Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hẹn hò ngày sinh nhật ở đâu thì hay đây?

Thảm cỏ trong sân trường quá nóng, quán ăn quá nhiều người, rạp chiếu phim quá ồn ào, thư viện quá nhàm chán, đi mua đồ là việc mà con gái mới làm.....

Phác Xán Liệt nghĩ rất lâu, cuối cùng buổi tối thứ sáu anh gọi điện cho Bạch Hiền.

"Ừ, sáng mai đến nhà tôi."

"Nhưng mà."

"......?"

"......"Trong đầu Bạch Hiền hiện lên ánh mắt lạnh lùng của mẹ anh, do dự vuốt vuốt tóc.

"Nói đi, sao thế?".

".....Cái này......mẹ anh sẽ ở nhà chứ?"

Một hồi im lặng.

"A lô?" Sao đột nhiên không nghe thấy giọng nói của anh....

"Không." Từ nhỏ đến lớn, năm nào sinh nhật anh, mẹ anh cũng không có mặt tại nhà. Phác Xán Liệt nhắm mắt lại, dùng giọng nói không quan tâm. "Ngày mai chỉ có tôi và cậu. Cậu thích ăn gì? Để tôi nói quản gia làm."

"À." Bạch Hiền thả lỏng hơi thở, "Không cần, để em nấu cho anh ăn được không?"

"Đồ ăn không ngon là tôi không ăn đâu đấy."

"Yên tâm đi, nhất định sẽ rất ngon! Từ tối hôm nay anh có thể chờ đợi được rồi!" Cậu cười đắc ý.

"Thật à?" Anh cũng cười thành tiếng.

"Đương nhiên!"

*** ***

Nhưng mà, cái mà nhất định sẽ rất ngon là cái này ư?

Phác Xán Liệt nhìn chăm chăm vào cái bát.
Sợi mỳ thon thon như râu rồng, trên bát mỳ có một quả trứng ốp la, nước mỳ rất nhạt, lác đác vài sợi hành và mấy sợi rau thơm.

"Đây là cái gì?" Cậu xách một túi đồ đi vào trong bếp, trong bếp lách ca lách cách nửa tiếng đồng hồ, bảo anh không được nhìn trộm, bận rộn đến mức mồ hôi chảy đầm đìa để cuối cùng cái mà cậu đưa ra bàn ăn trước mặt anh là cái này à? Anh còn nghĩ rằng đó sẽ là một bữa ăn rất thịnh soạn cơ.

"Đây là mỳ trường thọ."

"Mỳ trường thọ?" Anh dùng đũa gắp lên, ngẩng đầu nhìn cậu, "Tôi thích ăn cơm."

"Xin anh! Làm sinh nhật người ta đều ăn mỳ trường thọ, đây là tập tục, anh xem, sợi mỳ dài dài, biểu thị tương lai có thể sống lâu, nhất định sẽ là thọ tinh công!"(?)

"Tôi thấy người khác đều ăn bánh sinh nhật mà." Phác Xán Liệt có vẻ buồn bã. Mặc dù chưa bao giờ tổ chức sinh nhật, nhưng mà, nhìn thấy người khác tổ chức sinh nhật rồi mà.

À! Quên mất bánh ga tô rồi!

Cậu mím chặt môi, ánh mắt chuyển động, rồi cười ha ha: "bánh sinh nhật làm sao hơn mỳ trường thọ được. Chỉ cần đưa tiền, cửa hàng bánh sẽ bán bánh cho anh, nhưng mà, mỳ trường thọ cần người yêu của anh làm cho anh đấy."

"Thế à?" Trong lòng anh được kích động, đột nhiên cảm thấy những lá hành trong bát mỳ như khinh đan (một vị thuốc quý) bay trong nước mùa xuân.

"Đương nhiên rồi. Hơn nữa, tối qua em ở chỗ cô Thành luyện tập qua mấy lần, bát mỳ này nhất định sẽ rất ngon, anh nếm thử đi!"

Phác Xán Liệt gắp mỳ cho vào miệng.

"Thế nào?" Bạch Hiền nhìn anh chờ đợi, "rất ngon đúng không, đây là mỳ râu rồng, sợi mỳ mảnh như râu rồng, nhưng mà lại dai. Anh nếm thử nước dùng đi....."

Anh uống nước dùng....

"Rất nhạt đúng không? Chỉ cho vào một chút muối và một chút dầu thơm,sẽ không mặn đến nỗi làm mất đi hương vị tự nhiên của sợi mỳ. Trứng ốp la cũng rất ngon đấy....."

