Chap 42 - Yêu hay không yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hwang Yoo Hee hoảng hốt gọi điện cho Seong Woo nhưng cậu không bắt máy, gọi đến Kang thị mới biết cậu đã bị Daniel điều đi Trung Quốc công tác, bàn tay nắm điện thoại của Yoo Hee siết chặt lại, cơn giận trong người lên tới đỉnh điểm, cô ta tức giận ném mạnh điện thoại vào tường khiến chiếc điện thoại bể nát

Trong lòng càng nghĩ càng có chỗ không phục, rõ ràng là có người gài bẫy cô, Yoo Hee ngay lập tức lái xe đến tổng bộ tập đoàn POBos ở Hàn Quốc

"Xin hỏi cô muốn gặp ai?" người nhân viên lễ tân thấy Yoo Hee thì lịch sự cúi chào

"Tôi muốn gặp giám đốc của các người!" Yoo Hee mặt lạnh trả lời cộc lốc, người nhân viên nữ liếc nhìn cô rồi nhanh tay gọi lên văn phòng hỏi ý

"À, dạ vâng, tôi hiểu rồi!" người nhân viên gác máy rồi liếc nhìn sang Yoo Hee nói

"Cô Hwang, giám đốc mời cô lên văn phòng!"

Hwang Yoo Hee nhanh chóng đến văn phòng, nhìn vào cánh cửa phòng giám đốc, cô hít sâu một hơi sau đó mới gõ nhẹ cửa rồi mở cửa bước vào

Căn phòng này được trang trí quá ư là tịch mịch, tim cô bất giác nặng nề như bị vật gì đó đè lên, ánh mắt cô dời về phía bàn giám đốc, có ai đó đang ung dung dựa vào ghế mặt hướng ra ngoài cửa sổ phía sau, xoay lưng ghế lại với cô, Hwang Yoo Hee chau mày nói

"Xin chào, tôi là Hwang Yoo Hee đến từ công ty YH's" người nọ nghe xong câu giới thiệu của Yoo Hee, khóe môi khẽ cong lên, vẫn im lặng như không nghe thấy

"Tôi đến đây gặp các vị là muốn nói về vấn đề hợp tác, tuy có sự cố xảy ra nhưng chúng tôi vẫn là công ty có thực lực, vẫn có khả năng cùng các vị hợp tác!" nụ cười trên môi người nọ càng rõ hơn, đôi mắt ánh lên tia thú vị

Hwang Yoo Hee khó chịu nhìn người trước mặt, cô đã đến tận nơi nói chuyện khách khí như vậy, thế nào lại tỏ thái độ với cô? Xoay lưng lại với cô cũng không sao, nãy giờ cô nói nhiều như vậy cả một lời hồi đáp cũng không có, thái độ gì vậy?

"Xin hỏi giám đốc đây chẳng lẽ không thể trả lời tôi được hay sao?" Hwang Yoo Hee nén bực tức trong người nhẹ nhàng lên tiếng

Bấy giờ giọng nói của người nó mới vang lên

"Không phải tôi đang nghe cô nói đó sao?"

Hwang Yoo Hee bất ngờ cảm thấy như mình bị ù tai, sao giọng nói này cô nghe quen vậy?

"À là vậy, tôi đã nói lên ý kiến của mình rồi, mong rằng quý công ty có thể thông cảm mà ra tay giúp đỡ chúng tôi, YH's là tâm huyết của tôi, tôi không thể đứng nhìn công ty sụp đổ như vậy"

Trên môi người nọ hiện lên nụ cười đầy mỉa mai, vẫn quay lưng lại với Hwang Yoo Hee và nói

"YH's là công ty có tiềm năng, tôi biết! Đó là tâm huyết của cô, điều này tôi cũng biết! Nhưng mà... cô như thế thì liên quan gì đến tôi?"

Người nọ vừa dứt câu sắc mặt Yoo Hee lập tức tái nhợt, miệng cô vừa mấp máy định nói gì đó thì chiếc ghế nãy giờ vẫn quay lưng về cô bỗng xoay lại, người nọ hai tay đan vào nhau ung dung để trên bàn nhìn cô nở nụ cười chế giễu

"Cô nghĩ tôi sẽ giúp cô hay sao?"

