Chap 34 - Tình yêu vốn là tơ rối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bệnh viện - phòng hồi sức...




Yoo Hee nằm trên giường bệnh, mơ hồ mở mắt ra, mọi thứ xung quanh dường như trở nên mờ đi, khắp người truyền đến cơn đau dữ dội. Lúc này trong đầu cô mới dần dần hiện lên những hình ảnh lúc cùng David ở cầu thang

A, đau quá! Mình đang ở đâu vậy? Nơi này... nơi này... Daehwi... Daehwi...

Đúng lúc này cánh cửa phòng bệnh được mở ra, Jinyoung từ bên ngoài bước vào, vừa nhìn thấy Yoo Hee đã tỉnh liền vui mừng chạy tới nắm lấy tay cô nói

"Yoo Hee! Em tỉnh rồi, để anh gọi bác sĩ!"

Trong lúc mơ màng lại nghe được giọng nói của Jinyuong khiến Yoo Hee bừng tỉnh, thì ra cô đang ở trong bệnh viện... Hwang Yoo Hee vội vàng giữ tay Jinyoung lại rồi khó khăn nói

"Khoan... khoan đã Jinyoung..."

"Yoo Hee, làm sao vậy?" anh ngạc nhiên nhìn cô

Yoo Hee im lặng cố sức kéo Jinyoung ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường sau đó nắm chặt lấy tay anh và nói

"Jinyoung... anh làm sao lại ở đây?"

"Anh nhận được tin từ bệnh viện nói rằng em gặp tai nạn" Jinyoung dịu dàng nhìn Yoo Hee đáp

"Vậy... ai đưa em đến đây? Anh có biết làm sao bệnh viện biết để liên lạc với anh không?"

"Người đưa em đến đây anh không thấy, còn chuyện làm sao họ liên lạc được với anh thì anh nghĩ chắc là người trong chung cư nói"

"Cái gì? Người trong chung cư?"

Không thể nào, mình chính là ngã xuống từ cầu thang ở Kang thị, không thể nào lại biến thành chung cư... Daehwi... cậu ta...

Hwang Yoo Hee nghe Jinyoung nói xong thì kích động thở gấp, gương mặt lộ rõ vẻ giận dữ

Jinyoung ở bên cạnh trông thấy liền gấp gáp siết chặt tay cô lo lắng hỏi

"Yoo Hee, em làm sao vậy? Khó chịu ở đâu sao? Để anh đi gọi bác sĩ!"

Jinyoung lo lắng định chạy đi, ai ngờ lại bị Yoo Hee giữ lấy tay

"Jinyoung, khoan đã! Anh nói... là người trong chung cư nơi em ở đã đưa em đến bệnh viện sao?"

Jinyoung lúc này chỉ biết chau mày nhìn Yoo Hee, tại sao khi cô tỉnh lại hỏi nhiều thứ không liên quan như vậy? Im lặng nhìn Yoo Hee một lúc sau đó anh mới lên tiếng

"Đúng vậy! Chính bác sĩ điều trị cho em đã nói với anh, nhưng khi anh đến đây thì người đó đã ra về rồi!"

Dứt lời ánh mắt Jinyoung lập tức chuyển động, anh chăm chú quan sát nét mặt của Yoo Hee, hình như cô đang sợ hãi điều gì đó... nghĩ đến đây, Jinyoung lo lắng ngồi xuống giữ lấy tay cô nói

"Yoo Hee, đã xảy ra chuyện gì?"

Với câu hỏi của Jinyoung, Yoo Hee chỉ mở to mắt nhìn anh, đôi mắt cô đã dần trở nên long lanh ngấn lệ, Jinyoung thấy vậy càng sốt ruột hơn, anh siết chặt tay cô gặng hỏi

"Yoo Hee ngoan, nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Yoo Hee đảo mắt nhìn anh một lúc sau nó cắn môi ra vẻ đắn đo rồi mới nói

"Jinyoung, em nói ra điều này anh nhất định phải tin em... em không có nói dối!"

"Được rồi, anh tin em!" Jinyoung thẳng thắn nhìn vào mắt Yoo Hee nói

"Em không phải bị tai nạn, là do... là do David, cậu ấy đã đẩy em xuống cầu thang, em không phải gặp tai nạn ở chung cư, em là đến Kang thị tìm cậu ấy để nói chuyện. Jinyoung... người sắp xếp mọi chuyện và đưa em đến đây chắc chắn là David... là cậu ấy!" Hwang Yoo Hee kích động siết chặt tay anh, nước mắt dàn dụa mà tố cáo David

Ánh mắt Jinyoung bất giác lạnh lại, cố gắng điều chỉnh hơi thở cùng tâm trạng của mình...

