Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lẽ nào không phải cậu nhớ tôi sao? Câu này mắc lại trong cổ họng Vương Nhất Bác không thể nói ra, hai giây sau anh lập tức hối hận, đáng lẽ phải nói.

Anh đã quy Tiêu Chiến vào loại “nhiệt tình như lửa với bạn bè có quan hệ tốt”, cho nên khi Tiêu Chiến nói ra những lời này, đáng lẽ anh phải bật lại một cách tự nhiên, giống như trước đây.

Nhưng thái độ của Tiêu Chiến rõ ràng không giống như trước, trước đây hai người có thể đấu võ mồm ba trăm hiệp, không phân thắng bại thì sẽ không dừng.

Bây giờ Tiêu Chiến lại im lặng.

Vương Nhất Bác có thể cảm nhận được sự lúng túng của Tiêu Chiến, thậm chí còn cảm nhận được Tiêu Chiến vì cảm nhận được sự lúng túng của anh mà càng thêm lúng túng.

Sau đó anh hận không thể phản kích ngay từ đầu, không cho Tiêu Chiến cơ hội để hóa giải sự lúng túng đầu tiên.

Lần đầu tiên Vương Nhất Bác luống cuống tay chân vì loại quan hệ rối rắm phức tạp mà lại không thể hoàn toàn khống chế được này, cho dù đối diện với Vương Trạm mười năm không gặp cũng không có loại cảm giác như thế.

“Đúng vậy.” Anh trả lời.

Tuy rằng anh luôn tự tin với EQ của mình, trước mắt anh cũng không tìm được câu trả lời thích hợp nào, chỉ biết nếu như không lên tiếng nữa, Tiêu Chiến sẽ rất mất mặt.

Câu trả lời này anh không nghĩ nhiều, chỉ thuận theo câu hỏi của Tiêu Chiến, đưa ra đáp án duy nhất bây giờ của mình.

Đúng vậy.

Là rất nhớ cậu, cậu tới rồi có người có thể nói chuyện với tôi tới nửa đêm, có người xem ti vi cùng tôi, còn có thể ăn cơm cùng nhau, đi dạo phố, tới thời điểm còn có thể cùng nhau tới trường báo danh.

“Cậu đợi nhé,” Ngữ điệu của Tiêu Chiến đã khôi phục lại bình thường, mang theo sự đắc ý thường có, “Cố chịu thêm một ngày nữa, đợi tôi tới giải cứu cậu.”

“Được,” Vương Nhất Bác cười, “Anh Gà tới cứu em.”

“Cậu nói chuyện chú ý chút đi!” Tiêu Chiến cao giọng, “Tôi chỉ dùng một tay là có thể đánh hai người như cậu đấy có biết không?”

“Biết rồi, biết rồi.” Lưu Kim Bằng vừa đi vừa gật đầu, “Nếu như tao rảnh sẽ đi thăm ông bà trước, nếu như khiêng gì, mua gì, chuyển gì đều tùy tiện, mày đừng quan tâm.”

“Nếu như quốc khánh ông bà đi chơi,” Tiêu Chiến nói, “Có rảnh thì đi cùng nhau, tao dẫn mày đi xem kéo cờ.”

“Có lời này là được rồi, tao có đi hay không cũng yên lòng.” Lưu Kim Bằng vỗ vỗ vai cậu. “Học trường H rồi cũng đừng quên người bạn cùng mày để truồng chạy nơi nơi như tao.”

“Là không thể quên người bạn để truồng chạy như mày,” Tiêu Chiến sửa lại, “Là mày, không phải tao.”

“Đậu.” Lưu Kim Bằng thở dài, “Tao đột nhiên không nỡ rời xa mày, làm sao bây giờ?”

“Mau đi mua tấm vé,” Tiêu Chiến chỉ quầy bên kia, “Đi chung với tao.”

“Cút đi.” Lưu Kim Bằng bật cười, xoay người dang cánh tay ra, “Nào, ôm một cái.”

Tiêu Chiến buông vali hành lí xuống, ôm chặt Lưu Kim Bằng.

“Phải tốt đấy,” Lưu Kim Bằng vỗ vỗ cậu, “Gặp được chuyện phiền phức gì, ai bắt nạt mày, mày chỉ cần nói một câu, tao sẽ lập tức qua đó chống đỡ cho mày!”