Hwang Yoo Hee mở to mắt run rẩy sợ hãi lùi về sau

"Kim... Kim Soo Yeon... không... không thể nào... tại sao... tại sao cô lại?"

"Tại sao tôi lại ngồi ở đây, ngay vị trí này có phải không? Haizzz, người ngu nhìn cũng biết đương nhiên tôi phải là vị giám đốc mà cô đang cần tìm, cho nên mới ngồi ở đây" Soo Yeon nở nụ cười đầy trong sáng trả lời Yoo Hee

"Cô... tại sao cô lại liên quan đến POBos?"

"Vậy thì tại sao tôi không thể liên quan đến POBos? Chẳng lẽ tôi ngồi ở đây cô không vui sao?"

"Kim Soo Yeon cô...." Hwang Yoo Hee càng nhìn nụ cười của Soo Yeon càng cảm thấy chán ghét, tay cô ta siết chặt lại như muốn đem móng tay đâm vào da thịt mình

Bất ngờ Soo Yeon đứng dậy, chậm rãi đi về phía Hwang Yoo Hee, cô vừa đi vừa nói

"Hwang Yoo Hee, cô không tìm được Jinyoung, Seong Woo cũng bị điều đi Trung Quốc, bây giờ ở Hàn Quốc này không có bất kỳ ai đứng về phía cô cả, công ty cô làm ăn thất trách, gây tai nạn cho khách hàng nên bị kiện, cô lại mặt dày đi dụ dỗ vị khách hàng đó lên giường với cô, bị vợ người ta bắt tại trận! Chuyện này bị kiện lên tòa án, danh dự của cô từ lâu một chút cũng không còn rồi! À không, loại người như cô làm gì có danh dự để mà mất?"

Mắt Hwang Yoo Hee đỏ lên vì tức giận, cô ta tiến đến giơ tay muốn tát Soo Yeon, ai ngờ bị cô giữ lấy, dùng sức đẩy cô ta ra xa

"Tôi còn chưa nói xong đâu, công ty cô trốn thuế bị phạt đến cả trăm triệu, tất cả tiền của cô lại chạy vào túi của tên lừa gạt, hiện giờ cô còn có ý muốn hợp tác với POBos, cô có tiền sao? Cô đã trở thành kẻ trắng tay thất bại rồi, cô nên tỉnh mộng đi là vừa!"

Soo Yeon càng nói càng khích vào sự thất bại của Yoo Hee khiến cô ta tức giận hét lên rồi lao đến người Soo Yeon như một kẻ điên

Mà Soo Yeon trông thấy Hwang Yoo Hee lượn lờ ngay trước mắt mình khiến nổi hận trong lòng cô ngày một dâng cao, cô nổi giận dùng sức đẩy mạnh Yoo Hee ra khiến cô ta mất thăng bằng ngã xuống đất

Soo Yeon gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén đầy lửa hận nhìn về phía Hwang Yoo Hee, cô ngồi xổm xuống đưa tay nắm chặt lấy cổ áo Yoo Hee kéo lên

"Hwang Yoo Hee, cô nghĩ tôi còn sợ cô hay sao? Cô nên biết rằng trong tay tôi có bằng chứng khiến cô thân bại danh liệt, mất hết tất cả!"

Yoo Hee nghe vậy liền mở to mắt sợ hãi nhìn Soo Yeon, cổ họng khô rát không nói được lời nào

"Cô đảo lộn cuộc sống của tôi, biến tôi trở thành con người xa lạ như ngày hôm nay, chỉ riêng món nợ này đã khiến tôi hận cô đến thấu xương, hận đến nỗi không thể đem cô ngũ mã phanh thây, bắt cô chết trong nhục nhã! Cô còn tổn thương người bên cạnh tôi, hại họ đánh mất cuộc đời hạnh phúc của mình, cô nghĩ xem tôi nên tính sổ với cô thế nào đây hả?"

