33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Kỷ Kinh

Tiêu Chiến thường xuyên sẽ phải cảm khái Vương Nhất Bác không hổ giảng viên luật, đúng là quá biết cách nói chuyện.

Có lẽ đây là lợi thế của người làm nghề giáo.

- Hai loại tình cảm này không giống nhau.

Tiêu Chiến nói.

- Không giống nhau ở điểm nào?

Vương Nhất Bác hỏi.

Tiêu Chiến không biết Vương Nhất Bác là biết rõ nhưng cố ý hỏi cho ra chút ái muội hay là thực sự cho rằng tình cảm giữa hai người giống như với người nhà.

Tiêu Chiến đoán là vế trước, bởi Vương Nhất Bác là người rất am hiểu mấy kiểu nói chuyện mờ ám này.

Lần này thì Tiêu Chiến chủ động nhảy vào bẫy của anh:

- Chúng ta nắm tay, thậm chí còn chạm môi nhau, tình cảm giữa chúng ta có dục vọng, nhưng tình cảm với cha mẹ sẽ không có.

- Lúc tôi nắm tay em em có dục vọng sao?

Vương Nhất Bác nói trắng ra làm Tiêu Chiến không đỡ được, quả nhiên mình không phải là đối thủ của giáo sư Vương.

Tiêu Chiến theo phản xạ sờ gáy, nhìn về phía phòng khách, sợ Lý Tư Tri nghe thấy đoạn đối thoại không dành cho trẻ nhỏ của bọn họ.

- Tôi chỉ nói ví dụ thế, sao cậu lại——

Tiêu Chiến không thể nói gì khác,

- Cậu cố ý đúng không.

Vương Nhất Bác hơi cong miệng.

Tiêu Chiến cười:

- Sao cậu lại đáng ghét thế.

- Cổ lại đỏ đúng không?

- Cậu nhìn giúp tôi xem.

Tiêu Chiến chìa cổ ra cho anh xem,

- Đỏ không?

- Hơi hơi.

- Trước kia tôi chưa từng bị thế này, cậu nói xem tôi nên đến bệnh viện kiểm tra không?

- Đó không phải dị ứng.

Vương Nhất Bác nói

- Cho dù là có, nguyên nhân cũng là tôi.

Thôi vậy.

Tiêu Chiến nhịn không được tự đấu tranh trong lòng một hồi.

Vương Nhất Bác làm như không có chuyện gì, biểu cảm không hề thay đổi, anh hỏi Tiêu Chiến:

- Hôm nay em muốn ở đây thật à?

Thực ra thì không muốn lắm, Tiêu Chiến từ lúc còn rất nhỏ đã quen né tránh ánh mắt người khác, anh không thích ở nơi nào có quá nhiều người. Anh thích cảm giác độc lập tự do hơn.

- Bình thường cũng hiếm khi đến đây.

Tiêu Chiến nói

- Chăm sóc người lớn tuổi nhiều hơn cũng tốt.

Vương Nhất Bác cười:

- Ba mẹ tôi cũng không quá lớn tuổi, em xem họ qua nhà chúng ta được mấy lần?

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, hình như mới chỉ qua được vài lần, ba Vương còn chưa qua lần nào.

Ba Vương khá là nghiêm khắc, hẳn sẽ không thích họ ở lại lắm đâu nhỉ?

Hai người quyết định về nhà, lúc ra cửa đụng phải ba Vương mẹ Vương đi tản bộ về.

- Định đi à?

Mẹ Vương dừng bước, oán trách Vương Nhất Bác

- Dù sao cũng phải chờ ba mẹ về chứ, có phải được nghỉ không?

- Để tụi nó đi đi.

- Được nghỉ thì đến đây nhiều đi, mang cả Tiểu Chiến theo nữa.

- Cũng có cái gì hay đâu.

Ba Vương ở bên cạnh nói

- Hai người chúng ta đều bận, có tới cũng không đón tiếp được chúng nó.

- Tôi không vội đến mức đó, ông mới bận ấy, sắp nghỉ hưu rồi còn làm việc không ngừng nghỉ.

Mẹ Vương nhìn hai người bọn họ,

- Đừng nghe ba con nói linh tinh, tới chơi thường xuyên trong nhà cũng vui hơn.

Tiêu Chiến dạ một tiếng:

- Vâng, mẹ.

Bọn họ đang muốn đi thì ba Vương gọi Vương Nhất Bác lại:

- Con chờ một lát, ba có việc muốn nói với con. Tiểu Chiến, con lên xe chờ một lát nhé, một lát thôi.

- Dạ.

