Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy rằng Tiêu Chiến đoán chuẩn tới mức làm tim Vương Nhất Bác nảy một cái, nhưng anh vẫn kiên trì yêu cầu: “Cậu không thể tính thử sao?”

“Không hỏi tôi rằng làm thế nào mà tôi đoán ra được sao?” Tiêu Chiến nhìn anh, đợi một lát Vương Nhất Bác cũng không nói gì cả, cậu lại chậc một tiếng, “Được, tôi tính.”

Sau đó cậu tới quầy thu ngân mượn giấy và bút.

“…Cậu tính cái này,” Vương Nhất Bác nhìn cậu, “Phải dùng công thức sao? Còn lấy giấy bút?”

“Đừng phiền tôi.” Tiêu Chiến nói.

“Ồ.” Vương Nhất Bác ừ một tiếng, cầm một miếng bánh quy nhỏ ăn từ từ.

Tiêu Chiến bắt đầu vẽ đường, sau khi Vương Nhất Bác nhìn mấy cái, nhận ra cậu đang vẽ bát quái, nhưng anh cũng không biết cụ thể là vẽ quái tượng gì, chỉ cảm thấy Tiêu Chiến rất giỏi lừa người.

“Nếu đổi thành bà tôi thì nhắm mắt bấm tay là được, tôi đây coi như là ngoại ngành, phải nháp trước.” Tiêu Chiến vẽ một lát mới dừng lại, nhìn chằm chằm giấy một lúc, ngẩng đầu lên.

Vương Nhất Bác nhét bánh qui nhỏ vào trong miệng, có chút chờ mong: “Đã tính ra chưa?”

“Ừ.” Tiêu Chiến gật gật đầu, vò giấy thành một cục quăng vào trong thùng rác bên cạnh.

“Tôi tới làm gì?” Vương Nhất Bác hỏi.

“Tìm người.” Tiêu Chiến nói.

Vương Nhất Bác không nói gì, cầm trà sữa lên uống hai ngụm mới nghiêng đầu cười lên.

Cười có chút không ngừng lại được.

“Cậu bảo tôi tính đấy,” Tiêu Chiến dựa vào ghế ôm lấy cánh tay, “Tôi đã nói là không cần tính.”

“Được rồi,” Vương Nhất Bác ngưng cười, hắng giọng, “Còn đoán được gì nữa?”

“Người này sinh năm 95 hả,” Tiêu Chiến nói, “Những thứ khác tôi đều không xác định, cậu nói con số này tôi mới xác định.”

“Vậy sao?” Vương Nhất Bác suy nghĩ, “Tôi vốn định nói 1995, nhưng như vậy quá rõ ràng nên sửa thành 95.”

“Cậu do dự 0.000000…giây,” Tiêu Chiến xoay xoay bút trong tay, “Mới càng rõ ràng.”

“Vậy cậu vẫn là đoán mà.” Vương Nhất Bác nói.

“Tính cũng ra kết quả này!” Tiêu Chiến rống anh, quay đầu thò tay vào trong thùng rác, “Nào, nào, nào, không thì cậu xem lại, tôi giảng cho cậu…”

“Thôi thôi thôi!” Vương Nhất Bác vội vàng kéo tay cậu, “Là cậu tính, cậu tính, cậu không cần giảng cho tôi, tôi không hiểu.”

Tiêu Chiến trừng mắt nhìn anh, ngồi lại xuống ghế.

Vương Nhất Bác cầm cốc trà sữa trên bàn khẽ hút: “Giúp tôi một việc đi.”

“Loại việc phong kiến mê tín này thì giúp kiểu gì!” Bà nội vừa băm thịt vừa lắc đầu, còn đẩy cậu sang bên cạnh.

“Cũng phải có một phương hướng chứ,” Tiêu Chiến nhích nhích sang bên cạnh, “Trước đây không phải bà đã giúp một nhà nào đó tìm con sao?”