“Tao sẽ nhớ lời này.” Tiêu Chiến bật cười.

Lưu Kim Bằng đưa cậu tới cửa kiểm tra an toàn, nhìn theo cậu xếp hàng, còn cách từ xa hô mấy câu, cậu đi vào rồi Lưu Kim Bằng mới vẫy vẫy tay, xoay người đi khỏi.

Tiêu Chiến đứng sững sờ tại chỗ một lát.

Cậu rất không nỡ rời xa Lưu Kim Bằng, hai người lớn lên cùng nhau, còn chưa bao giờ tách ra khoảng thời gian dài như vậy, tuy rằng gặp mặt luôn đánh nhau, nhưng vừa nghĩ tới sẽ lâu không được gặp mặt, cậu lại cảm thấy rất luyến tiếc.

Cậu sẽ không xấu hổ khi nói ra mấy lời kiểu như luyến tiếc Lưu Kim Bằng, còn vô cùng thản nhiên.

Nhưng đặt cảm xúc như vậy lên người Vương Nhất Bác thì lại không được, giống như sai trái, nói ra càng cảm thấy xấu hổ.

Rõ ràng là cảm giác chân thực.

Cậu lúng túng làm cho Vương Nhất Bác lúng túng, cậu lại vì Vương Nhất Bác lúng túng mà lại càng thêm lúng túng….

Sân bay không có gì ngon cả, Vương Nhất Bác tới sớm nửa tiếng, đi vòng một lần tất cả những cửa hàng có bán đồ ăn, cuối cùng ăn một bát mì, không mấy hài lòng.

Nhưng mà khi đi qua một cửa hàng bán quà lưu niệm, anh bị hấp dẫn bởi que kẹo đáng yêu bên cửa.

Kẹo que được làm thành đủ loại động vật nhỏ và chữ cái, nhìn qua đều rất dễ thương, Vương Nhất Bác do dự một lát, quyết định mua mấy cái về làm quà tặng đón người ở sân bay.

Anh lựa chọn, không ngờ kẹo que còn có thể làm thành gà nhỏ… anh cầm con gà vàng nhỏ kia lên ba lần rồi lại buông xuống, cuối cùng chọn một con rồng nhỏ, cùng với hai chữ W và X.

Cửa ra rất đông người, Vương Nhất Bác đứng trong đám đông đủ loại người tới đón máy bay, cảm giác thật mới mẻ.

Đây là lần đầu tiên anh đón máy bay trong cuộc đời.

Nhìn thấy trên màn hình xuất hiện số hiệu máy bay của Tiêu Chiến, bên cạnh có người xôn xao, cho dù biết cách thời gian Tiêu Chiến xuất hiện còn ít nhất hai mươi phút nữa, nhưng mà anh vẫn không tự chủ được theo đám người đi về phía trước, chen tới bên cạnh dải ngăn cách, vừa lấy điện thoại ra vừa nhìn chằm chằm phía trước.

Bên cạnh có mấy chiếc di động vang lên, còn có người gọi điện thoại, tới chưa, đã xuống máy bay chưa.

Vương Nhất Bác nhìn điện thoại, Tiêu Chiến còn chưa gửi tin nhắn qua.

Anh chỉ có thể cầm chặt điện thoại, tiếp tục nhìn chằm chằm đằng trước, rõ ràng biết trong những người đi ra lúc này căn bản không thể có Tiêu Chiến, cũng vẫn vô thức nhìn về phía trước.

Mãi cho tới khi hành khách của chuyến bay lần này bắt đầu xuất hiện, điện thoại Vương Nhất Bác vẫn không có động tĩnh gì.

Vương Nhất Bác không nhịn được gọi tới số của Tiêu Chiến.

Không phải là vẫn chưa mở máy đấy chứ?

Vẫn may, điện thoại kết nối rồi, nhưng mà kêu bảy tám tiếng chuông cũng không có ai nhận, khi Vương Nhất Bác bắt đầu hoài nghi có phải người này đã làm rơi điện thoại trên máy bay không, Tiêu Chiến bên kia bắt đầu nhận điện thoại, hô một tiếng không rõ là “Ôi” hay là “A lô.”

