Chương 11:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợt lạnh qua đi, thời tiết trở nên nóng nực. Ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu vào phòng đọc sách, các sinh viên cắm cúi tìm kiếm sách báo tạp chí.

Bạch Hiền ôm một chồng tạp chí bước đến, ngồi xuống, đưa tay lau mồ hôi trên trán. Cậu mở tờ tạp chí kinh tế ra chăm chú xem, hễ nhìn thấy bài viết nào có dòng chữ "tài nguyên nhân lực" là cậu kẹp lại. Nửa tiếng sau, cậu đã dùng hết mười mấy chiếc kẹp.

Ừ, tương đối rồi.

Cậu vươn vai, thở một hơi dài, sau đó nhìn sang Phác Xán Liệt bên cạnh đang gục mặt xuống bàn ngủ ngon lành.

"Dậy đi...." cậu đẩy nhẹ vào vai anh.

Anh tiếp tục ngủ, dường như đang cố gắng từ chối sự làm phiền đáng ghét đó.

"Dậy đi nào!" Cậu nói lớn vào tai anh.

Đáng ghét! Ánh nắng ấm áp như thế này thật phù hợp để ngủ! Là đứa nào không muốn sống đây! Bàn tay anh nắm thành nắm đấm trên bàn, mắt nhắm chặt, rồi văng ra vài câu nguyền rủa.

"Dậy, dậy, dậy, dậy...."

Giống như niệm chú, âm thanh liên tục phát ra bên cạnh anh. Phác Xán Liệtdữ tợn ngẩng đầu dậy, mắt rực lửa! Muốn chết à?!

Bạch Hiền đang yên lặng xem sách.

Cậu cúi đầu xuống, cố gắng nhịn cười. Nghe thấy anh động đậy, cậu quay đầu đi, giả vờ ngạc nhiên: "A, đang định gọi anh, anh đã dậy rồi, tốt quá."

"Vừa rồi....." Phác Xán Liệt trừng mắt nhìn cậu. Rõ ràng là giọng nói của cậu đánh thức anh!

"Em cũng đang định đánh thức anh, nhưng mà," Cậu cười ngọt ngào, "nhìn anh ngủ ngon như vậy, nên định để anh ngủ thêm một lúc nữa." Dáng vẻ của anh thật đáng sợ.

"Không phải cậu?!"

"Em? Em làm sao?" Bạch Hiền giả vờ ngạc nhiên, rồi mỉm cười, "vừa rồi anh nằm mơ thấy em phải không?"

Phác Xán Liệt nghi ngờ dò xét cậu.

"Mơ thấy gì về em?" Cậu vui vẻ cười, "nói cho em biết đi!"

"Mơ thấy cậu biến thành cái đồng hồ báo thức"

Bạch Hiền mỉm cười, cậu đẩy chồng tạp chí về phía trước mặt anh.

"Nội dung cần xem em đều dùng ghim kẹp lại rồi, không nhiều lắm đâu. Anh xem đi, em tiếp tục tìm tài liệu."

Bạch Hiền cúi đầu, tiếp tục mở quyển tạp chí tiếp theo. Cậu cố gắng nhịn cười, ha ha, bất kể anh biến thành như thế nào, vẫn bị cậu làm cho trở nên khù khờ, dễ thương thật!

Phác Xán Liệt  thẫn thờ xem tạp chí trên bàn.

Nằm mơ?......Này! Cho mình là kẻ ngốc à! Hơn nữa rõ ràng nghe thấy tiếng cậu ta cười trộm!

"Này!" Giọng anh dọa dẫm.

Cậu vội vàng dứt tiếng cười, tỏ vẻ nghiêm túc nghe anh nói:

"Sao vậy?"

Giả vờ chẳng giống chút nào! Phác Xán Liệt  nhìn ánh mắt cậu đầy khả nghi, làn môi đang cố gắng ngậm chặt lại để nhịn cười, giống hệt một con cáo vừa ăn trộm gà xong.

Chỉ là-----

Hình như dễ thương hơn lúc bị bệnh.

"Tại sao tôi lại phải xem những thứ này?"

Lật qua lật lại chồng tạp chí, chỗ đánh dấu đều là những thứ nhàm chán, "tài nguyên nhân lực", Phác Xán Liệt  không ngần ngại đẩy chúng sang một bên, suýt chút nữa đập vào đầu sinh viên nam đang đọc sách bên cạnh.