“Chuyện này có thể tùy tiện tính sao?” Bà nội cau mày, “Tính chuẩn đương nhiên tốt, nhưng cũng không phải chuẩn một trăm phần trăm, nếu như không chuẩn, không phải là cho người ta hi vọng rồi lại làm người ta thất vọng sao, bà cũng không phải là mấy bán tiên lừa người lấy tiền trên phố.”

Tiêu Chiến lại thở dài một hơi.

“Trước đây bà không phải như vậy sao.” Ông nội đang xem ti vi trong phòng khách cười nói một câu.

“Ông thì hiểu cái quái gì,” bà nội quay đầu qua, “Trước đây là vì để sống! Bây giờ ông không sống nổi nữa sao?”

“Lát nữa ông bà hẵng cãi nhau tiếp được không,” Tiêu Chiến cản giữa hai người, “Nói chuyện chính đi.”

“Không phải cháu đã đồng ý với người ta rồi ấy chứ?” Bà nội hỏi.

“Cháu chưa đồng ý,” Tiêu Chiến nói, “Cháu nói cháu về nhà thử xem.”

“Vậy dùng trình độ gà mờ của cháu thử xem,” bà nội rất coi thường, “Để mẹ cháu biết rồi lại nói ông bà dạy dỗ cháu không tốt…hôm nay không về nhà ăn cơm đã nói với bố mẹ cháu chưa!”

“Bây giờ cháu nói.” Tiêu Chiến trả lời.

“Đứa trẻ xui xẻo,” bà nội thở dài, “Để ông cháu nói, bây giờ cháu mới nói, lại phải cãi nhau.”

Ông nội cầm điện thoại lên, đeo kính lão vào bắt đầu gọi điện.

Tiết tự học tối nay Vương Nhất Bác ở phòng học, trên bàn là một đống sách vở, bài thi, anh tập trung toàn bộ tinh thần cúi đầu.

Muốn dùng chiếc thìa nhỏ bằng thép không gỉ khuấy đều hộp kem hai màu trong tay.

“Mày ôm nó một lúc, mềm rồi có phải là dễ làm hơn không,” Trần Mang nói, “Bình thường đầu óc tốt như thế, bây giờ sao lại như bị ngấm dầu hạt cải vậy?”

“Tao không muốn ăn tan.” Vương Nhất Bác nói.

“Vậy mày có thể quẹt một cái từ bên sữa sang bên chocolate, sau đó ăn luôn.” Trần Mang nói.

“Mày đọc sách của mày,” Vương Nhất Bác nhìn cậu ta, “Nếu như đọc không vào, hai chúng ta thi làm đề?”

Trần Mang nằm bò ra bàn lại: “Tao không tìm ngược, anh Vương của mày đã nói rồi, đã tới lúc này rồi thì không cần phải tự khiêu chiến bản thân nữa, rất dễ đả kích bản thân.”

Vương Nhất Bác cười lên, tiếp tục khuấy kem.

Sau khi anh đưa ra yêu cầu muốn nhờ Tiêu Chiến giúp đỡ tìm người, tới bây giờ qua một ngày một đêm, Tiêu Chiến cũng không có tin tức gì, Vương Nhất Bác cho rằng vì chuyện này không có chi tiết gì cho nên không dễ bịa, Tiêu bán tiên sầu muộn rồi.

Cũng may là anh không thực sự gửi gắm hi vọng vào chuyện tính quẻ.

Nhưng Tiêu bán tiên vẫn gửi cho anh một tin nhắn vào giờ ra chơi tiết hai buổi chiều ngày hôm sau.

– Người này chắc chắn không ở bản địa, một năm trước sau đều không ở bản địa.

Sau tin nhắn này còn kèm cả một video.

Vương Nhất Bác đi trên hành lang, mở video ra.

Đối diện ống kính là mặt đất, nhưng mà có thể nhìn ra là công viên nhỏ, gạch nền trông giống nhau.

Tiếp theo một bàn tay vươn ra trong ống kính, kèm theo giọng nói của Tiêu Chiến: “Nhìn kỹ nhé, tôi không lừa cậu.”