“Sắp ra chưa?” Vương Nhất Bác hỏi, “Tôi đã ở cửa ra rồi, chiếm vị trí C, có lẽ cậu liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy tôi.”

Tiêu Chiến bật cười, tiếng cười vẫn mơ hồ không rõ.

“Có phải cậu đang ăn gì không?” Vương Nhất Bác hỏi.

“Ăn cái khỉ ấy,” Tiêu Chiến le lưỡi, “Má nó tôi cầm hai vali đồ của cậu còn có cả máy bay không người lái bảo bối nữa, tôi còn tay đâu mà nhận điện thoại, tôi đang ngậm điện thoại đấy!”

“Là ai nói có người tiễn có thể cầm nhiều hành lí,” Vương Nhất Bác bật cười, “Treo máy đi,  cậu chạy ra đây.”

Tiêu Chiến bên kia lải nhải rất lâu mới cúp máy.

Chưa tới hai phút Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến lưng đeo ba lô, một tay đẩy hai vali một tay xách cái túi khác.

Anh vẫy tay với Tiêu Chiến, Tiêu Chiến không có cách nào vẫy tay, chỉ nhảy lên một cái rồi bắt đầu chạy.

Vương Nhất Bác chen ra khỏi đám người, đi vòng qua cửa ra của dải ngăn cách, đón Tiêu Chiến chạy tới.

“Ha lu!” Tiêu Chiến đẩy hành lí tới trước mặt anh, cười dang tay ra.

Vương Nhất Bác dùng chân ngăn cản vali hành lí trượt tới trước mặt mình, sau đó chạy qua ôm Tiêu Chiến.

“Chỉ muộn mười phút!” Tiêu Chiến hét bên tai anh.

“Ừ,” Vương Nhất Bác gật đầu, “Tốt lắm.”

“Có phải ăn được mấy bữa rồi không?” Tiêu Chiến vỗ vỗ lưng anh.

“Chỉ một bát mì thôi,” Vương Nhất Bác nói, “Cậu có đói không? Lát nữa đi ăn gì nhé.”

“Tôi ăn bánh bao trên máy bay rồi.” Tiêu Chiến cười hi hi, “Tôi còn ăn cả bánh bao của chị ngồi bên cạnh.”

“Đi.” Vương Nhất Bác buông lỏng cánh tay ra.

Trừ Tiêu Chiến ra, gần như anh sẽ không tiếp xúc với ai thế này, ít nhiều vẫn có chút không thể thích ứng, đặc biệt là hơi thở và âm gợn sóng khi Tiêu Chiến nói bên tai anh, làm cho nửa vai và sau lưng của anh đều có chút ngứa.

“Cậu xách túi nhé,” Tiêu Chiến nói, “Bây giờ tôi bắt đầu uổng phí thời gian rồi, tôi không muốn xách đồ nữa.”

“Đợi đã,” Vương Nhất Bác buông lỏng cánh tay, lấy trong túi ra ba que kẹo, “Cho cậu này.”

“Đậu.” Tiêu Chiến rất ngạc nhiên nhận lấy nhìn, “Cậu đón máy bay cũng chu đáo nhỉ? Tôi không nỡ ăn…”

“Nơi đó là chuỗi cửa hàng,” Vương Nhất Bác nói, “Ăn xong rồi có thể mua thêm.”

“Tư duy của cậu.” Tiêu Chiến thở dài, “Nếu như cậu yêu đương, có lẽ thực sự sẽ có khó khăn.”

“Được rồi.” Vương Nhất Bác cười, “Ba cái này để lại, tôi mua cái khác cho cậu.”

“Tại sao lại không mua gà?” Tiêu Chiến ngậm kẹo vào trong miệng, “Tôi cho rằng cậu nghiện chọc tức tôi?”

“Kiềm chế được.” Vương Nhất Bác nói.

“Gọi xe chưa?” Tiêu Chiến hỏi.

“Đã tới rồi.” Vương Nhất Bác xách túi lên, đặt lên vali đẩy đi, “Đi thôi.”

Tâm tình Tiêu Chiến rất tốt, sau khi lên xe gọi điện cho ông nội báo bình an, gửi mấy tấm ảnh chụp cho Lưu Kim Bằng, sau đó lại đăng hình chín ô lên khoảnh khắc.

