YÊU YÊU PK BÙI TRÂN ÁNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối mặt với câu hỏi nhẹ nhàng vừa rồi của Bùi Trân Ánh, Lý Đại Huy rất không có khí chất cười ha ha, giọng điệu vừa có chút nịnh hói, vừa có chút làm nũng: "Làm sao có thể như vậy chứ, nếu như em không muốn để cho anh tìm được chỗ ở của em, vậy thì làm sao bây giờ anh có thể ngồi đây chứ, anh biết mà đúng không?"

Bùi Trân Ánh chỉ nhíu mày chứ không nói gì, cậu trai này hình như quên mất một điểm rất quan trọng, để tìm được đến chỗ này anh đã phải tiêu tốn món tiền khổng lồ mới mua được tin tức.

Lý Đại Huy thấy Bùi Trân Ánh không nói một lời lại còn nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng khẩn trương một chút, nín cười, cúi đầu tiếp tục đếm gạch trên sàn nhà.

Phòng khách yên tĩnh không một tiếng động, chợt Bùi Trân Ánh cảm thấy gấu quần của anh bị thứ gì kéo lôi đi, sức lực không lớn nhưng vừa đủ để anh phát hiện ra sự tồn tại của nó.

Cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một chú cún nhỏ đang lắc lắc cái đuôi, miệng không ngừng lôi kéo gấu quần của anh.

Bùi Trân Ánh nhìn kỹ, chợt nhớ tới lời của Lưu phu nhân trong hôn lễ của nhà họ Chu, ngẩng đầu nhìn Lý Đại Huy vẫn đang cúi đầu không nói: "Đây chính là chú chó em mới nhận nuôi?" Kết quả, chú chó nhỏ vừa nghe thấy đỉnh đầu mình có người nói chuyện thì vô cùng kinh hãi, nước tiểu đã nhịn một ngày liền ồ ồ chảy xuống

"A! đáng chết!" Bùi Trân Ánh chỉ cảm thấy bên trong giày da của mình ẩm ướt, nhiệt nóng cũng không ngừng tăng thêm. Không hiểu chuyện gì xảy ra, cúi đầu xem xét, kết quả là chú chó nhỏ đang chổng mông lên nhắm giầy da của Bùi Trân Ánh mà tè lên.

Nghe được tiếng chửi rủa không vui của Bùi Trân Ánh, chú cún nhỏ còn ngẩng đầu lên liếc anh một cái, sau đó lắc lắc cái mông vui vẻ chạy đến chốn sau lưng Lý Đại Huy, nằm trên mặt đất, thân thể bé nhỏ cuộn tròn lại như một con tôm, chỉ chừa lại đôi mắt to đen láy liếc nhìn Bùi Trân Ánh đang nổi trận lôi đình.

Lý Đại Huy còn chưa biết làm sao ứng phó với câu nói trước đó của Bùi Trân Ánh đã nghe thêm một câu mắng chửi của anh, nhìn theo ánh mắt ghét bỏ của anh, đúng lúc nhìn thấy Yêu Yêu làm chuyện xấu xong bỏ chạy, đồng thời cũng nhìn thấy quần tây đắt tiền của Bùi Trân Ánh đang tí tách chảy xuống một chất lỏng!

"Ách!"

Lý Đại Huy không thể tin được, Bùi Trân Ánh bị Yêu Yêu ức hiếp, bộ dạng cực kỳ nhếch nhác, một đại thiếu gia luôn luôn kiêu ngạo lại bị một chú cún mới đầy tháng ức hiếp

Lý Đại Huy quay đầu nhìn Yêu Yêu, có chút sợ hãi ôm nó vào trong ngực, sau đó nhìn Bùi Trân Ánh cười khúc khích nói: "Ha ha, cái đó, nó không hiểu chuyện!"

Thật sự không biết nói gì, chỉ muốn Bùi Trân Ánh ngàn vạn lần cũng không được làm thịt Yêu Yêu!