Trong lòng bàn tay cậu đặt ba đồng tiền.

Sau đó đồng tiền bị ném xuống đất, lại nhặt lên, lại ném…

Bởi vì bên cạnh có bạn học đi qua đi lại, Vương Nhất Bác cũng không xem kĩ, sau khi ném xong, video kết thúc.

Mờ mịt.

– Còn gì muốn hỏi nữa không? Tiêu Chiến lại gửi một tin qua.

– Cậu không đi học à?

Tiêu Chiến nhìn thấy tin nhắn này trên điện thoại, một lúc lâu sau mới phản ứng lại.

– Cậu có biết nắm trọng điểm không vậy????

– Cũng không đi làm?

Khi Tiêu Chiến nhìn thấy tin nhắn này, cậu nhét điện thoại vào trong túi, thở dài một hơi.

Cậu không xác định được lời tiếp theo của Vương Nhất Bác có phải là “rất thông minh tại sao không đi học” không, nhưng cậu cảm thấy sẽ là mấy lời kiểu như vậy.

Tuy rằng cậu không hề không đi học, nhưng cũng không muốn giải thích, tốn sức.

Xin chào bạn học Vương, tôi có đi học, tôi học Tam Trung, xếp hạng toàn khóa của tôi nằm trong top 10…..Tiếp theo bên tai sẽ vang lên giọng của bố cậu.

Con thông minh như vậy, đáng lẽ con phải tốt hơn, chính vì con không cố gắng tử tế….

“A.” Tiêu Chiến lại thở dài, lấy bài tập hôm nay vừa mới được phát ra, trải ra bàn, cúi đầu bắt đầu xem.

“Một tấc thời gian một tấc vàng.” Giọng nói của Đại Đông truyền từ phía sau tới.

“Cuộc sống của mày không phải bắt đầu từ tám giờ tối và kết thúc vào hai giờ đêm sao,” Tiêu Chiến nói, “Sao giờ này lại chạy ra ngoài.”

“Tao đi ngang qua, này,” Đại Đông ngồi xuống bên cạnh cậu, đưa qua một hộp kem hai màu, “Mày thấy tao có lòng không, nhìn thấy mày ngồi ở đây, lập tức đi mua kem mà mày thích nhất….”

“Nói.” Tiêu Chiến nhìn đề thi trước mắt.

“Nói cái gì?” Đại Đông hỏi.

“Không có gì.” Tiêu Chiến nói.

“Đậu, tao phải có chuyện gì mới mua kem cho mày sao?” Dáng vẻ Đại Đông như vừa chịu tổn thương.

“Không phải sao?” Tiêu Chiến quay đầu nhìn cậu ta.

“….Hình như đúng là như vậy.” Đại Đông nghĩ ngợi.

“Trước lúc tao thi đại học không có thời gian biểu diễn đầu đường với bọn mày đâu,” Tiêu Chiến mở hộp kem ra, cố gắng dùng thìa nhỏ khuấy hai vị vào với nhau, “Tìm người khác đi.”

“Ai biểu diễn đầu đường!” Đại Đông gào lên, “Ai biểu diễn đầu đường hả! Mày có biết nói chuyện không vậy!”

“Không phải bọn mày biểu diễn trên đường sao?” Tiêu Chiến hỏi.

“Đúng thế.” Đại Đông trả lời.

“Có phải bọn mày thu tiền chọn bài hát không?” Tiêu Chiến hỏi.

“……Đúng thế.” Đại Đông trả lời.

“Vậy bọn mày…..” Tiêu Chiến tiếp tục.

Đại Đông ngắt lời cậu: “Được, được, được, mày không có thời gian thì thôi….tao chỉ cảm thấy khó hiểu mày còn biết bản thân mình sắp thi đại học sao? Trước đây cũng không thấy mày để tâm bao nhiêu, người không biết còn cho rằng nghề của mày là ‘bán tiên’.”