Lúc này mới xem như hoàn thành nhiệm vụ.

“Tôi thực sự là phục cậu.” Vương Nhất Bác ở bên cạnh nhìn cậu liên tục bận rộn, “Ngày nào cậu cũng gửi, lấy đâu ra nhiều lời để nói đăng trên khoảnh khắc thế?”

“Chứng minh rằng cuộc sống của tôi muôn màu muôn vẻ,” Tiêu Chiến thu điện thoại về, duỗi hông. “Ai… đúng rồi, giấy báo trúng tuyển!”

“Tới nhà rồi đưa cho tôi sau,” Vương Nhất Bác nói, “Bây giờ tôi không có chỗ để.”

“Được rồi,” Tiêu Chiến dựa vào ghế, quay đầu nhìn anh, “Tại sao tôi lại cảm thấy cậu có chút tiều tụy nhỉ? Có phải cậu nhận việc nhiều quá không?”

“Có hơi, có hai việc ngay từ đầu tôi không nghĩ tới sẽ phiền phức như vậy đã nhận rồi, “Vương Nhất Bác lau mặt, “Có hai ngày cả đêm không ngủ chụp cảnh đêm.”

“Liều mạng như vậy làm gì…” Tiêu Chiến nói được một nửa, Vương Nhất Bác liền quay mặt ra nhìn cậu, cậu lập tức phản ứng lại, “Được rồi tôi biết rồi, tiền đều cho một nhóc bán dưa hấu mãi không thể trả xong vay rồi.”

Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ cười mãi.

Tiêu Chiến cũng không lên tiếng, nhìn Vương Nhất Bác một lúc lâu, không biết có phải là mấy ngày không gặp, trước kia cậu không để ý tới Vương Nhất Bác cười lên rất đẹp, mang theo chút khí chất trẻ con mà bình thường không có.

Khi Vương Nhất Bác nhìn qua, cậu ngừng suy nghĩ, vỗ đùi: “Có chuyện suýt nữa tôi đã quên nói với cậu, khi tôi đi lấy giấy báo trúng tuyển của cậu, gặp phải một người… cậu đoán là ai?”

“Hứa Thiên Bác.” Vương Nhất Bác nói.

“… Tôi phát hiện đùa với cậu chẳng thú vị chút nào.” Tiêu Chiến lại thở dài.

“Vậy làm lại.” Vương Nhất Bác nói.

“Cậu đoán xem là ai?” Tiêu Chiến hỏi.

“Là ai?” Vương Nhất Bác nghĩ ngợi, “Làm sao mà tôi đoán được.”

Tài xế vừa lái xe vừa cười.

“Đậu.” Tiêu Chiến cũng bật cười, nhưng vẫn kiên trì diễn xong, “Tôi nói cho cậu nhé, là…”

“Hứa Thiên Bác!” Tài xế vừa cười vừa hô. (=)))))))

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đồng thời sửng sốt, sau khi Tiêu Chiến phản ứng lại mới cười giơ ngón tay cái với lái xe: “Anh được đấy, anh giỏi quá!”

“Đoán đúng rồi?” Vương Nhất Bác còn chưa thoát diễn.

“Đoán đúng rồi.” Tiêu Chiến gật đầu, “Tôi chạm mặt Hứa Thiên Bác.”

“Hình như là cậu ấy đi tới chuyển đồ giúp cho anh Vương.” Vương Nhất Bác nói, “Nhà cậu ấy ở gần trường.”

“Không ngờ cậu ấy lại nhận ra tôi.” Tiêu Chiến nói, “Đương nhiên, nhận ra tôi cũng bình thường, tôi cũng nhận ra cậu ấy, trường các cậu dán ảnh của cậu ấy trên bảng thông báo.”

“Đúng vậy.” Vương Nhất Bác cười.

“Có phải cậu ấy là người mà tôi gặp khi lần trước tới ký túc xá của cậu không, người còn chào hỏi với cậu đấy?” Tiêu Chiến hỏi, “Chính là người mà tôi nói có hơi giống với anh họ tôi.”