Anh cắn một miếng trứng...

"Trứng ốp la muốn ngon, không thể quá chín hoặc quá sống, hợp lý nhất là khi anh cắn một miếng sẽ có một chút nước vàng, sau đó ngay lập tức đông lại trên đầu lưỡi của anh. Cuối cùng anh nếm thử chút hành đi...."

Hành? Anh khom vai, đang khỏe tại sao lại phải ăn hành?

"Hành có màu xanh đúng không?" Bạch Hiền cười tít mắt, "Anh biết không? Hành là khó nấu nhất, lửa quá to thì sẽ cháy, lửa nhỏ thì hành sẽ không tỏa hương vị, cho nên trình độ nấu hành của em bây giờ rất tuyệt đấy."

Phác Xán Liệt ăn hết cả bát mỳ trường thọ.

Anh ngẩng đầu lên.

Bạch Hiền nhìn anh chờ đợi, trong mắt có vô số ngôi sao đang lấp lánh, "anh thích không? Thấy ngon không?"

Anh không nói gì, trong mắt biểu lộ vẻ kỳ dị, chiếc khuyên kim cương trên mũi cũng tỏa ảnh sáng kỳ dị.

"Thế nào? Thật sự không ngon à?" Cậu lo lắng hỏi, à, có phải là cậu quá ngốc không, cố gắng làm thử rất lâu rồi mà vẫn không ngon?

"Thêm một bát nữa."

"Hả?"

"Không, hai bát!"

"Hả?" Tiểu Mễ trợn tròn mắt.

"Đồ ngốc! Mỳ ngon thế này ăn một bát thì làm sao đủ?!" Phác Xán Liệt trừng mắt nhìn cậu, nụ cười trẻ con trên môi lại đang để lộ ra niềm vui trong lòng anh, "Hơn nữa, cậu cũng phải ngồi xuống đây ăn với tôi."

"Anh nói ngon à! WOW!" Bạch Hiền hạnh phúc nhảy cẫng lên, ôm chặt vào đầu anh dùng sức vò, "Ha ha ha ha ha, anh nói đồ ăn em nấu ngon à, anh thật sự nói là ngon à....."

"Cốp!"

Phác Xán Liệt gỡ tay cậu ra, đưa tay gõ vào trán cậu: "Này, cười quá khoa trương rồi đấy, tai của tôi sắp bị tiếng cười của cậu làm cho điếc rồi."

Bạch Hiền không cảm thấy đau, cậu vẫn cười ngốc nghếch, cười rồi cười, đến khi nước mắt chảy xuống.

Nước mắt của cô lan tràn khắp mặt.

Nước mắt lấp lánh.

Giống như nước mắt rực rỡ của các vì sao lấp lánh.

Phác Xán Liệt hốt hoảng, anh lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Hiền khóc, trước đây anh có hung dữ thế nào cậu cũng đều không khóc. Trong lòng anh sợ hãi, vụng chân vụng tay ôm lấy cậu vụng chân vụng tay muốn lau hết nước mắt cho cậu, nhưng lại phát hiện ra nước mắt của cậu ngày càng nhiều, những giọt nước mắt lấp lánh lạnh lẽo tuôn ra giống như ngay lập tức muốn nhấn chìm anh.

"Đừng khóc nữa, sao vậy, tôi nói sai cái gì à?"

Anh vụng về hoang mang lau nước mắt cho cậu, liên tục nói:

"Mỳ rất ngon mà, thật sự rất ngon, tôi chưa từng được ăn bát mỳ nào ngon như thế này, ngon đến mức cả đời này tôi không cần ăn bất cứ cái gì nữa, chỉ muốn ăn mỳ của cậu làm! Bạch Hiền......"

Bạch Hiền hít một hơi dài.

Cậu đưa tay lau nước mắt.

Cậu cười khúc khích, đôi mắt khóc đỏ cả lên nhưng vẫn sáng như ánh trăng: "Em quá hạnh phúc mà."

Phác Xán Liệt yên lặng nhìn cậu chăm chú, trái tim anh lâu lắm rồi mới đau như vậy, anh tức giận hét lên:

"Điên à! Tý nữa bị cậu dọa chết khiếp!"

Đợi hai người ăn xong mỳ đã là một tiếng sau, Phác Xán Liệt và Bạch Hiền bụng no căng ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.

Đồng hồ treo trên tường chỉ một giờ hai mươi phút.

