Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác muốn xoay người đi luôn, anh không biết trả lời câu hỏi của mũi sư tử như thế nào, lớn thế này rồi đây vẫn là lần đầu tiên anh xấu hổ như vậy.

Bị người chặn lại trên đường hỏi có phải fan hay không? Nhưng cho dù người này là người có fan đi nữa, cũng chắc chắn không phải là sao lớn.

Sao nhà ai mà ra ngoài chỉ mang theo hai người, mấy hôm trước còn cùng nhau chạy tới siêu thị mua đồ ăn, khi đó không đeo khẩu trang cũng không ai thèm liếc nhìn.

“Không phải.” Vương Nhất Bác trả lời thành thực.

“Ồ,” mũi sư tử đáp một tiếng, lại nhắc lại lần nữa, “Vậy có chuyện gì không?”

“Tôi muốn nói chuyện với anh ấy.” Vương Nhất Bác nhìn khẩu trang đằng sau mũi sư tử.

Mũi sư tử quay đầu nhìn khẩu trang.

Khẩu trang không nhúc nhích, chỉ nhìn Vương Nhất Bác.

“Anh tên Vương Trạm đúng không?” Tiêu Chiến hỏi một câu.

Vương Nhất Bác tin lúc này anh và Tiêu Chiến đều đang chú ý tới phản ứng của mấy người này.

Nhưng khi ba người này nghe thấy tên của Vương Trạm, rất bình tĩnh, nhìn qua đều có vẻ rất xa lạ với cái tên này.

“Anh có quen Vương Nhất Bác không?” Tiêu Chiến kiên trì hỏi thêm một câu.

Vương Nhất Bác vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mắt khẩu trang, nhưng cho dù có đeo kính, anh cũng không nhìn rõ.

Anh đã không còn nhớ rõ dáng vẻ của Vương Trạm nữa rồi.

Trong trí nhớ mà anh cho rằng đã nhìn qua là sẽ không quên, đã trải qua là sẽ nhớ mãi, trong ký ức không nhiều của anh và Vương Trạm, khuôn mặt của Vương Trạm đã rất mơ hồ.

Anh không thể dựa vào đôi mắt hiện tại để phán đoán được ra đây có phải là Vương Trạm đã mười năm không gặp không.

“Vương Nhất Bác?” Cô gái nhìn mũi sư tử, lại nhìn khẩu trang, cuối cùng quay đầu lại nhìn Tiêu Chiến, “Chưa từng nghe, hai cậu nhận nhầm người rồi.”

“Tại sao anh ấy lại mang khẩu trang?” Tiêu Chiến không còn quan tâm tới có lịch sự hay không, “Anh ấy là người nổi tiếng sao?”

Cô gái và mũi sư tử đều bật cười.

“Cậu ấy bị cúm,” Cô gái nói, “Đi thôi.”

Khẩu trang xoay người tiếp tục đi về phía trước, mũi sư tử và cô gái cũng theo sau, vừa cười vừa nói, đi được một đoạn còn quay lại nhìn bọn họ cười.

“Có lẽ là nhận nhầm rồi.” Vương Nhất Bác nói, giọng nói có hơi khàn.

“Đợi tôi ba giây.” Tiêu Chiến nói.

“Cậu đừng…” Vương Nhất Bác vội vàng kéo cậu lại.

Nhưng Tiêu Chiến chưa nói xong đã xông lên, Vương Nhất Bác kéo vào khoảng không.

Tiêu Chiến rất nhanh đuổi kịp ba người kia, cô gái là người đầu tiên phát hiện, vừa quay đầu lại đã giật mình nhảy dựng: “Chuyện gì thế này!”

Tiêu Chiến nhét một tờ giấy nhỏ vào trong túi bên sườn ba lô của cô gái: “Số điện thoại của tôi, đừng vứt đi, để lại có tác dụng.”

“Đưa cho tôi?” Cô gái rất ngạc nhiên.

“Ừ.” Tiêu Chiến xoay người chạy đi trước khi bọn họ nói gì thêm.

Khi quay lại bên cạnh Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm cậu: “Làm gì thế? Đưa cô ấy cái gì vậy?”

“Số điện thoại của tôi.” Tiêu Chiến nói.

Vương Nhất Bác lại thở dài: “Vô dụng, có lẽ thực sự không phải….”

“Cho dù là không phải,” Tiêu Chiến nói, “Lỡ như cô ấy hợp ý tôi thì sao? Trông cô ấy cũng rất xinh.”

