Chương 9: Trí khôn của Biện Bạch Hiền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Biện Hiền nhìn vật trên tay Xán Liệt, ngạc nhiên:

-"Cơm á, sao lạ thế? Mà thôi, tôi không ăn đâu..."

-"Sợ tôi bỏ độc à?"

-"Cũng có khả năng ấy lắm chứ!"

Vẫn còn kiêu, ai ngờ bụng đã réo thành tiếng, Bạch Hiền ngượng chín mặt.

Xán Liệt vừa dơ thanh cơm ra giễu, vừa độc diễn:

-"Những hạt lúa được trồng trên núi, hạt to, chắc khỏe. Người ta mang về, sát lất gạo, rồi ngâm gạo qua đêm nhé. Sau đó trộn với dừa cơm, vừng, đem đổ vào ống nứa, nấu với nước dừa tươi cho tới khi thơm phức..."

Bạch Hiền nuốt nước bọt, Xán Liệt càng kích:

-"Hạt cơm vừa bùi, chấm muối vừng, ăn vào...ngon ơi là ngon..."

Không thể chịu được, Bạch Hiền giành:

-"Đưa đây!"

-"Không sợ tôi bỏ độc à?"

-"Thôi, sợ gì, thà chết vì độc chứ không chết vì đói, không ăn chắc đêm nay tôi không ngủ được mất!"

Biện Hiền giật thanh nứa, dùng tay moi moi từng hạt cơm, lớp trưởng bật cười, giật lấy từ tay bạn, móc trong túi con dao nhỏ, cậu khẽ tách rồi lấy ra.

-"Xòe tay ra!"

-"Làm gì?"

Xán Liệt không nói, cậu chỉ bắt lấy tay bạn, thành thục đổ túi vừng lạc ra.

Biện Hiền cầm một miếng cơm, chấm chấm.

Ngon thật, ngon chết mất.

Hết thanh thứ nhất, Bạch Hiền hỏi:

-"Còn không?"

Xán Liệt cười, lôi cái túi để trên bậc cầu thanh xuống.

-"Đầy, tha hồ mà ăn nhé ..."

Hai bạn trẻ ngồi tìn tĩn ăn hết cả túi.

Cái bụng hai đứa không khác cái trống là mấy.

Đột nhiên, lớp trưởng cầm cổ tay, tim Bạch Hiền loạn một nhịp, lầm bẩm:

-"Cậu...cậu...định làm gì?"

Cậu ta liếm qua liếm lại, cười hề hề:

-"Ăn hết chỗ vừng, tiếc...hehe...sao, cậu nghĩ tôi định làm gì?"

-"Không có gì...mà sao cậu để dành nhiều cơm lam thế?"

Xán Liệt nhìn Bạch Hiền, lại quay đi:

-"Tôi định để đêm đói ăn thôi, cái đấy là tôi mua ăn ba đêm đó, hôm nay cậu ăn hết phần hai đêm kia của tôi rồi..."

-"Ặc, cậu mời tôi mà...thôi được, mai tôi mua trả..."

-"Trăng đẹp thật...". Xán Liệt nói to.

-"Ừ...rất to tròn..."

Bạch Hiền đồng tình.

Cậu vừa đi bộ xuống bậc cầu thang, vừa nói rất khẽ:

-"Bạch Bạch đẹp như trăng vậy!"

Khẽ tới nỗi, có lẽ chỉ mình cậu và trăng nghe thấy, Bạch Hiền hỏi:

-"Hả, Cậu bảo gì cơ?"

-"Không có gì, tôi bảo cậu rất ngu! Biện Bạch Hiền, cậu là đứa con trai ngu nhất trên đời, vừa xấu vừa ngu, vừa đểu cáng!"

Xán Liệt hét!

Mịa kiếp, chửi ông hả con?

Cũng may, bao nhiêu thổn thức, cũng vì câu chửi này, mà hận thù trong lòng Biện Hiền lại trỗi dậy, khí thế phừng phừng, thoát khỏi kiếp nạn bị cậu ta ám ảnh ...

Bạch Hiền chạy xuống cầu thang, tay cầm dép, miệng nghiến răng:

-"Cậu đứng lại, khốn nạn thật..."

Xán Liệt vừa chạy, vừa làm mặt quỷ.

-"Lêu lêu...lạch bạch thế mà đuổi được tôi á?"