Tiêu Chiến chậc một tiếng: “Ngày nào mày cũng gặp tao sao? Sao nói chuyện thiếu cẩn thận như vậy.”

Buổi tối Đại Đông biểu diễn ở công viên nhỏ, để phòng ngừa bị tạm thời túm đi góp cho đủ số, Tiêu Chiến thu dọn đồ đạc rời khỏi công viên nhỏ.

Vương Nhất Bác không hỏi cậu chuyện tìm người nữa, chỉ nói cửa hàng tổng hợp gọi điện ngày mai dành chút thời gian đi lấy lò vi sóng, hai người bọn họ hẹn buổi chiều sáu giờ gặp nhau ở cổng Tín Gia.

Nhưng mà cho dù là tính quẻ hay là xem tướng, có đôi khi đều rất thần kì, Tiêu Chiến nửa đoán nửa tính, có lẽ người mà Vương Nhất Bác muốn tìm là anh hoặc chị.

Đương nhiên, khi Vương Nhất Bác nói tới người này, rất khó quan sát được những chi tiết nhỏ kia, còn có phản ứng lần trước khi nói tới anh chị em.

Thậm chí Tiêu Chiến còn cảm thấy chưa biết chừng còn có quan hệ với thái độ lạnh lùng của anh với đứa trẻ bị bỏ rơi ấy.

Chẳng qua cậu không tiện hỏi, cho dù gia đình như thế nào mà có một người biến mất, đều là vết thương mà người ngoài không thể tùy tiện chạm vào.

“Tôi tới muộn rồi?” Khi Vương Nhất Bác tới cổng Tín Gia, nhìn thấy Tiêu Chiến ngồi ở bậc thang bên ngoài cửa, bộ dáng vô cùng lười biếng.

Thoạt nhìn có vẻ như đã đợi hai mươi phút ở đây rồi mới có trạng thái như vậy.

Anh nhanh chóng xem giờ.

“Không muộn,” Tiêu Chiến đứng dậy, “Tôi tới sớm.”

“Vậy vào thôi,” Vương Nhất Bác gật đầu, “Chỉ cần chứng minh thư và tờ phiếu kia thôi phải không?”

“Ừ.” Tiêu Chiến gật đầu, “Ngại quá, làm lỡ thời gian của cậu rồi.”

“Tại sao lại đột nhiên khách khí như vậy,” Vương Nhất Bác nhìn cậu, có chút mờ mịt, “Hôm đó cậu có mời tôi một chai coca rồi.”

“Nói chuyện có lương tâm chút đi!” Tiêu Chiến lập tức cao giọng.

“Còn có trà sữa và bánh ngọt.” Vương Nhất Bác nói.

“Còn bói cho cậu một quẻ!” Tiêu Chiến nói, “Sau đó lại tính một quẻ nữa! Tốn biết bao nhiêu tế bào não của tôi.”

Vương Nhất Bác không tiếp lời.

Tin nhắn hôm ấy Tiêu Chiến gửi tới, nói thật làm cho anh có chút thất vọng.

Anh cũng không có kì vọng nhiều rằng thật sự có thể tìm được, nhưng nhìn thấy Tiêu Chiến nói mấy năm trước sau người này đều không ở bản địa, cho dù là thật hay giả, anh đều có chút khó chịu.

Sau khi mang lò vi sóng ra khỏi cửa hàng tổng hợp, Vương Nhất Bác còn không nhịn được hỏi một câu: “Cậu tính có chuẩn không?”

“Cái này tôi thực sự không biết,” Tiêu Chiến ôm lò vi sóng, “Tôi chỉ có thể nói tôi tính ra được kết quả như vậy, nếu như cậu còn muốn biết người này đang ở đâu, vậy chắc chắn là không được, tôi không giúp được cậu, cậu có thể tự học.”

Vương Nhất Bác cười, khi vừa định nói chuyện, Tiêu Chiến hất đầu với anh: “Đi, đi uống nước.”