“…Cậu có còn tỉnh táo hay không?” Vương Nhất Bác nhìn về phía bên ấy, mấy người đã đi sang đường đối diện rồi, rất nhanh biến mất trong đám người.

“Đầu óc cậu có còn tỉnh táo không?” Tiêu Chiến vỗ vỗ mặt Vương Nhất Bác, “Đầu óc trước đây cậu thay tôi phân tích kế sách đâu cả rồi? Đi đâu cả rồi?”

“Sao nào?” Vương Nhất Bác cau mày.

“Tôi cảm thấy đáng ngờ…” Tiêu Chiến nói, “Cậu tên là Lý Đại Sơn phải không?”

“Cái… Lý Đại Sơn?” Vương Nhất Bác ngẩn người.

“Không phải tất cả mọi người trong tình huống này đều lặp lại cái tên mà người khác đưa ra, nhưng phản ứng của bọn họ quá bình tĩnh, giống như đột nhiên không nghĩ ra nên trả lời thế nào,” Tiêu Chiến nói, “Khi nhắc tới Vương Nhất Bác bọn họ vừa lặp lại cái tên này, vừa liếc mắt nhìn nhau…”

“Nếu như bọn họ đều chưa từng nghe tới những cái tên này,” Vương Nhất Bác nói, “Tại sao lại có hai loại phản ứng hoàn toàn khác nhau, ý cậu là vậy sao?”

“Đúng.” Tiêu Chiến gật đầu, “Bọn bọ biết cái tên Vương Trạm, nhưng lại không biết Vương Nhất Bác.”

Vương Nhất Bác không nói thêm gì nữa, đứng tại chỗ thời gian rất dài không cử động.

Thời điểm Tiêu Chiến muốn mở miệng phá vỡ sự im lặng, anh ngẩng đầu lên cười: “Đi ăn chút đồ đi.”

“Ăn gì?” Tiêu Chiến hỏi.

“Không phải chỗ cậu có danh sách sao?” Vương Nhất Bác nói.

“Không trông chừng những người khác nữa sao?” Tiêu Chiến hỏi, “Những thứ này đều chỉ là phỏng đoán, cô gái nói người kia bị cúm nên mới đeo khẩu trang, nhưng tại sao mũi sư tử lại hỏi cậu có phải fan hay không, có lẽ người kia cũng có chút danh tiếng, cho nên khi đột nhiên chạm mặt chúng ta mới có trạng thái bất ngờ như vậy, có chút phản ứng khác biệt như vậy mới bình thường.”

“Hả?” Vương Nhất Bác nhìn anh.

“Cho nên có thể thật sự không phải bọn họ, có thể đi đợi người khác.” Tiêu Chiến nói.

“Tại sao cậu còn cố chấp hơn tôi vậy?” Vương Nhất Bác hỏi.

“Cậu muốn từ bỏ sao?” Tiêu Chiến cười cười, “Cậu không như vậy, cậu chỉ đối diện với khả năng anh ấy không muốn nhận cậu mà thôi, cậu sợ hãi, đúng không?”

“Có điểm rồi cậu báo danh tâm lý học đi.” Vương Nhất Bác nói.

“Tôi đồng ý với bố mẹ rồi.” Tiêu Chiến chậc một tiếng, “Nói lời phải biết giữ lời.”

Vương Nhất Bác bật cười.

“Vậy ăn gì trước đi,” Tiêu Chiến nghĩ ngợi, “Xoa dịu đã.”

Nhiều năm như vậy, Vương Nhất Bác chưa từng có nguyện vọng tìm Vương Trạm, trừ khi Cung Lam nhắc tới manh mối ở bản địa anh mới đi xem.

Cũng chỉ tìm một chỗ ngồi, nhìn, nghe, suy nghĩ.

Thời gian tương đối rồi anh sẽ đi.

Bây giờ anh có thể xác định được bản thân muốn tìm được Vương Trạm, nhưng anh cũng xác định từ trước đến giờ anh đều cho rằng anh không thể tìm được Vương Trạm nữa.

Thời điểm bức ảnh chụp trộm này xuất hiện anh cũng nghĩ như vậy.

Thậm chí anh còn không thể xác định rốt cuộc người bây giờ và người trong bức ảnh có phải là một hay không. Có lẽ là phản ứng của mấy người kia và phân tích của Tiêu Chiến lại khiến anh cảm thấy tựa như sự thật đã ở ngay trước mắt.

