Chương 1: Hai đứa trẻ lạ lùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên thế giới này có nhiều cuộc tình xuất phát từ tình bạn. Hiển nhiên, một trong số chúng ta đã từng đơn phương một người bạn thân. Nhưng vì xấu hổ, vì ngại ngùng mà chúng ta lỡ bước qua nhau, bỏ lỡ những tình cảm ngốc xít và chân thành nhất....
****
Thời điểm bé gái ấy ra đời là thời điểm bình thường nhất. Mặt trời không toả ánh nắng rạng rỡ, gió không thổi, mưa không rơi, vạn vật vẫn duy trì hoạt động bình thường của nó, vì vậy mẹ em bé đặt tên cho em là Thái Nghiên. Có nghĩa là tuy thời điểm em sinh ra rất bình thường nhưng bù lại, tình yêu thương của người thân thì lại dành hết cho em, đó là thứ tình cảm giản dị nguyên thuỷ nhất mà lại đẹp đẽ nhất. Cuộc sống đôi khi chỉ cần những thứ "giản đơn" đó là đủ.
Trước đó 11 tháng cũng có một bé trai được chào đời ở đúng chỗ này. Khi đó ngược lại mặt trời lại toả ra ánh nắng rất chói mắt, bé trai đang khóc bị nắng chiếu vào liền nhắm tịt mắt lại. Bố em bé buồn cười trước hành động này liền đặt tên bé là Hiền, mẹ bé phản bác, nói vì em bé trốn tránh ánh nắng mặt trời nên phải đặt là Bạch Hiền.
*****
Nghe đồn bé trai nhà họ Biện rất ít nói, tuy được thừa hưởng gen trội từ bố mẹ nên mới 5 tuổi đã viết thành thạo tiếng việt, làm toán đơn giản và phân biệt chính tả, bù lại bé chẳng nói năng với ai mấy. Cả bố và mẹ đều rất lo lắng. Ngày xưa cả hai người bọn họ tính cách đều không được dễ chịu cho lắm, liệu con trai của bọn họ có bị gộp tính cách giữa hai người lại không?
-Hay là thử cho nó tiếp xúc với những đứa trẻ khác xem?
Bố Biện đưa ra ý kiến liền được sự đồng thuận của mẹ Biện. Bé Hiền được đưa đến trường mẫu giáo để tiếp xúc với các bạn, tiếc thay mới được nữa ngày bố mẹ đã phải mang bé về bởi khuôn mặt đằng đằng sát khí của bé đã doạ cho trẻ con toàn lớp khóc nhè loạn lên.
Bố mẹ Biện đành bó tay trước câu con trai của mình. Đúng lúc họ đang sốt sắng hết cả lên thì phía căn hộ gần sát có người chuyển đến. Bố mẹ Kim mang đứa con gái đầu lòng đến chào hỏi và làm quen. Bố mẹ Biện niềm nở tiếp đón, để cho bé Nghiên và bé Hiền vào phòng đồ chơi tự chơi với nhau.
Cửa phòng đóng lại, các bố mẹ rời đi. Hiền như thường lệ lờ đi em bé kém mình 11 tháng phía đối diện, cầm máy điện tử lên chơi.
-Anh ơi, anh bị câm à?
Em bé tầm 4 tuổi kia nhìn Hiền suốt từ đầu giờ mới mở miệng, nhưng đã mở miệng thì sẽ có độ sát thương cực lớn. Hiền ngây ngốc nhìn vào khuôn mặt cũng thờ ơ chả kém gì mình kia.
-Sao?

Kì thực cả ngày nay, đây là chữ đầu tiên Hiền mở miệng. Cô bé kia thực sự là quá lợi hại. Ấn tượng của Hiền với em bé kia rất đặc sắt. Đầu tiên chỉ hơi chú í vì em có đôi mắt ta màu nâu rất đẹp, về sau bị một câu nói của em làm cho nhớ mãi cái mặt lạnh tanh kia.
-Cái bộ mặt của anh, thật là khó chịu! Lạnh đến chán ghét!
-Cậu có quyền gì mà nói?
-Vâng em không có quyền, em chỉ góp í cho anh biết. Anh có biết là bố mẹ anh lo lắng thế nào vì cái thái độ đấy của anh không? Em nói thế thôi, anh nghe hay không thì tuỳ!
Hiền ngồi im re tại chỗ, mắt cụp xuống biểu hiện sự ái náy và suy tư. Em bé kia từ từ tiến lại gần Hiền, nâng mặt Hiền lên, dùng đôi tay bụ bẫm của mình nhéo hai má Hiền thật đau, nhéo đến khi hai má Hiền đỏ lừ lên em mới chịu cười ha hả:
-Cười lên một tí có phải đẹp trai không?
Khoảng khác lúc đó Hiền không thể diễn tả thành lời. Em chỉ cảm thấy nụ cười của em bé kia thật là đẹp, thật là rạng rỡ, là nụ cười ấm âp nhất mà Hiền từng gặp. Em bé cười xong vô cùng tự nhiên chui rúc vào lòng Hiền dụi mắt:
-Hôm nay em phải dậy sớm để theo mẹ sang nhà anh,anh cho em nằm nhờ trong lòng nhủ tí, không có người ôm em không chịu được.
Hiền hơi hiếu kì cùng mất tự nhiên, lát sau thích ứng được Hiền liền ôm em bé kia vào lòng, ôm như mẹ hay ôm Hiền, rồi Hiền cũng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Các bố mẹ trò chuyện chán chê liền đi vào phòng đồ chơi tìm con. Lúc mở cửa ra bố mẹ Biện suýt rớt tròng mắt. Bé Nghiên được bế gọn trong lòng bé Hiền, hai đứa ôm nhau ngủ, cảnh tượng thật yên bình mà cũng thật... không thể tin nổi! Bố mẹ Biện lúc đó mừng toé nước mắt, túm lấy túm để bố mẹ Kim đòi nhận bé Nghiên làm con dâu.
*****
Từ cái hôm nhớ mãi không quên đó mà bé Hiền trở nên thích bé Nghiên đến lạ thường, cứ canh lúc bố mẹ Kim đến lại chạy ra hỏi bạn Nghiên đâu. Bé Nghiên ngày xưa hở ra là bố mẹ giờ cái gì cũng anh Minh: anh Minh ơi với em cái này, anh Minh ơi hộ em cái kia. Hai đứa tầm tuổi chơi với nhau nên rất hợp tính, Hiền thì thông minh đến ưu việt, nhiều lúc sự thông mimh quá mức này làm cho người khác rất đau đầu, Nghiên thì lại có trí nhớ siêu tốt, đã lỡ hứa với bé cái gì rồi thì đừng mơ nuốt lời được.
*****
Sau 1 năm lặng bóng cuối cùng mình đã trở lại. Mong mọi người VOTE+ CMT để mình có động lực viết truyện kia với chuyển ver truyện này nha


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net