"Xin lỗi xin lỗi....." Bạch Hiền vội vàng xin lỗi sinh viên bên cạnh, rồi cầm lấy chồng tạp chị kéo lại về phía trước mặt Phác Xán Liệt , nói nhẹ nhàng: "Anh quên mất bài luận đó rồi?"

"Bài nào?"

Bạch Hiền định nổi giận nhưng nghĩ giây lát, cậu lại nở nụ cười: "Bài luận viết cho thầy giáo Tài nguyên nhân lực."

Phác Xán Liệt  từ ký ức xa xăm của mình cuối cùng cũng lấy được đôi chút bóng hình mờ ảo.

".....Không phải cậu đã viết thay tôi rồi à?"

"Em đã viết thay anh."

"Thế còn viết cái gì nữa?" Phác Xán Liệt  mơ hồ.

Bạch Hiền cố bình tĩnh, nở nụ cười:

"Anh rất thành thật, anh nói bài luận không phải của anh."

"....." Phác Xán Liệt  sững người, đột nhiên cảm thấy trước mắt sao Kim đang bay.

Bạch Hiền mỉm cười: "Cho nên, trước thứ 6 anh bắt buộc phải nộp một bài luận mới cho thầy giáo."

"Cậu cười rất tà ác." Trong sao Kim hỗn loạn, Phác Xán Liệt  vẫn nhìn thấy nụ cười giả vờ của cậu.

"Đâu có, khụ!" Bạch Hiền cúi đầu xuống ho, khi cậu ngẩng đầu dậy, lại là nụ cười thuần khiết như thiên sứ, "thực ra, em rất ngưỡng mộ sự thành thực và dũng cảm của anh, tự đưa ra quyết định viết bài luận thay anh là lỗi của em. Cho nên bài luận này anh phải cố gắng viết nhé.

"Cậu viết thay cho tôi."

".......?"Bạch Hiền đờ người ra.

Chồng tạp chí dày bị đẩy về trước mặt cậu, Phác Xán Liệt  lại gục mặt xuống bàn trong thư viện để ngủ.

"Nhưng mà lần trước anh-----"

"Lúc đó tôi không biết cậu đang giở trò gì."

"Giở trò?"

"Ví dụ như viết bài luận thay tôi để cảm động tôi, bắt ép tôi phải hẹn hò với cậu." Anh trừng mắt nhìn cậu, giọng nói lạnh lùng.

Bạch Hiền há hốc mồm. Kẻ đáng ghét này, cậu là loại người bắt ép người khác ư?! Cuối cùng cậu cũng hiểu ra tâm trạng của Lữ Động Binh bị cắn(?)

"Này!"

"....."Cậu buồn buồn.

"Cậu lườm như vậy rất xấu." Giọng nói anh lạnh lẽo như dao.

"Tôi lườm?"

"Bạch Hiền!" Phác Xán Liệt  tỏ vẻ lúng túng.

Cậu vuốt vuốt tóc, tò mò nhìn anh: "Anh đang muốn cười hay muốn khóc?"

Phác Xán Liệt  gõ vào đầu cậu!

Đau quá~~~~

Bạch Hiền ôm đầu kêu đau.

"Còn nữa, lần đó trên taxi cậu đẩy tôi xuống, đúng không?!" Phác Xán Liệt  hung dữ. Thật kỳ lạ, khi cậu bị bệnh anh rất yếu ớt như ngọn cỏ, khi hết bệnh lại đáng ghét như vậy.

Bạch Hiền hai mắt sùng bái:

"Wow, sự việc lâu như vậy mà anh còn nhớ à, giỏi thế!"

"Cậu quên rồi?"

Cậu gật đầu.

"Bộp!"

Lại một cái gõ nữa lên đầu cậu.

"Nhớ ra chưa!" Ánh mắt anh thật đáng sợ.

Bạch Hiền xoa đầu: "À,nhớ ra rồi!" Cậu cười, đưa tay ra: "Tiền xe tất cả 16 tệ, em không thu lãi suất."

"Bốp!"

Anh giơ tay đập mạnh vào bàn tay cậu!

"Đau chết đi được~~~" Nước mắt cậu chảy ra, cậu lấy tay xoa xoa để giảm đau, "đau qua~~~tay cũng đau, đầu cũng đau~~~"

Cậu đang giả vờ đau! Phác Xán Liệt  không biểu cảm.

Chỉ là, bàn tay cậu đỏ lên một chút, trán cũng sưng lên một chút.....

"Này."

Anh hét lên với cậu.

Cậu vẫn cúi đầu xuống, ngoại trừ vai đang run, cậu im lặng giống như một bức tượng.