Quá nhanh, quá đơn giản.

Cũng quá vội, quá đột ngột.

Mười năm và ba ngày.

So sánh hai khoảng thời gian như vậy khiến anh căn bản không có cách thích ứng.

Lúc ăn cơm, Vương Nhất Bác nhận được cuộc điện thoại đầu tiên của bố sau khi anh rời khỏi nhà.

Nhận điện thoại, anh cảm thấy đầu ngón tay mình phát run.

Không phải hôm qua, cũng không phải ngày mai, mà lại là hôm nay, thậm chí anh còn có chút nghi ngờ, có phải đây là cảm ứng tâm điện giữa bố mẹ và con cái.

Tuy rằng anh và bố mẹ chưa từng có cảm ứng gì.

“Mấy ngày nay thế nào rồi?” Bố anh hỏi.

“Vẫn ổn.” Vương Nhất Bác nói.

“Chuyện tìm người có gì tiến triển không?” Bố anh lại hỏi.

“Bố sẽ không thực sự cảm thấy, chỉ cầm một tấm ảnh như vậy con chạy tới đây là có thể tìm được người chứ?” Vương Nhất Bác nói.

“Vẫn có hi vọng.” Bố cậu nói, “Hôm qua mẹ con nằm mơ thấy…”

“Không tìm được,” Vương Nhất Bác nói, “Không có bất cứ manh mối gì, việc con có thể làm cũng chỉ là ngồi đợi người xuất hiện ở cổng trạm tàu điện, nhưng anh ấy không xuất hiện, con sẽ đợi thêm ba ngày nữa, nếu như không gặp con sẽ về.”

“Con…” Bố anh dường như không biết nên nói gì.

“Cứ vậy đi,” Vương Nhất Bác nói, “Con là em anh ấy, không phải bố anh ấy, con chỉ có thể làm thế này thôi.”

Không đợi phản ứng từ đầu điện thoại bên kia, anh đã ngắt rồi, sau đó tắt máy.

Tiêu Chiến chống cằm nhìn anh: “Đợi thêm ba ngày nữa là về sao?”

“Ừ,” Vương Nhất Bác gật đầu, “Thời gian trước sau một tuần, nếu như bình thường một người ở gần đây, trong thời gian một tuần thế nào cũng phải xuất hiện một hai lần, nếu như không có, chứng minh rằng anh ấy không ở đây, tôi ở thêm một thời gian nữa cũng không có ý nghĩa gì.”

“Ừ.” Tiêu Chiến gật đầu, “Nếu như là người đàn ông đeo khẩu trang kia thì sao? Cậu có từng nghĩ anh ấy không nhận cậu có khả năng không phải là không nhận cậu, chẳng qua khi còn nhỏ cậu quá xấu, bây giờ anh ấy không nhận ra cậu.”

Vương Nhất Bác híp mắt nhìn.

“Khi còn nhỏ cậu thực sự rất xấu.” Tiêu Chiến khăng khăng.

“Vậy anh ta cũng nên hỏi chúng ta có quan hệ gì với Vương Nhất Bác.” Vương Nhất Bác nói.

“Sẽ không gặp lại anh ta nữa chứ?” Tiêu Chiến hỏi.

“Số điện thoại cũng đã để lại, nếu như thật sự muốn gặp, anh ấy sẽ tìm cậu.” Vương Nhất Bác nói, “Không nhất định phải đợi ở đây, lãng phí thời gian.”

Hai tay Tiêu Chiến vươn ra trước mặt anh vỗ mấy cái: “Chính là dáng vẻ này, tôi vẫn thích dáng vẻ lạnh lùng vô tình của cậu hơn…”

Vương Nhất Bác nhìn cậu một cái, nhanh chóng dời ánh mắt ra chỗ khác.

Tay Tiêu Chiến cứng lại một chút rồi lại thu về: “Dáng vẻ này thể hiện cậu đã bình tĩnh lại và có quyết định rồi.”

“Đúng.” Vương Nhất Bác gật đầu.

Tiêu Chiến không phải rất vừa lòng với câu nói thêm này của mình, nhưng trong thời gian ngắn cũng không có cách nói nào tốt hơn.

Bố mẹ Vương Nhất Bác có một loại năng lực thần kỳ, không thể nói rõ là tốt hay xấu, trong vòng một giây bọn họ có thể xóa sạch sự mờ mịt và hoảng loạn trong lòng Vương Nhất Bác, lại triệu hồi ra vị học thần bình tĩnh quyết đoán.