Daehwi... là em ấy... là em ấy đã hại Yoo Hee? Lee Daehwi, rốt cuộc em trở về là muốn làm cái gì đây?

Đợi Yoo Hee ngủ say, Jinyoung nhanh chóng rời đi, anh ngay lập tức lái xe đến trụ sở Kang thị tìm David. Trong lúc đó... David cũng vừa lúc có mặt tại bệnh viện này... cậu ung dung đi đến trước cửa phòng bệnh của Hwang Yoo Hee cùng trợ thủ đắc lực bên cạnh cậu là Kane

Kane im lặng giúp David mở cửa phòng sau đó cẩn thận đóng cửa lại rồi xoay người đứng ở bên ngoài canh gác

David bước vào phòng thì thấy Yoo Hee đang thoải mái nằm ngủ trên giường, hay thật! Tiền cậu trả lại để cô ta hưởng thụ mà yên giấc, không ngờ cậu lại còn phải trả tiền viện phí cho người đã năm lần bảy lượt muốn hại cậu

David mỉm cười đầy ngạo nghễ bước đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh của Hwang Yoo Hee rồi ung dung bắt chéo chân ngồi nhìn cô ta

Yoo Hee đang ngủ dường như cũng có linh cảm rằng có người đang nhìn mình liền xoay người khó chịu mở mắt ra, ngay lập tức hình dáng David hiện ra trước mắt... Yoo Hee thấy cậu như nhìn thấy ma liền hốt hoảng ngồi bật dậy lắp bắp nói

"Dae... Daehwi... cậu... cậu đến đây làm gì?"

Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Hwang Yoo Hee, David lắc đầu mỉm cười nhìn cô đầy chế giễu

"Sao vậy? Nhìn vẻ mặt của cô hiện giờ tôi có thể hiểu là cô đang sợ tôi không?"

"Sợ cậu? Tôi tại sao phải sợ cậu? Cậu mau ra khỏi đây cho tôi!"

Dường như đã bị David nói trúng, Hwang Yoo Hee lập tức lên tiếng phản bác lại

"Ha! Phòng bệnh này là do tôi trả tiền, cô có tư cách đuổi tôi ra sao?"

"Lee Daehwi, thì ra đúng là cậu đã đưa tôi tới đây? Còn dàn dựng rằng tôi bị tai nạn ở chung cư... cậu đang sợ người khác biết là cậu đẩy tôi xuống cầu thang sao?"

"Ế... khoan đã, Hwang Yoo Hee, hình như cô bị đập trúng đầu nên nhớ nhầm rồi thì phải, tôi khi nào muốn đẩy cô xuống cầu thang? Cô đừng quên rằng chính bản thân cô muốn đẩy tôi xuống, tôi chỉ là tự vệ mà thôi!"

"Cậu nói miệng thì được gì? Người ở đây đều có thể làm chứng rằng chính cậu đã đưa tôi vào bệnh viện, chỉ dựa vào điều này cũng đã khiến Jinyoung không tin cậu rồi!"

Lời Yoo Hee vừa dứt David liền nheo mắt nhìn cô ta sau đó bật cười nói

"Cái này... ý định của cô lạ thật! Trong đầu tại sao chỉ luôn nghĩ đến chuyện Bae Jinyoung không tin tôi mà không nghĩ đến chuyện sẽ báo cảnh sát? Hay là cô nghĩ cho đến bây giờ thì tôi còn có ý định tranh giành Jinyoung với cô?"

Yoo Hee nhìn thấy nụ cười của David mặt liền tái mét, toàn thân trở nên run rẩy cố gắng lùi vào góc tường, tránh xa cậu được bao nhiêu hay bấy nhiêu, mà David nhìn thấy thái độ của Yoo Hee cũng không phản ứng gì mở miệng nói tiếp

"Cô nghĩ với ai Bae Jinyoung cũng đáng giá như với cô hay sao? Còn muốn mang anh ta ra chi phối tôi như trước đây? Hwang Yoo Hee, tốt nhất cô nên nhanh chóng sáng mắt ra đi, đừng xem tôi là Daehwi của trước đây! Tôi muốn cô chết... rất dễ, nhưng tôi không hành động ngu xuẩn như cô!"