Hwang Yoo Hee liên tục lắc đầu, nỗi hoảng sợ trong cô ta lên đến cực điểm, cô ta hoảng loạn đẩy Soo Yeon ra rồi đứng dậy nhìn cô uất hận nói

"Tôi không có làm gì sai cả! Tôi chỉ dành lại những thứ lẽ ra nên thuộc về tôi mà thôi, tôi không đáng chết, người đáng chết là Lee Daehwi, là nó... đã cướp hết mọi thứ của tôi, là nó hại cô thành ra như vậy, là nó hại cô, không phải tôi... không phải tôi!"

Hwang Yoo Hee nổi điên hét lên rồi chạy ra khỏi văn phòng, Soo Yeon đứng lại nhìn theo dáng vẻ tội nghiệp của Hwang Yoo Hee mà mỉm cười thỏa mãn

Hwang Yoo Hee, đợi Lai Guanlin trở về thì ngày tàn của cô cũng sắp đến rồi đó!



New York - Mỹ



Woojin trở về nhà liền bị David lôi ra mắng cho một trận, đương nhiên Jinyoung cũng chỉ biết ở bên cạnh đứng nhìn, anh nào dám xen vào, tội của anh David còn chưa hỏi đến, hiện giờ nếu anh nhảy ra bên vực cho Woojin, có khi cậu sẽ ném anh ra khỏi nhà mất...

Woojin mếu máo thành thật khai báo với David. Thật ra hôm đó cậu nhận được điện thoại của cô giáo liền chạy đến nhà trẻ đón Ken, ai ngờ vừa vào đến cửa liền gặp Bae Jinyoung, lúc đó cậu không biết anh là ai, nhìn cũng biết là người Hàn nên mon men đến nói chuyện vài câu, ngờ đâu anh ta lại dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn cậu, còn mở miệng uy hiếp cậu làm theo kế hoạch của anh ta mà dụ David đến. Cậu đương nhiên là chết cũng không khuất phục, có điều cả nhà trẻ cũng bị anh ta mua chuộc, cậu có ngu nhìn cũng biết anh ta là người có quyền, có tiền cho nên chỉ còn biết nỉ non cầu xin anh ta tha cho Ken và Daehwi của cậu. Tự nhiên khi không anh ta lại đùng đùng nổi giận, còn mạnh miệng tuyên bố nào là Daehwi là vợ của tôi, nào là tôi mặc kệ hai người chung sống bao lâu, có bao nhiêu đứa con rồi... vân vân và mây mây... cậu nghe đến choáng váng đầu óc, trán lấm tấm mồ hôi, miệng mấp mấy giải thích tất cả mọi chuyện với anh ta, anh ta nghe xong mới đầu còn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cậu, nhưng sau đó ngay lập tức liền nở nụ cười sáng chói đến lạ thường. Thế là cậu đành ngoan ngoãn làm theo kế hoạch 'truy thê' mà anh ta dàn dựng nên, gọi điện thoại lừa đứa trẻ ngây thơ như Daehwi của cậu đến đây...

"Daehwi, xem như mình cũng có công giúp một nhà ba người cậu đoàn tụ, cậu tha thứ cho mình lần này đi có được không?" Woojin mếu máo nắm lấy tay áo David mà cầu xin

David nghe đến cụm từ 'một nhà ba người' liền trừng mắt nhìn Woojin khiến cậu ấy lập tức biết điều ngậm mồm lại

David lướt qua dáng vẻ đáng thương của Woojin, từ từ đi về phía kẻ chủ mưu đang ung dung ngồi ở trên ghế xem kịch nghiến răng nói

"Bae Jinyoung, anh thật là quá thủ đoạn đi, lợi dụng người ngây thơ dễ gạt như Woojin"

Jinyoung nhăn răng ra cười, ngước lên nhìn cậu nói

"Anh cũng chỉ là bất đắc dĩ, vợ anh bỏ nhà mang con đi, anh chỉ là muốn tìm lại vợ con của mình thôi!"

Nhìn vẻ mặt vô tội đến đáng sợ của Bae Jinyoung, David thật muốn hét vào mặt anh là 'Ken không phải con của anh' nhưng cậu sợ động đến ông hoàng nhỏ đang ngoan ngoãn thay đồ đi học ở trong phòng... đứa con này của cậu bám Jinyoung từ suốt hôm qua đến sáng nay, hai người cứ lượn lờ trước mặt cậu mà cha cha con con hết sức thân mật... lại còn nói...