À, vừa đúng giờ ngủ trưa. Bạch Hiền ngáp, có vẻ buồn ngủ, nếu như bây giờ mà ở ký túc xá thì chắc chắn cậu đã nằm trên giường ngủ mất rồi.

"Không được ngủ!"

Phác Xán Liệt đẩy mạnh vào người cậu, dữ tợn nói.

"Buồn ngủ quá," Cậu díp díp mắt, vừa ngáp vừa nói, "Anh không buồn ngủ à, em còn thích ngủ hơn em mà."

Phác Xán Liệt giơ tay ra.

Cậu cười rạng rỡ: "A, anh nói là em có thể ngủ trên tay anh à?" Sờ một chút, tay anh không quá mềm mà cũng không quá cứng, làm gối thì rất phù hợp.

"Bộp!"

Anh hung dữ đẩy tay cậu ra, sau đó lại giơ lòng bàn tay ra trước mặt cậu.

"Hả?" Cậu ngơ ngác.

"Đưa tôi."

"Cái gì?"

"Đồ ngốc, đưa tôi!"

"......"Cậu trợn tròn mắt chẳng hiểu gì cả, đôi tay nắm chặt quần áo trước ngực, "Anh muốn làm điều xấu xa nào vậy?" Phác Xán Liệt giận nổ đom đóm mắt:

"Quà!Sinh!Nhật!Của!Tôi!"

Đáng ghét, cậu ta rõ ràng là đang giả vờ!Lúc đến thần thần bí bí mang một cái túi to như vậy, nhất định là đựng quà tặng cho anh, nhưng lại để đến bây giờ vẫn chưa tặng anh, làm lòng anh như lửa đốt, đáng ghét!

"Ha ha," Bạch Hiền cười nghiêng ngả, "anh như vậy giống hệt một đứa trẻ con."

Cốp!

Cốp!!

Cốp!!!

Anh gõ liên tiếp ba cái lên đầu cậu.

"Cậu đang chọc tức tôi đấy à?" Phác Xán Liệt nghiến răng, "dạo này cậu càng ngày càng thích chọc tức tôi rồi đấy."

"Vâng." Cậu nở nụ cười rạng rỡ, "quà sinh nhật phải để người nhận sốt ruột thì mới thú vị chứ, cứ trực tiếp lấy ra thì chẳng có gì vui nữa."

"Đưa tôi!"

"Tang~tang~tang~tang~"

Bạch Hiền vui vẻ nhịp điệu, từ sau lưng lấy ra một hộp to, trên chiếc hộp buộc một chiếc dây băng lụa kết hình bướm.
Cậu đưa cái hộp ra trước mặt anh, mỉm cười nói:

"Chúc anh sinh nhật vui vẻ."

Phác Xán Liệt đáng nhẽ cố gắng không cười, không muốn cô biết rằng anh chờ đợi món quà này như thế nào, từ nhỏ đến lớn, đây là món quà sinh nhật đầu tiên mà anh nhận được. Nhưng mà, đợi đến khi anh tự mình nhận ra, anh đã cười đến mức miệng sắp chạm đến tai rồi.

Anh mở hộp quà ra.

Bên trong một cái áo sơ mi yên tĩnh nằm đo, chất liệu bông, màu trắng vô cùng mới và sạch sẽ, có những hoa văn màu tối tinh tế, tỏa ra hương bị dịu dàng thanh lịch.....

...........

......

*Hồi tưởng*

"Đoán đi!" Cậu để món quà ra sau lưng, cười ha ha ra lệnh cho anh đoán món quà năm nay cậu tặng anh là gì.

"Là áo sơ mi trắng." Anh mỉm cười.

"Hả?" Cậu sững người, sau đó tức giận giơ nắm đấm lên đánh anh, "đáng ghét! kẻ xấu! Tại sao lại đoán là áo sơ mi trắng, anh đoán là cái khác không được à? Em cũng có thể tặng anh sô cô la, găng tay, thạch trái cây....tại sao lại đoán là áo sơ mi trắng!"

Anh nắm chặt lấy nắm đấm của cậu, trong mắt là một nụ cười rạng rỡ: "Bởi vì từ năm mười lăm tuổi,năm nào em tặng anh cũng là áo sơ mi trắng."

Cậu sững người.

À, hình như là vậy.