Bùi Trân Ánh nhíu mày, trong mắt lộ rơ sự không vui, cũng không quan tâm Lý Đại Huy che chở cho Yêu Yêu như thế nào, chậm rãi đứng lên bước lại gần, mắt nhìn chằm chằm vào Lý Đại Huy, giống như muốn ăn thịt người. Theo từng bước đi của anh, Lý Đại Huy lại càng ôm chặt Yêu Yêu vào trong ngực.

Lý Đại Huy cảnh giác ôm chặt Yêu Yêu, giống như muốn vò Yêu Yêu thành một cục để vào trong túi, vậy thì Bùi Trân Ánh không thể làm gì nó rồi!

Bùi Trân Ánh vươn tay túm gáy của Yêu Yêu, lại thấy đôi mắt to tròn uất ức nhìn anh, giống như vô cùng uất ức, vô cùng tội nghiệp, đôi mắt đen láy, trong suốt không nhìn thấy đáy.

Trong lòng rung động, không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả được

Bùi Trân Ánh sững sờ trong chốc lát, sau đó liếc mắt nhìn thấy Lý Đại Huy đang căng thẳng nhìn mình, rồi nhìn lại chú cún nhỏ trong ngực Lý Đại Huy. Bùi Trân Ánh không thể tin được anh lại không thể xuống tay với chú chó này, chuyện này. Đây là chuyện gì xảy ra????

Chẳng lẽ chỉ vì đây là con của Bảo Bảo, chẳng lẽ chỉ vì chú cún này mang đến niềm vui cho Hwi Hwi?

Lặng lẽ thở phào một hơi.

Được rồi! Anh thừa nhận, chú cún này thật đáng yêu, khiến cho người ta rất yêu thích.

Nhưng cũng không thể tùy ý tiểu lên người anh nha!

Lý Đại Huy nhìn Bùi Trân Ánh luống cuống, đôi mắt lạnh tự nhiên lại như mất hồn, thật không thể tin được, cúi đầu liếc mắt thấy Yêu Yêu đang bày ra bộ dạng vô tội nhìn Bùi Trân Ánh, đôi mắt kia.

Lý Đại Huy bật cười, trong lòng hiểu rõ, mặc dù cậu mới đem Yêu Yêu về nhà không đến vài tiếng đồng hồ, nhưng đem sự hiểu biết của cậu về Bảo Bảo ra so sánh thì chú cún này hiểu mình đã chọc phải người không nên chọc vào, còn cố ý giả bộ đáng thương!

Bùi Trân Ánh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bởi vì một chú cún mà không khống chế được cảm xúc, anh trừng mắt nhìn Yêu Yêu, rồi ngẩng lên nhìn Lý Đại Huy, lạnh giọng quát lớn: "Em có biết dạy dỗ nó không đấy, nếu không thì cho vào những chỗ huấn luyện đi, trước học cách tìm chỗ tiểu tiện đi rồi mang về nuôi!"

Dám tùy tiện tè lên người anh, thật sự không chịu nổi!

"Còn nữa, em có tắm cho nó không vậy, mùi ghê quá?"

Lý Đại Huy im lặng, người đàn ông này, rơ ràng thích Yêu Yêu muốn chết, lại còn vì mặt mũi mà ra vẻ mắng người.

Không dám trừng mắt với Bùi Trân Ánh, cậu liền nhìn ra ngoài cửa sổ, mùa hè nắng gắt, bầu trời phía tây được nhuộm thành một màu đỏ rực, từ góc độ này nhìn ra thì

Lý Đại Huy nhìn đến ngây người, hiện tượng này cả năm mới xuất hiện một hai lầm, không tự chủ lẩm bẩm: "Bùi Trân Ánh, anh nhìn kìa, thật là đẹp!" Bùi Trân Ánh bất mãn việc cậu nói lảng sang chuyện khác, làm mặt lạnh, lườm cái người đang xem mặt trời lặn đến chảy nước miếng.