Tiêu Chiến lên xe trước, người vừa đi khuất thì ba Vương lập tức hỏi Vương Nhất Bác:

- Ở cùng Tiểu Chiến như thế nào rồi?

Vương Nhất Bác nói thật:

- Cũng không tệ lắm.

- Phải không.

Ba Vương nghi ngờ

- Ba thấy hai đứa bây giờ so với lúc mới quen cũng không khác nhau là mấy.

- Ba mới gặp chúng con được mấy lần.

- Làm sao, anh chê tôi thờ ơ à?

Ba Vương nói

- Bình thường ba bận thế làm sao có thời gian tới xem hai đứa.

- Con cũng không ngại ba thờ ơ đâu ạ.

Ba Vương lời nhớ lời mẹ Vương kể chuyện hai người chia phòng ngủ, sử dụng giọng điệu bi quan lạnh lùng nói:

- Tự giải quyết cho tốt đi.

Vương Nhất Bác đi rồi, trong đầu vẫn còn suy nghĩ về lời ba Vương nói.

Về nhà tắm rửa xong, Vương Nhất Bác đọc sách ở phòng khách, Tiêu Chiến ôm khăn lau khô tóc đi từ phòng tắm ra.

Tiêu Chiến đứng sau Vương Nhất Bác một hồi, mãi sau Vương Nhất Bác mới ngừng đọc quay lại nhìn.

- Vẫn là cuốn sách tiếng Latin kia à?

Tiêu Chiến nhìn sách trong tay anh.

- Ừm, mang về nhà xem.

Lúc trước là bởi có Tiêu Chiến bên cạnh nên Vương Nhất Bác không cách nào tập trung được, kết quả chỉ đọc được ba trang đã ngừng. Đây là chuyện chưa từng xảy ra trong cuộc đời đọc sách của anh, vì thế anh phải mang cuốn này về đọc cho xong để rửa mối nhục xưa.

Nhưng mà Vương Nhất Bác cũng không tin tưởng bản thân lắm, anh cảm thấy nếu có Tiêu Chiến bên cạnh thì không thể tập trung được, cho nên quyết định không đọc sách trong phòng ngủ.

Vương Nhất Bác quay về tiếp tục đọc sách.

- Không về phòng ngủ đọc sách sao?

Tiêu Chiến hỏi.

Chờ Vương Nhất Bác đọc xong chắc anh ngủ mất rồi, lấy đâu ra thời gian bồi dưỡng tình cảm chứ. Ban ngày đã không có thời gian bên nhau rồi, cho nên chỉ có buổi tối này thôi.

Vương Nhất Bác lắc đầu:

- Tôi đọc ở đây.

Tiêu Chiến à một tiếng, nghĩ thầm lúc ở nhà ba mẹ thì đều đọc sách trong phòng ngủ, sao giờ về nhà lại không muốn đọc sách trong phòng ngủ chứ.

- Thế tôi ngủ trước đây.

- Ừ.

Vương Nhất Bác vẫn chăm chú đọc sách, chỉ để lại cái gáy cho Tiêu Chiến.

Tóc mới gội xong toả ra mùi hương nhàn nhạt, tóc Vương Nhất Bác rất đen, nhìn cũng thật mềm mại.

Tiêu Chiến không nhịn được sờ sờ một chút, Vương Nhất Bác dừng đọc quay đầu lại.

- Sờ được không ?

Tiêu Chiến vịn sau gáy anh

- Tóc cậu thật mềm.

- Sờ em cũng sờ rồi.

Tiêu Chiến thu tay lại.

Vương Nhất Bác bật cười, còn chưa mở miệng đã nghe Tiêu Chiến nói:

- Tôi về ngủ đây.

Tiêu Chiến đi quá nhanh, lời Vương Nhất Bác còn chưa kịp nói đã kẹt ở họng.

Không có ai bên cạnh, đặc biệt là không có Tiêu Chiến ở bên, anh đọc sách rất nhanh. Quyển sách này không dài, Vương Nhất Bác đọc hơn hai giờ đã đọc được hơn nửa, nhìn đồng hồ mới phát hiện thời gian không còn sớm nữa, nãy giờ mải đọc không nhìn giờ.

Vương Nhất Bác tháo kính kẹp ở giữa trang sách nhẹ nhàng đóng sách lại.

Phòng ngủ không bật đèn, Vương Nhất Bác nghĩ Tiêu Chiến đã ngủ nên nhẹ nhàng xốc chăn lên nằm xuống giường.

Người trên giường giật mình, ban đêm mọi thanh âm đều yên lặng, chỉ có tiếng hít thở là rõ ràng...

Tiêu Chiến không ngủ.

