Chương 40: Tình anh em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Năm ấy, thi tốt nghiệp tổng cộng 4 môn.

Nói chung với Biện Hiền và Xán Liệt thì thi mấy môn cũng thế, chẳng liên quan.

Nhưng với Biện Hanh, khủng khiếp.

Rót soda ra cốc, mang thêm một ít thịt bò khô lên tầng ba, rẽ trái.

-"Huynh, làm gì đấy?"

-"Ta đang xem phim..."

-"Huynh giờ thì sướng rồi, cứ thế mà hưởng thụ ..."

-"Ừa, hehe..."

Nói chuyên thân mật một lúc, kể lể hoàn cảnh đóng phim mệt, kể cả những lúc đi tập nhảy, ngã tới tím cả chân tay, Biện Hanh đã thành công trong giai đoạn bước một làm anh trai thương xót.

Biện Hiền chăm chú nghe em, thỉnh thoảng còn khuyên, nếu vất quá thì bỏ đi...

Bỗng Biện Hanh nói:

-"Huynh này, giờ huynh cũng nhàn, hay huynh thi tốt nghiệp cho đệ đi...nha..."

Biện Hiền còn lưỡng lự, nhưng cũng hơi thương em, cậu nói:

-"Được rồi, thi hộ môn Toán!"

Biện Hanh bĩu môi:

-"Thi môn Toán không thì nói làm gì...thi hộ đệ 4 môn luôn đi, nha...huynh của đệ là giỏi nhất mà..."

-"Không được ngươi ạ, kể bình thường thì không nói làm gì, lần này ta không thi được đâu..."

-"Có gì mà không thi được?"

-"Ngươi quên à, hai tháng ta luyện thi Quốc Gia, rồi có kết quả được lọt vòng 2, ta lại đi ôn gần một tháng, tính ra ở trên lớp ta bỏ gần hết...giờ thi cho ngươi sao nổi..."

-"Nhưng tháng vừa rồi huynh vẫn học mà..."

-"Ngươi không biết đó thôi, thầy cậu hạ thủ lưu tình lắm, trong đầu ta có chữ gì đâu, giờ các thứ dốt đặc cán mai luôn..."

-"Nhưng huynh thông minh mà, ôn tý là được..."

-"..."

...

Biện Thái Hanh năn nỉ chán chê, Biện Bạch Hiền vẫn không đồng ý. Bực mình, cậu nói:

-"Sao anh có thể như thế được, có tý mà không giúp..."

Biện Hiền giật mình, con này, mỗi lần nó tức, nó sẽ chuyển ngay từ "huynh đệ" sang "anh em"...

Cậu kiên nhẫn giải thích:

-"Những việc ngươi không làm được, đã bao giờ ta từ chối chưa? Từ bé tới lớn, số lần ta đi thi tráo ngươi chắc ngươi cũng không đếm nổi đâu...gần đây nhất, ai thi học sinh giỏi tỉnh cho ngươi..."

-"Anh nói ra làm gì? Định khoe công hả?"

Biện Hanh hỏi.

-"Ta không phải khoe công gì cả, ý ta là, thi tốt nghiệp không phải là việc nằm ngoài sức của ngươi, hầu hết là thuộc. Nếu ngươi thích điểm cao thì ta có thể thi môn Toán cho ngươi. Lịch quay và diễn của ngươi luôn được xếp sát cuối tuần, sao cho cùng lắm một tuần ngươi chỉ nghỉ hai buổi, ngươi cũng luôn chép lại bài, còn ta, nghỉ một mạch liền tù tì..."

-"Vâng, dài dòng, anh giải thích thì hay rồi..."

Biện Hiền bắt đầu nóng mặt:

-"Sao ngươi cứ không anhu hiểu thế nhỉ? Chỉ còn chưa đầy ba tuần, kể cả ta bây giờ đồng ý thi hộ ngươi, kết quả cũng chẳng ra gì...Cái gì ta có khả năng giúp được ngươi, ta chắc chắn nhận lời...mà việc này..."