"Để tôi xem!" Anh đưa tay nắm lấy tay cậu, bàn tay vừa chạm vào, bàn tay cậu ấm áp. Đáng ghét! Rõ ràng là không đánh mạnh mà! Mím chặt môi, trong mắt anh đầy vẻ khổ sở.

"Đau lắm không?"

Anh lấy tay xoa cho cậu.

"Thổi một chút là hết đau." Cậu nhẹ nhàng nói, giọng nói có vẻ run run.

"Đó đều là lừa trẻ con!" Đáng ghét, chỉ có đồ ngốc mới làm như vậy.

Cậu lại không nói gì, vai lại bắt đầu run lên.

Các sinh viên trong thư viện yên lặng đọc sách, thỉnh thoảng có có một hai sinh viên nói chuyện thì thầm. Ánh nắng chiếu xuyên qua kính chiếu sáng khắp trong phòng.

Phác Xán Liệt  kéo tay cậu về một góc mà các sinh viên khác không dễ nhìn thấy.

"Phù-----!"

Anh hung sữ thổi một hơi mạnh vào bàn tay cậu!

Buồn chết đi được! Bạch Hiền không nhịn được, cười thành tiếng, vội vàng lấy tay che miệng lại, không dám để bản thân cười quá lớn.

Phác Xán Liệt  lườm cậu.

Đôi tay Bạch Hiền đưa lên che miệng cười. Thực ra, thực ra thật dễ thương! Cậu cười hạnh phúc. Cậu biết rằng, bất kể anh như thế nào, đều sẽ mãi mãi đối xử tốt với cậu.

"Bạch Hiền!!"

Phác Xán Liệt  lạnh lùng.

Các giáo viên và sinh viên trong thư viện đều quay mặt về phía anh và cậu.

"Suỵt!"

Cậu đưa tay ra hiệu, dùng lời nói nhỏ bé nhất :"Yên lặng, đây là thư viện."

"Cậu lừa tôi!" Phác Xán Liệt  tức giận.

"Vâng." Cậu lè lưỡi.

Không nghĩ rằng cậu thừa nhận dứt khoát như vậy. Anh trừng mắt, nhất thời không nghĩ ra nói điều gì.

"Là anh đồng ý mà."

"Mẹ kiếp! Tôi đồng ý cái gì!"

"Anh nói là muốn hẹn hò với em một tháng. Như vậy trong vòng một tháng, anh là bạn trai của em." Bạch Hiền cười, tiếp tục mở tạp chí ra." đùa với bạn trai của mình, thì có làm sao."

Nói rồi, cậu trộm nhìn anh.

"Này."

"Làm gì vậy!" Giọng nói anh đầy giận dữ.

"Không đau nữa rồi."

".........."

"Cảm ơn anh." Đôi mắt cậu chớp chớp.

Phác Xán Liệt  trầm ngâm hồi lâu, gục mặt xuống bàn ngủ, nói: "Bài luận cậu tự viết! Đừng có làm phiền tôi, không thì tôi đập nát đầu cậu!"

*** ***

Chập tối, khi Bạch Hiền ôm chồng tài liệu đã phô tô xong quay về lầu 5 Phong Viên, nụ cười vẫn nở trên môi cậu. Cậu hít sâu, mùi vị mùa hè nhiệt liệt mà ấm áp. À, thật sự, một hương thơm thật đẹp! Thực ra dùng "đẹp" để hình dung hương thơm hình như không phù hợp lắm, nhưng đây là tính từ duy nhất đang hiện lên trong đầu cậu.

Cậu tìm kiếm nơi tỏa ra mùi thơm.

Trên cửa sổ của phòng nhân viên quản lý, đặt bình hoa thật đẹp. Bình thủy tinh nhỏ bé, nước ngập nửa bình, màu lá xanh đậm, cắm vào là bốn năm bông hoa trắng. Mùi hương tỏa khắp nơi, Bạch Hiền không tránh khỏi bị thu hút.

"Đây là hoa gì?"

Cậu tò mò cẩn thận đưa tay chạm vào bông hoa.

Cô Thành đóng quyển sổ ghi chép lại, ngẩng đầu lên, dịu dàng cười:"Là hoa Di Tử."

"Hoa Di Tử?" Bạch Hiền nói nhỏ. Trước đây cậu chỉ nghe nói đến hoa Di Tử qua sách báo, đều nói là nó thuần khiết lại thơm ngát. Nhưng mà cậu không có dịp nhìn thấy. Không nghĩ đến rằng, nó còn dễ thương hơn cả những gì cậu nghĩ.