Dứt lời David trực tiếp đứng dậy đi đến chiếc bàn trước mặt cậu, cầm lấy túi giấy ở đó rồi từ đó lấy ra một chiếc bình giữ nhiệt, cậu vừa thản nhiên múc canh ra chén vừa nói

"Tôi cảm thấy đối với lời nói của tôi cô cũng sẽ không tiếp thu được bao nhiêu, như vậy tôi sẽ làm người tốt một lần, giúp cô tẩm bổ đầu óc để thông minh lên một chút mà đấu với tôi!"

Nói rồi cậu cầm chén canh từng bước kiên định đi về phía Hwang Yoo Hee, cô ta nằm trên giường nhìn thấy động tác của cậu thì kinh hãi vội tháo hết sóng truyền trên người xuống thế nhưng lại bị cậu nhanh tay hơn giữ lại

"Hwang Yoo Hee, ngoan ngoãn uống hết chén canh này đi" David nhẹ nhàng nói với cô ta

Nhưng Yoo Hee đối với thái độ của cậu ngày càng hốt hoảng vừa vùng vẫy vừa la hét

"Không! Tôi không uống! Lee Daehwi, cậu tránh ra! Tránh ra cho tôi!"

"Cô la đi, người khác nghe được chạy vào đây sẽ chỉ nghĩ cô là kẻ điên mà thôi, sau đó cô sẽ được cho vào bệnh viện tâm thần"

Nghe David nói vậy, Yoo Hee hoảng hốt nhìn xung quanh, xác nhận không có ai tính vào mới từ từ bình tĩnh lại rồi hận thù nhìn cậu

"Daehwi, cậu là đồ rắn độc! Cậu hết lần này đến lần khác hại tôi, cậu sẽ không có kết quả tốt! Tôi sẽ nói với Jinyoung, nói với tất cả mọi người để họ biết con người xấu xa độc ác như thế nào!"

"Được thôi! Cô đi nói đi, tôi sẽ cho mọi người giúp cô thông báo với những người khác nữa! Hwang Yoo Hee, cô muốn dọa tôi... cô nghĩ rằng trong 3 năm qua tôi làm sao leo lên được vị trí ngày hôm nay? Tuy rằng tôi thật sự có người chống lưng ở phía sau, nhưng danh tiếng của tôi trên thương trường chắc cô cũng có nghe qua, muốn làm tôi sợ hãi sao? Nực cười!"

David mỉm cười khinh bỉ nhìn Yoo Hee, cậu cũng dần dần buông tay cô ra rồi lùi về phía sau, ánh mắt thâm sâu khó lường mà nhìn cô ta sau đó bỗng dưng đưa tay ném mạnh chén canh vào tường đối diện khiến nó vỡ nát

Hwang Yoo Hee bị hành động bất ngờ này của cậu làm cho hoảng sợ co người lại run rẩy không dám nhìn cậu

Sau khi nghe tiếng động ở bên trong, Kane ở bên ngoài lập tức chạy vào, quan sát khung cảnh trong phòng rồi vội vàng rút ra chiếc khăn tay đưa cho cậu

David nhận lấy vừa lau tay vừa nói

"Hwang Yoo Hee, cảm giác hiện giờ như thế nào? Rất sợ, rất hận tôi đúng không? Cô có thấy khung cảnh hiện giờ rất quen không? Có nhớ năm đó khi tôi nằm trên giường bệnh cô đã tới và làm những gì không? Tôi nhất định sẽ khiến cô phải nếm trải tất cả những cảm giác của tôi trước đây! Cô cứ chờ mà coi..."

Dứt lời, David xoay người di chuyển ra ngoài, Kane ở bên cạnh vội vàng xử lý mọi thứ ở trong phòng sau đó cũng theo chân David mà rời khỏi

Còn lại duy nhất một mình Hwang Yoo Hee trong phòng bệnh, cơ thể cô run rẩy co người lại, ánh mắt đầy lo sợ hoang mang nhìn xung quanh... ở bệnh viện gây ra tiếng động lớn như vậy vẫn không có ai đến, người trong bệnh viện này chắc chắn là người của Daehwi. Hôm nay ánh mắt cầu lạnh lẽo đáng sợ như vậy thật khiến Yoo Hee có cảm giác như cậu có thể giết cô ta bất kỳ lúc nào

Không được, Daehwi hiện giờ độc ác như vậy, hơn nữa còn có thế lực đứng sau cậu ta, mình căn bản không phải đối thủ... mình nhất định phải tìm cách! Nhất định phải khiến nó biến mất, phải khiến nó chết thật sự!"