Hôm qua đứa trẻ vô tình đó giở trò đòi cậu và Jinyoung ngủ chung với nó, cậu đương nhiên là một hai không chịu, thế là nó bắt cậu và Jinyoung sinh em bé để ngủ cùng với nó, cậu nhịn không nói nó lại càng làm tới, nửa đêm nửa hôm hùng hổ nắm tay Jinyoung kéo ra ngoài nói là muốn đi đến bệnh viện xét nghiệm máu

Lần này thì cậu lạy nó thật rồi! Cậu ngoan ngoãn nghe lời lên giường ngủ cùng với nó... nhưng mà... đứa con này lại bán đứng cậu! Đến khi cậu thức dậy thì thấy mình đang nằm trong lòng Jinyoung, tay anh ta thì ôm chặt lấy eo cậu, con cậu lừa cậu ngủ chung đã đành rồi, đằng này lại đợi cậu ngủ rồi trốn sang phòng khác. Đến sáng khi thấy cậu trừng mắt nhìn, nó còn cười toe toét hỏi

"Daddy, con có thể có em gái chưa ạ?"

Cậu chịu rồi, đây không phải con của cậu...

Bất thình lình Ken từ trong phòng chạy ra ôm chặt lấy Bae Jinyoung nói

"Không cho daddy ăn hiếp ba đẹp trai, daddy và ba đẹp trai cứ như vậy thì đến khi nào con mới có em gái?"

Đầu David bốc khói vì tức giận, cậu tóm lấy Ken rồi thảy nó cho Woojin và nói

"Cậu đưa Ken đến trường đi!"

Nhìn vẻ mặt khổ sở của David vì bị Ken chọc tức, Woojin liền nhanh chóng gật đầu, cậu nhìn Ken chằm chằm, trong lòng thầm phỉ nhổ

Haizzz, đúng là bán đứng daddy của mình mà, đồ đam mê tửu sắc!

Ken hất cằm nhìn Woojin trợn mắt lè lưỡi khiến cậu lên máu, lắc đầu ngồi xuống ghế

"Daehwi, vị thần đồng này mình giữ không nổi... cậu tự đi mà đưa!"

"Mình có chuyện cần nói với Bae Jinyoung, nó không nghe lời cậu cứ mang nó bán cho mấy bà làm bánh bao đi!" David lạnh lùng liếc qua Ken

Cậu bé đôi mắt long lanh đáng thương nhìn về phía Jinyoung, anh đi đến trước mặt Ken ngồi xuống ân cần xoa đầu cậu bé và nói

"Ken yên tâm! Con là cục cưng của ba và daddy, daddy sẽ không làm vậy đâu, bây giờ con ngoan ngoãn đi học, có khi đi học về rồi con sẽ có em gái cũng không chừng!"

Ken nghe vậy liền hớn hở hoan hô rồi nhanh chóng lôi kéo Woojin ra ngoài

David lúc này gương mặt đỏ bừng lớn tiếng quát Jinyoung

"Anh nói bậy cái gì vậy?"

"Anh có nói cái gì đâu! Chỉ là an ủi con chút xíu cho nó nghe lời thôi mà~" Jinyoung chớp mắt ngây thơ nhìn David

Cậu không thèm đoái hoài đến vẻ mặt giả tạo của anh, ngồi xuống ghế nghiêm túc nói

"Bae Jinyoung! Anh đã biết rồi thì tôi cũng xin nói thẳng, đúng vậy! Ken là con trai của anh..."

Ánh mắt Jinyoung dao động, anh ngồi xuống bên cạnh cậu nhỏ nhẹ nói

"Anh biết..."

David nhất thời run rẩy, cậu hít thở sâu vào rồi nói

"Nhưng mà tôi hi vọng anh và Ken không dính líu gì đến nhau cả, Ken vẫn chỉ là con của tôi mà thôi!"

"Daehwi! Sao em có thể nói như vậy?"