Sau khi gọi xong cuộc điện thoại kia, sự hoảng hốt mấy ngày nay của Vương Nhất Bác biến mất.

Mỗi ngày khi đợi ở cửa trạm tàu điện, Tiêu Chiến có thể cảm nhận được trạng thái của anh không giống như mấy ngày trước, ánh mắt nhìn đồ vật cũng khác hơn.

Mỗi ngày Tiêu Chiến đều cầm điện thoại trong tay, hi vọng có điện thoại hoặc là tin nhắn tới.

Những ngày tháng thế này rất nhàm chán, không giống như trước đây ở quảng trường nhỏ, khi ngồi ngây ngốc cậu còn có thể suy nghĩ đủ loại, bây giờ cậu cũng nhìn chằm chằm từng người đi người đến, trong đầu vẫn không ngừng xuất hiện bức ảnh chụp mơ hồ không nhận rõ lặp đi lặp lại so sánh.

Cho dù người bên cạnh là anh em thân thiết nhất Lưu Bằng Bằng của cậu, cậu cũng không thể nhịn.

Nhưng cậu lại có thể nhịn vì Vương Nhất Bác, người bên cạnh mới chỉ quen được mấy tháng.

Không, thậm chí hoàn toàn không nhắc tới nhịn hay không.

Không hiểu sao cậu lại cảm thấy thú vị.

“Chúng ta cược đi.” Vương Nhất Bác nói.

“Cược gì?” Tiêu Chiến hỏi.

“Chân trái phải,” Vương Nhất Bác nói, “Đường gạch trước mắt tôi này, thua rồi thì phải đi mua trà sữa.”

“Được.” Tiêu Chiến gật đầu, “Cô gái kia, người mặc váy đen dài ấy.”

Vương Nhất Bác nhìn qua đó, hai giây sau, hai người đồng loạt mở miệng: “Chân phải.”

Tiêu Chiến nhìn anh.

“Cậu đổi chân đi.” Vương Nhất Bác nói, “Cậu đổi thành chân trái đi.”

“Không, chắc chắn là chân phải.” Tiêu Chiến từ chối, “Muốn đổi cậu đi mà đổi.”

Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn cậu không hé răng.

Chân phải của cô gái mặc váy đen dài bước qua đường gạch trước mặt bọn họ.

“Lần nữa,” Vương Nhất Bác nhìn bên trái, “Chọn một người ở xa đi, anh trai mặc áo phông đằng kia, một hai ba…”

Lại một lần nữa Tiêu Chiến và anh đồng thời mở miệng: “Chân phải.”

“Còn cược cái mông ấy,” Vương Nhất Bác bất đắc dĩ, “Cậu phải khác tôi!”

“Vậy tôi với cậu giống nhau thì làm sao,” Tiêu Chiến nói, “Đáp án chính xác chỉ có một.”

Anh trai mặc áo phông màu xanh không phụ sự kỳ vọng của hai người, bước chân phải qua vạch.

“Đổi cách khác đi.” Vương Nhất Bác xoa xoa tay, “Tôi nói trước…mỹ nữ đeo giày xanh bước hai mươi bảy bước qua vạch.”

Tiêu Chiến nhìn cô gái đeo giày xanh kia: “Không sai.”

“A…” Vương Nhất Bác túm lấy vai cậu lắc lư, “Đổi một người khác.”

“Bà lão xách thức ăn,” Tiêu Chiến nói, “Ba mươi ba bước qua vạch.”

Mỹ nữ đeo giày xanh và bà lão xách thức ăn một trước một sau đi qua vạch, hai mươi bảy bước và ba mươi ba bước.

“Vậy còn chơi thế nào nữa,” Lâm Vô Ngung ôm lấy đầu, thở dài đứng dậy, “Tôi đi mua trà sữa, cậu uống gì?”

“Gì cũng được, cho tôi thêm ít dừa.” Tiêu Chiến nói.

Vương Nhất Bác đi được mấy phút, điện thoại Tiêu Chiến vang lên, cậu vội vàng ngưng cười nhìn màn hình.

…Không ngờ bản thân lại cười từ nãy tới giờ?

Cậu mở tin nhắn ra, là Lưu Kim Bằng gửi tới.

– Mày sao rồi! Mày đã xem kéo cờ chưa? Đã đi tới chỗ khác chưa?

