Chương 18: Chỉ hai đứa mình thôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


P/s: Năm nay là năm cuối cấp của mình rồi nên mình tập trung vào học, mình vẫn sẽ đăng chap cho các bạn nhưng sẽ chậm đấy. Mình sẽ đưa ra lịch cụ thể ngày đăng chap cho các bạn biết. Và các bạn đọc truyện nhớ để lại cho mình cmt nhé, mình cần sự góp ý của các bạn rất nhiều a. Chúc mọi người một ngày tốt lành nhé! Love u.

Biện Bạch Hiền bị tiếng động mà thức giấc.

Mặt mày vẫn còn nhăn nhó.

-"Hey!"

Có đứa đang ngồi ở tư thế "rất đẹp" ở chân giường vẫy cô. Chẳng lẽ cô mơ sao? Bị ám ảnh tên đó tới thế sao? Ngủ còn mơ thấy...

Người mệt lả ra, mắt lại díu vào, miệng bé xinh chóp chép, hoàng tử Baek thẫn thờ tiếp tục vục đầu vào chăn.

Để chó Chan ngồi dưới sàn, mặt mày tiu ngỉu!!!

Chứng kiến toàn bộ quá trình Bạch Bạch tỉnh, rồi nhìn mình khinh khỉnh phát, sau lại lăn ra ngủ, Phác Xán Liệt tức điên, cố lê cái mông đau lên giường, đánh thức nó bằng được.

-"Bạch Bạch!"

-"Dậy đi tôi bảo..."

-"Bạch Bạch ơi...."

'Mịa, cậu không phải Bạch Bạch, cậu là lợn mới đúng!!!'

Bực mình, cậu kéo chăn, cúi xuống, má anh chạm má cậu, tim như muốn rơi ra ngoài...

Cố gắng bình tĩnh, ai đó hít thật sâu, dùng hết sực lực, hét vào tai người trên giường, với công lực mạnh nhất có thể:

-"DẬY!!! ĐI!!! CON!!! NHỢN!!!"

Bạch Hiền đang ngủ say, giật nảy mình, Xán Liệt nhìn cô, trông cậu ta lúc này ngây thơ ghê gớm...cậu trả vờ vội vàng:

-"Bạch Bạch ơi, dậy đi, mau lên, sắp đọc giải trao thưởng rồi..."

Bạch Hiền cuống cuồng.

-"Hả, sao nhanh thế?"

-"Ừ, nhanh lên, thầy mắng cho bây giờ!"

-"Tôi ngủ từ hôm qua tới giờ hả? Trời đất ạ, tối qua mọi người đi ăn tối không rủ tôi à?"

Xán Liệt cố nín cười, đáp:

-"Thì cậu ngủ ngon quá, ai dám gọi, mau đi thôi, đi thi có mỗi cái giải lại không lên nhận là sao?"

-"Ừ, thế tôi được giải gì...cậu nữa...chết...tôi còn chưa đánh răng rửa mặt, trời ơi, đầu tóc bù xù...trời ơi, từ sáng qua tới giờ tôi còn chưa tắm..."

-"Tôi cũng chưa biết, tôi ra tập trung rồi lại về đây gọi cậu luôn, nhanh một chút...hay thôi tôi đi trước nhé, cậu chuẩn bị xong thì đi cũng được..."

-"Đừng, đợi tôi với, hôm qua đi về cùng mấy bạn chuyên Địa, hôm nay tôi sợ không nhớ đường ra đó..."

Biện Hiền rối hết cả, buột miệng nài nỉ.

Lần đầu tiên, cậu nài nỉ, đã nở mày nở mặt, ai đó còn kiêu:

-"Ừ, được rồi, nhưng phải nhanh lên đấy...không nhanh là tôi đi trước đấy!"

-"Biết rồi..."

Nhìn bộ dạng thằng bàn trên cuống tới mức đi đi lại lại quanh phòng khách sạn, ra nhà tắm, rồi lại cuống vào tủ lấy đồ, vội vội vàng vàng mà Xán Liệt phát sướng...

Mãi về sau, đó là một trong những kí ức cậu không thể quên, lúc đó, cậu đã thầm nghĩ...trên đời có thể có người đáng yêu hơn được nữa không???

Cậu cứ khoanh tay, ngồi lặng lẽ trên giường mà thưởng thức.

Thật tiếc, cuộc vui nào rồi cũng có phút tàn, đang vui vẻ, thì lại bị "người yêu tin đồn" của mình phá đám, mặt Xán Liệt không khác cái bị rách!

-"Đệ đệ, có thấy Xán Liệt huynh của ta không? Ta tìm mãi..."

Hiếu chộp lấy Bạch Hiền, thở hổn hển. Cậu cũng hất hàm về phía trong, ra điều là vật tỷ cần tìm kia kìa.