"Anh là ba của Ken, là chồng của em, anh đương nhiên phải có trách nhiệm chăm sóc cho em và con!"

"Nếu anh cảm thấy có lỗi thì không cần, tôi không cần anh bù đắp, cũng không cần anh chịu trách nhiệm, lúc tôi sinh Ken cho đến bây giờ, không có anh tôi và Ken, còn cả Woojin vẫn sống rất hạnh phúc!"

Nhìn gương mặt bình thản của David, Jinyoung nhất thời kích động nắm chặt lấy tay cậu nói

"Anh không phải cảm giác tội lỗi! Anh là thật lòng muốn chăm sóc cho em và con, ở trong lòng anh em quan trọng như thế nào chẳng lẽ em không biết?"

"Đúng vậy! Tôi không biết! Tôi chỉ biết rằng Ken là con của tôi! Hwang Yoo Hee mới là vợ của anh!"

"Anh và Yoo Hee thật sự không có gì! Anh biết em vì chuyện năm xưa mà hiểu lầm nhưng tất cả đã qua rồi, 3 năm qua anh chưa từng phút giây nào quên em cả, anh càng không có ý định tiến tới với Yoo Hee!"

Đầu óc David bất giác trở nên hỗn loạn, cậu không biết lời nào của anh là thật, lời nào là giả. Cậu hoảng loạn liên tục lắc đầu muốn đứng dậy rời đi thì bị anh giữ chặt tay kéo ngược trở về, cả người cậu mất thăng bằng ngã hẳn vào lòng anh, Jinyoung cũng vòng tay ôm chặt lấy cậu nói

"Daehwi, anh vẫn luôn mơ về một gia đình có em, có anh, có cả con của chúng ta nữa! Em trở về bên anh có được không? Anh sẽ chăm sóc cho em và con"

Được người đàn ông mình yêu thương ôm và nói những lời tha thiết như vậy, David siêu lòng vòng tay qua ôm lấy eo anh, cậu liên tục lắc đầu, gương mặt đầy nước mắt dụi dụi vào lồng ngực anh

"Jinyoung, không được, không thể được! Em không bỏ xuống được, càng không thể tha thứ cho anh và Hwang Yoo Hee, anh sau này đừng đến tìm em nữa có được không?"

Jinyoung hốc mắt đỏ hoe, bàn tay to lớn nâng gương mặt đầy nước mắt của cậu lên chậm rãi nói

"Daehwi, anh biết mình có lỗi với em, nhưng anh là thằng đàn ông rất ích kỷ, anh không muốn, anh chỉ muốn em, chỉ muốn em mà thôi!" 

Nói rồi Jinyoung cúi xuống hôn lên bờ môi đang run rẩy của cậu, chậm rãi mút lấy. Nụ hôn của anh không nóng bỏng, không mạnh mẽ mà dịu dàng chứa đầy tình cảm. David chầm chậm khép mắt lại, mở miệng ra đón nhận nụ hôn dịu dàng của anh, hai người thâm tình hôn nhau đến khi buồng phổi kêu gào dưỡng khí mới luyến tiếc tách ra

Jinyoung bất ngờ bế thốc cậu lên rồi đi về phía căn phòng

"Jin... Jinyoung... anh... anh..." hiểu rõ ý định của anh, David lắp bắp nói

Anh không trả lời mà cúi xuống hôn lên đôi môi đang sưng tấy của cậu, bàn tay cũng nhanh chóng đẩy cánh cửa ra...

Cửa khép lại, trong phòng Jinyoung nhẹ nhàng đặt David lên giường, âu yếm vuốt ve lên gương mặt cậu, yêu thương hôn lên trán cậu, mắt cậu, mũi cậu và môi cậu, cánh tay cũng theo đó chu du trên khắp cơ thể của cậu, trong căn phòng một màn cảnh xuân tình ái đến đỏ mặt diễn ra, hai thân thể dây dưa triền miên... cũng giống mối tình của họ vậy, chặt mãi cũng không đứt, dù cho có xa nhau cũng cách mấy sẽ tìm về với nhau...