– Chưa.

– Vậy mỗi ngày mày làm cái gì?

– Nhìn cảnh đường phố.

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác xách hai gói đồ qua đây.

– Mày tâm thần à?

Trước đây chưa từng chú ý tới, khuôn mặt của Vương Nhất Bác trong bóng râm do ánh sáng giữa trưa chiếu xuống kéo dài ra lại rất đẹp trai.

Loại đẹp trai mang khí chất hỗn tạp không có tính công kích, ấm áp mà kiên định… đây là hình dung gì, nhưng Tiêu Chiến thực sự không nghĩ ra từ nào khác, tóm lại là thoải mái, bằng lòng ngắm.

Mãi cho tới khi Vương Nhất Bác đứng trước mặt cậu, vươn tay búng một cái lên mũi cậu, Tiêu Chiến mới đột ngột tỉnh ra, nhảy dựng lên.

“Tôi tưởng rằng khi tôi đi đã thôi miên cậu?” Vương Nhất Bác nói.

“Không,” Tiêu Chiến xoa xoa mũi, “Tôi thất thần.”

“Không trông chừng ở đây nữa,” Vương Nhất Bác cau mày, “Đi chơi.”

“Ngày cuối cùng rồi.” Tiêu Chiến nói.

“Đi.” Vương Nhất Bác xoay người đi.

Tiêu Chiến khựng lại, rồi cũng chạy theo anh.

Vé tàu ngày mai đã mua rồi, để trong phòng ngủ.

Hai người tới đây mấy ngày, trừ xem kéo cờ, cũng chỉ hôm nay mới ra ngoài chơi.

Mà không phải là ăn.

Vương Nhất Bác chọn một công viên trong danh sách mà Lưu Kim Bằng đưa.

Hai người đi dạo quanh công viên cả buổi chiều, thậm chí còn chèo cả thuyền.

Hồ rất lớn, trên mặt hồ có không ít thuyền nhỏ, đều là các cặp tình nhân, chỉ có hai người là lạc loài.

“Tôi chụp một tấm ảnh, Bằng Bằng còn mắng tôi mấy ngày nay không đi chơi đâu cả…” Tiêu Chiến giơ điện thoại lên, chuẩn bị chụp.

Vương Nhất Bác do dự một lát, trốn sang một bên.

Tiêu Chiến nhanh chóng chuyển hướng, xoay nửa vòng, đổi cảnh nền khác.

Nhưng tâm tình tự sướng đột nhiên biến mất, tùy tiện chụp mấy tấm, cậu đăng tấm hình mặt mày không vui lên khoảnh khắc.

Lưu Kim Bằng là người đầu tiên bình luận.

– Vẻ mặt gì thế này, mày bị cướp à?

Tiêu Chiến lại không nhịn được vui vẻ.

Vương Nhất Bác và cậu ngồi một trước một sau, lúc này nhìn thấy mấy tấm ảnh vẻ mặt đau khổ thù hận của Tiêu Chiến, anh lại có chút ngại ngùng.

Do dự một lát, anh bước lên trước một bước, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến.

“Cản cậu à?” Tiêu Chiến nhìn anh.

“Không,” Vương Nhất Bác lấy điện thoại ra, giơ lên, “Tôi chụp một…”

Còn chưa dứt lời, Tiêu Chiến trong ống kính đột nhiên rời khỏi màn hình, ngồi xuống hàng ghế sau.

Vương Nhất Bác xoay người lại nhìn cậu.

“Làm gì?” Tiêu Chiến hỏi.

Vương Nhất Bác không biết nên nói gì, cuối cùng trực tiếp chụp Tiêu Chiến mấy tấm, vẫn là vẻ mặt đau khổ hận thù.

“Xấu không?” Tiêu Chiến hỏi.

“Hả?” Vương Nhất Bác nhìn di động, “Không xấu, rất đẹp trai.”

“Tôi xem nào.” Tiêu Chiến nhoài lên trước.

Vương Nhất Bác đưa điện thoại tới trước mặt cậu.

“Còn tạm.” Tiêu Chiến gật đầu, dựa vào ghế.

Khi ra khỏi công viên mặt trời đã xuống núi rồi, ánh nắng chiều rất đẹp, Tiêu Chiến lại chụp ảnh nắng chiều, xoay người lại, cậu nhìn thấy bóng của mình và Vương Nhất Bác đều bị kéo rất dài, khi sóng vai đi về phía trước cái bóng nhẹ lắc lư theo tiết tấu, nhìn qua có một cảm giác kỳ diệu rất bí ẩn.