"Thích không?"

"Vâng! Hoa đẹp quá, hơn nữa lại rất thơm!"

Cô Thành đứng dậy, cầm bình hoa Di Tử lên, đặt vào tay Bạch Hiền, mỉm cười: "thế thì tặng cháu đó. Nhớ là mỗi ngày thay một lần nước, sẽ có thể nở thêm ba bốn ngày nữa."

"Không, không....." Bạch Hiền vội vàng đặt bình hoa xuống, xấu hổ nói: "Cô Thành, mấy hôm trước cháu bị bệnh cô chăm sóc cháu, tốt với cháu như vậy.....trong lòng cháu.....cháu không biết cảm ơn cô như thế nào......cháu không thể lại nhận bình hoa của cô nữa...."

"Cậu bé ngốc...." Cô Thành nắm chặt tay Bạch Hiền. "Cháu vừa chuyển đến đây, còn rất nhiều điều không quen, quan tâm đến cháu là điều nên làm. Hơn nữa cô cũng nghe các bạn nói, biết được là cháu cũng chịu nhiều vất vả."

Bạch Hiền cắn môi: "Không, mọi người đối xử với cháu rất tốt."

Cô Thành nhìn Bạch Hiền, mỉm cười: "Bạch Hiền à, cô quý cháu, từ ngày đầu tiên cháu chuyển đến ký túc, cô đã rất quý cháu. Cho nên, sau này có chuyện gì, nhớ cho cô biết nhé, cô sẽ giúp cháu."

Quầng mắt Bạch Hiền đỏ lên: "Vâng, cháu biết, cảm ơn cô." Khi cậu còn rất nhỏ, mẹ cậu đã qua đời, bố cậu là bác sỹ của hội chữ thập đỏ, năm nào cũng ở nước ngoài để cứu trợ bệnh nhân và nạn nhân thiên tai. Sự quan tâm của cô Thành giống như một luồng hơi ấm, hội tụ trong cơ thể cậu rồi biến thành nước mắt muốn trào ra.

"Cháu cầm hoa mang đi." Cô Thành lại cầm lọ hoa đặt vào tay cậu. "Nếu thích thì cháu đặt bên cạnh giường, ngửi thấy mùi thơm của hoa, tâm trạng sẽ vui hơn,rồi sức khỏe cũng hồi phục nhanh hơn."

"Vâng!"

Bạch Hiền  không nói gì nữa. Cậu hít một hơi, đột nhiên đặt hoa và tập tài liệu trong tay xuống, cậu đưa tay ra ôm lấy cô Thành.

"Cô Thành,cháu cũng quý cô!"

Nói xong, mặt cậu đỏ lên một chút, rồi cầm lấy bình hoa và tập tài liệu, chạy lên gác.

Cô Thành nhìn bóng hình Bạch Hiền khuất đi đằng xa, cô mỉm cười, nụ cười nhân hậu.

Trong ký túc không có người.

Bạch Hiền đặt bình hoa Di Tử lên bàn học, rồi cúi xuống ngửi ngửi. A, tâm trạng vui muốn cất tiếng hát, haha. Giở tập tài liệu ra, cậu ngồi xuống, chuẩn bị viết bài luận. Lần này đợi cậu làm xong phần sơ bộ của bài luận, nhất định phải để Phác Xán Liệt tham gia ý kiến, nếu không khi thầy giáo tra hỏi, thì lại bị lộ mất.

Cái bút màu da cam chậm chậm viết ra những nội dung có giá trị.

Cậu đọc rất chăm chú.

Ngoài cửa sổ trời càng lúc càng tối.

"Reng reng----"

Đột nhiên tiếng di động kêu làm Bạch Hiền giật bắn người.

Cậu vội vàng nghe máy: "A lô."

"Bạch Hiền...."

Âm thanh phát ra từ điện thoại làm cậu sững người. Có vài giây cậu quên mất hít thở, cả người ngồi im, bàn tay nắm chặt lấy cái bút.

"Bố, bố về nước rồi à." Cậu thì thầm nói. Từ trước đến nay chỉ có sau khi về nước, bố cậu mới nghĩ đến gọi điện cho cậu.

"Bạch Hiền......"Bố cậu thở dài, "Sao chuyển trường cũng không nói với ba một câu, tại sao lại chuyển đến chỗ xa như vậy? Số điện thoại cũng thay đổi, nếu không có Hạo Dương giúp đỡ, có phải con không đinh liên lạc với ba nữa?"