"Nhưng mà, trước đây là vậy, nhưng không có nghĩa là năm nay cũng như vậy!" Cậu chum môi lên, "vừa rồi không tính, đoán lại nào!" Nói xong, cậu cười tinh quái, rồi ngồi lên sofa bên cạnh anh, hai mắt sáng rực nhìn anh, "Nhân, anh đoán năm nay em sẽ tặng anh cái gì?"

"À, sô cô la à?".

"Không phải." Cậu lắc đầu.

"Thạch trái cây?"

"Không,phải." Cậu lắc đầu đắc ý.

"À, anh biết rồi, thế chắc chắn là găng tay."

"Cũng, không phải." Cậu thở dài thành tiếng, lắc đầu an ủi, "anh thật ngốc, kết quả bài thi của anh tốt như vậy nhất định là quay cóp phải không? Thật sự không đoán ra món quà là gì à?"

Anh xoa xoa mũi, cười trộm. Thực sự là rất ngốc, cái hộp to như vậy làm sao có thể là thạch trái cây hay là cái khác đây?

"Ừ, đoán không ra."

"Ha ha ha ha," Cậu cười hưng phấn, "Thế có muốn biết bên trong rốt cuộc là cái gì không?"

"Muốn."

"Muốn nhiều như thế nào?"

"Vô cùng muốn."

"Được thôi! Vì hôm nay là sinh nhật anh, cho nên em sẽ mở lòng tốt không hành hạ sự tò mò của anh nữa." Cậu đưa hộp quà cho anh, cười lớn, "Em có tốt bụng không?"

"Ha ha, em rất tốt bụng."

"Anh xem món quà đi." Cậu chờ đợi anh dùng mười ngón tay dài mở hộp quà, "anh thích không?"

Bên trong là một cái áo sơ mi màu trắng.

"Cái áo này rất đẹp phải không? Khuy áo bằng gỗ, nhìn rất tinh xảo, màu trắng cũng không quá chói mắt, trong cửa hàng nhìn thấy nó là em nghĩ, nếu như Nhân mặc nó lên sẽ nhất định vô cùng đẹp!" Cậu thở dài hài lòng.

Anh mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua chiếc áo, sau đó đặt nó xuống, ôm chặt cậu, dịu dàng tựa lên đầu cậu: "Cảm ơn em, anh rất thích, thật là một cái áo sơ mi rất đẹp."

"Nhân, anh biết không?" rúc người trong lòng anh, cậu làm nũng như một con mèo con.

"Hả?"

"Anh là người con trai mặc áo sơ mi trắng phù hợp nhất trên đời này! Một chút tỳ vết cũng không có, trong sạch, hoàn mỹ, khi anh mặc áo sơ mi màu trắng, kể cả chiếc áo sơ mi trắng bình thường nhất, cũng sẽ hoàn hảo như một thiên sứ," Cậu vuốt vuốt tóc, nghi hoặc nói, "Thực ra có lúc em cũng cảm thấy rất kỳ lạ, trên đời này rõ ràng không có người hoàn hảo, nhưng mà tại sao anh lại hoàn hảo đến mức một chút khuyết điểm cũng không có vậy?"

"Cậu bé ngốc." Anh mỉm cười.

"Này! Anh dám mắng em!" Cậu giơ tay lên đấm anh.

Anh hôn lên trán cậu, mái tóc ngắn mềm mại của cậu luôn dịu dàng làm lay động trái tim anh, "cậu bé ngốc, đó là bởi vì em yêu anh, bởi vì yêu anh, cho nên em không nhìn thấy khuyết điểm của anh."

"Có phải vậy không?" Cậu nghĩ một hồi, nhìn anh, hai mắt mở to, "thế trong lòng anh, em có phải hoàn hảo không có khuyết điểm không?".

Anh cười, lắc đầu: "không phải, em rất nhiều khuyết điểm."

Trong giây lát tay đấm, chân đá đều nhằm thẳng vào anh.

Cậu nghiến răng dùng sức đánh anh: "Kẻ đáng ghét này! Anh không yêu em nữa à!Đánh chết anh! Đánh chết anh!"

"Em có rất nhiều, rất nhiều khuyết điểm, lười biếng, ích kỷ, không thích học, thiếu kiên nhẫn, hung dữ thích đánh người.....hơn nữa nhiều lúc em vô lý làm cho người khác tức giận, "anh cười nhẹ nhàng, thở dài, "nhưng mà, kể cả như vậy thì anh vẫn yêu em, Bạch Hiền."

Cậu ngơ ngác nghe anh nói.