“Ừ, là cậu ấy.” Vương Nhất Bác gật đầu, trong lòng lại có chút buồn cười, Tiêu Chiến tới bây giờ cũng không ý thức được bộ dáng của Hứa Thiên Bác có chút giống cậu, quả là một chuyện quá thần kì với một thần đồng.

Ở điểm này, phản ứng của anh lái xe rất bình thường, anh ta nghĩ ngợi nói: “Giống như anh họ của cậu, không phải cũng giống cậu sao? Anh em họ bình thường sẽ giống nhau.”

“Hả?” Tiêu Chiến ngẩn người, một lúc lâu sau mới hồi thần, “Phải không?”

Vương Nhất Bác thực sự không nhịn được, cúi đầu cười mãi.

“Đậu, đúng vậy, tôi nói tại sao nhìn cậu ta lại quen mắt như vậy… ” Tiêu Chiến chậc một tiếng, “Tôi hoàn toàn không nghĩ tới phương diện này.”

“Lúc cậu nói giống anh họ cậu tôi đã muốn hỏi rồi,” Vương Nhất Bác ghé lại bên tai cậu nhỏ giọng nói, “Như cậu mà cũng có thể gọi là thần đồng nhỏ hả?”

“Đậu?” Tiêu Chiến quay đầu qua trừng cậu, “Tâm báo thù của cậu đúng là thật dài, tôi nói với cậu một câu làm sao mà cậu lấy được thủ khoa, cậu nghẹn nhiều ngày như vậy để đợi tôi ở đây sao?”

“Không, tôi thực sự không cố ý đâu,” Vương Nhất Bác cười, “Tôi giỏi nắm bắt cơ hội mà thôi.”

Xe đi vào trong khu chung cư, khi đi ngang qua tòa nhà mà Vương Trạm ở, Vương Nhất Bác nhìn qua đó, xe của Vương Trạm đỗ ở bên đường, khi anh muốn chỉ cho Tiêu Chiến, Tiêu Chiến đã ngó qua: “Chiếc xe màu đen kia là xe của Vương Trạm à?”

“Ừ.” Vương Nhất Bác nhìn cậu một cái, “Làm sao mà cậu nhìn ra được?”

“Bói đấy.” Tiêu Chiến bấm ngón tay.

“Cậu giả vờ đấy à.” Vương Nhất Bác đẩy cậu một cái, “Xuống xe!”

Sau khi vào trong thang máy, Tiêu Chiến mới cười nói: “Đuôi số điện thoại của Vương Trạm là bốn số sáu, biển số của chiếc xe vừa nãy là ba số ba liên tiếp, cậu đã từng nói anh ấy ở gần đây, tôi cảm thấy có lẽ là của anh ấy.”

“Hôm nay tôi sợ tắc đường, vốn định nhờ anh ấy đưa tới sân bay,” Vương Nhất Bác nói, “Nhưng mà lại ngại.”

“Có phải là cảm giác không mấy thân thuộc không?” Tiêu Chiến hỏi.

“Đúng.” Vương Nhất Bác đi vào trong thang máy, “Kỳ thực cậu nghĩ mà xem, trong khoảng thời gian tám năm tôi ở chung với anh ấy, còn phải kể thêm ba bốn năm thời gian tôi không nhớ gì.”

“Nếu như mà tính vậy, tình cảm của anh ấy đối với cậu có lẽ còn sâu hơn tình cảm của cậu với anh ấy,” Tiêu Chiến lại thở dài, “Khi cậu sinh ra anh ấy đã hiểu chuyện rồi.”

“Vậy sao.” Vương Nhất Bác mở cửa phòng ra.

“A…” Tiêu Chiến vào phòng quăng đồ xuống, dang tay duỗi hông, sau đó ngã xuống sô pha “Cậu đổi thảm sô pha rồi hả?”

“Không đổi, chỉ thêm một tầng bên trên,” Vương Nhất Bác nói, “Nếu không nằm lên sẽ cảm thấy không sạch sẽ.”

“Sạch sẽ.” Tiêu Chiến ngáp một cái.

Vương Nhất Bác mở tủ lạnh ra, lấy một cốc trà sữa đưa cho cậu: “Uống không?”

“Ôi đậu,” Tiêu Chiến bật dậy, nhận lấy trà sữa nhìn, “Cậu vẫn còn cái này sao? Hôm qua uống thừa lại à?”