Vương Nhất Bác ngồi trên mép giường, cách một lớp chăn vỗ nhẹ lên Tiêu Chiến.

- Từ nãy đến giờ em rất kỳ quái, có chuyện gì thế?

Vương Nhất Bác nói rất nhỏ, rõ ràng biết Tiêu Chiến chưa ngủ nhưng dường như vẫn sợ đánh thức anh.

Tiêu Chiến lại giật mình, nhẹ nhàng xoay người lại.

Vương Nhất Bác không đeo kính, tầm mắt mơ hồ không thấy rõ người trước mặt.

- Giáo sư Vương.

Tiêu Chiến dùng chất giọng khàn độc nhất của mình gọi tên Vương Nhất Bác.

- Ừm.

- Không phải cậu muốn bồi dưỡng tình cảm với tôi sao.

Tiêu Chiến rầu rĩ, giọng khàn khàn,

- Có thể thực hiện một vài hành động gì đó không.

Bóng tối che đi khoé miệng đầy ý cười của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác thật lâu không nói gì, Tiêu Chiến còn tưởng anh không hiểu ý mình, cũng không nói cho Vương Nhất Bác biết: Bởi vì Vương Nhất Bác không chịu đọc sách trong phòng ngủ nên anh đã trằn trọc ở đây hai giờ rồi.

Tiêu Chiến vừa định nói thì nghe Vương Nhất Bác nói:

- A Chiến, em tới gần tôi một chút. Tôi không đeo kính không thấy rõ em.

Tiêu Chiến nghe thế thì ngồi dậy, đến gần Vương Nhất Bác hơn một chút.

- Em muốn tôi làm gì?

Hơi thở Vương Nhất Bác chạm lên môi Tiêu Chiến

- Tôi có thể chủ động không?

Tiêu Chiến nhìn mắt anh.

Cuối cùng cũng thích ứng được với bóng tối, Tiêu Chiến nhìn mắt Vương Nhất Bác thật kỹ, không có kính che khuất, đôi mắt của Vương Nhất Bác trở nên thật xinh đẹp.

- Nếu em chủ động thì cần gì phải hỏi ý kiến của tôi.

Vương Nhất Bác cười chỉ ra chỗ sai của Tiêu Chiến,

- Em cứ trực tiếp hành động thôi.

- Hiểu rồi.

Tiêu Chiến nhẹ giọng nói, nghiêng đầu hôn lên má Vương Nhất Bác một cái.

Tiêu Chiến nhấp nhấp môi, nghịch ngợm nói:

- Hành động kết thúc.

Đúng là hành động quá đơn giản, Vương Nhất Bác nghĩ thầm.

Tiêu Chiến vui lắm, lại lăn về ổ chăn của mình.

Vương Nhất Bác cũng xốc chăn lên nằm xuống.

- Về sau đọc sách trong phòng ngủ đi.

Giọng nói của Tiêu Chiến vẫn quanh quẩn bên tai Vương Nhất Bác

- Lúc cậu đọc sách tôi không quấy rầy cậu, ít ra nếu cậu ở phòng ngủ tôi có thể ở cạnh cậu thêm một lát.

Ít nhất lúc ấy, Vương Nhất Bác còn có ở đây.

Anh không thể cứ lắc lư ở phòng khách hay phòng sách được.

Tiêu Chiến nghe thấy Vương Nhất Bác thở dài một tiếng, giọng nói khàn khàn:

- Không sợ phiền tôi đâu, em cứ ở bên tôi là được.

Cho dù Tiêu Chiến không nói gì thì cảm giác tồn tại đều vô cùng mãnh liệt.

Dù anh ở đâu thì cũng có thể "quấy rầy" đến Vương Nhất Bác.

10 giờ sáng hôm sau, Vương Nhất Bác vẫn còn đang ngủ, Tiêu Chiến đã dậy trước rồi. Nhân viên chuyển phát nhanh đưa đồ tới từ sáng, một kiện hàng rất lớn, là một cái lò nướng mới.

Kiện hàng khá nặng, phải hai người nhân viên cùng bê vào mới được.

- Để đâu đây anh đẹp trai?

- Cứ để trên bàn cơm trước đi.

Tiêu Chiến tiện tay thu thập rác xung quanh.

Nhân viên chuyển phát nhanh không nghe rõ lời Tiêu Chiến nói, thứ này quá nặng, hai người bọn họ khiêng vào phòng liền đặt lên bàn trà.

- Bây giờ lắp đặt luôn được không?

Nhân viên chuyển phát nhanh hỏi.

Tiêu Chiến đi tới

- Được.