Người cứ chạy, người cứ đuổi, lớp trưởng còn khiêu khích:

-"Biện Bạch Hiền, nếu cậu đuổi được tôi trước khi tới Suối Tơ Hồng nhất định tôi sẽ giả làm chó sủa ba tiếng trước mặt cả lớp..."

Bạch Hiền có biết Suối Tơ Hồng là cái đếch gì, ở đâu đâu? Chỉ có lời hứa hẹn khiến cậu phấn khích cực độ, cố gắng chạy thật nhanh...nhất định, nhất đinh, ngày mai cả lớp sẽ được nghe cậu sủa!!!

Tầm hai chục phút, Vũ Xán Liệt bỗng dừng lại, Bạch Hiền sung sướng, chạy tới tóm cổ:

-"Ê, bắt được rồi..."

Đợi cậu bạn cười ngoác miệng xong, Xán Liệt hất hàm:

-"Trước mặt là Suối Tơ Hồng rồi!"

Nhìn vẻ mặt bạn Bạch Hiền tiu ngỉu, bạn Xán Liệt cười, hỏi:

-"Đẹp không?"

Bạch Hiền lúc này mới để ý, cảnh vật ở đây, như cõi tiên vậy...thác nước trắng xóa, chảy róc rách, suối nước trong vắt, nhìn rõ từng đàn cá bơi lượn...

-"Đẹp, chạy tới đây cũng đáng!"

-"Cậu thích không?"

-"Cậu hỏi tôi thích không làm gì? Mai dẫn Biện Hanh ra đây chơi, nó thích lắm đấy!"

Xán Liệt gật đầu, đoạn vẫy tay Bạch Hiền:

-"Cậu ra đây một tý, ngồi gần đây có cái này hay lắm!!!"

Biện Hiền tò mò, lẽo đẽo đi theo lớp trưởng tới gần bờ suối. Xán Liệt giật tay Cậu, rồi cắn một phát rất mạnh vào ngón trỏ, một giọt máu đỏ chảy ra. Cậu cũng thấy tay cậu ta chảy máu từ bao giờ...

-"Á, đau, cậu làm gì đấy?"

Cậu ta không nói gì, dí hai ngón trỏ với nhau rồi cùng nhúng xuống dòng nước. Xong xuôi, mặt cậu ta đỏ bừng, rời khỏi.

-"Phác Xán Liệt, đứng lại cho tôi, cậu vừa làm gì hả, ai muốn kết duyên với cậu hả!"

Bị một chiếc dép ném trúng đầu, cậu quay lai, ánh mắt đăm chiêu:

-"Hả, kết duyên gì cơ???"

Bạch Hiền tức tím tái mặt mày.

-"Cậu ...vừa...đấy còn gì..."

Lớp trưởng cười lớn.

-"Cười cái gì mà cười..."

-"Xem ít phim thôi, tưởng bở, hay là, cậu đã có ý với tôi, nên rất mong..."

-"Im đi, thế cậu giải thích sao về hành động vừa nãy..."

Xán Liệt vừa đi vừa từ tốn:

-"Cái suối đấy ý, nếu người con trai lấy máu ở ngón trỏ của người con trai khác, hòa cùng rồi nhúng xuống dòng nước, người con trai sẽ được thừa hưởng hết sự thông minh của người con trai kia..."

Bạch Hiền bực:

-"Mẹ kiếp, cậu lấy trí thông minh của tôi làm gì, cậu cũng thông minh lắm rồi còn gì?"

Lần đầu tiên được Bạch Hiền "nhỡ mồm" khen mình thông minh, lòng Phác Xán Liệt như có trăm đóa hoa đua nở, chậm rãi giải thích:

-"À, huy chương vàng toán quốc tế ý, là khát vọng của đời tôi, nhất định tôi phải giành được, mà chỉ có trí thông minh của tôi thì vẫn chưa đủ."

-" Nhưng mà tôi cho cậu trí thông minh, thì tôi ngu đi hả..."

-"Không, tôi chỉ thông minh thêm thôi chứ cậu không bị ngu đi..."

Biện Hiền tạm thời hạ hỏa:

-"Thế có cách nào người con trai kia lấy được sự thông minh của người con trai đó không? "

-"Có, nhưng ở Suối khác, phải đi ngược lại cách đây mấy cây số cơ, sao, cậu cần không, mình đi?"