Tim cậu đập "thình thịch", đột nhiên mặt cậu đỏ gay, cậu lại rúc vào trong lòng anh, ngón tay níu kéo chiếc áo sơ mi trắng của anh, nhẹ nhàng nói:"được rồi, khó nghe lắm."

Hai người yên lặng dựa vào nhau.

Không khí yên lặng dường như đang tỏa hương hoa ngày xuân.

"Sau này mỗi năm em đều tặng anh áo sơ mi trắng nhé?" Cậu cười trộm, "Tặng cho đến khi anh thành ông già, tóc bạc trắng đến mức không muốn mặc áo sơ mi trắng nữa, làm cho tất cả những bà già đều ghen tỵ em có một người bạn đời tuyệt vời như vậy."

"Được."

"Hơn nữa, chúng ta giữ lại tất cả những chiếc áo sơ mi trắng này. Mặc dù đều là áo sơ mi trắng, nhưng mà mỗi chiếc đều không giống nhau, sau này không biết chừng có thể làm thành bảo tàng áo sơ mi trắng đấy nhỉ, ha ha, không biết chừng có thể biến thành bảo vật gia truyền đấy!"

"Được!"

"Anh đừng có nghĩ là tặng áo sơ mi trắng làm quà sinh nhật sẽ rất nhẹ nhàng đơn giản nhé!" Cậu trừng mắt nhìn anh, "em phải đi qua rất nhiều cửa hàng mới có thể tìm thấy một chiếc áo sơ mi trắng đẹp nhất, cũng rất vất vả đấy."

"Ừ, anh hiểu mà." Anh cười nhẹ.

"Cười cái gì! Anh có điều gì không hài lòng hả?!" Cậu hung dữ nhìn anh.

"Anh chỉ nghĩ là....."

"......?"

"Năm sau em có thể tặng anh thêm một món quà nữa không?"

"À? Anh muốn cái gì?"

"Hình như sinh nhật đều phải ăn mỳ trường thọ......" Anh xâu hổ xoa xoa mũi, "Cái đó......"

"Anh nghe ai nói vậy, bánh sinh nhật là được rồi, bây giờ còn ai ăn mỳ trường thọ nữa!"

"Nhưng mà......."

Cậu gật đầu: "được rồi được rồi, buổi tối em sẽ mời anh ăn ở cửa hàng."

"Anh muốn em tự tay làm cơ."

"Cái gì! Anh đùa à?" Cậu kinh ngạc, "em không biết nấu ăn!" Từ nhỏ đến lớn, nếu như ở bên cạnh anh, tất cả các bữa ăn đều do anh nấu, cậu không biết nấu ăn một tý nào.

Anh mỉm cười: "không ngon thì cũng không sao. Bạch Hiền, anh đột nhiên rất thích mỳ trường thọ do em làm."

"Không! Được!" Cậu kiên quyết phản đối.

"Bạch Hiền......"

"Nhân~~~~~" Cậu nũng nịu nói, "Bạch Hiền thích nhất là món ăn Nhân nấu, tài nghệ nấu ăn của Nhân là số một thiên hạ, mỗi lần ăn món ăn mà Nhân nấu cho Bạch Hiền rất hạnh phúc~~~~ Bạch Hiền cả đời này đều không muốn xuống bếp, Bạch Hiền cả đời này đều muốn Nhân chiều chuộng~~~~".

Anh không nhịn được cười.

"Được không~~~~~ Bạch Hiền rất lười rất xấu xa, nhưng mà Nhân rất cưng chiều Bạch Hiền, sau đó Bạch Hiền sẽ cảm thấy rất hạnh phúc, rất hạnh phúc~~~~ Nhân~~~~".

"Được." Anh mỉm cười cốc cốc vào đầu cậu, "Bạch Hiền là kẻ lười nhất thế giới, Nhân vẫn yêu Bạch Hiền nhất."

Cậu vui vẻ hôn một cái lên má anh: "thế quà sinh nhật chỉ cần áo sơ mi trắng là đủ rồi nhé!"

"Được."

"Wow! Nhân thật là người tốt nhất thế giới!" Cậu hưng phấn.

............

*chấm dứt hồi tưởng*

------End chương 18------

Alo alo! Các bạn ơi. Các bạn đọc trn nhớ vote cho mình nha 💓💓 Và nếu trn có sai sót gì thì các bạn góp ý cho mình để mình sửa nha😜😜 c.on các bạn**hihi. Nhớ vote mạnh cho mình đóhihi. 😍😚😗💓

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net