“Tôi không uống nước.” Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn anh: “Uống đồ uống, uống trà sữa, uống…..”

“Tôi muốn ăn.” Vương Nhất Bác trả lời thật.

“Cậu bảo tôi mời cậu ăn cơm hả?” Tiêu Chiến hỏi.

“Không phải,” Vương Nhất Bác thở dài, “Thôi bỏ đi, tôi mời cậu, đi ăn xiên nướng, gần đây có chỗ nào ăn ngon không?”

“Hỏi đúng người rồi đấy,” Tiêu Chiến nhíu mày, “Tôi rất quen thuộc nơi này, đi.”

“Tôi còn cho rằng cậu quen ở công viên nhỏ kia.” Vương Nhất Bác đi theo cậu về phía trước.

“Nơi tôi chơi rất nhiều,” Tiêu Chiến nói, “Nơi mà cậu nói tới tôi đều có người quen.”

“Vậy sao.” Vương Nhất Bác cười cười.

Tiêu Chiến nhìn cậu bước vào cửa một quán lớn, mùi hương xiên nướng xộc vào mũi.

Thời gian bữa ăn chính, trong quán không có nhiều người, hai người tìm một cái bàn nhỏ ngồi xuống, khi nhân viên mang xiên nướng qua, Tiêu Chiến lại gọi thêm mấy chai bia, sau đó cầm điện thoại chuẩn bị trả tiền.

“Để tôi.” Vương Nhất Bác vươn tay che lại mã QR trên bàn.

“Tôi mời được rồi,” Tiêu Chiến nói, “Một lò vi sóng đấy.”

“Như vậy mời xong thì cái lò vi sóng này thành cậu mua rồi,” Vương Nhất Bác nói, “Không phải bà nội cậu chỉ lấy thứ không cần tiền sao.”

Tiêu Chiến cười lên.

“Cậu cũng không đi làm mà,” Tiêu Chiến lấy điện thoại ra quét mã, “Tiết kiệm chút đi.”

“Vậy cậu có đi làm sao?” Tiêu Chiến hỏi.

“Tôi là học sinh, có tiền tiêu vặt nguồn gốc chính đáng,” Vương Nhất Bác nói, “Tôi còn đi làm thêm.”

Nói thật, tuy rằng Vương Nhất Bác có hiểu lầm sâu với cậu thế nào, nhưng logic tiêu tiền như rác của anh vẫn làm cho Tiêu Chiến cảm thấy cảm động.

“Được rồi,” Tiêu Chiến thu điện thoại về, mở một chai bia đẩy tới trước mặt anh, “Cảm ơn nhé.”

“Tôi không uống bia.” Vương Nhất Bác nói.

“Cậu lái xe hả?” Tiêu Chiến hỏi.

“…….Tôi chỉ không uống thôi,” Vương Nhất Bác thở ra một hơi, “Hơn nửa buổi tối tôi còn phải ôn tập.”

“Cực khổ thật.” Tiêu Chiến thuận miệng nói ra một câu.

“Cậu có thời gian thì đi tìm việc làm đi,” Vương Nhất Bác nói, “Hoặc là học chút gì đó.”

“Tại sao?” Tiêu Chiến cầm chai bia lên uống một ngụm.

“Vậy cậu dùng gì kiếm tiền?” Vương Nhất Bác nói, “Xem tướng, tính quẻ sao? Bây giờ người cũng không dễ.”

Tiêu Chiến cười, lau bọt bia bên miệng: “Cậu không nói, có đôi khi còn rất buồn cười, tôi nói cho cậu chuyện này, hàng xóm khi còn nhỏ của tôi.”

“Ừ?” Vương Nhất Bác rất hứng thú.

“Ông già này nói ông ta là đạo sĩ Mao Sơn, có thể chữa bệnh, đầu ngõ bọn tôi có một đứa trẻ bị đau đầu, mẹ của nó mang nó tới chỗ ông già kia,” Tiêu Chiến cầm xiên thịt dê lên cắn một miếng, “Ông già kia viết ba từ Phong, Hỏa, Lôi lên dưới đất, sau đó cầm cành cây chọc vào chữ, hỏi đứa nhóc, còn đau không?”