“Cái rắm,” Vương Nhất Bác nói, “Buổi sáng trước khi tôi ra ngoài đã gọi đấy.”

“Học thần cậu thực sự học xấu rồi, bây giờ sao lại kém văn minh như thế,” Tiêu Chiến lắc lắc cốc trà sữa, “Cái này chuẩn bị cho tôi à?”

“Nếu không thì chuẩn bị cho ai?” Vương Nhất Bác nói, “Tôi gọi hai cốc, mỗi người một cốc, còn cả canh cay, dùng lò vi sóng quay lại là có thể ăn, sợ lỡ như cậu đói không chịu được tới lúc ra ngoài ăn.”

“Tôi sao, có mà cậu ấy.” Tiêu Chiến nói.

“Vậy cậu có ăn không?” Vương Nhất Bác nói, “Tôi hâm giúp cậu một chút?”

“Giờ không cần,” Tiêu Chiến nằm lại, vỗ vỗ sô pha, “Nói chuyện đi.”

Vương Nhất Bác cầm trà sữa, đẩy chân cậu vào trong sô pha, ngồi xuống.

“Anh cậu có phải minh tinh không?” Tiêu Chiến uống một ngụm trà sữa, “Hôm ấy tôi muốn hỏi cậu, nhưng lại cảm thấy tâm tư của cậu muôn vẻ, cái này không phải là vấn đề quan trọng, cho nên tôi nghẹn tới giờ mới hỏi.”

“Nghẹn chết cậu đi,” Vương Nhất Bác nhìn cậu, “Cũng không phải minh tinh gì, coi như là người nổi tiếng trên mạng…”

“Người nổi tiếng trên mạng?” Tiêu Chiến ngây người, “Là loại nào? Không phải là cái kiểu mỗi ngày bóp miệng con gái ở trên đường hay là kiểu xách váy kéo áo con gái chứ?”

Vương Nhất Bác cười suýt nữa thì sặc: “Cả ngày cậu đều xem mấy thứ đó hả?”

“Trách tôi à?” Tiêu Chiến nói, “Ngày nào Bằng Bằng cũng xem, còn chia sẻ cả bộ cho tôi… vậy anh ấy làm gì?”

“Anh ấy có văn phòng của riêng mình,” Vương Nhất Bác nói, “Là cao thủ làm mô hình thu nhỏ.”

“Giỏi vậy sao?” Tiêu Chiến có chút ngạc nhiên, “Tên là gì? Chưa biết chừng tôi đã từng xem video của anh ấy đấy? Có một khoảng thời gian tôi đặc biệt muốn làm một căn nhà gỗ nhỏ, từng xem rất nhiều video.”

“Hình như anh ấy không chỉ làm nhà nhỏ,” Vương Nhất Bác nghĩ, lấy điện thoại ra, tìm video của Vương Trạm mình đã tải xuống, “Còn có loại này, cảm giác thiết kế tương đối mạnh, đã từng được giải lớn gì đó…”

Tiêu Chiến cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua: “TrES-2b? Đây là Vương Trạm hả? Cái hành tinh đen nhất mà NASA phát hiện cũng tên này nhỉ, còn gọi là Kepler – 1b.”

“Đúng,” Vương Nhất Bác nhìn cậu, “Cái gì cậu cũng biết à?”

“Cũng không phải, cái tên này rất khác biệt, ban đầu tôi bị cái 2b này hấp dẫn…” Tiêu Chiến nói, “Vậy Vương Trạm cũng coi như là một người nổi tiếng, chẳng trách lại hỏi có phải là fan không… đáng tiếc giới này hơi nhỏ, nếu không bố mẹ cậu đã sớm phát hiện ra rồi?”

“Video của anh ấy đều không lộ mặt,” Vương Nhất Bác dừng lại hai giây, “Cũng may là không bị bọn họ phát hiện.”

Tiêu Chiến đặt điện thoại lên bàn trà, qua một lát mới nói: “Có phải là anh ấy không muốn gặp bố mẹ cậu không?”

“Ừ.” Vương Nhất Bác gật đầu, “Cũng không muốn tôi nói cho bọn họ tôi tìm được anh ấy rồi.”