Cậu cố nhịn cười:

-"Thôi, tôi thấy mình đã thông minh lắm rồi, còn cậu, tôi ăn cơm của cậu, cậu lấy trí thông minh của tôi, không ai nợ ai nhé, mai tôi cũng không phải mua cơm trả nữa, từ giờ, có trí khôn của tôi rồi, cậu cố mà sử dụng đúng nơi đúng chỗ..."

-"Ừ, tại hạ nhất định ghi nhớ!"

Biện Hiền tung tăng đằng trước về nhà sàn, nụ cười thâm hiểm: "Tưởng thế nào, lớn rồi mà còn mê tín, hehe, chắc học nhiều nên ảo tưởng rồi, khổ thân..."

Lớp trưởng Phác theo sau, nhìn bóng dáng cậu, người ta nói những người có chỉ số IQ cao thường ngu tới bất ngờ, có lẽ đúng!

" Bạch, đồ ngốc!!!"

..............................

Sáng hôm sau, hai lớp tập trung đi chơi rừng Trúc.

Họ đi từ sáng sớm.

Rừng trúc rất đẹp, mỗi lần gió thổi, như có trăm bản nhạc cùng hòa tấu.

-"Huynh, tay huynh sao thế kia?"

-"Tại thằng cha khốn nạn khát huy chương vàng chứ còn sao?"

Dương buột miệng.

-"Hả?" Biện Hanh ngạc nhiên.

-"Không có gì, huynh không để ý, đệ hỏi gì cơ?"

-"Đệ hỏi tay huynh sao thế?"

-"À, huynh không cẩn thận để xước thôi..."

Biện Hanh quay lại, cố đợi anh Xán Liệt, nhìn tay anh, cũng bị y hệt tay huynh. Cậu biết, chẳng có chuyện gì xảy ra cả, bởi tối qua, cậu đã kê nệm của mình rất gần nệm anh, còn huynh thì nằm tận góc bên kia, nhưng lòng vẫn hơi khó chịu.

Buổi trưa, họ trải chiếu, làm bữa liên hoan đồ nướng trên rừng, chạy đuổi cười đùa, vui tới phát mệt.

Lớp trưởng Toán 2 nổi tiếng đẹp trai thì ai cũng biết, nhưng sự thân thiện dễ thương vui tính của cậu ta, hôm nay, bọn con gái lớp Anh 2 mới thấy được.

Mặc dù, xung quanh cậu ta có vài lời đồn thổi, nhưng chuyến đi này cho thấy, giữa cậu ta và Biện Hanh, cũng không có cái gì quá bất thường.

Mà kể cả có bất thường, thì đã cưới đâu mà sợ!!!

Phương châm là thế, đâm ra cả quãng đường, lớp trưởng Toán 2 luôn "được làm phiền" không thương tiếc!

Gọi là cùng nhau đi về, nhưng có lẽ chỗ Xán Liệt vẫn có nhiều người hơn.

Chỗ Biện Hanh cũng vậy, đám bạn đi theo nói chuyện cũng không phải là ít.

Đám con gái chết tiệt...

Bực, Biện Hanh chạy nhanh lên đằng trước, định bụng đuổi theo anh, chẳng may, mắt chỉ để trên người Xán Liệt, đâm ra, vấp mạnh, người theo quán tính ngã dúi dụi.

Biện Hiền theo quán tính giữ lấy em, kết cục cả hai huynh đệ lăn xuống hố.

Chiếc hố không sâu, bạn học lo lắng đỡ hai người dậy. Xán Liệt nghe tiếng động cũng đi tới.

Biện Hanh đã nước mắt ngắn dài:

-"Anh Xán Liệt..."

-"Em có sao không?"

Cậu mếu máo:

-"Chân bị đau, em sợ không đi được..."

Xán Liệt nhìn xuống, quả thật chân Biện Hanh bị sưng tím rất to. Đảo mắt sang Dương, vệt máu chảy dài khiến cậu sợ toát mồ hôi:

-"HIỀN!"

Cậu xua tay:

-"Tôi không sao, nhờ cậu đưa Biện Hanh về với..."

Xán Liệt nhìn Bạch Hiền tươi cười đang bám vào mấy bạn học đi lên, lại nhìn Biện Hanh đang khổ sở khóc lóc...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net