“Đau.” Vương Nhất Bác phối hợp trả lời.

Tiêu Chiến gật đầu: “Ông già kia lại đổi sang chữ khác chọc lên, còn đau không?”

“Hình như đỡ một chút rồi?” Vương Nhất Bác tiếp tục phối hợp.

“Thông minh,” Tiêu Chiến dựng thẳng ngón tay cái với anh, “Lại chọc thêm mấy cái, sau đó chọc nhánh cây vào trong đất, đứa trẻ nói nó không đau nữa.”

“Ám thị tâm lý phải không,” Vương Nhất Bác nói, “Trẻ con đặc biệt dễ dàng tiếp nhận ám thị tâm lý.”

“Lúc ấy tôi cũng nghĩ như vậy,” Tiêu Chiến hất cằm, “Nếu như tôi làm ngược lại thì sao?”

“Làm ngược lại thế nào?” Tiêu Chiến hỏi.

“Tôi nói với đứa bé kia, tôi nói tôi cũng biết, tôi là đệ tử quan môn của ông già kia.” Tiêu Chiến nói, “Ông ấy đã truyền thụ tuyệt học cả đời cho tôi, tôi còn nói với nó, tuyệt học đều do lão già kia áp vào đỉnh đầu tôi.”

Vương Nhất Bác cầm một xiên cánh gà cười tới nỗi không thể ăn.

“Hây–” Tiêu Chiến làm động tác ấn lên bàn, “Cứ áp như vậy là vào, đứa trẻ lập tức tin tôi, tôi nói tôi viết cho nó mấy chữ.”

“Viết chữ gì?” Vương Nhất Bác vừa cười vừa hỏi.

“Đại, Trung, Tiểu.” Tiêu Chiến nói, “Lúc ấy tôi học mẫu giáo, biết không ít chữ, nhưng mà không viết ra được, dù sao nó cũng không biết, viết xong rồi tôi chọc một chữ, tôi hỏi đầu của nó có đau không?”

Vương Nhất Bác nghiêng đầu cười ra tiếng.

“Đứa trẻ kia nói hình như có một chút?” Tiêu Chiến cũng cười lên, “Kỳ thực tôi chọc ba cái, lần chọc cuối cùng tôi nói lần này có lẽ đầu nó phải đau tới mức nổ tung! Sau đó chọc sâu cây gậy vào trong đất! Đáng thương, đứa trẻ kia ôm đầu bỏ chạy.”

“Đau không?” Vương Nhất Bác cố gắng nhịn cười.

“Đau cả buổi tối, mẹ nó tới đuổi đánh tôi.” Tiêu Chiến cắn một miếng thịt dê.

“Cậu phải nói với nó, rút cái cây kia ra khỏi đất là khỏi.” Vương Nhất Bác nghiêm túc nói.

“Đậu,” Tiêu Chiến vui vẻ, “Có phải cậu đã từng làm chuyện này không! Biết rõ thế.”

“Không,” Vương Nhất Bác lắc đầu, “Khi tôi còn nhỏ không….lanh lợi như cậu.”

Tiêu Chiến không nói gì, cười cười lại cắn một miếng thịt dê.

Vương Nhất Bác hơi dừng lại, có lẽ là muốn tránh đi mấy từ như thông minh, bởi vì biết cậu không thích bị người khác gọi là thần đồng, có lẽ cũng không muốn được người khác khen là thông minh…..

Tiêu Chiến cầm chai bia lên, nhẹ nhàng gõ lên cánh gà mà Vương Nhất Bác đang cầm một chút, uống một ngụm bia.

Vương Nhất Bác quay lại ký túc xá, theo thường lệ mang theo hai gói xiên nướng, lướt nhanh như gió qua cổng bảo vệ, điều duy nhất không giống ngày thường đó là hôm nay trong tay anh có thêm một quyển sách.