Tiêu Chiến đưa cho hai người hai bình nước, lúc đưa cho bọn họ mới nhìn thấy quyển sách ở bên dưới, lông mày hơi nhíu lại

- Bên dưới có sách, hình như xếp đè lên rồi.

- Ai da, ngại quá, tôi không để ý.

Hai người ngượng ngùng cười cười

- Thật sự là quá nặng, mà nhà hai người cách thang máy xa quá nên bọn tôi để ở đây.

- Vất vả rồi, phiền hai người đưa vào nhà ăn cho tôi.

Khi nói chuyện, Vương Nhất Bác từ trong phòng đi ra, tóc hơi rối, đôi mắt híp lại.

- Dậy rồi à?

Tiêu Chiến nhìn anh.

- Ừm.

Vương Nhất Bác nhìn hai người giao hàng.

- Bọn họ giao đồ đến.

Tiêu Chiến nói

- Đồ tôi mua giao đến rồi.

Vương Nhất Bác đi đến phòng khách, híp mắt nhìn lên bàn trà mấy lần, giọng nói khàn khàn của người mới tỉnh ngủ:

- A Chiến, em có thấy mắt kính của tôi không?

- Mắt kính?

- Kẹp ở trong sách.

Tiêu Chiến trừng mắt, đột nhiên nhìn đến quyển sách bị đè bên dưới.

- Phiền hai người đưa vào phòng bếp giúp tôi với.

Tiêu Chiến sốt ruột.

Hai người vội vàng mang cái thùng đồ đi, hôm qua Vương Nhất Bác đọc sách kẹp kính bên trong, lúc Tiêu Chiến cầm sách lên, bên trong còn rơi ra mấy mảnh kính nhỏ.

Tiêu Chiến mở sách ra, kính bên trong đã vỡ tan tành, ngay cả gọng kính cũng bị biến dạng.

Nhân viên giao hàng tái mặt:

- Ấy chết! Xin lỗi xin lỗi!

Vương Nhất Bác bỏ mấy mảnh kính vào thùng rác.

- Thật sự xin lỗi, là chúng tôi tắc trách, mắt kính này của anh bao nhiêu tiền chúng tôi mua trả anh?

Giá mắt kính này của Vương Nhất Bác không phải thấp, nếu thực sự để họ đền chắc phải mấy mấy tháng tiền lương.

Vương Nhất Bác cuối cùng tuỳ tiện nói một mức giá ba con số .

- Làm sao bây giờ?

Tiêu Chiến cau mày.

- Không sao, tôi có kính dự phòng.

Vương Nhất Bác dừng một chút

- Nhưng mà thứ hai tuần sau tôi phải đi dự hội nghị ở nơi khác.

- Hội nghị? Đi công tác sao?

- Ừm.

- Sao mới được nghỉ đã đi công tác rồi, hơn nữa thứ hai tuần sau không phải là ngày mai sao?

Vương Nhất Bác ừ một tiếng:

- Vẫn phải đi mua một cái mới.

Nhân viên giao hàng nhanh chóng lắp đặt xong rồi bồi thường mấy trăm đồng phí kính mắt.

Vương Nhất Bác rửa mặt xong thì sang phòng sách lấy kính dự phòng, lúc anh ra khỏi phòng khách, Tiêu Chiến đang mân mê lò nướng mới quay ra nhìn thì ngơ ngẩn...

Vương Nhất Bác thay một bộ kính đen, lộ ra một chút khí chất sinh viên, thoạt nhìn trẻ ra mấy tuổi.

Khí chất thay đổi làm Tiêu Chiến tràn đầy cảm giác mới mẻ.

Tiêu Chiến cuối cùng cũng hiểu vì sao Vương Nhất Bác muốn thay kính khác để dự hội nghị, bởi kính đen này thực sự không hợp đến những nơi như thế.

- A Chiến, chiều nay có rảnh không?

Vương Nhất Bác đi vào nhà ăn.

- Có, hôm nay tôi không tới phòng làm việc.

- Chiều nay em có thể đi cùng tôi mua mắt kính mới không?

- Đương nhiên là được.

Tiêu Chiến bày bữa sáng lên bàn cơm, ánh mắt vẫn luôn liếc về phía mắt kính mới của Vương Nhất Bác.

- Tôi đổi mắt kính mới nhìn lạ lắm sao?

Vương Nhất Bác bắt được ánh mắt của anh

- Em nhìn tôi lâu lắm rồi.

Tiêu Chiến gật đầu:

- Lạ.

- Cũng đẹp nữa.

———————-

Hai chú iu đương từ từ lắm, phải nắm tay rồi ôm rồi thơm má mới chịu nháaa


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net