Chương 92: Hợp Mưu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Au: Hoạ Thuỷ
Edit: Hanni
Chương 92: Hợp Mưu

Dịch Dương Thiên Tỉ không thể tưởng được cô có lương tâm như vậy, cười búng yêu vào cái trán bướng của cô một cái, đến gần Thiên Hi hơn mới trả lời cô.
Thiên Hi nghe xong, nhịn không được thở dài: "Mẹ con người ta đã đủ đáng thương , anh còn khi dễ như vậy?"
"Theo như nhu cầu, anh khi dễ cô ấy khi nào? Ở trên người cô ấy anh tốn tiền cũng không phải là số lượng nhỏ."
"Vậy anh thích cô ấy sao?"
Dịch Dương Thiên Tỉ trầm mặc.
"Anh thích ai? Chị hay là em?"
Dịch Dương Thiên Tỉ vỗ cô một chút, xoay người bước đi. Thiên Hi cúi đầu nở nụ cười, không cần nói em cũng biết! Đợi một thời gian, sợ là bất kì ai cũng nhìn ra được. Chỉ hy vọng, cái đương sự kia cũng nhìn ra được!
Trên chiếc xe chạy như bay, Đường Hân nhìn thần sắc Dịch Dương Thiên Tỉ bất động như núi, do dự vài lần đã mở miệng: "Thiên Tỉ. . . . . ."
"Ừ?" Dịch Dương Thiên Tỉ liếc nhìn cô một cái, thần sắc không chút gợn sóng, còn chút ôn nhu.
"Vừa rồi. . . . . ." Đường Hân cân nhắc một chút, "Anh có cảm thấy, em đối với em mình. . . . . . Không tốt lắm hay không?"
Dịch Dương Thiên Tỉ cười: " Anh tin tưởng em đã đối với cô rất tốt. Giữa hai em có cái ân oán gì, ngoại nhân sao biết được? Rốt cuộc là em hay là cô ấy, đều không thể nhìn mặt ngoài được? Anh không cần để ý cái nhìn của người khác, mình không thẹn với lương tâm là tốt rồi."
Đường Hân thở phào nhẹ nhõm một hơi, vui vẻ gật đầu. Thiên Tỉ tin tưởng cô, đứng ở bên cô là tốt rồi.
Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn phía trước, đáy lòng cười lạnh lùng. Nữ nhân ngu ngốc!
Ô tô cách Đường gia càng ngày càng gần, khuôn mặt Đường Hân bỗng lộ ra vẻ u sầu. Chuyện kia đã qua lâu như vậy, lúc ấy Dịch Dương Thiên Tỉ còn muốn cô, nhưng lúc sau, vẫn không tỏ vẻ gì. . . . . .
Ô tô dừng trước cửa biệt thự Đường gia, Đường Hân bổ nhào tới, dán trên môi Dịch Dương Thiên Tỉ bắt đầu hôn. Trước kia thì được, Dịch Dương Thiên Tỉ dường như tùy ý cô. Nhưng gần nhất, càng ngày càng yêu sạch sẽ, trừ bỏ Khả Hinh, hắn cư nhiên không muốn đụng tới bất luận kẻ nào. Vì thế, có lệ vài cái, đẩy cô ra: "Đừng nháo, anh cần phải trở về, đã trễ thế này. . . . . ."
"Vậy không cần trở về!" Đường Hân làm nũng.
"Ngoan, ngày mai còn phải đi làm." Dịch Dương Thiên Tỉ chịu đựng khó chịu trong lòng hôn cô một chút, "Mau vào đi, anh cũng trở về nghỉ ngơi ."
"Vậy được rồi. . . . . ." Đường Hân không tha nói, lại hôn trên mặt hắn một cái mới xuống xe.
Thẳng đến khi cô vào cửa, Dịch Dương Thiên Tỉ mới lái xe rời đi. Rời khỏi biệt thự một khoảng cách, lập tức dừng xe lấy khăn tay chà lau miệng mình. Nửa ngày sau, hắn tức giận ném khăn tay đi: "Đường Khả Hinh! Em thật sự là làm anh muốn điên rồi!"
Đường Hân cả đêm ngủ không ngon giấc, cơ hồ trắng đêm mất ngủ. Buổi sáng, nghe được động tĩnh ngoài cửa, biết người nhà đều thức dậy. Vừa lúc đói bụng, liền kéo áo ngủ lại đi xuống ăn điểm tâm.
Đường Chấn Phong thấy bộ dáng mệt mỏi này của cô, không đồng ý nhíu nhíu mày. Lâm Lệ ngược lại đau lòng hỏi: "Làm sao vậy? Không ngủ tốt, coi ánh mắt con vừa sưng vừa hồng! Mau tới ăn một chút gì, tí nữa đi ngủ một giấc, buổi chiều chúng ta đi thẩm mỹ viện."
Đường Chấn Phong há miệng thở dốc, cuối cùng thở dài, cái gì cũng chưa nói. Ở thẩm mỹ viện tiêu nhiều tiền như vậy, ít đi vài lần không được sao? Làm đẹp xong, khẳng định lại muốn đi mua sắm, vừa mời vài người uống trà, cùng người ta so đấu. Hắn lúc trước bị cái gì, vì sao cùng với Khả Linh ly hôn, vứt bỏ Khả Hinh còn nhỏ như vậy, đón hai mẹ con các cô vào gia môn?
"Ông thở dài tức giận cái gì?" Lâm Lệ hỏi, "Công ty lại có chuyện?"


Đường Hân vừa nghe, tay đang uống sữa dừng một chút. Lúc trước nói công ty gần như phá sản, nhiều tiền không thấy tăm hơi như vậy, sẽ không phải nuôi dưỡng con ** nhỏ Đường Khả Hinh kia đi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net