Chương 12: Nguy Hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cảnh Nghi chỉ hỗ trợ giảng dạy mới được một tuần nhưng cô đã kết thù với những đứa trẻ không biết nói. Cô không muốn so đo với những đứa trẻ đó nhưng cứ nhìn đến việc Mộc Di nắm tay chúng, cô cảm thấy trong lòng không thoải mái chút nào.

Lũ trẻ cảm thấy giáo viên Cảnh thật nghiêm túc, không ôn hoà dịu dàng như các giáo viên khác. Khi cô giảng bài càng khiến chúng sợ hãi hơn.

Ngày hôm sau không cần đến lớp nên Lý Cầm đã tổ chức cho học sinh đi leo núi. Thời tiết hôm nay đặc biệt tốt.

Mộc Di đi cuối đang nắm tay hai cô gái, Cảnh Nghi có chút không vui, cô rất cao nên phải đi đầu cùng Lý Cầm để dẫn đường.

Những con đường trên núi chính là được người dân đi qua nhiều lần nên tạo thành đường, vì thế khi leo núi thật không khó, Lý Cầm vừa đi vừa trò chuyện với Cảnh Nghi.

“Trưởng thôn có nói qua với tôi có một người tài trợ cho những đứa trẻ ở vùng này, anh ta đã tài trợ được ba năm rồi, mỗi năm đều gửi một số tiền lớn đến. Số tiền này được sử dụng để mở rộng trường học, xây dựng thêm nhà ở, hay mua quần áo sách vở cho bọn trẻ.”

"Đã kéo dài được ba năm sao? Có biết đó là ai không?”

Lý Cầm vuốt cằm suy nghĩ.

"Trưởng thôn nói đó là một họa sỹ có danh tiếng họ Hà, đoạt giải do vẽ một cô gái xinh đẹp, tôi nghe nói cô gái anh ta vẽ cũng chính là vợ anh ta, hiện giờ hai người sống trong núi chỉ chú trọng đến việc làm từ thiện.”

Cảnh Nghi nhướng mày.

"Miêu tả của anh rất giống với miêu tả của các giáo sư trong trường đại học của tôi. Có một sinh viên Mỹ thuật tốt nghiệp trường đại học chúng tôi và giờ cũng là họa sỹ nổi tiếng. Họ của anh ta cũng là Hà.”

“Ồ, thật sao? Chắc đó vẫn là cùng một người rồi?”

“Thầy Lý, chân em đau đến không thể cử động được!”

Đột nhiên đứa nhỏ phía sau túm lấy góc áo anh ta làm nũng, Lý Cầm cúi người bế cậu nhóc lên.

"Nhóc có phải là con trai hay không? Tại sao mấy cô bé khác vẫn đi được còn nhóc lại không đi được?”

Cậu nhóc cười ôm lấy cổ Lý Cầm.

"Bởi vì em muốn thầy Lý ôm cơ, có phải em rất nhẹ đúng không?”

“Rất nhẹ, cho dù rất nhẹ đi chăng nữa, thầy cũng không bế được lâu. Thầy chỉ ôm em mười phút, sau đó phải tự mình đi!”

“Vâng ạ!”

Cảnh Nghi quay lại nhìn phía sau mình. Quả nhiên mọi người đã mệt, thở hổn hển, đi chậm lại vừa đi vừa nghỉ lấy sức.

Cô muốn đợi nàng nhưng bị Lý Cầm nhìn thấu, có lòng nhắc nhở cô.

“Giáo sư Cảnh, Cô Mộc đôi khi rất cứng đầu. Tôi khuyên chị không nên giúp cô ấy vào lúc này. Tự mình leo núi cũng được gọi là một loại thành tựu.”

Nàng không cứng đầu chỉ là tình tính giống trẻ con một chút. Tuy nhiên, nàng làm việc rất chăm chỉ, rất cố gắng để làm một điều gì mà nàng muốn làm và rất cẩn thận trong mọi việc làm.

Sau khi leo nên đỉnh núi, lúc này mặt trời cũng đã hạ bớt nhiệt, lũ trẻ hò reo trên đỉnh núi, tay cầm cành cây dưới đất chơi đùa, bất cứ thứ gì chúng nhặt được đều là đồ chơi của chúng.

Mộc Di ngồi vào nơi râm mát phía sau phiến đá, gác chân thở hổn hển vì mệt, dù vậy cô cũng thấy rất vui.

Trước mặt nàng bỗng có một bóng đen lớn bao phủ, nàng ngẩng đầu, Cảnh Nghi đứng ở trước mặt nàng, cô lấy cốc nước ra.

“Uống nước!”

Nàng khát quá cũng không ngại ngùng, cầm lấy cốc nước cảm ơn cô, ngẩng đầu lên để uống nước.
Cảnh Nghi nhìn vậy lòng lại ngứa ngáy.

“Chuyện hôm qua em có thể tha thứ cho chị được không?”

Cô ngồi xổm xuống, hôm qua, cô đã khiến lũ trẻ đó khóc, Mộc Di mím môi.