Nhìn thấy Xán Liệt, mặt cậu ta đỏ ửng. Hiếu, suy cho cùng là mẫu người khá truyền thống, cậu ấy có tôn nghiêm của mình, mặc dù, trước mặt Bạch Hiền, cậu không hề che giấu cảm xúc dành cho Xán Liệt, nhưng trước mặt Xán Liệt, thì cậu vẫn giữ đúng chừng mực.

Bạch Hiền thấy thái độ tỷ tỷ khác hẳn, chợt nhớ lại, hình như trước kia, có lần tỷ đã nói với cô:"Đàn ông ý à, phải để họ theo đuổi mình chán chê, mới được gật đầu, chứ cái loại phụ nữ dễ dãi quá, chúng sẽ chán ngay..."

Nhìn Hiếu, nhìn Xán Liệt, cố nén cười.

Chỉ vài tích tắc, lại hoảng loạn:

-"Tỷ, tỷ sao còn ở đây, mau về thay quần áo đi, sắp trao giải rồi...nhanh lên"

Lớp trưởng Anh 1 nhìn đệ đệ mà không nói lên lời.

-"Tỷ nhé, tối qua đi ăn chẳng gọi đệ gì, để đệ ngủ quên tới sáng nay...tý tính sổ tỷ sau!"

Hiếu chết sững, kéo Bạch Hiền lại, tay sờ mặt, rồi lại sờ trán.

-"Đệ sốt à, ngộ độc bánh canh Hải Phòng hay say xe tới giờ chưa tỉnh?"

-"Hả..."

-"Mẹ Bạch Hiền ơi, con lạy mẹ, giờ mới 5 giờ chiều, mẹ ra đấy ma nó trao giải cho mẹ hả? Hay mẹ định nhận giải con điên của năm??!"

-"Hả, 5 giờ chiều...???"

Thấy đệ vẫn ngây ngốc, Hiếu đành dơ chiếc đồng hồ yêu quý chỉ thẳng vào mặt nó.

Biện Bạch Hiền sau một hồi đã trở về thông minh như ngày thường, lao về phía ai đó đang cười lăn cười bò, ánh mắt đầy căm hận:

-"Thằng kia, hôm nay không giết mày không phải là ông..."

Cứ thế mà đi, dù hôm nay không đánh được, dù sức lực hèn mọn, cậu cũng quyết cùng hắn một trận sống chết rõ ràng. Tiếc là phúc hắn lớn, tỷ tỷ lại lo cho người trong mộng, ôm chặt cô không buông.

-"Tỷ, thả đệ ra...chó Cham kia, đừng có mà đắc chí, ta tới đây..."

-"Đệ đệ bình tĩnh...có gì từ từ nói!"

-"Nếu hôm nay tỷ không thả đệ thì chúng ta đoạn tuyệt..."

-"Đừng, đệ phải từ tốn một chút chứ, thế này ai mà yêu cho được..."

Hai đứa trước mặt, một đứa cứ vùng vẫy, một đứa lại ôm ấp can ngăn, dù biết rõ thế nào, nhưng trong lòng ai đó vẫn có tia khó chịu, xen vào:

-"Thả nó xuống đi, tới đây, xem nó làm được gì...."

-"Đúng, tỷ thả đệ ra...nhanh lên..."

Thấy đệ đệ máu ngày càng nóng, "tình yêu" cũng sẵn sàng nghênh chiến, lo lắng hai người mình yêu quý sẽ gặp thương tích, một phát, lớp trưởng Anh 1 vạm vỡ đã bế phốc Bạch Hiền trên vai, đi về phòng khóa chặt cửa.

Xán Liệt thấy vậy cũng vội chạy theo, đập rầm rầm.

-"Hiếu, mở cửa ra...đây cũng là phòng tôi đấy!"

-"Tỷ, thả đệ ra...". Bạch Hiền nài nỉ.

Hiếu nói vọng ra:

-"Xán Liệt à, yên tâm đi, cái thằng ranh ương bướng này, tôi sẽ ném nó ra ngoài cửa sổ trả thù cho cậu..."

-"Tỷ, tỷ vì trai mà quên tình nghĩa..."

Xán Liệt ở ngoài sợ tái xanh mặt:

-"Này, lỗi là tại tôi, đừng có ném nó xuống, tội nghiệp nó..."

Hiếu thấy vậy, quay lại nhìn Bạch Hiền, ánh mắt trìu mến:

-"Đệ thấy chưa, Xán Liệt huynh là người có tình có nghĩa, không biết hai người có ân oán gì, nhưng hôm nay, vì đệ huynh ấy đã xin ta, đẹ cũng nghe thấy rồi đấy..."

Biện Hiền vừa tức vừa buồn cười, lời nói của tỷ, so với lời thoại phim kiếm hiệp không khác là mấy nha!!!

-"Đệ à, đệ có quý tỷ không? Đệ biết tỷ thương Xán Liệt mà, cả đệ đệ của đệ cũng thương Xán Liệt, nếu Xán Liệt làm sao, cả hai chúng ta sẽ cùng thấy rất đau...đệ coi như nể mặt đi, có chuyện gì cho qua đi mà..."

