà nhìn anh em bị cậu ta hủy hoại được."

Lý Lệ nghe vậy ngẩng đầu lên, dáng vẻ mềm mại yểu điệu, giọng nói mang bi thương nhàn nhạt: "Kỳ Kỳ, em muốn làm gì?" Sau đó lo lắng nhìn đôi mắt đầy căm hận của Chu Kỳ: "Em ngàn vạn lần không được làm chuyện điên rồ đó, nếu lỡ xảy ra chuyện gì, làm liên lụy tới em thì không phải nói, chỉ sợ là Khải sẽ không bao giờ quan tâm tới chị nữa.

Chu Kỳ dường như biết Lý Kệ đang sợ cái gì, vẻ mặt bình thản vỗ bả vai Lý Lệ an ủi: "Yên tâm đi chị dâu, chuyện này em sẽ không để cho bất kỳ người nào biết, dù là bị anh em biết, em cũng sẽ cắn chặt răng không nói, chị hãy xem em dạy dỗ cậu ta thế nào". Nói xong, vẻ mặt liền đổi thành hài lòng, tựa như vui vẻ vì mình thật thông minh.

Lý Lệ vẫn thấy bất an, dùng sức kéo kéo tay Chu Kỳ, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng, nhưng trái tim lại xẹt qua một nụ cười lạnh lùng.

Thật ra, cậu đã sớm biết chuyện Lý Đại Huy vẫn chưa xuất viện, cho nên cậu ra ám hiệu cho bác sĩ nói thân thể cậu không được tốt, cần nằm viện quan sát thêm.

Lý Đại Huy, lần này, tôi cũng không tin, mạng của cậu lại lớn như vậy.

Ai ngờ, Chu Kỳ mới vừa nói xong câu kia, cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, Lý Lệ cả kinh, nhanh chóng thu lại vẻ mặt âm hiểm của mình, vội nhìn ra cửa.

Lý Thánh Đức và Lý Duệ Thần cùng bước vào, sắc mặt hai người đều không tốt.

Lý Lệ nhìn sắc mặt âm trầm của hai người, trong lòng giật mình, chẳng lẽ bọn họ đều nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi?

Lý Lệ cẩn thận nhìn, chỉ thấy Lý Thánh Đức sắc mặt không tốt lôi kéo ống tay áo Lý Duệ Thần, vẻ mặt Lý Duệ Thần cũng bất ôn bất hỏa, dáng vẻ lạnh nhạt.

Trong lòng Lý Lệ thấp thỏm không yên nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống, nhìn dáng dấp, có vẻ hai người này đang có mâu thuẫn.

Lý Lệ hơi yên tâm, thử mở miệng hỏi: "Cha, cha sao vậy?"

Một câu này vừa thốt ra, sắc mặt Lý Thánh Đức càng kém hơn, thoáng quay đầu lại nhìn Lý Duệ Thần mặt không thay đổi ở phía sau, hừ lạnh một tiếng, sau đó vung tay ra, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.

Lý Lệ khổ sở liếc mắt nhìn Chu Kỳ, sau đó mở miệng: "Kỳ Kỳ, em nên về nhà thôi, chăm sóc cha mẹ thật tốt."

Chu Kỳ cảm thấy từ khi hai người này bước vào, không khí liền không đúng, đã sớm biết mình là người ngoài nên đi, chờ Lý Lệ lên tiếng, Chu Kỳ thuận miệng đáp: "Được, vậy chị nghỉ ngơi cho mau khỏe lại nha."

Lý Lệ mỉm cười gật đầu một cái.

Đợi sau khi Chu Kỳ đi được một lát, Lý Lệ lại lên tiếng: "Cha, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

"Tự con hỏi nó đi, em gái mình bị người khác ức hiếp đến nỗi bị sanh non, thế nhưng nó không hỏi thăm được một câu, còn cả ngày ở bên kia đi theo người ta làm người giúp việc". Nói xong còn lườm Lý Duệ Thần một cái.

Lý Lệ nghe vậy liền sững sỡ, sau đó ngẩng đầu nhìn Lý Duệ Thần vẫn đứng im tại chỗ không nhìn mình lấy một cái, khóe miệng Lý Lệ khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười khổ. Sau đó kéo tay Lý Thánh Đức an ủi.

"Cha, anh cũng là vì bạn bè mà, con biết, Bùi Trân Ánh và Lý Đại Huy đều là bạn tốt của anh mà, con và Lý Đại Huy xảy ra chuyện như vậy, cũng khó cho anh ấy."

Giọng Lý Lệ càng ngày càng nhỏ, nói xong câu cuối cùng liền dừng lại, thở ra một hơi thật dài, giống như không nói được nữa, trên mặt còn lộ ra nét không thể làm gì.

Lý Thánh Đức nhìn thấy dáng vẻ này của con gái

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#baehwi