“Rất quyết liệt.” Tiêu Chiến cau mày, “Tại sao anh ấy lại bỏ đi?”

“Tình yêu thái quá, anh ấy không chịu nổi, cạn quá cũng chết, ngập quá cũng chết,” Vương Nhất Bác uống hai ngụm trà sữa, “Tình cảm của bố mẹ tôi với Vương Trạm không chỉ là loại tình cảm bố mẹ yêu thương con, còn có… nói sao nhỉ, hết sức phó thác, dốc hết tâm tư, mở mắt ra muốn nhìn thấy cậu, nhắm mắt vào là nhớ cậu, lúc nào cũng có thể gặp cậu, khống chế cậu, coi cậu là toàn bộ cuộc sống,… có lẽ là loại tình cảm này.”

Tiêu Chiến không nói gì, cảm thấy có chút sợ hãi.

“Khi còn nhỏ Vương Trạm đột nhiên mắc bệnh, sinh tôi ra để dùng máu cuống rốn cứu anh ấy,” Vương Nhất Bác nói, “Tôi không có đoạn ký ức ấy, sau này bố mẹ tôi cũng im miệng không nói.”

“Máu cuống rốn?” Tiêu Chiến ngây người một lúc lâu.

“Ừ, bệnh bạch cầu cấp tính dòng tế bào Lympo, trước đây tôi không biết, lần này Vương Trạm mới nói cho tôi.” Vương Nhất Bác gật đầu, “Khi đó anh ấy còn nhỏ, có thể thử dùng máu cuống rốn…”

“Nếu như không thích hợp thì cũng không thể dùng.” Tiêu Chiến nói.

“Ý của mẹ tôi là… không tiếc bất cứ giá gì cũng phải thử một lần,” Vương Nhất Bác cười cười, trong nụ cười có cảm xúc không nói lên lời, “May là thành công, nếu không tôi sinh ra cũng vô dụng.”

Tiêu Chiến cau mày, bóp cốc trà sữa, có hơi hối hận vừa gặp đã hỏi Vương Nhất Bác vấn đề này, làm cho bọn họ xa cách… mười mấy ngày cũng coi là lâu đi, làm cho hai bọn họ xa cách lâu ngày gặp nhau bầu không khí lại trầm xuống thế này.

“Tâm lý của bố mẹ tôi, có lẽ nghĩ như vậy,” Vương Nhất Bác dựa vào sô pha, “Tôi sinh ra để chữa bệnh cho Vương Trạm, nuôi tôi lớn để sau này chăm sóc anh ấy, kế hoạch vô cùng hoàn hảo, kết quả, Vương Trạm bỏ đi….”

“Tôi ngắt lời chút nhé.” Tiêu Chiến nói.

“Tôi đã nói xong rồi.” Vương Nhất Bác quay đầu qua nhìn cậu cười.

“Rõ ràng cậu tự mình hiểu rõ,” Tiêu Chiến nói, “Cậu không sinh vì ai không sống vì ai.”

“Ừ.” Vương Nhất Bác đáp lời.

“Cho dù cậu có vì thứ gì đó, cũng là vì bản thân.” Tiêu Chiến nói, “Hơn nữa lùi một vạn bước, cậu đã từng nói, cậu tới thì cũng tới rồi.”

“Cậu nhớ rõ như vậy sao?” Vương Nhất Bác cong cong khóe môi.

“Cũng không chỉ một mình cậu xem qua là nhớ, nghe qua là không quên.” Tiêu Chiến nhíu mày, “Tới cũng tới rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy.”

“Được.” Vương Nhất Bác gật đầu.

Kỳ thực nói như vậy, nhiều năm qua Vương Nhất Bác cũng đều làm thế, dù sao khi bắt đầu chấp nhận chuyện này, anh vẫn chỉ là một cậu bé, nhưng cũng đã nghĩ giống như bây giờ, cũng rút ra được kinh nghiệm sau bao nhiêu năm tổn thương.

Nhóc đáng thương.

Tiêu Chiến kéo tay anh, đặt lên trên chân mình, dùng sức xoa xoa, tỏ vẻ an ủi.

Vương Nhất Bác nhìn cậu, cũng không có động tác quá lớn, chỉ hơi rút tay về một chút.

Tiêu Chiến cúi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bc