Cậu chưa kịp đáp lời tỷ thì cửa phòng bị mở, có người quá sốt ruột đành phải chạy xuống mượn chìa khóa phụ của khách sạn, giây phút nhìn thấy cậu, anh mới thở phào, xoắn lấy hỏi han:

-"Bạch Bạch, sao không Bạch Bạch..."

-"Sao trăng gì, biến!"

Bạch Hiền bực mình, đứng dậy về phòng! Bao nhiêu sự hối hận ăn năn cậu dành cho anh về vụ chiếc đồng hồ, tới giờ phút này, tan sạch theo mây khói!

....

7h

Phác Xán Liệt đã đặt đũa, thủng thỉnh đứng dậy, tay xỏ túi quần, miệng mời chào:

-"Có ai muốn đi dạo phố thăm thú, ăn thử quà đêm Hải Phòng không? Tôi mời!"

Mọi người chưa kịp phản ứng thì Hiếu đã lên tiếng:

-"Có, có, tôi, tôi..."

Bao nhiêu ánh mắt đổ về, lớp trưởng Anh 1 ngượng thối cả mặt...trời đất, còn ra thể thống gì nữa, đành chữa ngượng:

-"Tôi đi, cả đệ đệ cũng đi..."

Biện Hiền sặc cả canh chua đang húp dở, gì chứ, điên hả?

-"Không...."

Tiếng không rất nhỏ thôi, vì bên dưới eo đang bị tỷ tỷ cấu tới đau đớn, tỷ gì mà tỷ cơ chứ, toàn lấy mạnh đè yếu...Dưới con mắt lầm lừ đe dọa của Hiếu, cũng chẳng ai dám lên tiếng đi thêm.

Vậy là, tối đó, bộ ba Xán Liệt Bạch Hiền Hiếu cùng dắt tay nhau, dung dăng dung dẻ đi ngắm cảnh đêm Hải Phòng.

Không khí có vẻ ngượng ngập, Hiếu đành đánh tiếng:

-"Đệ này, sao nhìn đệ phờ phạc mệt mỏi thế, cả lúc chiều về cái là ngủ, đệ ốm à..."

Còn chưa kịp phản ứng thì đã bị tên xấu xa cướp lời:

-"Ốm gì mà ốm, hôm qua nó lại đọc truyện thâu đêm là cái chắc..."

Có người bực, mà hắn nói đúng quá, chẳng làm gì được, sao hắn biết hay vậy nhỉ?

-"Này đừng thức khuya quá, phải giữ gìn nhan sắc, thức khuya nhanh già lắm, đệ cứ thế này ai nó rước..."

Nhìn sang Phác Xán Liệt đang cười rất đểu, Biện Hiền đành đánh trống lảng:

-"Hôm nay tỷ làm bài có tốt không?"

-"Ta á, đề dễ ẹc, ta phải cố gắng nán lại trong phòng thi đó, sợ về trước các bạn ý lại bị áp lực tư tưởng...haizz...làm người tốt đúng là khổ mà...thế còn Xán Liệt?"

-"Tôi cũng được, Biện Hiền thì sao?"

-"Lần này cậu thỏa mãn rồi, tôi bỏ con cuối..."

Dù sao ý cuối cũng có 1 điểm thôi, nhưng khóe môi ai đó khẽ nhếch...cuối cùng, cuối cùng cũng có ngày này!!!

Đi được một đoạn, lớp trưởng Toán 2 gợi ý cậu ta biết một Spa rất khá, phục vụ từ A tới Z, xả stress rất đã, hai đứa kia nghe thấy, mắt sáng lên, gật đầu lia lịa.

Tới nơi, đúng là tiệm uy tín, khách khứa đông nghịt. Xán Liệt xếp hàng, Bạch Hiền và Hiếu ngồi ghế chờ.

Một lúc, cậu đi ra, tay giơ giơ ba cái vé, đầu tiên đưa cho Hiếu:

-"Cái này của cậu, tôi mua cho cậu vé đặc biệt, xông hơi, tắm thủy lực, matxa, đắp mặt nạ...cậu thích làm gì thì tùy, nhưng vào nhanh lên, vào mà xí chỗ tốt không hôm nay đông lắm..."

Phải nói, lớp trưởng Anh 1 cảm động tý rơi nước mắt, vẫy chào hai người trước mặt, lập tức đi hưởng thụ.

Bạch Hiền nhìn Xán Liệt, ánh mắt tò mò, không biết cậu ta mua mình loại vé gì, họ ân ân oán oán như thế?

-"Còn lại cũng là hai vé đặc biệt..."

Có người chưa kịp sung sướng thì ai đó đã nói thêm vào:

-"Bạch Bạch, nhưng tôi đổi ý rồi."

Đoạn, cậu ta không thương tiếc xé hai chiếc vé trên tay, bộ mặt nham hiểm:

-"Mình đi chơi đi! Chỉ hai đứa mình thôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net