"Em tha thứ cho chị, cũng là tại em không tốt. Nhưng đứa trẻ đó có lẽ sẽ không tha thứ cho chị, chị nói chuyện quá hung dữ!”

Có lẽ do quá nắng nên mặt nàng bị cháy đỏ, mỗi khi nói một câu thịt trên má lại phồng lên, mềm nhũn, làm cho người khác muốn nhéo .

“Sẽ không như vậy nữa, chị sẽ nhẹ nhàng, chỉ cần em tha thứ cho chị!”

Cảnh Nghi mỉm cười, đôi môi nhếch lên, không tự chủ được vẫn đưa tay véo lấy má nàng. Mộc Di nhất thời ngây ra, không né tránh.

“Giáo sư Cảnh.”

Lý Cầm đang gọi cô, cô chống chân đứng dậy.

"Nghỉ ngơi một chút đi, chị đi qua xem.”

Không thể hiểu được lý do mình không né tránh, nàng ôm chân, tim đập mạnh, không biết có phải là do leo núi hay không?

Lý Cầm đưa ra một ý tưởng khó chiều.

"Tôi cảm thấy trên núi là phải nướng thịt, chị nghĩ sao? Thời tiết tốt như vậy, nướng thịt quả không tồi nha!”

Cảnh Nghi nhìn quanh bốn phía.

"Anh nên dẹp cái suy nghĩ đó đi. Trong núi lửa rất dễ gây hỏa hoạn, cho dù thời tiết bây giờ không khô nóng nhưng cũng rất dễ gây cháy.”

“Ôi trời ơi, sao tôi lại có thể quên việc này được chứ !”

Anh ta chỉ lo tưởng tượng mà không nghĩ đến hậu quả. Cách đó không xa đột nhiên truyền tới giọng của cô Lục, hai người nhìn lại thì thấy cô ấy đang đứng bên cạnh sườn núi, sau hai lần họ mới nghe rõ.

" Nguy hiểm quá! Mau lên, đừng ở đó.”

Bọn họ vội vàng chạy tới liền thấy hai học sinh bám vào cành cây bên sườn núi với lấy cái mũ, bọn họ thấy vậy vô cùng khiếp sợ. Lý Cầm vội vàng làm dịu cảm xúc của chúng.

"Đừng nhúc nhích! Đừng nhúc nhích, thầy sẽ bế các em lên, sau đó liền lấy mũ được không, ôm lấy cành cây đừng nhúc nhích!”

Cảnh Nghi tiến đến nắm lấy cánh tay của Lý Cầm nói.

"Không được, tôi sẽ đi xuống, sườn núi có chút dốc, chân dài mới có thể đi được.”

Lý Cầm trên mặt đang hiện ra dấu chấm hỏi, anh ta cảm thấy Cảnh Nghi đây là coi thường mình?

Hai đứa nhỏ ôm chặt cánh cây nhìn phía dưới không có gì ngăn cản lăn xuống rất nguy hiểm, sợ hãi thấp giọng khóc ô ô lên. Cô Lục thấy cô đi xuống bèn thận trọng đề nghị.

" Nếu không tôi đi gọi các giáo viên khác đến đây hỗ trợ, không có dây thừng sẽ rất nguy hiểm!”

“Đừng, đừng nói chuyện! Bình tĩnh!”

Cảnh Nghi cúi đầu, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, thận trọng dẫm vào cành cây khô, cô không biết cành cây có chịu được sức nặng của mình không, âm thanh răng rắc vang lên.

Đứa trẻ đang nắm cành cây vẫn muốn lấy mũ, dùng sức nặng của cơ thể, vươn tay về phía trước, kết quả tay còn lại nắm không chặt, mắt thấy liền sắp rơi xuống.

“Đừng di chuyển!”

Cảnh Nghi hét lên, trực tiếp dẫm lên nhánh cây lao tới nắm lấy tay đứa trẻ.

Quả nhiên nhánh cây không chịu được, đứa nhỏ còn lại trực tiếp khóc lớn, Lý Cầm bất chấp chạy đến ôm lấy đứa trẻ, nhánh cây răng rắc một tiếng, đứt gãy.

“A, cẩn thận!”

“A!”

Cô Lục muốn vươn tay bắt lấy bọn họ, nhưng dưới chân lại không ngừng dịch chuyển, ba người ngã lăn lộn ra đất, hai người vội vàng ôm đứa trẻ vào lòng.

Cô Quất nghe thấy âm thanh vội nhìn qua, Mộc Di nghe thấy một tiếng thét chói tai, vội vàng đứng dậy quay đầu nhìn lại.

Tất cả các giáo viên đều hoảng sợ hét lên, một số giáo viên nam sức khỏe tốt nhanh chóng bẻ cành cây xuống núi để tìm người.

Mộc Di cũng biết chuyện gì xảy ra qua những tiếng la hét ồn ào, tim nàng như muốn thắt lại, sững sờ, không chút do dự theo mọi người xuống núi tìm người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net