"Không ạ, con nghĩ ba phải tháng 11 mới về nước, không muốn làm phiền ba. "Giọng nói của Bạch Hiền rất khách khí, "Đến đây con đổi số điện thoại sẽ rẻ tiền hơn, con định sau khi ba về nước sẽ liên hệ với ba."

"Bạch Hiền, mọi việc đã qua nửa năm rồi, con không nên..."

"Ba!" Bạch Hiền giành nói, "Dạo này ba có khỏe không? Ở Kenya có việc gì vui không?"

"Rất tốt, con yên tâm." Ông bố do dự, cuối cùng thở dài, "Thời tiết phía nam khác phía bắc rất nhiều, con phải tự chăm sóc bản thân nhé, đừng để bị bệnh, đừng để ba phải lo lắng."

"Vâng."

"Mấy ngày nữa ba sẽ đi Iraq, khoảng ba, bốn tháng."

"Bên đó hình như rất hỗn loạn, ba phải cẩn thận đấy."

"Được, hai chúng ta đều phải tự chăm sóc tốt cho bản thân." Dừng một lúc, "Bạch Hiền, tiền con còn đủ dùng không". Trước khi ba đi sẽ gửi cho con thêm một khoản nữa.

"Không cần đâu, còn có rất nhiều trẻ em ở các nước nghèo cần khoản tiền đó. Con ở đây đủ dùng rồi."

"Bạch Hiền, ba xin lỗi con."

"Ba, ba nói gì vậy," Bạch Hiền cười, "Con rất tự hào có một người ba như vậy, ba giống như một Thiên Sứ quan tâm đến những người cần giúp đỡ. Hơn nữa, con đã trưởng thành rồi, không giống như lúc nhỏ cứ bám theo ba khóc lóc nữa đâu."

Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu, Bạch Hiền dường như nghe thấy tiếng thở dài của ba.

"Ba, sao vậy? Con rất khỏe, ba không phải lo lắng." Cậu mỉm cười nói.

"Sau này cứ mỗi 2 tháng ba sẽ gọi điện cho con một lần, được không?"

"Vâng, được ạ."

Sau đó, hai người không biết nói gì nữa. Từ lúc 7 tuổi sau khi mẹ mất, lần nói chuyện điện thoại này đã lâu hơn tất cả những cuộc gọi điện nửa năm trước cộng lại rồi.

"Bạch Hiền, Hạo Dương bên cạnh ba, cậu ấy muốn nói chuyện với con."

"Hạo Dương?" Bạch Hiền sững người, sau đó có vẻ hoang mang nói: "Không cần đâu, con bây giờ có chút việc......"

Nhưng có một giọng nói đã vọng đến tai cậu--------

"Bạch Hiền!"

Một giọng nói trầm buồn, mang theo những ký ức ác mộng trong quá khứ, vang lên bên tai Bạch Hiền!

"Bạch Hiền, cậu nghe thấy mình nói gì chưa? Mình là Hạo Dương!"

Cậu nhắm mắt lại,cố gắng để tất cả những ký ức trấn tĩnh lại, cậu nắm chặt cái bút trong tay, thở ra một hơi.

"Hạo Dương......"

"Cậu thật là đã chạy trốn hả! Đến cả một lời từ biệt cũng không nói à?! Cậu biết là mình tìm cậu rất vất vả không! Mình nghĩ là cậu mất tích rồi, nghĩ là bạn xảy ra chuyện gì rồi! Việc chuyển trường tại sao lại không thương lượng với mình!"

Bạch Hiền cắn chặt môi: "Xin lỗi, Hạo Dương....."

"Cậu ta đã chết rồi! Bạch Hiền, cậu ấy chết rồi!!" Giọng nói hét lên.

"Trịnh Hạo Dương...." Sắc mặt Bạch Hiền xanh xao.

"Nhân chết rồi! Trong phòng xác bệnh viện cậu đã chạm vào thi thể của cậu ấy! Thâm tím lạnh ngắt không có chút sức sống! Cậu ấy chết rồi! Cậu ấy đã chết hoàn toàn rồi! Người đó không phải là Nhân! Kể cả có quả tim của Nhân thì cũng không phải là Nhân! Cậu tỉnh lại đi được không? Lẽ nào cậu thật sự điên rồi!"

Cả người Bạch Hiền bắt đầu run lên, giọng nói phẫn nộ trong điện thoại cùng bóng tối ngoài cửa sổ, giống hệt như bàn tay sắc nhọn của ác ma, một cơn ác mộng.

"Bạch Hiền, cậu quay về đi, Nhân đã......"  

------End chương 11------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net