Ánh sáng dìu dịu xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Đại Huy, khuôn mặt vốn tái nhợt giờ được khoác lên một tầng màu hồng nhu hòa, khóe miệng khẽ nhếch lên lại càng mê người.

Rèm cửa sổ bằng lụa mỏng bị gió thổi tốc lên, tóc dài mềm mại của Lý Đại Huy cũng bị gió thổi bay lên nhè nhẹ, đôi mắt Bùi Trân Ánh sáng lại càng thêm sáng.

Lý Đại Huy vốn đã rất đẹp, giờ phút này được ánh mặt trời chiếu lên lại càng giống như tiên nữ giáng trần.

Đôi mắt Bùi Trân Ánh lóe lên những tin ấm áp, đã rất lâu rồi anh không được nhìn thấy Hwi Hwi của anh. Bốn năm nay, mỗi khi nghĩ đến cậu dựa vào trong ngực một người đàn ông khác nhìn mặt trời lặn, trái tim lại co rút đau đớn từng hồi. Hiện tại, cậu đứng ngay trước mắt anh, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, bỗng nhiên trong lòng được lấp đầy bởi một cảm giác, loại cảm giác đó được gọi là thỏa mãn.

Chu Châu càng nhìn càng không thể hiểu được, Lý Đại Huy xem mặt trời lặn đến ngây dại, người đàn ông kia thì nhìn Lý Đại Huy đến ngây dại.

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì????

Chu Châu lén lút nhắn tin cho Lưu Thế Hiền: "Cứu mạng, nhà em có một người đàn ông thật khủng khiếp, anh ta sắp ăn sạch Lý Đại Huy rồi!"

Chu Châu nhớ lại lại cảm thấy có chút hối hận, chuyện xảy ra trước mắt, giống như không phải như vậy. Người đàn ông này giống như đã quen biết Hwi Hwi từ trước, lời nói của bọn họ, động tác của bọn họ, ánh mắt của bọn họ cũng rất ăn ư với nhau, ít nhất cũng phải quen biết nhau hơn mười năm mới có thể ăn ý như vậy. Một cái ánh mắt, một động tác của người đàn ông kia, thậm chí giọng nói của anh ta có chút lạnh nhạt nhưng thật sâu trong thâm tâm lại rất quan tâm Lý Đại Huy, còn Lý Đại Huy xem ra cũng hiểu rất rõ về người đàn ông này.

Bỗng nhiên, Chu Châu có cảm giác, mình mới là người ngoài!

Loại cảm giác này rất không thoải mái, tại sao, không phải cô cũng quen biết Lý Đại Huy bốn năm rồi hay sao!

Chu Châu bất mãn chu môi: "Mình đói rồi, đi ăn cơm thôi!"

Chu Châu phải hét lên vài lần mới khiến hai người kia tỉnh lại, Lý Đại Huy bối rối phát hiện ra có gì đó không ổn, liền trêu ghẹo Chu Châu: "A, mới ăn cơm trưa xong mà, sao đã nhanh đói như vậy rồi, cẩn thận lại mập lên thành heo, đến lúc đó mình lại phải gọi cậu là Tiểu Trư mất!"

Chu Châu không vui, nhưng cũng chỉ chun chun cái mũi, không giống như ngày thường ồn ào phản bác lại, chạy tới kéo Lý Đại Huy vào phòng ngủ, miệng không ngừng kêu la: đi thay quần áo nhanh lên, mình đói sắp chết rồi, đi đi đi.

Bùi Trân Ánh chỉ im lặng nhìn bóng dáng hai người biến mất ngay trước mắt, lúc này mới móc điện thoại vốn không ngừng rung lên, trên màn hình là số điện thoại riêng ở thành phố G, mặt anh lại trầm xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#baehwi