-"Càng nói nhiều càng lộ ra cái thái độ lười biếng của anh thôi Biện Bạch Hiền ạ..."

-"Ngươi!!!"

Cậu anh còn chưa nuốt trôi cục tức thì cậu em đã bổ sung:

-"Haha...Anh trai tôi giỏi, được người ta miễn cả thi tốt nghiệp, ở nhà ăn chơi đú đởn...thế mà em trai vật lộn bên ngoài, khổ sở là thế, luôn miệng bảo thương mà có thương đâu? Toàn chỉ nói mồm...anh ích kỉ lắm!"

-"Ngươi...ngươi vô lý vừa thôi..."

Biện Thái Hanh giận đùng đùng, từ bé tới lớn, chưa bao giờ cậu xin gì mà Bạch Hiền lại không cho cả, anh ấy đúng là càng ngày càng quá đáng!

Đi một đoạn, lại quay lại, bức xúc:

-"Được, em tự thi, không cần nhờ anh nữa, nói cho anh biết, Bạch Hiền, ăn ở như anh, rồi có ngày bị quả báo..."

Đá cửa phòng tới rầm một cái, cậu không hề hay biết, người cha hết mực yêu quý của mình, đứng đó từ lúc nào...

-"QUỲ XUỐNG!"

Biện Hanh nghe giọng ba, rơm rớm, Biện Hiền biết điều, ngay lập tức thực hiện.

-"Ta không bảo con quỳ, ta bảo đứa khác..."

Đoạn, giáo sư Biện Hữu Thanh quay sang Biện Hanh, ánh mắt đầy phẫn nộ.

Biện Hanh quỳ xuống, nước mắt lã chã. Giọng ba cậu đầy nghiêm nghị:

-"Nói, con sai ở đâu?"

-"Ba...ba...con xin mà....con xin ba...con biết lỗi rồi, xin ba đó..."

-"Con lúc nào cũng khóc lóc như vậy, con cư xử với anh trai mình như thế hả?"

Biện Hanh ức tới nghẹn cổ. Vâng, cùng ngày, cùng tháng, cùng năm...cùng từng đường nét trên khuôn mặt...Lý do gì mà Bạch Hiền luôn được yêu quý hơn???

Từ nhỏ, ba có biết, đã bao lần cậu đứng nhìn bọn họ nói chuyện, một mình lủi thủi, cậu đơn tới lạnh lẽo không?

Ba có biết, tất cả mọi thứ Bạch Hiền đều được thoải mái, còn mọi thứ của cậu đều bị quản tới khắt khe...

Ba có biết, kể cả ba phạt Bạch Hiền, nhưng ánh mắt ba nó đau xót như nào không?

Ba có biết, mỗi lần cậu khóc lóc kêu gào, chưa bao giờ ba dỗ? Mà anh ấy, chỉ cần mắt đỏ tý là ba đã cuống lên không?

Vậy mà sao? Biện Hanh cậu cũng chưa bao giờ nói một lời, chưa bao giờ đòi công bằng, vẫn là anh em tốt với Bạch Hiền...ba còn muốn cái gì nữa???

Nhìn ánh mắt giận dữ của ba, căn bản cậu cũng không đủ gan để nói nỗi lòng mình, đành lí nhí:

-"Con xin lỗi..."

-"Người con cần xin lỗi không phải là ta...Bây giờ có thể con không phục, nhưng mai sau lớn, con sẽ rõ, trên đời không còn người thứ hai yêu thương con nhiều như anh con đâu...ba chỉ thương con, sợ con một ngày hối hận con ạ..."

Thương cậu? Giả tạo! Mà bây giờ cậu có nóng, thì Bạch Hiền càng lợi thôi, ba sẽ càng thương Bạch Hiền hơn. Cố gắng kiềm chế, Biện Hanh nói:

-"Vâng, con biết lỗi rồi...con biết anh tốt với con...Bạch Hiền, em xin lỗi..."

Đoạn, ba xuống nhà, mỗi đứa một phòng, cũng không nói gì nữa.

t

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net