Không biết tại sao Tiêu Chiến cả ngày mang theo quyển “Ẩn ngữ tướng tay” kia.

Hôm nay ăn xong xiên nướng đi ra ngoài, cậu rất nghiêm túc đưa quyển sách vào tay Vương Nhất Bác: “Không phải cậu muốn đọc sao? Cho cậu mượn xem, ba ngày, ảnh hướng tới ôn tập tôi không chịu trách nhiệm đâu.”

Vương Nhất Bác nhìn biểu tình của cậu, cảm thấy mình vừa mới nhận quyển sổ viết tay thân truyền bí tịch cuối cùng của một vị thần côn.

Khi cầm lấy hai gói xiên nướng quay lại kí túc, tiết tự học tối đầu tiên vẫn chưa kết thúc, Vương Nhất Bác xách một túi chuẩn bị quăng sang ký túc xá bên cạnh trước.

Vừa mới mở cửa ra, cửa phòng bên cạnh cũng mở, Hứa Thiên Bác ló đầu ra: “Tao ngửi được mùi hương có thể làm cho người ta phát điên vào ban đêm.”

“Mũi tốt như vậy sao.” Vương Nhất Bác đưa xiên nướng cho cậu, “Không đi tự học hả?”

“Đi ngay đây,” Hứa Thiên Bác nói, “Tao vừa mới tắm xong, buổi tối đỡ phải tranh với người khác…..mày có đi tự học không?”

“Không đi, tao ở trong phòng đọc sách một lát.” Vương Nhất Bác nói.

“Sách gì?” Hứa Thiên Bác hỏi.

“Sách học tập.” Vương Nhất Bác cười cười.

“Sách học tập gì đấy?” Hứa Thiên Bác cũng cười lên, “Vừa nghe giọng điệu của mày đã biết là không phải sách ôn tập thi vào đại học rồi.”

“Xem tướng.” Vương Nhất Bác hắng giọng.

“……Được đấy.” Hứa Thiên Bác dựng thẳng ngón cái, “Mày là truyền thuyết.”

“Nhiều kỹ năng không áp thân, nhiều hơn một con đường.” Vương Nhất Bác nghiêm trang trả lời.

“Vậy được,” Hứa Thiên Bác vỗ vỗ vai anh, đi về phía cầu thang, “Khi nào khai trương nhớ làm cho tao một thẻ giảm giá tám mươi phần trăm.”

“Không thành vấn đề.” Vương Nhất Bác gật đầu.

Sau khi Hứa Thiên Bác đi rồi, trên hành lang ký túc lớp mười hai chỉ còn lại một mình Vương Nhất Bác, an tĩnh tới mức làm cho người ta cảm nhận được áp lực vô cùng lớn.

Anh nằm nhoài ra lan can, nhìn Hứa Thiên Bác chạy về phía phòng học.

Một học sinh tốt nghiêm túc cố gắng có cảm giác áp bách và tự hạn chế.

Không biết Tiêu Chiến có từng xem tướng mặt hay không, hai người có dung mạo gần giống như nhau, tướng mặt sẽ có điểm gì khác biệt, rõ ràng có dáng vẻ tương tự, nhưng lại có tính cách và cuộc sống khác nhau.

Vương Nhất Bác nằm ra lan can một lát, chuẩn bị quay lại ký túc, điện thoại trong túi rung lên.

Anh lấy điện thoại ra nhìn một cái, có chút bất ngờ phát hiện ra là thầy Vương gọi tới.

“Anh Vương?” Anh nhận điện thoại.

“Em có đang ở trường không?” Thầy Vương hỏi.

“Em đang ở ký túc.” Anh đáp.

“Thầy tới đó tìm em.” Thầy Vương nói.

“Có chuyện gì?” Vương Nhất Bác cau mày.

“Buổi chiều bố em có tới đây một chuyến,” Thầy Vương nói, “Thầy qua đó nói tỉ mỉ với em.”

l


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bc