Tối đó Jinyoung cùng Woojin thuyết phục David để Ken về Hàn Quốc sinh sống, dù sao đó cũng là quê hương của cậu bé, mới đầu David một mực phản đối, nhưng khi bắt gặp ánh mắt mong đợi của Ken cùng ánh mắt đáng thương của Woojin, còn có ánh mắt tình cảm của Jinyoung, cậu mủi lòng đồng ý...

Hôm đó David trong biệt thự túc trực chuẩn bị, sáng đến thì chạy đi xử lý việc học của Ken cùng công việc của Woojin

Bốn người nhanh chóng trở về Hàn Quốc...




Vừa đến Hàn Quốc thì Jinyoung nhận được thông báo công ty YH's đã  tuyên bố phá sản, Jinyoung lo lắng chạy đến công ty tìm Yoo Hee nhưng không thấy, đến nhà tìm cũng không tìm được cô

Thật ra...

David đưa Woojin và Ken về nhà, sau đó liền đến Kang thị xử lý công việc, vừa bước vào văn phòng thì nghe nhân viên thông báo Hwang Yoo Hee đang ở trong, David mỉm cười bước vào, vừa nhìn thấy cậu Hwang Yoo Hee liền mỉa mai

"Đường đường là giám đốc Kang thị lại chạy đi Mỹ hẹn hò cùng người khác, xem ra cậu cũng rất rảnh rỗi!" 

David cũng mỉm cười đáp lại

"Không phải cô cũng rất rảnh rỗi sao? Vậy nên mới chạy đi điều tra tôi, sao rồi? Kết quả cô điều tra được không khiến cô phật lòng chứ ?" 

Tay Hwang Yoo Hee siết chặt lại, cô ta gằng giọng nói

"Phải! Không phật lòng, tôi chỉ cảm thấy cậu thật đáng thương, năm xưa bị Jinyoung ruồng bỏ, vậy mà bây giờ còn chấp nhận cùng anh ấy đi Mỹ, xem ra cậu hẳn là rất nặng tình!"

"Vậy thì sao? Cô không được như tôi cho nên ghen tị phải không? Vậy để tôi bật mí cho cô một điều nhé, thực ra ở ngực và lưng của Jinyoung đều có một nốt ruồi, là nốt ruồi son đó!"

Nói rồi David mỉm cười lướt ngang qua Yoo Hee, cô ta nghe vậy liền tức giận hét lên

"Lee Daehwi, mày đừng có quá đáng!"

"Tôi quá đáng? Quá đáng ở chỗ nào? Không phải cô ghen tị với tôi sao? Tôi chỉ là tốt bụng bật mí cho cô biết thôi, tôi nghĩ rằng cô và Jinyoung yêu nhau như vậy, hẳn phải biết điều đó chứ, chẳng lẽ..."

"Chẳng lẽ cái gì?"

"Chẳng lẽ cô chưa bao giờ thấy nốt ruồi đó của Jinyoung sao?"

"Mày lên giường với đàn ông thì có gì hay để mà khoe khoang? Thật không biết xấu hổ!"

"Ể, tôi khi nào nói tôi lên giường với anh ta? Đi bơi không cần cởi áo sao? Cô sao lại có thể suy nghĩ những thứ xấu xa như vậy? Hay là cô vốn dĩ rất muốn lên giường với Jinyoung nhưng không có cơ hội, nói đúng hơn là... cô bị anh ta từ chối?"

Hwang Yoo Hee tức giận siết chặt tay, ánh mắt oán hận nhìn về phía David, nhưng đối với thái độ đó, cậu cũng chỉ mỉm cười cho qua

Bất ngờ Yoo Hee lấy từ trong túi xách ra một phong thư rồi mang tới ném lên bàn cậu, David chau mày hết nhìn phong thư rồi nhìn cô ta, thấy thái độ cô ta mang vẻ thách thức, David đưa tay chậm rãi cầm phong thư lên mở ra...

Đôi tay cậu run rẩy nhìn thứ trong phong thư đó, lòng bỗng nhiên quặn đau như cắt, khóe mắt đỏ lên, nước mắt giường như cũng sắp tuôn trào...

Bae Jinyoung... anh thực sự có yêu tôi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net