Quán bar...




Sau khi rời khỏi Kang thị, Kang Daniel buồn chán lái xe đi khắp nơi, muốn tìm Seong Woo nói chuyện tâm sự thì cậu lại đi xử lý tài liệu ở Gyeonggi, đi mãi đi mãi đến xế chiều cuối cùng lại chạy vào quán bar ngồi uống rượu

Khi Daniel bước vào đã thu hút biết bao nhiêu ánh nhìn của mọi người, người đàn ông này họ chưa thấy bao giờ nhưng thật sự là đẹp tựa như một vị thần, rất nhiều cô gái cũng đổ về phía anh ngồi nhưng cuối cùng đều bị anh tức giận đuổi đi. Daniel ngồi một mình liên tục uống rượu, đầu óc hỗn loạn toàn hình ảnh của David, lúc cậu cười, lúc cậu khóc, lúc cậu giận, lúc cậu lạnh lùng...

Năm đó anh và Seong Woo là hai người bạn thân, cùng nhau rời Trung Quốc đến thăm vú nuôi của mình ở một làng trên biển tại Hàn, gia đình anh ba mẹ mất sớm, từ nhỏ đã sống với vú nuôi của mình, anh vì muốn phụng dưỡng bà, cho bà một cuộc sống sung sướng, nhưng khi bà về già lại muốn cùng con trai trở về Hàn đến vùng làng biển này mà sinh sống... cũng nhờ vậy mà anh mới quen biết được cậu

Con trai bà tức là Kane, tên tiếng Hàn là Cha Jaewon vốn làm ở một tàu vận chuyển, tối hôm đó tàu rời cảng Incheon đột nhiên làm rơi một thùng hàng xuống biển, Kane từ nhỏ đã thích lặn cho nên mạo hiểm lặn xuống nước tìm thùng hàng, cuối cùng lại tìm thêm được Daehwi. Kane đưa cậu cùng trở về nhà rồi cùng với mẹ chăm sóc cho đến khi cậu tỉnh lại, khi đó cũng là lúc anh và Seong Woo tới thăm

Mọi thứ bắt đầu cứ như một duyên phận vậy, mọi người vừa nhìn thấy cậu ai cũng đều yêu quý, không chỉ bởi vì vẻ bề ngoài đáng yêu mà còn là vì con người hiền lành tốt đẹp của cậu, cậu không muốn nhắc đến quá khứ của mình... ở lại nhà vú nuôi của anh, giúp việc nhà chăm sóc bà những lúc ra biển

Những tưởng mọi thứ vẫn sẽ tốt đẹp như vậy, nhưng nào ngờ một hôm khi mọi người đang xem tin tức lại gặp phải tin tang lễ của cậu - chủ tập đoàn E&M mọi chuyện mới dần được hé mở... anh từ lâu đã yêu thích cậu, dựa vào Kang thị giúp cậu trả thù, nhưng không có nghĩa là anh ép buộc cậu cũng phải thích anh, anh giúp cậu trở thành một con người hoàn toàn mới, giúp cậu quay lại trả thù những con người độc ác bạc tình đó... hơn nữa còn cùng mọi người che giấu một bí mật động trời khác cho cậu

Nhưng anh biết cậu yêu Bae Jinyoung, vì rất yêu cho nên mới hận!

Khi đã uống đến chai rượu thứ 5, bỗng dưng chuông điện thoại của Daniel lại reo lên, giọng anh mang theo men rượu nhừa nhựa vang lên trong điện thoại

"Alo, em là Seong Woo đây! Anh đang ở đâu? Em đến gặp anh ngay!" ở đầu dây bên kia Seong Woo lo lắng hỏi

Cậu vừa đi từ Gyeonggi về liền nghe người thông báo rằng anh tìm cậu, vừa gọi cho anh lại nghe tiếng nhạc liền khiến cậu trong lòng lo lắng thấp thỏm không yên, sau khi ngắt điện thoại liền ném điện thoại vào trong xe sau đó chạy một mạch đến quán bar

"Đừng uống nữa! Sao anh lại chạy đến đây uống nhiều vậy?" Seong Woo nhanh chóng cướp lấy chai rượu trên tay Daniel nói

Bị cướp rượu, anh ngẩng đầu lên định mắng cho người đó một trận, nhưng khi vừa nhìn thấy Seong Woo liền mỉm cười kéo cậu ngồi xuống cạnh mình nói

"Seong Woo, em đến rồi sao? Anh đang có hứng uống rượu lắm đây, em đến rồi thì cùng anh uống đi!"