Giống như có thứ gì mềm nhẹ va vào người.

Bóng của Vương Nhất Bác giơ tay lên, đặt lên trên đầu cậu, làm thành đầu một con cún.

Vô cùng giống.

Tiêu Chiến không có kỹ năng này, khi còn nhỏ ông cậu vẫn hay đùa cậu như vậy, cậu cũng từng học, nhưng không biết tại sao lại luôn làm không giống.

Vương Nhất Bác đi tới phía sau cậu, lại lấy chìa khóa ra cầm trong tay, làm một con gà nhỏ.

Không thể nhịn nữa.

Con gà này còn giống hơn cả con chó ban nãy.

“Cậu chú ý chút đi!” Tiêu Chiến nghiêng đầu.

“Ừ.” Vương Nhất Bác lên tiếng, nhưng vẫn không buông tay.

Bóng con gà nhỏ trên đầu Tiêu Chiến mổ mổ.

“Đậu má.” Tiêu Chiến bật cười, đập tay anh ra, “Cậu có phải trẻ con không vậy?”

“Người đột nhiên bốc hỏa mới trẻ con.” Vương Nhất Bác cười cười.

Tiêu Chiến nhìn anh một cái, không nói gì.

Sau khi chủ phòng sửa ti vi xong, mỗi ngày bọn họ đều ở trong phòng trọ ăn vặt uống bia, vừa nói chuyện vừa xem phim.

Hôm nay thì khác, ngẫu nhiên nói với nhau mấy câu, vừa nói vừa uống.

Vương Nhất Bác có thể cảm nhận được trong lòng Tiêu Chiến có chuyện, nhưng cụ thể là chuyện gì, anh thực sự không thể đoán được, Tiêu Chiến không giỏi che giấu, nhưng cũng chính vì rất nhiều cảm xúc cậu đều viết lên mặt, mới càng khiến cho người ta không thể phân rõ, rốt cuộc phần nào mới là thật.

“Bằng Bằng đúng thật là xuân tâm phơi phới,” Tiêu Chiến cầm di động lắc lư, “Vừa mới gửi cho tôi một tấm hình của em gái thu ngân trong cửa hàng, khen như chỉ trên trời mới có.”

“Chụp lén hả?” Vương Nhất Bác hỏi.

“Không phải, chụp đàng hoàng.” Tiêu Chiến đưa ảnh cho anh xem. “Rất đáng yêu, có lẽ thằng nhóc này lại rung động rồi.”

“Có phải cậu ta thường xuyên rung động không?” Vương Nhất Bác cười hỏi.

“Đúng.” Tiêu Chiến gật đầu, “Thỉnh thoảng lại rung động, chắc chắn cậu ta sẽ không có vấn đề gì về tim cả, tuy rằng người không thích vận động, nhưng tim vẫn luôn rất nhanh nhẹn.”

Vương Nhất Bác cười rất lâu: “Cậu hình dung kiểu gì vậy.”

“Thật đấy,” Tiêu Chiến nói, “Tôi phải bội phục tần suất rung động như mô tơ của nó, người bình thường không thể so sánh.”

Vương Nhất Bác cười không nói gì.

“Ồ,” Tiêu Chiến dùng cánh tay huých anh, “Tôi hỏi cậu một chuyện nhé.”

“Chuyện tôi yêu thầm sao.” Vương Nhất Bác hỏi.

“Cậu có thể không hăng hái như vậy được không.” Tiêu Chiến nói.

“Vậy cậu hỏi đi.” Vương Nhất Bác đáp lời.

“Khi cậu yêu thầm,” Tiêu Chiến vừa nói vừa tự cười, “Có nói như vậy với người khác không?”

“Không đâu.” Vương Nhất Bác trả lời.

“Hả,” Tiêu Chiến lau lau mặt, “Tôi quên rồi, tình huống của cậu…”

“Không phải vì thế,” Vương Nhất Bác cầm lon bia, “Là tôi sợ.”

“Sợ?” Tiêu Chiến sửng sốt, “Cậu sợ gì? Sợ yêu thầm thất bại sao?”

“Yêu thầm sao mà thất bại được, yêu thầm vốn đã là thất bại.” Vương Nhất Bác bật cười, “Thứ tôi sợ là thích bản thân.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bc