"Không được! Anh không được uống nữa! Đi, em đưa anh về nhà!"

Seong Woo nhanh chóng tính tiền rồi khổ sở lôi Daniel ra ngoài, đang uống rượu lại bị kéo đi anh nhăn nhó hỏi cậu

"Em đưa anh đi đâu? Anh muốn uống rượu! Muốn uống rượu!"

"Được rồi, được rồi! Em đưa anh đi chỗ khác uống rượu, anh đừng vậy nữa!"

Hết cách với anh, cậu đành nhanh chóng tống anh lên xe, suốt cả đoạn đường trở về nhà, anh ngồi bên cạnh cứ luôn lẩm bẩm nói gì đó. Nhìn thấy anh như vậy cậu chỉ biết cười khổ, có lẽ anh đã gặp David rồi, có lẽ anh nhận ra tình cảm của David với Jinyoung nên mới như vậy

Năm đó anh nói với cậu anh thích David, cậu còn ngỡ ngàng cho là anh nói giỡn... thật không ngờ đã 3 năm rồi anh vẫn kiên trì thích David, còn cậu? Cậu ở bên cạnh anh lâu như vậy... anh một chút cảm giác với cậu cũng không có?

Cậu từ lần đầu tiên gặp đã thích anh, thích nhiều đến nỗi bỏ mặc cả gia đình mà chạy đến cùng anh làm việc ở Kang thị, nhưng anh không những không hiểu tình cảm của cậu lại còn xem cậu là bạn tri kỷ, nếu như trước khi David xuất hiện, cậu có đủ can đảm thổ lộ với anh... vậy anh có yêu cậu hay không?

Về đến căn hộ của Daniel, cậu bấm mật mã rồi khổ sở lôi anh vào nhà, sau đó lại khó khăn mà kéo anh lên giường, giúp anh cởi giày ra, sau đó cởi áo vest và caravat, nhưng khi tay cậu vừa chạm đến liền bị tay anh giữ lấy...

"Huy... Huy..." anh luôn miệng gọi tên tiếng Trung của David

Seong Woo chăm chú nhìn Daniel sau đó thở dài cố gắng rút tay ra khỏi tay anh nhưng nào ngờ lúc này Daniel lại đột nhiên mở mắt, một lực kéo Seong Soo ngã xuống trên cơ thể mình, sau đó đưa một tay vuốt ve tóc cậu và nói

"Huy, anh yêu em... rất yêu em! Bae Jinyoung đó không xứng, em quên hắn ta đi và đến với anh có được không?"

Nói rồi anh nhanh chóng giữ lấy đầu Seong Woo ôm hôn cuồng nhiệt, bất ngờ bị hôn, Seong Woo lặng người đi nhìn anh, trong lòng không thoát khỏi rung động. Kế tiếp Daniel lại bất ngờ lật người mang Seong Woo để ở dưới thân, ánh mắt anh tràn đầy tình cảm mà nhìn cậu sau đó cúi xuống ngậm lấy môi cậu mà cắn mút

Đau lòng vì anh đem bản thân mình trở thành David mà ôm hôn, khóe mắt Seong Woo rưng rưng, cố dùng sức mình muốn đẩy anh ra nhưng không cách nào làm được... đều là con người bình thường, khi khi tiếp xúc thân mật với người mình yêu, trái tim ai cũng không tránh khỏi rung động mãnh liệt, cộng thêm màn đêm mờ ảo xung quanh, càng khiến cảm xúc trái tim con người thăng hoa...

Seong Woo nhắm mắt lại ôm lấy anh, miệng cũng dần dần đáp trả lại nụ hôn mãnh liệt của anh... cậu biết anh hiện giờ xem cậu là ai, cũng biết anh với cậu không có thứ tình cảm thân mật này... nhưng cậu yêu anh! Nói cậu ngu ngốc hay mắng chửi cậu như thế nào cũng được, cậu chỉ muốn gần anh một lần thôi...




David sau khi rời khỏi bệnh viện liền chạy đến Gyeonggi cùng Seong Woo xử lý công việc, sau đó mệt mỏi trở về căn hộ của mình. Thế nhưng vừa đi đến cửa lại thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng ở đó...

"Bae tổng, anh làm sao lại biết nhà của tôi?" David hít sâu một cái sau đó đi đến trước mặt Jinyoung đang đứng trước cửa và nói

"Đối với người mà anh có hứng thú thì điều tra ra địa chỉ nhà cũng là chuyện bình thường thôi!" Jinyoung mỉm cười nhìn cậu

Thế nhưng đối với thái độ của anh, cậu phớt lờ nói

"Anh có chuyện gì sao?"

"Đúng là có chuyện muốn hỏi em, nhưng nhìn em có vẻ mệt mỏi?"

"Đúng là tôi rất mệt, nếu có chuyện gì Bae tổng để ngày mai đến công ty nói có được không? Hiện giờ anh nên trở về đi, tôi muốn vào nhà!"

"Sao vậy? Gấp gáp đuổi anh trở về? Không định mời anh vào nhà chơi sao?"

"Không, tôi mệt rồi!"

Nói rồi David lạnh lùng lướt qua người Jinyoung đi đến trước cửa, vừa in dấu vân tay vào còn chưa kịp bấm mật mã liền bị ăn giữ lấy, cậu chau mày hỏi

"Anh muốn làm gì?"

"Làm sao vậy? Gấp gáp như vậy... chẳng lẽ có người đang ở trong nhà đợi em sao? Kang Daniel?" anh mỉm cười dịu dàng nhìn cậu nhưng lời nói thì đầy vẻ tra hỏi

Thái độ của anh như vậy chỉ khiến cậu cảm thấy buồn cười, làm sao vậy? Ghen sao?

"Đó là chuyện riêng của tôi? Bae tổng anh có lẽ quản hơi nhiều rồi thì phải, hơn nữa... anh không là gì của tôi cả! Tôi tại sao phải giấu anh gặp mặt người khác? Nếu tôi có cùng gặp mặt cũng sẽ đứng trước mặt anh mà gặp!"

Dứt lời cậu lạnh lùng xoay người bấm tiếp dãy mật mã, cửa vừa mở liền bị Bae Jinyoung bất ngờ kéo lại ép lên tường

"Giữa em và Kang Daniel thật sự có quan hệ?" anh giận dữ nhìn cậu nói

"Liên quan gì đến anh, phải thì sao mà không phải thì sao?" cậu đối với thái độ của anh vẫn cương quyết trả lời

Trong nháy mắt gương mặt Bae Jinyoung ngập tràn phẫn nộ, anh gằng giọng nói với cậu

"Anh đã từng nói với em rồi, em đời này kiếp này chỉ có thể là của anh! Nếu trí nhớ em không tốt... anh sẽ tốt bụng nhắc lại cho em!"

Không đợi cậu kịp trả, Jinyoung lời liền kích động cúi xuống hôn cậu ngấu nghiến, David mở to mắt, có hơi hoảng hốt sau đó cố gắng bình tĩnh lấy sức đẩy anh ra nhưng vẫn vô ích

Anh cuồng dã hôn cậu, chiếm lấy hơi thở cùng sự ngọt ngào của cậu, đôi tay rắn chắc gắt gao ôm lấy eo cậu di chuyển vào trong căn hộ sau đó một lực đóng sập cửa lại...

Vào đến nhà khung cảnh bên trong tối om, anh mặc kệ đẩy cậu vào tường sau đó ép lên người cậu mà mãnh liệt cắn mút môi cậu, không để cho cậu có cơ hội phản kháng, một tay của anh dời lên cởi áo của cậu vứt xuống đất, sau đó lần lượt tháo bỏ từng chiếc nút, đôi môi ẩm ướt thuận thế rời xuống hõm cổ trắng nõn của cậu mà tận tình cắn mút

"Ưm... Bae... Bae Jinyoung... anh mau dừng lại... tránh ra..." David khó khăn lên tiếng phản kháng

Anh quả nhiên dừng hôn, ngước mặt lên nhìn cậu khẽ nói

"Daehwi, anh mới là người đàn ông của em, anh hiện tại muốn em!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net